Start where you are. Use what you have. Do what you can.

Arthur Ashe

 
 
 
 
 
Tác giả: Thắng Kỷ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 841
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1014 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 03:04:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 379: Muốn Cũng Không Được
úc Nhậm Thiên Tung vừa đi, đến như gió lớn mưa rào, đi như nước triều lui xuống, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nói xong mười mấy câu, nhưng khiến những người trong sân mất hồi lâu mới phản ứng lại.
Đợi đến phản ứng lại, liền có mấy người vô cùng tức giận bất bình nói. mỗi người đều nói phải trị tội, muốn xử lý Nhậm Thiên Tung.
- Ngươi thấy thế nào?
Hoàng đế nhìn chằm chằm về phương hướng Nhậm Thiên Tung rời đi, hoàn toàn không để ý đến những người lòng đầy căm phẫn nói chuyện, nếu quả thật dễ dàng trị tội giống như bọn họ nói thì tốt biết mấy, chẳng qua đám người kia nói những lời này chỉ chuyện đã rồi, nịnh hót mà thôi.
- Khởi bẩm bệ hạ, bị thương rất nặng, cảm giác giống như bị một lực lượng khủng bố nào đó chèn ép, nếu không phải bản thân hắn có pháp bảo hoặc bảo vật đặc biệt chống đỡ, chỉ sợ sớm đã vỡ vụ hoàn toàn, thậm chí lúc này không cảm giác được âm hồn của hắn, dường như nó sắp biến mất. Mà thân thể, khí quan của hắn vừa nhìn là thấy, gần như đều xảy ra vấn đề, hơn nữa thần cảm nhận được khí tức của Thiên Đan Tục Mệnh trong cơ thể hắn, nói cách khác hắn dùng Thiên Đan Tục Mệnh mới có thể duy trì được trạng thái trước mắt, cho dù hao phí lực lượng và đan dược cứu sống được thì cũng chỉ là phế nhân, cho dù không phế đi, trong thời gia ngắn không có khả năng tăng lên.
Tất nhiên đại cung phụng hiểu rõ câu hỏi của hoàng đế, lúc vừa rồi hắn cũng rất chú ý tình huống của Nhậm Kiệt.
- Còn Nhậm Thiên Tung thì sao?
Bỗng nhiên lúc này trong lòng hoàng để cảm thấy rất thư thái, rất là thoải mái.
Tuy rằng hắn đã sớm tự nói với bản thân, Nhậm Kiệt chỉ là vai hề nhảy nhót, dù thế nào đi nữa hắn cũng thoát khỏi lòng bàn tay mình, chỉ có điều việc Nhậm Kiệt làm, luôn khơi dậy lửa giận của hắn, mỗi khi nghĩ đến liền khiến hắn rất tức giận.
Hôm này thấy được Nhậm Kiệt bị như vậy, tất nhiên trong lòng rất thoải mái, con trai của Nhậm Thiên Hành, hừ hừ.
- Nhậm Thiên Tung...
Đại cũng phụng hơi trầm ngâm nói:
- Lực lượng của hắn tăng lên quá nhanh, vốn là hắn còn có bài tẩy nào đó, hoặc là đã làm chyện gì đặc biệt, mới có thể được liệt vào vị trí cuối cùng trong tám đại Vương giả. Vốn thần cũng không để ý người này, nhưng hôm nay gặp được, tốc độ tăng lên của hắn quá nhanh, quá nhanh, mạnh gấp mấy chục lần so với hai lần trước hắn ra tay. Bây giờ hắn không cần dùng bài tẩy gì, cũng có đầy đủ tư cách trở thành nhân vật cấp độ Vương giả. Không biết đây là hắn tăng lên trong thời gian ngắn, hay là có vấn đề gì, bằng không hắn vẫn tăng lên như thế, vậy thì thật đáng sợ.
- Ha ha.
Bỗng nhiên, hoàng đế cất tiếng cười to, mặc dù chỉ nói chuyện với đại cung phụng qua thần thức, chỉ có đại cung phụng mới nghe thấy, nhưng hoàng đế vẫn cười vô cùng vui vẻ, nói:
- Ngươi không hiểu, bộ mặt thật sự của Tu La, trước kia hắn nhất thiết phải áp chế lực lượng mới được, bây giờ không áp chế, xem ra là thật không còn cách nào. Trước kia dựa vào Nhậm Thiên Hành còn tạm được, hiện tại chỉ sợ phải dựa vào chính hắn, chỉ là không áp chế lực lượng, hắn sẽ sống được bao lâu.
Đại cung phụng vừa nghe thế liền hiểu, trong chuyện này nhất định có chuyện mà mình không biết. Chỉ có điều hoàng đế hỏi hắn cái gì thì hắn cũng trung thực, nghiêm túc trả lời, nhưng hắn không dám tùy tiện hỏi chuyện của hoàng đế.
Nhất là sau khi trải qua chuyện ở hoàng lăng, gần đây biết ngày càng nhiều, hắn càng thêm cẩn thận.
- Được rồi, chuyện này dừng ở đây thôi, ta biết tính tình của lục đệ, không cần các ngươi nói thêm điều gì.
Hoàng đế hoàn toàn không cần giải thích với đám người này, trực tiếp bảo bọn họ im miệng, nhưng sau đó nghĩ lại liền hạ lệnh:
- Tuy rằng tạm thời cho qua chuyện này, nhưng trẫm cho rằng Nhậm Kiệt không có khả năng đảm đương trọng trách. Báo cho người Nhậm gia, tuy rằng trẫm không quan tâm người nào là gia chủ Nhậm gia, cũng không quản, để Nhậm gia tự giải quyết việc nhà mình, nhưng trẫm vẫn muốn trọng chấn hùng phong năm đó, một lần nữa xây dựng một đội quân thiện chiến, trước mắt có ý muốn xây dưng ba chi đại quân, mỗi đội quân quản lý 500 nghìn quân. Trong đó trẫm cho rằng nên để gia chủ Nhậm gia chịu trách nhiệm thống lĩnh một đội quân, chỉ có điều tính tình như Nhậm Kiệt không thể đảm đương trọng trách này, hi vọng Nhậm gia suy xét cẩn thận.
Hoàng để xử lý như thế cũng không khiến mọi người bất ngờ, bởi vì nếu hoàng đế thật sự xé rách mặt, chuyện này sẽ náo loạn thành thế nào, không ai biết được.
Sở dĩ những người này nói chuyện đã rồi như thế, chẳng qua là muốn biển hiện trung thành mà thôi. Ai cũng biết, những chuyện giữa hoàng đế và Nhậm gia, không thể nói rõ ràng. Hơn nữa, sở dĩ Nhậm gia mạnh mẽ như vậy, là bởi vì gia chủ Nhậm gia đủ mạnh, nếu không sớm đã xong đời.
Giống như Thương gia, lúc không xảy ra chuyện gì cũng được xem là quái vật khổng lồ, nhưng chỉ trong chớp mắt đã sụp đổ. Nhưng năm đại gia tộc thì khác, năm đại gia tộc khai quốc, những gia tộc khác không thể so sánh. Mấy ngàn năm này tạo thành một thói quen, đều tranh đấu ở phạm vi nhỏ, nhưng dính đến chuyện của năm đại gia tộc, tuyệt đối sẽ không thật sự xét nhà diệt tộc, bởi vì như thế ngang với chặt mất căn cơ của Minh Ngọc Hoàng Triều.
Nhưng câu nói cuối cùng của hoàng để, khiến mọi người không ngờ tới, so với những vị trí mà bọn họ cố gắng tranh đoạt nãy giờ, thứ này càng quý giá gấp trăm lần.
Đây mới thật sự là trọng điểm, phải biết rằng, đó là đại quân 150 ngàn quân, ba vị đại tướng quân, bên dưới mấy chục vị tướng quân, mấy trăm vị phó tướng, kinh người như thế nào. Hơn nữa là càng kích động là quân đội thiện chiến, đây chính là quân đội dùng để chiến đấu, khác lực lượng vũ trang địa phương, hỡn nữa tính cơ động mạnh, không cần đóng ở địa phương nào, đây là do năm đó hoàng đế còn là hoàng tử và Nhậm Thiên Hành cùng thiết lập ra.
Sau đó, hoàng đế thượng vị mười mấy năm vẫn còn tồn tại, vẫn luôn nằm trong tay Nhậm Thiên Hành, lúc đó khoảng chừng 2 triệu quân. Những quân đội này mở rộng lãnh thổ, sau đó Nhậm Thiên Hành chủ động đề xuất, trước mắt thế cuộcổn định, tạm thời không thể mở rộng, tóm lại hắn chủ động giải tán tạm thời 2 triệu quân, một bộ phận xếp vào lực lượng vũ trang địa phương, một phần nhập vào nhiều tiền tuyến, còn lại thì cởi giáp về làm ruộng.
Mà bây giờ hoàng đế nhắc lại chuyện này, chẳng lẽ... Hoàng đế bắt đầu muốn chinh chiến thiên hạ, phát động chiến tranh quy mô lớn.
Tin tức này, khiến tâm tình mọi người đều sôi trào, vì tin tức này quá kinh người.
Càng kinh người, đáng sợ hơn chính là, hoàng đế nói thẳng muốn giao cho Nhậm gia một đội quân. Nhìn như khó tin, bởi vì từ trước tới này hoàng đế đều gấp muốn điên làm suy yếu quân quyền của Nhậm gia, hôm nay lai tăng lên binh quyền cho Nhậm gia. Nghe được điều hoàng đế nói, những mọi người đều hiểu, độc ác, chiêu này của hoàng đế rất độc ác.
Càng thêm trực tiếp hơn những ám hiệu trước đây, đây là nói cho Nhậm gia và tất cả người trong thiên hạ, trẫm không hài lòng vị gia chủ Nhậm gia này, nếu như các ngươi đổi gia chủ, trẫm sẽ tặng một phần đại lễ, đưa tặng 500 nghìn quân. Nhưng nếu như Nhậm gia vẫn để Nhậm Kiệt làm gia chủ, trẫm sẽ không vừa ý, quân đội mới sẽ không có phần của Nhậm gia. Phải biết rằng phương thức xây dựng ban đầu của tân quân là nhất định phải chiến đầu, công lao kia, lợi ích khi mở rộng lãnh thổ, tất nhiên sẽ không có phần của Nhậm gia, điều này rõ ràng khiến nội bộ Nhậm gia tự quyết định.
Mà lúc này, Cao Chiến Uyên, Phương Thiên Ân lại mừng lộ ra mặt, lần này hoàng đế muốn thúc đẩy Nhậm gia cải cách, Nhậm gia sẽ nội đấu. Bởi vì bọn họ còn biết một chuyện, bệ hạ từng tự mình hạ chỉ, điều Tây Bắc đại tướng quân Nhậm Thiên Hành, Tây Nam đại tướng quân Nhậm Thiên Kỳ hồi kinh báo cáo công tác, nhưng lại đặc biệt cho họ dẫn quân hồi kinh, diễn võ cho bệ hạ xem,
Những người của mười mấy gia tộc khác nghe vậy đều kích động không thôi, thậm chí còn cẩn thận dò xét, bệ hạ có tính toán gì, có lựa chọn thích hợp hay chưa, thật ra trong lòng đều đang cân nhắc.
Mà lúc này, Văn Dũng nhìn không ra tâm tình, chỉ là trong lòng âm thầm thở dài, Nhậm Thiên Hành ơi Nhậm Thiên Hành, chẳng lẽ ngươiđã sớm đoán được ngày này.
Tổng bộ Trường Nhạc Đổ Trường, hôm nay dựa theo phân phó của Nhậm Kiệt, xây dựng sang trọng hơn sòng bài ở Las Vegas, bởi vì có pháp lực, phù văn, cấm chế, trận pháp trợ giúp, rất nhiều kiến trúc có thể xây dựng vô cùng khéo léo, khó tin, làm được những chuyện mà đời trước rất khó có thể làm được.
Nhưng quan niệm, lại khác nhau, Nhậm Kiệt cho Thường lão tứ những quan niệm khác nhau, cho nên hôm nay Trường Nhạc Đổ Phường có thể chứa được mấy trăm nghìn người, đây là tổng bộ mới được xây cách Ngọc Kinh Thành 300 dặm, vô cùng to lớn.
Hiện tại, nơi này là chỗ tụ tập ăn uống, giải trí, đánh bạc lớn nhất Minh Ngọc Hoàng Triều, mọi điều ngươi muốn đều có chung một chỗ. Mỗi ngày vô số người ra vào, thậm chí trên bầu trời có người bay vào những chỗ bí ẩn.
Hôm nay, nơi này chính là một thành thị nhỏ, chỉ cần có tiền liền có thể hưởng thụ được tất cả, có thể nói, bởi vì xây xong tổng bộ, trong Ngọc Kinh Thành lập tức liền thanh tĩnh, bởi vì tay chơi có tiền đều đến nơi này.
Chỗ như thế này, Trường Nhạc Đổ Phường vẫn còn vài chỗ tương tự ở các nơi khác, có chỗ đang còn đang thi công, điều khiến Thường lão tứ tiếc nuối chính là lúc khai trương sư phụ không có mặt, không thể đến cắt băng.
Lúc này, Thường lão tứ đang đứng ở trên đỉnh trung ương kiến trúc to lớn bao trùm mười mấy dặm xung quanh, kiến trúc này giống như con quay, bên dưới đặt lên một tảng đá nhọn, cao tới trên trăm thước, bên trên có một kiến trúc rộng chừng mấy trăm thước không ngừng xoay tròn, tốc độ quay rất chậm, đứng ở nơi này có thể thấy được toàn cảnh dãy nhà liên miên không dứt trong mười mấy dặm xung quanh.
- Ha ha, Thường lão tứ, có phải thấy trình độ của ta tăng lên nhanh chóng, rực sáng vượt qua ngươi, nên ngươi nóng nảy.
Phong Bất Quy nhìn thấy Thường lão tứ đứng ngồi không yên, tâm tình không đúng, bèn nói, hắn ngồi thoải mái trên ghế, uống rượu của Thường lão tứ ngâm, đắc ý nói.
Từ sau khi bị Thường lão tứ thuyết phục, đồng ý gia nhập Trường Nhạc Đổ Phường, hắn mới biết được mức độ đãi ngộ của Trường Nhạc Đổ Phường, không cần quan tâm linh ngọc để tu luyện, chỉ có ngươi dùng không hết, không có chuyện thiếu linh ngọc tu luyện. Chỉ cần ngươi cần, không chỉ cuồn cuộn cung cấp linh ngọc, những dược phẩm cửa hàng dược Cao Nhân bán ra, cứ tùy ý chọn.
Tuy rằng hắn cũng biết dược phẩm cửu hàng dược Cao Nhân bán ra vô cùng tốt, nhưng cũng nghĩ rằng đó là đối với người bình thường. Nhưng không ngờ rằng dược phẩm cho người tu luyện dùng còn mạnh hơn cả đan dược, hiệu quả tốt đến dọa người.
Cộng thêm Thường lão tứ truyền thụ một vài thứ, gần đây tốc độ tăng lên của Phong Bất Quy cực nhanh, mặc dù gần đây Thường lão tứ cũng liên tục tăng lên, hôm đã cũng đã đến tu vi Âm Dương Cảnh âm hồn tầng thứ chín, nhưng Phong Bất Quy lại nhanh hơn, hôm nay hắn cũng đã đạt đến tu vi Âm Dương Cảnh âm hồn tầng thứ sáu, tốc độ tăng trưởng rõ ràng nhanh hơn Thường lão tứ. Hơn nữa rõ ràng Thường lão tứ ăn vào dược vật đặc thù mới đạt đến bước này. Nếu như Thường lão tứ nói thật, sư phụ của hắn thần kỳ, lợi hại đến như thế, hắc hắc, sớm hay muộn mình cũng có thể hoa lệ nghịch chuyển Thường lão tứ, không có cách nào, đây là vấn đề thiên phú,
- Cút con mẹ ngươi, ngươi muốn vượt qua ta, nằm mơ đi. Nói lại, đều là người một nhà, lẽ nào ta sợ ngươi vượt qua ta, chỉ có điều bên kia một mực không có tin tức sư phụ, cũng không biết thế nào, vốn sư phụ bảo chúng ta đi qua, sau đó lại xảy ra chuyện Thương Vinh.
- Hôm nay, hoàng đế một lòng nhắm vào sư phụ và Nhậm gia, hiện tại áp lực của sư phụ rất lớn, nhất định rất lớn, ta lại không nhận được lệnh, bây giờ không biết làm gì, cho nên ta mới nóng ruột.
Thường lão tứ vừa nói, vừa sốt ruột đi lòng vòng.
- Thằng ngốc cũng biết, đây là hoàng đế chuẩn bị ra tay với Nhậm gia, ra tay với sư phụ. Thật ra ngươi cũng không cần lo lắng, hiện tại Trường Nhạc Đổ Phường làm được lớn như vậy, cho dù Nhậm gia có chuyện cần dùng tiền, chắc chắn sẽ liên lạc với ngươi. Mà thực lực của ngươi kém hơn năm đại gia tộc một chút, mạnh hơn gia tộc bình thường rất nhiều, nếu có chuyện, sư phụ ngươi chắc chắn sẽ nghĩ đến ngươi.
Phong Bất Quy cảm thấy Thường lão tứ buồn lo vô cớ, sản nghiệp Trường Nhạc Đổ Phường lớn như vậy, bên này đều có nhiều người mạnh mẽ, chẳng lẽ sẽ phụ hắn sẽ quên hắn, luôn có lúc sẽ dùng đến hắn.
- Ngươi biết cái đếch gì, ta nói trước cho ngươi biết, đừng tưởng rằng bản thân rất mạnh, chờ ngươi thấy thị vệ bên người sư phụ ta, thậm chí là người của đội cận vệ, ngươi sẽ biết mình được gọi thiên tài hoàn toàn không là gì cả. Đến lúc đó đánh ngươi hoa lệ, người như chúng ta coi là cái gì, nếu ngươi gặp được sẽ thấy.
Thường lão tứ muốn nói, không cần nói hiện tại, chỉ nói cảnh diệt trừ Ngọc Tuyền đạo nhân trước kia, đại trận mấy vạn người trong thời gian qua vẫn do Chiến Long giương khẩu hiệu bảo vệ quảng mỏ Ngọc Tuyền, diệt trừ dư nghiệt của Ngọc Tuyền đạo nhân để đóng giữ ở đó, hắn phụ trách vận chuyển rất nhiều đồ đạc cùng tài nguyên, biết bọn họ luôn huấn luyện ở trong, những người đó phối hợp với nhau, không biết hôm nay đã mạnh đến nhường nào, hoàn toàn không thể tưởng tượng.
Lại càng không nói đến đội cận vệ bên cạnh sư phụ, sức chiến đấu của mỗi người đều vượt qua tưởng tượng của người khác, cũng chỉ có Tạ Kiếm yêu nghiệt giống như Lam Thiêm năm đó. Đã lâu như vậy, với thực lực bây giờ của hắn mà nghĩ lại, chiến đấu với những người đócũng vẫn không có chút tự tin nào, mà bọn họ đi theo bên cạnh sư phụ, bây giờ càng không biết đã tiến bộ đến trình độ nào.
- Chúng ta không tính là gì, ta tốn sức giúp ngươi chiêu mộ sáu gã siêu cấp cường gia Âm Dương Cảnh, cộng thêm ba người thủ bạ của ngươi, cộng thêm hai người chúng ta, Trường Nhạc Đổ Phường liền có mười một người siêu cấp cường giả Âm Dương Cảnh, đừng nói ngươi bồi dưỡng chấp pháp đường liên thủ chiến lực có thể so với ba tên cường giả Âm Dương Cảnh bình thường, trong mấy trăm chi nhánh trên toàn quốc còn có 300 người tu vi Thần Thông cảnh, đội hình như thế này bấy kỳ gia tộc nào cũng sẽ động tâm, nếu như chúng ta có thể đột phá đến cảnh giới Âm Dương Cảnh dương hồn, cộng thêm tài lực khổng lồ, cho dù thành lập một cái thế lực cũng dư dả.
Phong Bất Quy vừa nghe trưởng lão nói như thế, hơn nữa đây đã phải là lần đầu, vẫn cảm thấy Thường lão tứ quá khoa trương, không nhịn được nói.
- Ầm...
Thường lão tứ vừa nghe xong Phong Bất Quy nói những lời này, pháp lực ầm ầm bùng lên, sát khí sôi trào, không nói hai lời lao tới.
- Bùm bùm... Oành...
Nhất thời, nơi trọng yếu của Trường Nhạc Đổ Phường nổ vang chấn động, nếu không phải có nhiều trận pháp, cấm chế bảo vệ, bằng không đã sụp đổ.
- A... Con mẹ nó ta chỉ nói mà thôi... tên khốn nhà ngươi lại ra tay nặng như vậy, ngươi chờ ta vượt qua ngươi...
Không tới nửa khắc, Phong Bất Quy bị đánh thê thảm, kêu thảm đầu hàng.
- Có mấy lời, không thể nói, cũng không được nghĩ, đây là ta biết tính cách của ngươi hay nói bậy bạ, nếu không, ngươi chết chắc rồi. Ta thay mặt sư phụ quản lý Trường Nhạc Đổ Phường, cho đến bây giờ, còn chưa đạt tới một phần vạn của cờ bạc chung cực mà sư phụ nói. Không được, ta phải đi Ngọc Kinh Thành, ngươi trấn giữ chỗ này, lần sau còn nói lung tung, xem ta xử lý ngươi thế nào.
Ầm...
Thường lão tứ nói xong, trong nháy mắt thân hình phóng lên cao, đạt đến Âm Dương Cảnh âm hồn tầng thứ chín, khí âm sát đều thu hết vào cơ thể, tốc độ phi hành bây giờ vượt qua linh thú bình thường, trong nháy mắt bay về phía bầu trời Ngọc Kinh Thành.
Tà Thiếu Dược Vương Tà Thiếu Dược Vương - Thắng Kỷ