Cách bạn sử dụng thời gian quan trọng hơn cách bạn tiêu tiền. Sai lầm về tiền bạc còn có thể chỉnh sửa được, nhưng thời gian thì không bao giờ quay lại.

David Norris

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 316 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 682 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:47:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 177: Nguyên Bảo Xuất Chiến Khiếp Sợ Toàn Trường (3)
ditor: ChieuNinh
"Phốc xuy!" Không biết ai dẫn đầu cười ra tiếng.
Tiếp theo, tất cả mọi người bắt đầu cười to, cười phá lên.
Vẻ mặt Đường Nhu và Viên Viên Viên cũng thay đổi cực kỳ phức tạp, một mặt các nàng tin tưởng vào Dạ Thất Thất, về phương diện khác sau khi trông thấy thú sủng của Dạ Thất Thất, các nàng hoàn toàn không biết có nên tiếp tục tín nhiệm nàng hay không?
Cấp chín linh thú VS hồng phấn heo con!
Ai mạnh ai yếu, căn bản không cần lo lắng mà!
Đúng vậy, nguyên nhân tất cả mọi người ở đây bị rung động đến lặng ngắt như tờ, không phải là bởi vì thú sủng của Dạ Thất Thất quá mức cường đại. Mà là bọn họ chưa bao giờ thấy qua có người lại sẽ dùng một con heo con con làm thú sủng, Dạ Thất Thất này cũng là một nhân vật kỳ ba rồi.
"Ta không có bị hoa mắt đi, ngươi lại muốn con heo này thi đấu cùng Bạch Hổ của ta?" La Bình suồng sã cười to, giờ phút này cũng đã để xuống một tia phòng bị cuối cùng đối với Dạ Thất Thất.
Nữ nhân ngu xuẩn này làm sao có lợi hại như người kia nói chứ? Còn thâm tàng bất lộ, ha, thật sự là trò cười lớn nhất thiên hạ!
"Ừ, Nguyên Bảo chính là thú sủng của ta." Nói xong, Dạ Thất Thất ngồi xổm người xuống, vuốt ve lưng Nguyên Bảo, nói ra: "Thi đấu thật tốt, thua đêm nay ăn sườn lợn nướng, thắng cho ngươi hai con gà quay lớn."
Rõ ràng là lời nói hết sức ôn nhu, sau khi Nguyên Bảo nghe xong lại giật thót mình, liền vội vàng gật đầu như bằm tỏi, không ngừng dùng đầu cọ tay Dạ Thất Thất, ý lấy lòng rất rõ ràng.
Dạ Thất Thất vỗ vỗ đầu của nó, dùng ý niệm hạ mệnh lệnh: "Dùng công kích mạnh nhất của ngươi, ngược chết con Bạch Hổ này! Ngược không chết nó, ta ngược chết ngươi."
Nói xong, Dạ Thất Thất cũng không để cho Nguyên Bảo cơ hội nũng nịu, nhõng nhẽo, nhìn cũng chưa từng nhìn La Bình và con hổ trắng kia, trực tiếp xoay người đi xuống đài.
La Bình oán hận trừng mắt nhìn bóng lưng Dạ Thất Thất, hạ lệnh cho Bach Hổ: "Giết chết nó cho ta, giết chết cái đồ ngu xuẩn này..." Dạ Thất Thất tiện nhân kia, dám xem thường ta, ta muốn làm cho ngươi chết được rất khó coi.
Trên đấu thú đài, hai con thú sủng thực lực cách xa nhau đang trừng mắt lẫn nhau.
"Ngao ô - -" tiếng hổ gầm chấn động, khí thế tràn đầy, xuyên thấu lòng người.
Nguyên Bảo trừng mắt con hổ trắng kia, thở hổn hển thở hổn hển kêu hai tiếng, há mồm phun ra hai cái quả cầu lửa.
Trong mắt Bạch Hổ mang theo vài phần khinh thường, một tiếng hổ gầm, một trận cuồng phong thổi qua, thổi sạch quả cầu lửa Nguyên Bảo đánh ra.
"Thở hổn hển thở hổn hển..." Khốn kiếp, dám xem thường Bổn thần thú!
Nguyên Bảo bị khinh thường trong mắt Bạch Hổ chọc giận, nhảy nhót lung tung há mồm phun loạn quả cầu lửa. Thừa dịp lúc Bạch Hổ ngăn cản công kích quả cầu lửa, thân thể tròn vo nhanh như tia chớp xông tới, dọc theo bắp đùi Bạch Hổ, leo hai ba cái đã đến đỉnh đầu nó, túm lấy dúm lông trên đỉnh đầu Bạch Hổ, móng heo gõ đến đập đi ở đỉnh đầu nó, thỉnh thoảng hướng vào trong lỗ tai nó phun vài cái quả cầu lửa nhỏ.
Ngắn ngủi thời gian vài cái hô hấp, Bạch Hổ thân là cấp chín linh thú, bị heo con Nguyên Bảo không chút thu hút nào làm cho rất chật vật.
"Tốt quá, Nguyên Bảo V5, Nguyên Bảo ngươi quá tuyệt vời, ngược chết hàng kia, Nguyên Bảo cố gắng lên!" Không nghĩ tới Nguyên Bảo còn có bản lãnh này, Đường Nhu mừng rỡ nhảy dựng lên, toàn trường đều là tiếng hô to vang dội của nàng.
Trên mặt Viên Viên Viên cũng nổi lên một nụ cười, hơn nữa là kinh ngạc và khiếp sợ.
Hiển nhiên bọn họ ai cũng không nghĩ tới, heo con Nguyên Bảo nhìn tầm thường, thế nhưng có thể làm cho Bạch Hổ đường đường là cấp chín linh thú bị chật vật như vậy.
La Bình tức giận đến xông lên đấu thú đài hô to với Bạch Hổ: "Bạch Hổ, ngươi mau ngược chết nó, đừng có lề mề nữa."
Tất cả mọi người dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Nguyên Bảo cưỡi trên đầu Bạch Hổ, thú sủng thâm tàng bất lộ như thế, chủ nhân có phải cũng là như thế hay không? Bởi vì Nguyên Bảo, ánh mắt tất cả mọi người nhìn Dạ Thất Thất cũng bắt đầu hơi có một chút biến hóa.
Ở đây sắc mặt một người duy nhất không có chút biến hóa nào, chỉ có Dạ Thất Thất.
Giờ phút này Nguyên Bảo chiếm thượng phong, chẳng qua chỉ là ỷ vào tốc độ nhanh đùa bỡn chút khôn vặt, muốn chiến thắng thậm chí là ngược chết Bạch Hổ này, như vậy là không đủ.
Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư - Toan Vị Thanh Mông