Thất bại đến với ta không phải làm ta buồn mà giúp ta thêm tỉnh táo, không làm ta hối tiếc mà khiến ta trở nên sáng suốt.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Thắng Kỷ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 841
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1014 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 03:04:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 254: Tiểu Tử Kia Rất Uy Mãnh
ó ý tứ, từ khi mình thu thập Cao Phi, Phương Kỳ xong, không nghĩ tới vẫn còn có kẻ dám nhảy ra kêu gào, Nhậm Kiệt giương mắt nhìn sang.
[CHARGE=4.1]
Lúc tất cả mọi người đưa mắt nhìn sang, bên ngoài Võ Đấu Trường có một nhóm người hô hào tiến vào, khí thế vô cùng. Đi đầu là một tên trẻ tuổi mặc chiến giáp, khí phách hiên ngang, mày rậm mắt to, mặt, cổ đều có vết thương chiến đấu, hơn nữa không phải thương thế nhẹ.
Có hai vết có thể nhìn ra do yêu thú đánh ra, thương thế rất nặng, tùy thời có thể chết. Tên này cũng không có biện pháp tiêu trừ đi. Hai mắt mở trừng rất là dọa người, tuổi còn trẻ mà đã có tu vi Thần Thông Cảnh rồi, 7, 8 tên đi theo lại đều là Chân Khí Cảnh tầng 9, thậm chí là Đại Viên Mãn.
- Ta sát, ai vậy? Xem ra mới tới, chưa từng thấy qua. - Tên này thật hung hãn, cấp năm một mà đã có tu vi Thần Thông Cảnh, cũng chỉ có một ít người nghịch thiên mới nghe qua. - Hả, Ngọc Hoàng Viện chúng ta nếu có người như thế cũng sẽ bị huấn luyện riêng. Gần đây Ngọc Tinh Viện cũng chỉ có Lam Thiên và Tạ Kiếm mới lợi hại như vậy.
- Tên này rốt cuộc là ai, phía sau không ít người nha.
- Ngụy Lượng, con trai Ngụy Thế Long, mới vừa từ bên Đông Hoang trở về, không ngờ lại tới đây, vậy vị kia cũng sẽ tới...
- Náo nhiệt rồi, đám người kia trời không sợ, đất không sợ. Nhìn quần áo đám người kia hẳn là cấp năm một, mặc dù bây giờ đã qua lâu rồi, nhưng cấp năm một vẫn coi như vừa tiến vào học viện. Không ngờ lại lớn lối như vậy, xem ra là đám người xuất sắc cấp năm một. Một người nhận ra một tên trong đó.
Nghe cái tên Ngụy Thế Long, không ít người bừng tỉnh đại ngộ, cái tên kia tuyệt đối là nhân vật trâu bò trấn thủ phía đông, chỉ sau Nhậm Thiên Hành. Con trai hắn lại tới Ngọc Hoàng Học Viện. Bất kể ra sao, người vây quanh lại nhường đường cho đám người Ngụy Lượng tiến vào. Tuy rằng còn chưa hiểu rõ nhưng cũng không nên đắc tội.
- Nói hai người các ngươi đấy, còn cầm đồ nữa, các ngươi không đi sao? Ngụy Lượng ánh mắt quét ngang, thầm nghĩ hai tên này vậy mà không xuống, nhất là tên trẻ tuổi kia có chút tà môn. Lại còn liếc hắn một cái rồi lại không nhìn nữa quay sang nhìn cái hòm trong tay, lại còn trực tiếp ra tay phá đi cấm chế bên trên càng khiến cho Ngụy Lượng nổi giận.
Coi lời của mình là cái gì, là gió thoảng bên tai? Thúi lắm, còn không đi?
- Miêu Miêu đừng sợ, đừng sợ... Lại nghe mập mạp lên tiến an ủi con mèo đỏ sợ hãi cuộn mình trong tay.
- Câm miệng, rống cái gì mà rống? Vừa an ủi Hồng Miêu, mập mạp bị lại tai nó quay sang quát Ngụy Lượng.
- Con bà nó, mập mạp chết tiệt ngươi lại dám rống với ta, ngươi nữa, ta bảo ngươi dừng tay có nghe hay không? Tên mập mạp chết tiệt kia lại dám quát với mình, Nhậm Kiệt lại làm như không thấy sự hiện diện của hắn, còn nghiên cứu cái hòm trong tay.. Ngụy Lượng lập tức nổi đóa.
Hắn ít nhiều cũng biết đồ trong cái hòm, hắn cũng đồng ý bảo hộ. Lần này hắn tính ra mặt đánh với Ngọc Tinh Học Viện một trận, tuy rằng vào Ngọc Hoàng Học Viện không bao lâu, nhưng Ngụy Lượng tuyệt đối không làm còn rùa đen rúc đầu. Gì mà Lam Thiên, bọn họ nghe bị dọa sợ vỡ mật chứ hắn không sợ.
Chính vì biết cho nên hắn mới không cho tên này động vào, đây chính là toàn bộ tâm huyết của Lý giáo sư à. - Oanh! Lúc Ngụy Lượng cất bước lần nữa, trong nháy mắt trên người tăng vọt pháp lực, lực lượng Thần Thông Cảnh tầng 5 bạo phát khiến cho đồng bọn hắn cũng rối rít tránh sang. Nhìn dấu vết trên chiến giáp hắn, còn cỗ sát khí kia, những học viên bình thường căn bản chưa từng gặp.
Vừa mới gia nhập học viện đã có tu vi Thần Thông Cảnh tầng thứ năm, tuổi còn nhỏ lại trải qua vô số chém giết, ở tại học viện là hiếm thấy, kể cả Ngọc Tinh Học Viện cũng là hiếm thấy. Ngụy Lương đúng là có tư cách lớn lối.
Tay nắm lại, trong lúc vọt tới, thoi quyền ngưng tụ ra một hư ảnh nắm đấm lớn, đây là do pháp lực ngưng tụ than. Cho dù cách không đánh ra cũng khá kinh khủng. Thần Thông Cảnh tầng thứ năm tuyệt đối không thể tiếp được.
- Ngụy thiếu, đừng kích động... Này... Người nọ là gia chủ Nhậm gia, ta nhận ra hắn... Thấy Ngụy Lượng muốn động thủ, đám người đi theo gã biến sắc, người này nhận ra Nhậm Kiệt, hắn tiến lên run run nói.
Gia chủ Nhậm gia cũng không phải là người bình thường có thể sánh được à, đó không phải giỡn à. Nếu là trước kia có thể tùy ý cười nhạo hắn là gia chủ con rối. Hiện tại không ai dám trêu chọc hắn.
Dù sao không phải ai cũng là kẻ ngu, Cao Phi bị hắn đánh chết, đồ đệ của hắn là Thường lão tứ cai quản Trường Nhạc Đổ Trường kiếm nhiều tiền nhất thành Ngọc Kinh Thành. Nghe nói Thường lão tứ đã đột phá đến Âm Dương Cảnh, sau lưng hắn còn có Tu La ủng hộ, đám trưởng lão gia tộc cũng không làm gì được.
Liền chỉ là tiền chút ít lúc xông vào hoàng cung, trước mắt hoàng đế trước mặt đem quốc trượng Quách Tông Hữu giết chết chuyện, khiến cho tất cả mọi người nghĩ tới cũng cảm thấy sợ, loại này điên cuồng chuyện người này cũng dám làm, ai nguyện ý đi chọc hắn. Chỉ mấy ngày trước lại còn xông vào hoàng cung trước mắt hoàng đế giết chết quốc trượng Quách Tông Hữu khiến cho ai nấy đều sợ. Tên điên này việc gì cũng dám làm, ai lại nguyện đi chọc hắn.
- Ta quản hắn là gia chủ Nhậm gia gì, nơi này là Ngọc Hoàng Học Viện, không đủ tư cách ngồi đó đáng đánh, chút xuống cho ta. Ngụy Lượng không sợ, đã vậy sát khí lại còn bạo tăng, thoi quyền trực tiếp đánh tới, nắm đấm do pháp lực ngưng tụ cũng bay ra, trong lúc bay ra xoay tròn hấp thu linh khí, càng lúc càng lớn, bay ra ba, bốn thước đã to bằng một người rồi.
Tu vi Thần Thông Cảnh tầng thứ năm, lực công kích quá hung mãnh. Gã lại trải qua vô số chém giết, sức chiến đấu có thể so được với tồn tại tầng thứ bảy rồi. So ra cũng không kém Tạ Kiếm bao nhiêu, mà tuổi còn ít hơn cả Tạ Kiếm, có ý tứ.
Nhậm Kiệt đã giải khai xong toàn bộ cấm chế, nhưng với cảnh giới và thần thức của hắn hôm nay, đừng nói là Ngụy Lượng và mọi thứ xung quanh, cho dù cả Ngọc Hoàng Học Viện đều nằm trong khống chế của y.
Ngụy Lượng, con trai của Ngụy Thế Long, nếu như không có cha mình, Ngụy Thế Long này sẽ là Chiến Thần truyền kỳ của Minh Ngọc Hoàng Triều trăm năm qua. Cho dù cùng thời đại huy hoàng với Nhậm Thiên Hành, hắn cũng vẫn nổi danh cùng Bạo Long Chiến Thiên Long, trở thành thần hộ vệ phương đông, song song với Chiến Thần Nhậm Thiên Hành phương tây. Con trai Ngụy Thế Long quả nhiên có chút giống cha, cũng không phải là nghé con không sợ cọp, mà có bản lãnh thực sự.
Nhưng mà chỉ dựa vào đó còn chưa đủ quét sạch đám người Thiên Viện. Không nói gì khác, ngay cả Lục Thanh cũng đủ giết chết hắn. Tuy rằng lần này Thiên Viện làm như chơi đùa, nhưng sau lưng khẳng định có người thao túng.
Vừa phá giải cấm chế, vừa lưu ý tình huống xung quanh, trong lòng vừa suy nghĩ. Nhất tâm đa dụng lại rất nhẹ nhàng tùy ý. Ngay cả Ngọc Tuyền đạo nhân hắn cũng đối phó qua, huống chi bây giờ thực lực đại tăng, công kích này hắn đứng bất động để gã đánh mười ngày tám ngày cũng không bị thương gì. Về phần mập mạp tuy rằng nay đã đạt tới Thần Thông Cảnh tầng thứ ba, nhưng thân pháp của thị cực nhanh, muốn chạm vào thị cũng khó.
Thoi quyền đánh tới, mọi người tưởng mập mạp không thể tránh né, lại thấy công kích xuyên qua thị, thị đã ngồi trở lại rồi. Chiêu này mập mạp và cận vệ đội đã quá quen thuộc rồi. cho nên Nhậm Kiệt không cần lo lắng cho thị.
Nhậm Kiệt chỉ thiếu chút nữa là có thể phá được cấm chế, theo hắn thấy, khi công kích đi qua mập mạp tới mình là có thể phá xong, như vậy cũng đủ thời gian thu thập tên Ngụy Lượng ngoan cố này.
Ngụy Lượng trong mắt người khác là dũng mãnh, siêu lợi hại, nhưng trong mắt y cũng chỉ là một đứa con nít đánh với một người trưởng thành mà thôi. - Sao không tránh né? * đánh gì mà chậm thế?
- Né không kịp, nghe nói Nhậm Kiệt phục dụng nhiều đồ tốt, liều mạng kích phát lực lượng cũng đạt tới Thần Thông Cảnh, mặc dù chỉ là ngụy Thần Thông Cảnh nhưng mà cũng phải có phản ứng chứ?
- Sợ quá choáng váng rồi, y vẫn còn nhìn kìa. - Có náo nhiệt coi rồi, con trai Ngụy Thế Long dám đả thương gia chủ Nhậm gia... Trong chớp nhoáng này không kịp trao đổi, nhưng không ít người nghĩ tới, hai mắt trợn to nhìn thoi quyền nện tới trước người mập mạp.
Mập mạp cũng rất nhàn nhã, Nhậm Kiệt lại làm như không thấy, nhưng mà Tiểu Hồng Miêu lại run sợ co người lại, đáng tiếc thị không có thời gian trấn an.
Trong mắt tràn đầy sợ hãi, xong rồi, chạy thôi. Đáng tiếc nó nói chuyện không rành, lại đang hoảng sợ, không có thời gian lên tiếng, nó có cảm giác nguy cơ như có một ngọn núi đè xuống, sợ hãi tột độ.
- Grào! Sợ hãi tột cùng, cảm giác tử vong tới trước mặt, đột nhiên ánh mắt Tiểu Hồng Miêu trở nên hung ác bén nhọn, cả người lui lại, dựng thẳng người lên, tuy rằng thân thể nó chỉ nhỏ bằng bàn tay mập mạp mà thôi.
Nhưng chỉ chớp nhoáng này, thân hình nho nhỏ kia lại khí thế vô cùng, tiểu tử này lớn giọng rống lên.
Tiếng rống rung chuyển khiến mọi người chấn kinh. Tiếng rống như huýt gió lại như hổ gầm, mang theo sóng xung kích đầy tính bùng nổ ầm ầm đánh tới.
- Bùng! Nhậm Kiệt cũng giải khai cấm chế, bên trong xuất hiện 10 khối linh ngọc thượng phẩm, 3 viên linh đan trugn phẩm, nhưng y lại kinh hai quay đầu nhìn về phía mập mạp, nhìn về phía tiểu tử kia.
- Ta sát! - Tiểu tử này...
Nhậm Kiệt cũng hoàn toàn sợ ngây người, đây là hổ gầm a, hơn nữa không phải chỉ có tiếng hổ, tiếng huýt gió kinh thiên động địa. Chỉ lực tác động đã khiến cho Nhậm Kiệt cảm thấy bên ngoài nhói đau, sau đó tiến sâu vào trong, giống như đạn pháo nổ tung vậy.
- Oanh... - Bịch... Thoi quyền của Ngụy Lượng như bọt biển vỡ vụn, bị sóng xung kích chấn cho bay đi, tiếng nổ liên tiếp vang lên.
- Bịch... Bịch... Bịch...
Tà Thiếu Dược Vương Tà Thiếu Dược Vương - Thắng Kỷ