What's meant to be will always find a way.

Trisha Yearwood

 
 
 
 
 
Tác giả: Thắng Kỷ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 841
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1014 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 03:04:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 537: Trống Trận Vang Lên Rung Trời (1)
rống trận, đây không phải là trống trận của Nhậm gia sao, tại sao hắn lại gõ?
- Vào thời điểm này hắn gõ trống trận, hắn muốn làm gì?
[CHARGE=4.1]
- Hừ! Chẳng lẽ hắn dám tạo phản hay sao?
Lúc này, bên trong Kim Loan Đại Điện đang thương nghị, những người kia đang không ngừng tâu lên, đều nhìn ra bên ngoài; mà hoàng đế ngồi cao trên long ỷ, một mực còn không có quyết định chủ ý cuối cùng có nên xuất quân hay không, cảm giác hỏa hầu còn kém một chút cũng khẽ nhíu mày đứng dậy. Ngay khoảnh khắc có cảm giác như ánh mắt đó nhìn xuyên qua không gian, nhìn thẳng vào Nhậm Kiệt.
- Lần trước Nhậm Kiệt gõ trống trận, chỉ là vì tranh đấu cùng gia chủ Phương gia, lần này lại không biết muốn làm gì?
- Cũng vì có gia chủ như hắn vậy, Nhậm gia mới biến thành như vậy!
- Không sai, thời điểm Nhậm Thiên Hành cha hắn còn, chưa từng bị bại!
- Nếu không vì hắn, Tây Bắc, Tây Nam làm sao sẽ thất thủ! Hiện nay mấy trăm vạn người bị đại quân Thiên Hải vây khốn, hơn ức người bị đại quân Thiên Hải tập kích!
- Vào thời điểm này, hắn còn làm loạn, thật không biết hắn định làm gì?
Vốn là gần đây bởi vì Tây Bắc, Tây Nam thất thủ lòng người bàng hoàng; cộng thêm có người không ngừng chọc gậy bánh xe, hôm nay dường như hướng gió đã bắt đầu có xu thế nghiêng về một bên. Cộng thêm có rất nhiều gia tộc phái ra ngoài một số người khống chế dư luận, nắm lấy quyền phát biểu, cho nên khi tiếng trống vang lên, toàn bộ Ngọc Kinh Thành đều thờ ơ lạnh nhạt, còn có một số người đang mắng chửi trù yểu, dường như hết thảy đều là lỗi của Nhậm Kiệt, không có hắn đâu có đến nỗi như thế!
Bởi vì mấy ngày qua, với đủ loại việc xấu của Nhậm Kiệt trước đây lại lần nữa bị người ta lấy ra nói, còn cố ý khuếch đại lên rất nhiều lần, mà ảnh hưởng của hắn đối với Nhậm gia cũng bị phóng đại lên.
Mà đúng lúc này, đột nhiên vang lên thanh âm của Nhậm Kiệt, vốn tiếng trống thong thả đột nhiên trở nên sôi động lên. Lúc trước Nhậm Kiệt đã từng hát qua bài hát này, nhưng khi đó hắn mới vừa tới nơi này không lâu, khi đó lực lượng của hắn yếu nhược, khi đó còn chỉ là hát cùng với các bộ hạ cũ của phụ thân.
Nhưng lúc này, Nhậm Kiệt đã có cảnh giới nửa bước Pháp Thần Cảnh, hắn gõ tiếng trống trong đó mang theo một lực lượng chấn nhiếp hồn phách người ta; nghe tiếng trống này khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
Trong tiếng trống ầm ầm, dường như mọi người đều đưa thân vào trong chiến trường vạn mã tung vó, chém giết.
Vẻn vẹn bằng vào tiếng trống, có thể làm ấy trăm vạn người ở Ngọc Kinh Thành như đi vào trong cảnh chiến trường, điều này tuyệt đối đã đạt đến một cảnh giới cực kỳ kinh khủng.
Mấy ngày nay, Văn Thi Ngữ không ít lần đàm luận về phương diện này cùng Nhậm Kiệt, dù sao nàng theo học ở Cửu Âm Tông chính là những thứ này, mà lúc này, Văn Thi Ngữ nghe thanh âm kia lập tức si mê, nàng cũng đắm chìm trong tiếng trống.
"Khói báo động nhìn về phương bắc, Lốc cuộn lên, ngựa hí, kiếm vung, Tâm như nước Hoàng Hà mờ mịt, Hai mươi năm tung hoành ai chống, Hận muốn điên đao chém khắp nơi, Bao anh em vùi thân quê lạ, Vì quốc gia chết có là gì, Kìm tiếng than, huyết lệ trong lòng, Ngựa về nam người nhìn về bắc, Bao cỏ cây bụi đất tung mù, Nguyện giữ gìn mở mang bờ cõi, Đường đường kinh quốc mở tứ phương.
Mừng vui!" (Trích tepga dịch nghĩa không phải dịch thơ)
Người khác nghĩ như thế nào, người khác làm như thế nào, Nhậm Kiệt không để ý tới, sau khi gõ trống trận, tiếng trống vang lên làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, mang mấy trăm vạn người đi vào chiến trường, đồng thời hắn dùng thần hồn lực thông báo cho rất nhiều người, bao gồm tất cả mọi người đang ở Ngọc Tuyền Sơn, đang nhanh chóng chạy tới Ngọc Kinh Thành.
Nhậm Kiệt không có cải sửa lời ca nhiều lắm, có vài chỗ cũng không cần sửa đổi, chỉ là cần một loại cảnh giới.
- 2000 năm qua, trong con cháu trực hệ Nhậm gia ta có 3 vạn 7000 người chết trận sa trường, một đời Nhậm gia ta có số người chết tại chiến trường tới hơn trăm vạn, gia chủ các đời không dưới mười người chết trong chiến trường. Mà tướng sĩ Nhậm gia đi theo ta vì nước chiến đấu chết ở chiến trường, đã tới hơn 1768 vạn... "Ầm..." Nhậm Kiệt vừa nói, vừa vung tay một cái, trong nháy mắt một đạo pháp lực đánh xuyên qua một gian phòng linh vị cung phụng của Nhậm gia, trong tiếng nổ ầm ầm hơn 1000 khối linh ngọc bay lên, bị pháp lực kích phát.
Vô số tên người lơ lửng giữa không trung, trong nháy mắt dầy đặc khắp cả bầu trời Ngọc Kinh Thành.
- Có lẽ có người không nhớ tới họ, nhưng Nhậm gia ta ghi nhớ tất cả mọi người. Nơi này từng có tên của mỗi vị tướng sĩ cùng Nhậm gia chết trận sa trường 2000 năm qua, họ vĩnh viễn được cung phụng trong từ đường Nhậm gia, chính nhờ có họ, Minh Ngọc Hoàng Triều mới có 2000 năm huy hoàng tới nay!
Một bài ca của Nhậm Kiệt khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, còn có tiếng trống kia, làm cho tất cả mọi người sôi sục, lúc này đột nhiên xuất hiện vô số tên người, vô số số liệu này, lập tức Ngọc Kinh Thành gần như khóc thành một mảnh.
Nhà ai dám nói chưa từng có người chết trận? Có lẽ bên trên kia có tên của tổ tiên mình! Ai cũng không hề nghĩ tới, Nhậm gia lại ghi nhớ điều này, đây là điều trước kia ai cũng không biết.
Lập tức, vô số người trong Ngọc Kinh Thành quỳ xuống, vô số người khóc rống lên... cũng không ít người tu luyện, có khí lực sát khí ngất trời, có một loại kích động tùy thời không tiếc đầu rơi máu chảy.
- Hôm nay Thiên Hải Đế Quốc lại lần nữa đến đây xâm phạm, Tây Bắc, Tây Nam đơn độc thừa nhận lực công kích của cả nước Thiên Hải Đế Quốc, Hoàng đế Thiên Hải Đế Quốc thân chinh. Có lẽ đây đối với Ngọc Kinh Thành xa xôi mà nói, còn không cảm thấy được gì, nhưng các người có thể nhìn đây! "Ầm" Nhậm Kiệt lần nữa vung tay, lại là một khối linh ngọc, chớp động lóe sáng chữ viết trở nên lớn vô cùng che phủ tất cả tên trên bầu trời Ngọc Kinh Thành.
- Tây Bắc, Tây Nam bị địch nhân công kích ngày thứ nhất, Tây Bắc tướng sĩ tử trận 6000 người, Tây Nam tướng sĩ tử trận 3900 người, chặn địch nhân công kích liên tục 12 canh giờ. Tây Bắc bị địch nhân công kích ngày thứ hai, Tây Bắc nhân số tử trận 12200 người, Tây Nam nhân số tướng sĩ tử trận 8700 người, chặn địch nhân công kích liên tục 12 canh giờ; Tây Bắc bị địch nhân công kích ngày thứ ba, nhân số tử trận 5600 người, Tây Nam nhân số tử trận 6700 người, phòng tuyến thứ nhất bị công phá!
Số liệu, người ở thế giới này còn chưa biết uy lực của số liệu, lần đầu tiên Nhậm Kiệt cho tất cả dân chúng tiếp nhận số liệu trực quan. Không ngừng đưa ra nhân số thương vong ở Tây Bắc, Tây Nam, cố ý cho người ghi chép mang về từ chiến trường thảm thiết kia. Còn có vô số tên của người tử vong kia, vốn trước đây loại chuyện này, triều đình đều sẽ đợi một thời gian mới từ từ xử lý, thậm chí không công khai ra trước dân chúng.
Nhưng Nhậm Kiệt lại muốn hoàn toàn công bố chuyện này, sau đó không ngừng báo ra số liệu.
- Trời ơi! Phụ thân... đó là phụ thân ta, phụ thân...
- Ca ca... Đó là ca ca của ta...
- Đừng giết phu quân ta... Đừng! Phu quân...
Trong này đa số là một số cảnh tượng chiến đấu chém giết, tử vong của những binh lính Ngọc Kinh Thành. Thế giới này có chính là pháp thuật có thể ghi chép, nhưng không có người nào làm như vậy, hôm nay Nhậm Kiệt phá lệ phóng ra một màn thảm thiết này cho tất cả mọi người trông thấy.
Hơn nữa kèm theo số liệu, theo các loại tiếng kêu kinh sợ trong Ngọc Kinh Thành, trong này, mọi người cũng có thể nhìn thấy cảnh người Nhậm gia thân đeo huy hiệu Nhậm gia chiến đấu thảm thiết nhất, kiêu dũng nhất... chết đi.
- Tây Bắc, Tây Nam không phải là không giữ được! Đây chỉ là một góc đối kháng với Thiên Hải Đế Quốc. Hai vị đại tướng quân Nhậm gia ta bất đắc dĩ, chỉ có thể tận lực nghĩ biện pháp giằng co, bọn họ truyền về những thứ này cho gia tộc, là để người của gia tộc biết: bọn họ không có rút lui, bọn họ sẽ vây khốn chính mình ở nơi đó... Bọn họ muốn cùng chết cùng sống với Tây Bắc, Tây Nam. Trong khi 200 vạn đại quân Tây Cương ở một bên nhìn xem, Tây Bắc, Tây Nam mỗi ngày tử vong vô số tướng sĩ, bọn họ muốn dùng máu của mình, kéo lại bước chân của địch nhân!
Tà Thiếu Dược Vương Tà Thiếu Dược Vương - Thắng Kỷ