Never judge a book by its movie.

J.W. Eagan

 
 
 
 
 
Tác giả: Thắng Kỷ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 841
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1014 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 03:04:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 296: Đột Biến, Đột Kích
- Ưm, đau đầu quá, thật là... Hải Thanh Vân chầm chậm ngội dậy, lắc đầu, cảm thấy đầu thật nặng. Triệu chứng sau sau rượu dù không khủng khiếp như người thường, nhưng uống nhiều rượu cũng quả thật không dễ chịu.
[CHARGE=4.1]
Ngụy Lượng đã sớm nói thân thể hắn đặc biệt, Văn Tử Hào lớn tuổi nhất trong nhóm lực lượng cũng không yếu, Lý Thiên Thành càng không cần nói, mình cũng không tầm thường, kết quả bốn người liều đấu một cũng không qua được.
Lúc này nghĩ tới, Hải Thanh Vân vẫn còn cảm thấy khó tin, chậm rãi thúc đẩy lực lượng đặc thù trong người, làm mình tỉnh táo lại, không khó chịu nữa, lúc này mới mở mắt.
Vừa mở mắt, Hải Thanh Vân liền ngẩn người, hắn rất quen thuộc hoàn cảnh này, nhưng... Vấn đề là, đây là trong xe linh thú của mình, sao mình lại chạy vào xe linh thú. Đợi tiếp theo Hải Thanh Vân chú ý tới non xanh nước biếc hai bên đường, xe linh thú chạy vù vù, thị vệ điên cuồng đuổi theo, đằng sau còn một xe linh thú nữa, mới ý thức được không đúng.
- Người đâu? Hải Thanh Vân trầm giọng kêu một tiếng.
- Thiếu tướng quân, ngài tỉnh rồi. Vừa nghe tiếng, Tiểu Hà Mễ vội vào.
- Đã xảy ra chuyện gì? Hải Thanh Vân chỉ bên ngoài.
- Hắc... Tiểu Hà Mễ cười khổ nói: - Ngài đi mặc sau hỏi Nhậm gia chủ, sau khi ngài ấy tỉnh lại liền đột nhiên nói hôm qua các người hẹn nhau đi lãnh địa Trấn Hải đại tướng quân cai quản, muốn đi ra biển du ngoạn, hóng gió một phen. Kết quả bảo chúng ta dẫn theo ngài còn chưa tỉnh cùng lên đường.
- Du ngoạn, hóng gió... Hải Thanh Vân bóp trán, muốn nhớ lại chuyện hôm qua. Đằng trước thì hắn còn nhớ được, đằng sau thì thật nhớ không ra, đừng nói là những gì mình nói. Thực tế đúng như Tiểu Hà Mễ cười khổ, dù là có nói qua, hành động của Nhậm Kiệt cũng quá... đùa giỡn, tùy ý.
- Ừm! Ta biết rồi, rửa mặt xong ta đi sang Nhậm gia chủ một chuyến. Hải Thanh Vân khẽ gật đầu, khí độ còn đặc biệt hơn cả hoàng tộc như Lý Thiên Thành, nói rồi liền đi rửa mặt.
Trong xe linh thú của hắn có chuẩn bị đầy đủ, vệ sinh xong, Hải Thanh Vân sáng láng hẳn ra, thân hình vừa động đã rời xe linh thú. Hắn không để xe linh thú dừng lại, bởi vì hắn mơ hồ nhận ra có gì không đúng, chỉ riêng tốc độ chạy đi đã có điều không đúng. Thực tế vừa nãy Tiểu Hà Mễ đã nói, bên hắn đã có không ít người tụt lại đằng sau, nhưng tốc độ bên Nhậm Kiệt vẫn không ngừng tăng lên, đây cũng là điều làm Tiểu Hà Mễ khó xử.
Nhưng Hải Thanh Vân chưa tỉnh, hắn cũng không có cách nào, chỉ có chờ hắn tỉnh lại rồi mới tính. Cho nên lúc này Hải Thanh Vân ra ngoài, lăng không nháy mắt đáp xuống xe linh thú của Nhậm Kiệt.
- Nhậm gia chủ, không biết có tiện không, Hải Thanh Vân làm phiền.
- Tỉnh rượu rồi, vào đây nói. Giọng của Nhậm Kiệt có vẻ mệt mỏi.
Hả? Chỉ nghe được tiếng của Nhậm Kiệt, Hải Thanh Vân liền sững sốt, bởi vì nghe Tiểu Hà Mễ nói Nhậm Kiệt đã sớm tỉnh, hơn nữa không giống bị gì. Lúc đó hắn còn nghĩ, sau này không bao giờ được đấu rượu với tên biến thái Nhậm Kiệt này, một đấu bốn mà còn biến thái như vậy, nhưng giờ nghe giọng lại không giống Tiểu Hà Mễ đã nói.
Trong lòng kỳ quái, Hải Thanh Vân bước vào xe linh thú của Nhậm Kiệt.
- Nhậm gia chủ, ngài... không sao chứ? Vừa bước vào, nhìn sắc mặt, trạng thái tinh thần của Nhậm Kiệt, Hải Thanh Vân liền hoảng sợ. Nào phải không sao, thế này quả thật như người bị thương nặng sau đại chiến mà.
Lúc này Hải Thanh Vân chỉ có cảm giác, đệch, con mắt của Tiểu Hà Mễ ngươi thế nào vậy nè. Đồng thời cũng cảm thán, thì ra Nhậm Kiệt uy phong như thế, cũng chỉ là cố nén thôi, trước cứ uy phong, sau mới chịu tội mà.
Biểu tình của hắn đều lọt vào mắt Nhậm Kiệt, mập mạp, suýt nữa làm mập mạp cười phun ra.
- Chuyện nhỏ, không chết được, ngồi xuống nói chuyện, vừa lúc chạy đi, nghỉ ngơi một lát là được rồi. Nhậm Kiệt cười bảo Hải Thanh Vân ngồi xuống, cũng không cố ý giải thích.
-... Được... Vậy ngài cũng phải chú ý nhiều hơn... Hải Thanh Vân vốn muốn nói sau này đừng có cố quá, cần gì liều mạng như thế, nhưng ngẫm lại cũng không nói. Nam nhân mà, đều sĩ diện, chuyện này thật không cách nào nói được.
Đương nhiên, tuy rằng lúc này Nhậm Kiệt có vẻ thảm như thế, nhưng Hải Thanh Vân ngẫm lại cũng bình thường. Nểu mình uống nhiều như thế, có tỉnh lại được hay không cũng thành vấn đề, chỉ là cảm thấy Nhậm Kiệt liều mạng quá mức.
Mập mạp nhìn Hải Thanh Vân muốn nói lại thôi, còn biểu tình đó, sắp cười phun ra, cố nghẹn đến không chịu được.
- Tuy rằng mọi người tiếp xúc không lâu, nhưng coi như hợp ý, giống như ta nói khi đó, rượu gặp tri kỷ ngàn chén thiếu, nói chẳng hợp lời không quá nửa câu, chúng ta ít ra cũng coi như hợp ý. Lần này vừa lúc ta phải đi địa bàn của ngươi làm ít chuyện, không muốn để quá nhiều người biết, vì thế kéo ngươi theo, để ngươi làm bia đỡ đạn. Vừa rồi đã nói với mập mạp, chờ ngươi tỉnh còn phải tìm hiểu tình huống nữa. Nhậm Kiệt cũng không che giấu, cơ bản nói rõ tình huống. Đúng như hắn nói, tuy rằng cùng Hải Thanh Vân chưa nói là tri kỷ, nhưng dù sao coi như bạn bè, có thể nói thì cứ nói, không cần thiết phải che giấu lợi dụng đối phương.
Vốn là trong lòng Hải Thanh Vân còn rất nhiều nghi ngờ, nhưng cũng không ngờ Nhậm Kiệt lại nói câu đầu đã nói đến thế này, hắn cũng mới gặp tình huống này lần đầu.
- Vậy thì dễ thôi, Nhậm gia chủ có thể sử dụng đến là nhìn trúng ta, có chuyện gì thì ngài cứ nói. Nhưng mà chúng ta đã chạy hết tốc lực, như vậy tạm thời để lại bọn thị vệ, bằng không dẫn bọn họ theo sẽ làm chậm tốc độ. Nếu Nhậm Kiệt đã nói như thế, vậy không ngừng tăng tốc chạy đi thì rõ ràng là có chuyện, Hải Thanh Vân tự nhiên sẽ không đi hỏi chuyện gì, ngược lại trực tiếp suy tính làm sao cho càng tốt hơn.
Nhậm Kiệt khoát tay nói: - Không cần phiền phức như vậy, nếu thế không phải ọi người đều biết chúng ta rất vội hay sao. Tốc độ thì phải có, đến lúc cần hậu đoàn thì cũng có, phải tốc độ, cũng phải có trận thế uy nghiêm.
- Vậy thì phiền phức... Vừa nghe thế, Hải Thanh Vân cũng khó xử. Nói thật, hắn thật không biết làm sao vẹn cả đôi đường. Nên biết xe linh thú không ngừng tăng tốc chạy đi, ngựa thường không thể so sánh, cần tốc độ lại muốn trận thế uy nghiêm, trừ khi tất cả thị vệ đều ngồi xe linh thú, bằng không...
- Ngươi không cần lo, ta đoán với tốc độ hiện giờ, bên ngươi đã có người không theo kịp. Mập mạp, ngươi đi giải quyết. Nhậm Kiệt nói, ập mạp ra ngoài giải quyết vấn đề.
- Ha... Được... Ha ha, ta đi ra trước. Mập mạp đã sớm không nhịn cười nổi, lúc này nói một tiếng vừa cười vừa chạy ra ngoài.
- Giải quyết, làm sao giải quyết chuyện này? Hải Thanh Vân nghe vậy càng thêm tò mò, không hiểu nhìn Nhậm Kiệt.
Nhìn bộ dạng của hắn, Nhậm Kiệt cười nói: - Trước kia ta từng chạy như thế, có kinh nghiệm. Thật ra chỉ cần không ngừng cho ngựa dùng dược phẩm, chính là thuốc kích thích ngang với linh đan hạ phẩm, duy trì thể lực, bùng phát tốc độ gấp ba lần bình thường, có thể duy trì nước rút trong thời gian dài, cơ bản có thể đuổi kịp tốc độ cao nhất của xe linh thú.
Hải Thanh Vân là ai, con của Trấn Hải đại tướng quân, cũng có huyết thống thần bí, nhưng lúc này cũng bị lời của Nhậm Kiệt làm hoảng sợ, trong lòng toát ra ý nghĩ đầu tiên, đó là phá sản, con bà nó quá phá sản.
Thì ra cái gọi là biện pháp giải quyếtcủa Nhậm Kiệt là như thế, lại còn rất bình thường, điều này nói rõ bọn họ tuyệt đối không phải lần đầu làm chuyện này. Đúng rồi, vừa nãy mình đi qua xe linh thú, nhìn thấy các thị vệ của Nhậm Kiệt đều có thể bám sát theo, khó trách, khó trách.
Nhưng thế này cũng phá sản quá đi chứ, đừng nói mình, dù là hoàng tử, thái tử, thậm chí hoàng đế, xem chừng cũng không làm ra được loại chuyện phá sản này. Ngay cả Thánh Đan Tông tông phái luyện đan nổi danh thiên hạ, cũng chưa nghe nói bọn họ làm chuyện như thế.
Mấu chốt đây không phải đánh cược, không phải đánh đố, Nhậm Kiệt nói chuyện bình tĩnh, tùy ý không phải như đang giả vờ, thế mới làm hắn chấn động bất ngờ.
Đã sớm nghe nói Nhậm Kiệt rất tà khí, vốn còn không tin, hiện tại tiếp xúc càng nhiều với hắn, Hải Thanh Vân càng cảm thụ sâu sắc.
Cũng may sau đó Nhậm Kiệt bắt đầu hỏi chuyện khác, đều là phong thổ, tình huống xung quanh mà Hải Thanh Vân quen thuộc, cho nên hắn vừa trả lời cũng hồi thần lại.
Thời tiết trong lành, trời trong nắng ấm, vốn là mặt trời chiếu rọi, nhưng lúc này không cảm thấy nóng rát gì, ngược lại có một chút lạnh lẽo. Lúc này ở trên xe linh thú, Ngọc Vô Song đang liều mạng chống lại cơn buồn ngủ, vui vẻ nhìn ngọn núi đằng xa.
- Gia gia.... Gia gia, ở đó là Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn phải không, thật là đẹp... Gia gia, không phải ca ca chờ chúng ta ở đó? Lúc này Ngọc Vô Song hưng phấn chỉ đỉnh núi đằng xa, xung quanh trời nắng chang chang, nhưng đằng xa lại có một ngọn núi tuyết, tuyết trắng bao phủ trên đó.
Dưới trời nắng chói chang, người ta có cảm giác lạnh lẽo, Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn vô cùng đặc biệt, là chỗ thần kỳ nhất hành tỉnh An Dương. Hành tỉnh An Dương tuy rằng gần vùng duyên hải, nhưng rất nhiều chỗ lại rất khô hạn, bởi vì nhiệt độ nơi này rất cao, ngoài những chỗ đặc biệt gần biển, có một nửa chỗ đều có núi lửa phun trào quanh năm.
Nghe nói chỗ này xảy ra một lần đại chiến, trên sáu phần hành tỉnh trở thành núi lửa, dân cư không đông. Nhưng hành tỉnh này lại có chỗ thần kỳ, quanh năm tuyết trắng, đóng băng không tan, mấy trăm dặm xung quanh lại trở nên phì nhiêu, tám phần dân cư hành tỉnh An Dương đều sinh tồn ở mấy trăm dặm bên dưới Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn.
Nhưng mà Tuyết Phong Sơn lạnh băng khác thường, căn bản không thể trèo lên, thẳng đến sau Thánh Đan Tông đạt được hiệp nghị với Minh Ngọc Hoàng Triều, mở ra Hội giao dịch trên đó. Thực tế Hội giao dịch tu luyện giả chân chính quả thật không tồn tại ở chỗ người thường, nơi này vừa lúc thích hợp.
Lúc này, Ngọc Thành, Ngọc Vô Song đến đây, cũng không dẫn quá nhiều người, chỉ một mình dẫn cháu gái chạy đến. Dù sao hiện tại Minh Ngọc sơn trang ở thời kỳ phi thường, hơn nữa hắn cũng không muốn dẫn tới động tĩnh quá lớn, ngay cả xe linh thú này cũng không phải của Minh Ngọc sơn trang, tùy tiện mua một chiếc bình thường. Mọi chuyện đều cẩn thận, chủ yếu là tới đón Ngọc Nhân Long, dẫn Ngọc Vô Song đến chơi, có thể giúp thì giúp một chút.
- Đẹp không, Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn là kỳ cảnh lớn ở hành tỉnh An Dương, tạo hóa thiên địa thần kỳ, sức người không chống nổi... Ha ha.. Vui không, tới nhanh thôi, đến lúc đó gia gia dẫn con đi chơi một chút. Nếu con buồn ngủ thì đừng cố chống, như vậy sẽ rất mệt. Ngọc Thành thấy Ngọc Vô Song buồn ngủ không thôi, còn cố chống, thấy nàng vui vẻ, Ngọc Thành cũng an ủi.
- Không sao, đợi gặp ca ca thì được rồi... Oa! Gia gia nhìn xem xung quanh có rất nhiều nhà, thật là đẹp, nhà bên dưới đều là màu trắng... Nghe gia gia nói ca ca lấy được bảo vật, muốn giúp mình luyện chế đan dược, hơn nữa gặp được kỳ cảnh như thế, nàng hưng phấn làm sao cũng không muốn ngủ. Nàng sợ đợi mình thức dậy thì đã qua thật lâu, bỏ lỡ mọi thứ, bởi vì chuyện thế đã diễn ra nhiều lần, lần này nàng không muốn bỏ lỡ.
Ngọc Thành gật đầu cười, ngay lúc này, đột nhiên Ngọc Thành đứng lên, sắc mặt thay đổi.
- Hả! Gia gia, sao vậy? Ngọc Vô Song phát hiện không đúng, nhìn sang gia gia.
- Mau vào trong. Ngọc Thành khoát tay, đã kéo Ngọc Vô Song muốn đưa nàng vào xe linh thú.
Cùng lúc đó, một trận gió âm sát ập tới, một người từ không trung nhanh chóng bay tới, cả người dẫm máu, hết sức khủng bố, trong lúc bay cũng rất đau đớn, sắp không chống nổi.
- Ca... Ngọc Vô Song còn chưa vào, liếc qua liền nhận ra đó là ca ca Ngọc Nhân Long, sắc mặt đại biến kinh hô.
Tà Thiếu Dược Vương Tà Thiếu Dược Vương - Thắng Kỷ