Cuộc chiến thật sự là giữa những gì bạn đã làm, và những gì bạn có thể làm. Bạn so sánh bạn với chính mình chứ không phải ai khác.

Geoffrey Gaberino

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 101 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1230 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:37:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10: Phế Vật
hỉ thấy cách đó không xa, ngay chỗ hành lang, hai bóng dáng cao ngất dây dưa một chỗ, điệu bộ ám muội đến cực điểm.
Hoa Kinh Vũ không thèm để ý, bởi vì ở hiện đại, chuyện nam nhân yêu nhau là bình thường.
Bất quá, phía sau nàng, sắc mặt của Hoa Thanh Phong cùng Nhan Băng đều trở nên cứng đờ, nhanh chóng cúi đầu không dám nhìn.
Hoa Kinh Vũ nhanh chóng dẫn hai người bước qua thật nhanh, có điều họ chưa qua được chỗ đó, liền nghe được không xa có tiếng kêu lớn: “Hoa đại tiểu thư.”
Hoa Kinh Vũ giật, nhanh chóng nhìn lại, chỉ thấy hai người nam nhân làm việc ám muội ngay hành lang đình viện vừa nãy chính là Hiếu thân vương tiểu ma đầu Nam Cung Cẩn cùng Bắc U Vương Nam Cung Lăng Thiên.
Ngũ quan của Nam Cung Lăng Thiên tuấn mỹ vô song, trên mặt đầy vẻ âm hàn, đồng mâu thâm thúy, dấy lên sát khí thị huyết, quanh thân trên dưới dày đặc khí chất lạnh lẽo tàn bạo.
Hoa Kinh Vũ thất kinh, phía sau, sắc mặt Hoa Thanh Phong cùng Nhan Băng trắng bệch.
Trong đầu ba người đồng thời dâng lên một ý niệm.
Nguyên lai Bắc U Vương cùng Cẩn tiểu vương gia là đoạn tay áo*, xem ra các nàng là kẻ xấu phá rối chuyện tốt rồi, cho nên Bắc U Vương rất tức giận, hơn nữa vừa lúc các nàng lại chứng kiến việc ấy, sẽ không bị giết người diệt khấu chứ?
*Đoạn tay áo nghĩa là nam yêu nam, dùng ngôn ngữ hiện đại nói là gay.
Hoa Kinh Vũ nhanh chóng mở miệng: “Thực xin lỗi hai vị, các ngươi cứ tiếp tục đi, chúng ta vô ý quấy rầy các ngươi. Các ngươi cứ xem như chúng ta chưa từng đi qua đây.”
Lời nói của Hoa kinh Vũ vừa rơi xuống, ba bóng dáng bọn họ nhanh chóng lắc mình rời đi. Bất ngờ, hành lang đình ngọc trụ hai người hai bên, một người kinh ngạc, một người sát khí đằng đằng.
Hai bóng dáng kẻ trước người sau nhẹ nhàng đi tới, giống như âm hồn, nhanh như gió, kẻ trước người sau chặn đường đám người Hoa Kinh Vũ cùng Hoa Thanh Phong, ngăn ở phía trước mặt chính là Bắc U Vương Nam Cung Lăng Thiên.
Đôi mắt Nam Cung Lăng Thiên hẹp dài hơi xếch lên đầy vẻ quyến rũ, con ngươi đen láy mờ ảo âm u lấp lánh, khóe môi vẽ ra một nụ cười âm u tà khí
.
Nụ cười này làm cho người khác sởn gai óc.
Vẻ mặt hắn lạnh lẽo âm trầm cứng rắn tựa như ma quỷ mê hoặc lòng người, lại mang theo sát khí thị huyết: “Hoa tiểu thư lời này của cô là có ý gì?”
Hoa Kinh Vũ kinh ngạc nhìn vị Bắc U Vương này, không biết mình đắc tội hắn lúc nào, há mồm liền muốn mở miệng.
Không ngờ phía sau một bóng dáng như gió lốc vội vàng bay tới, lôi nàng về phía sau, sau đó cười híp mắt nhìn người ở trước mặt.
“Lăng Thiên, ngươi làm gì lại đi dọa tiểu cô nương nhà người ta?”
“Nam Cung Cẩn,” Nam Cung Lăng Thiên âm trầm cảnh cáo, lúc nãy hắn vốn định rời đi, Nam Cung Cẩn lại nhất định túm hắn đến Khinh Vũ Các tìm Hoa Kinh Vũ, nói cái gì mà phải gặp Hoa Kinh Vũ để xin lỗi, lúc trước y không có ra tay giúp nàng, nàng nhất định sẽ chán ghét y. Nam Cung Lăng Thiên tự nhiên không muốn vì loại chuyện nhỏ nhặt như vậy mà đến Khinh Vũ Các, Nam Cung Cẩn liền nhất mực quấn lấy hắn, cho nên mới có cảnh mập mờ như vậy.
Không nghĩ tới Hoa Kinh Vũ lại một khẳng định nhận định bọn họ có quan hệ mờ ám, nói cái gì mà các ngươi tiếp tục làm chuyện tốt đi, chúng ta vô ý quấy rầy, đây rõ ràng là nói bọn họ đoạn tay áo a.
Lời này đối với một nam nhân bình thường mà nói là một loại ô nhục, huống chi hắn đường đường là Bắc U Vương Nam Cung Lăng Thiên.
( YN: thật sự mỗi lần đánh cái tên này, ta rất ư muốn chửi bậy dài khiếp =.=)
Quanh thân Nam Cung Lăng Thiên bắt đầu tỏa ra một uy áp cường đại, cái loại cỗ khí này khiến cho người ta theo bản năng phải phục tùng, đồng thời còn có cảm giác muốn quỳ xuống, hơn nữa loại uy áp này còn mang theo nồng đậm sát khí.
Nam Cung Cẩn tự nhiên biết Bắc U Vương Nam Cung Lăng Thiên khi tức giận sẽ thành cái dạng gì, liền lắc mình vọt tới, kéo tay Nam Cung Lăng Thiên, đem hắn đi ra bên ngoài.
“Đi, đi, chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi này, nếu để cho Hoa Lôi tướng quân phát hiện chúng ta còn ở Hoa phủ, chúng ta cũng không biết phải ăn nói thế nào nữa.”
“Hắn sẽ làm gì được?” Thanh âm yêu mị âm trầm của Nam Cung Lăng Thiên vang lên, đang muốn tức giận khiển trách Nam Cung Cẩn, Nam Cung Cẩn liền vừa nhận tội vừa xin tha thứ.
“Ca ca, đệ sai rồi, đệ sai rồi, lần sau huynh muốn đệ làm gì thì đệ liền làm đó, được không?”
Y còn kém kêu đại gia, chỉ sợ vị đại gia này nổi giận, vốn y muốn cùng Hoa Kinh Vũ chào hỏi một tiếng, biểu thị lúc trước y không phải là không muốn giúp nàng.
Nếu để cho Nam Cung Lăng Thiên phát hỏa, thì y chính là đang hại người a~.
Nam Cung Lăng Thiên nghe Nam Cung Cẩn nói xong, khinh bỉ trừng Nam Cung Cẩn, cuối cùng cũng không nổi giận, Nam Cung Cẩn thiếu hắn một lần, cũng không phải là chuyện dễ dàng, hai bóng dáng lắc mình nhanh chóng biến mất vào màn đêm.
Phía sau, Hoa Kinh Vũ cùng Hoa Thanh Phong nhìn nhau, sau đó một người liền mở miệng.
“Rõ ràng là đoạn tay áo, còn sợ người ta biết a.”
“Tiểu cô nãi nãi của ta ơi, muội đừng nói nữa, loại sự tình này chỉ có thể trời biết đất biết, muội biết ta biết là được rồi, muội không thấy ánh mắt tức giận muốn giết người của Bắc U Vương sao?” Hoa Thanh Phong nhanh chóng nắm lấy tay Hoa Kinh Vũ cầu khẩn.
Bắc U Vương chính là nhân vật khó chơi nhất của Yến Vân quốc, người này trời sinh máu lạnh vô tình, hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn, người bình thường rơi vào tay hắn, không chết cũng tàn tật, đừng nói là các nàng, ngay cả người trong hoàng thất cũng không ai dám đắc tội với hắn.
Cô nãi nãi này vẫn không ngừng nói đoạn tay áo, đoạn tay áo, loại sự tình này người ta rất sợ tiết lộ ra ngoài.
Hoa Kinh Vũ nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Hoa Thanh Phong, cuối cùng cũng gật đầu: “Được rồi, ta không nói là được.”
Đoàn người một đường đi dến Khinh Vũ Các, Hoa Kinh Vũ chợt nhớ đến một chuyện, liền hỏi Hoa Thanh Phong: “Đúng rồi, nghe nói cuộc đi săn lần này ở rừng rậm Đen chúng ta đều có thể tham gia đúng không?”
Nàng cần phải trở nên mạnh hơn, từ giờ trở đi nàng muốn nỗ lực hết mình, rừng rậm Đen kia, chắc chắn có không ít dã thú lớn, thư viện Ngọc Hoàng đều cấp cho đệ tử đi lên núi săn thú định kỳ, việc này giúp tu luyện ý chí, từ đó giúp học sinh dễ dàng nâng cao nội lực, luyện cho mọi người khi gặp nguy hiểm sẽ không rối loạn đánh mất bản lĩnh, đệ tử có thể dễ dàng phát huy năng lực, vì học viện Ngọc Hoàng luôn chú trọng giáo dục với bọn họ.
Bất quá nếu muốn tham gia săn bắt, phải họp thành đội mới có thể đi vào, rừng rậm Đen có không ít mãnh thú cuồng dại, không được phép đơn đả độc đấu.
Đây là cơ hội tốt, sở dĩ Hoa Kinh Vũ muốn tham gia cuộc săn bắt, bây giờ nàng chính là muốn mau chóng nâng cao nội lực bản thân.
Mười tám tuổi nội lực vẫn còn ở cấp hai, nàng ngẫm lại còn thấy xấu hổ, thật không biết tiền thân tu luyện như thế nào mà lại kém đến vậy?
Hoa Thanh Phong liền gật đầu: “Vũ Nhi muội cũng muốn đi ư?”
Hoa Kinh Vũ gật đầu: “Ừ, ta nghĩ đi vào rừng rậm Đen có thể trợ giúp tăng nội lực, nội lực bây giờ của ta chỉ mới ở cấp hai, thật sự là quá thấp.”
“Muội tích cực như vậy là tốt, được, ta liền giúp muội, tiến vào nơi đó phải họp thành đội, tính thêm ta nữa.”
Hoa Thanh Phong không có thiên phú nội lực, nhưng thân là nữ nhi Hoa gia, nàng luôn cố gắng, nàng lựa chọn kiếm kĩ, nhiều năm nổ lực, nàng đã trở nên rất lợi hại, chỉ cần kiếm khách không có nội lực quá cao thâm, liền đánh không lại nàng.
Hoa Kinh Vũ và Hoa Thanh Phong ở Kinh giao của học viện Ngọc Hoàng luyện nội công kiếm pháp.
Học viện Ngọc Hoàng chính là nơi dành cho con dòng cháu giống học tập, ngoài việc dạy võ công còn dạy cầm kỳ thi họa, nghi thức xã giao……Nói chung là một thư viện rất tốt.
Vốn dĩ nơi này là nơi học tập của con cháu hoàng gia, về sau hoàng thượng thấy con cháu hoàng thân quá ít, học viện lớn như vậy không dùng hết thật lãng phí, nên đã hạ lệnh cho các công tử và thiên kim của những quan to trên tam phẩm có thể vào học viện Ngọc Hoàng học. Có một số người chọn học võ, có người chọn cầm kỳ thư họa, lễ nghi, tóm lại, tất cả thiên kim công tử của các quan tam phẩm trở lên trong kinh thành đều tiến vào học viện học tập.
Hoa Kinh Vũ thân là nhà tướng môn một trong tứ đại gia tộc, lúc trước nàng lựa chọn học võ, tất nhiên là học võ công căn bản của Hoa gia. Nhưng thiên phú luyện võ của nàng thật sự quá kém, học trong học viện Ngọc Hoàng suốt năm năm, năm năm vất vả lắm mới từ nội lực tầng thứ nhất luyện đến nội lực tầng thứ hai, sau đó lại ngưng ở đó không hề tiến triển, chưa từng đột phá, điều này làm cho các học sinh trong học viện Ngọc Hoàng cười nhạo, nói nàng là phế vật.
Bây giờ Hoa Kinh Vũ đã không còn là Hoa Kinh Vũ ngày xưa nữa, nàng quyết định một lòng luyện tập, phải nhanh một chút nâng cao nội lực, chỉ có tăng nội lực lên mới có thể học được công pháp Hoa gia, như vậy nàng có thể trở nên cường đại rồi, cường đại thì sẽ không còn ai dám bắt nạt nàng nữa, chỉ có nàng bắt nạt người khác thôi.
“Được, ngày mai ta đi thư viện một chuyến.”
“Ừ, ngày mai ta ở ngoài phủ chờ muội, chúng ta cùng nhau đến học viện Ngọc Hoàng.”
Hoa Kinh Vũ gật đầu, cùng Hoa Thanh Phong hai người ước hẹn, rồi chia tay ở trước cửa Khinh Vũ Các, một người trở về tiểu viện Nhị Tiến, một người đi vào Khinh Vũ Các.
Trong Khinh Vũ Các, ở trong phòng Hoa Kinh Vũ, Nhan Băng hầu hạ nàng nghỉ ngơi, nghĩ đến chuyện Hoa Kinh Vũ chuẩn bị tiến vào dãy núi rừng rậm Đen, không khỏi lo lắng: “Tiểu thư, bây giờ nội lực người rất thấp, nếu tiến vào khu rừng rậm âm u kia không phải rất nguy hiểm sao? Nô tỳ lo lắng cho người.”
Hoa Kinh Vũ nhìn Nhan Băng, nghĩ tới nội lực Nhan Băng, cũng đã đạt tầng thứ ba rồi, mà nàng chỉ mới ở tầng hai, điều này khiến cho nàng thật xấu hổ.
“Nhan Băng đừng lo lắng, ta không sao đâu, ta tiến vào rừng rậm Đen là để tăng nội lực, ta không thể cứ mãi dừng ở cảnh giới này. Bây giờ ta đã hiểu, chỉ có trở nên mạnh mẽ thì mới không bị khi dễ. Lần trước và lần này ta may mắn không gặp phải chuyện gì không may, nhưng lần sau thì sao? Nói không chừng ta sẽ xui xẻo, cho nên chỉ cần ta cường đại, thì không ai có thể bắt nạt ta nữa rồi.”
Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa - Ngô Tiếu Tiếu