What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 164 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 622 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:31:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 123: Đăng Lâu
iệp Sở, ngươi đi đâu?” Diệp Sở vừa bước vào Hoàng phủ chưa được bao lâu thì đã bị Hoàng Lâm chặn đường. Nàng hưng phấn nhìn Diệp Sở: “Tìm ngươi đã lâu!”
“Hả?!” Diệp Sở nhìn Hoàng Lâm với vẻ ngờ vực, thầm nghĩ con bé này gấp cái gì mà gấp thế? Diệp Sở đang muốn vòng qua để tìm Bạch Huyên vì biết mình đi lâu như vậy đã khiến nàng rất lo lắng.
“Diệp Sở đại ca, ngươi mau đi với ta! Có chỗ cho ngươi chơi!” Hoàng Lâm kéo Diệp Sở như muốn túm hắn ra khỏi phủ.
“Chơi trò gì mà vui?” Diệp Sở hỏi lại Hoàng Lâm: “Có chuyện gì thì để sau khi gặp Bạch Huyên rồi hãy nói!”
Hoàng Lâm vẫn kéo rịt Diệp Sở không buông: “Đã trễ thế này thì Bạch Huyên tỷ đã sớm cho Dao Dao nghỉ ngơi rồi, ngươi cũng đừng tới quấy rầy họ. Ta sẽ dẫn ngươi đi một nơi rất hay!”
Diệp Sở bị Hoàng Lâm lôi kéo, mặc dù rất bất đắc dĩ nhưng chỉ có thể theo ý Hoàng Lâm, bị nàng kéo khỏi phủ đệ.
“Đăng Lâu!”
Hoàng Lâm lôi kéo mãi rồi mới đến một tòa lầu đèn đuốc rực rỡ. Nó được gắn hai chữ lớn sơn son thiếp vàng. Diệp Sở cũng chưa từng đến đây nhưng có điều đã nghe Bàng Thiệu đề cập từ trước.
Bàng Thiệu nói những cô nương bên trong đều tài mạo song toàn, có tuyệt kỹ hầu hạ nam nhân cực kỳ inh.
“Ngươi dẫn ta đến thanh lâu?” Diệp Sở hỏi Hoàng Lâm: “Không phải ngươi cho rằng nhân phẩm của ca cũng đồi bại Bàng Thiệu chứ? Chỉ biết lấy tiền mua một khắc tiêu hồn với nữ nhân!”
Hoàng Lâm cười khanh khách rồi nói: “Tất nhiên là không phải! Dẫn ngươi đi xem kịch vui!”
Nói xong, Hoàng Lâm cũng không giải thích thêm mà kéo thẳng Diệp Sở vào tòa lầu. Thấy Hoàng Lâm thế mà dám vào nơi này, Diệp Sở hỏi với giọng tò mò: “Chẳng lẽ trong đây còn có phục vụ nam đẹp trai à?”
“Hứ!” Hoàng Lâm gắt khẽ: “Ngươi cho rằng ta cũng xấu xa như bọn Bàng Thiệu và Lưu Thiếu Dương sao? Bà cô đây vẫn còn là xử nữ, không bao giờ để bọn nam nhân chết dẫm ấy kiếm hời đâu!”
Diệp Sở đưa mắt đánh giá Hoàng Lâm một lượt nhưng ngay sau đó bèn nói ra một câu đen tối: “Ặc, thì ra nơi này còn có bách hợp phục vụ! Quả nhiên chính là phát triển theo con đường cao cấp mà!”
“...”
Hoàng Lâm đã tiếp xúc với Diệp Sở trong một thời gian khá dài nên tự nhiên biết bách hợp là gì. Nàng thầm nghĩ ngươi mới là thằng chuyên lăn lộn với nam nhân thì có! Bà cô đây ngay cả nam nhân không ai xứng mà ngay cả nữ nhân cũng đừng hòng xơ múi!
“Diệp Nguyên Vũ ở bên trong!” Hoàng Lâm trừng đôi mắt lên: “Hắc hắc, đám người Bàng Thiệu đang muốn dạy cho gã một bài học thật đặc sắc. Vừa lúc dẫn ngươi đến xem kịch vui!”
“Xem kịch vui?” Diệp Sở cảm thấy buồn cười: “Các ngươi đánh không lại Diệp Nguyên Vũ thì vui cái nỗi gì?”
“Ai nói đánh với hắn?” Hoàng Lâm vẫn cười khanh khách: “Ngươi không biết, Bàng Thiệu đã sớm mua lại Đăng Lâu này rồi. Diệp Nguyên Vũ đến đây là chính gã tự chui đầu vào lưới. Hơn nữa, nghe đồn Diệp Nguyên Vũ đang giao dịch với mấy tên ngoại vực. Có thể khiến Diệp Nguyên Vũ phải giao dịch thì hẳn phải là đồ tốt. Nói không chừng... có thể tiện tay dắt dê đây!”
Thấy Diệp Sở còn chưa vì vậy mà đối ý, Hoàng Lâm bắt đầu nổi nóng: “Ngươi biết thứ gì tốt hay không hả? Theo lời đồn nó chính là một quyển bút ký của một Đại tu hành giả trong giới...”
“Giới nào? Sát linh giới?” Diệp Sở hỏi bằng giọng nghi hoặc.
“Coi như ngươi thông minh!” Hoàng Lâm cười hì hì: “Giờ bắt đầu hứng thú rồi phải không? Sát linh giới, đây chính là một giới mà bất kỳ Tu hành giả nào cũng muốn đi vào. Nhưng ngươi cũng biết muốn vào đó thì khó khăn đến cỡ nào rồi. Cả Hoàng thành mà chỉ có chưa đến mười người lọt vào bên trong mà số lượng người đạt đến Đại tu hành giả lại còn chưa đầy một bàn tay. Trong mắt thế tục thì Sát linh giới vô cùng thần bí, mượn Sát và Linh để đồng thời tu luyện, đây chính là chuyện mỗi Tu hành giả đều mong ước. Có thể là một thành viên ủa Sát linh giới, điều này nói lên thành tựu trong tương lai của ngươi tuyệt đối phi phàm. Mà lúc này, có một quyển bút ký của Đại tu hành giả Sát linh giới, nếu lấy được thì nói không chừng sẽ đưa ngươi tiến vào Sát linh giới ngay ấy chứ!”
Quả thật Diệp Sở đã bị tin tức ấy hấp dẫn, hắn tự nhiên biết Sát linh giới là thế giới của những người nào. Có thể bước vào cái giới này, ai chẳng phải là kỳ tài ngút trời, thành tựu trong tương lai là không thể đong đếm. Coi như là những kẻ ngoài rìa thì cũng chính là đối tượng được người ta tranh nhau lấy lòng.
Nhân vật trong giới này có thể lợi dụng hai loại lực lượng đối lập là sát khí và linh khí, điều này đã khiến thành quả họ tu luyện vượt xa người khác. Đồng thời, bởi có thể lợi dụng hai loại năng lượng đối lập nên chiến lực khi bộc phát cũng mạnh hơn xa người thường.
Tất nhiên, trước mặt người ngoài thì Sát linh giả vô cùng thần bí, trong mắt họ thì mỗi người trong Sát linh giới đều cao thâm mạt trắc. Điều này đã khiến các Tu hành giả dù có đắc tội với ai cũng không nên đắc tội với nhân vật có xuất thân từ Sát linh giới.
Chính vì Sát linh giới có địa vị siêu nhiên như thế, bởi được người đời sùng bái không thôi như thế nên vô số người, ai cũng muốn muốn gia nhập vào trong đó nhưng đều bị cự tuyệt ngoài cửa.
Diệp Sở cũng chỉ nghe lão mập chết bầm trên Thanh Di Sơn đề cập về cái giới này nhưng đến nay vẫn chưa hề gặp được bất kỳ nhân vật nào, cũng không biết họ mượn sát khí để tu luyện bằng cách gì nữa.
Diệp Sở không khỏi nghĩ về thể chất của mình, có thể khiến cho sát khí xâm nhập mà không hề bào mòn sinh cơ thì bản thân mình đã vô cùng thần kỳ. Lúc trước Diệp Sở đã từng yêu cầu Lão phong tử, hỏi lão xem có thể đưa mình đến quan sát cái giới ấy một phen hay không? Nói không chừng, lúc đó có thể tìm được nguồn gốc thể chất đặc thù của mình.
Những Lão phong tử lại phán một câu xanh rờn: “Thể chất ngươi căn bản không hề liên quan đến cái giới đó! Ngươi phải thăm dò cơ thể mình dần dần vì trong số họ không nhân vật nào có được thể chất tương tự ngươi cả!”
Lão phong tử chỉ nói khơi khơi một câu đã thẳng thừng cự tuyệt Diệp Sở. Tất nhiên, Diệp Sở vẫn luôn nghĩ Lão phong tử quá lười nên không muốn dẫn hắn đến đó. Điều này đã khiến Diệp Sở khá tò mò với cái Sát linh giới này.
“Đi, đến xem một chút!” Diệp Sở nói với Hoàng Lâm. Hắn muốn nhìn xem thể chất của mình có phải cũng tương tự như người trong giới đó hay không.
Diệp Sở và Hoàng Lâm vừa bước vào thì Lưu Thiếu Dương và cả đám Bàng Thiệu đã kéo hắn vào một phòng riêng: “Ngươi, cái tên này đi đâu thế? Tìm ngươi lâu như vậy mà cũng không ra! Hắc hắc, dẫn ngươi đi xem một màn hài kịch!”
“Diệp Nguyên Vũ?” Diệp Sở hỏi.
“Cái đệch..! Ngươi biết rồi hả? Hoàng Lâm bật mí cho ngươi phải không?” Bàng Thiệu nhìn thoáng qua Hoàng Lâm nhưng ngay sau đó lại cười sằng sặc: “Ngươi nằm mơ cũng nghĩ không ra hiện giờ Diệp Nguyên Vũ đang làm gì đâu!”
“Hả?!” Diệp Sở tò mò.
“Có nhớ Lưu đại mụ ở khu Cựu thành không?” Bàng Thiệu đá lông nheo với Diệp Sở.
Trong đầu Diệp Sở chợt hiện lên bóng dáng một ‘nhân vật cấp bác gái’ phong tao cực kỳ ở khu thành nội. Vị đại mụ này có thể nói là cực phẩm, hằng ngày trát lên mặt không dưới một cân phấn hồng khiến ‘mặt tiền’ mấp mô như đường chờ lún. Dáng điệu thướt tha ẩn dấu trong thân hình ‘bé bỏng’ chỉ khoảng ba trăm cân. Lần đầu tiên thấy ‘nàng’, đám người Diệp Sở đã suýt ngất toàn bộ.
Mà điều khiến họ cảm thấy lạnh gáy nhất chính là đẳng cấp tự sướng như rắm thối của nhân vật như vị đại mụ này: Nhìn thấy đàn ông đã nghĩ cảnh giường chiếu, đã từng tính kế lột sạch rồi kéo Bàng Thiệu lên giường. Chính vì thế, suốt cả một tháng ròng Bàng Thiệu cũng không hề dám chạm đến nữ nhân. Cũng suốt thời gian ấy, sắc mặt của hắn lúc nào cũng trắng bệch.
“Bà ấy đến?” Diệp Sở bắt đầu nổi lên ý định đào tẩu.
“Đang hầu hạ Diệp thiếu gia của chúng ta!” Bàng Thiệu cười hăng hắc: “Ngươi tin không?”
“Á đù... Ngươi đi mà gạt quỷ!” Diệp Sở nhìn Bàng Thiệu bằng ánh mắt khinh bỉ, thầm nghĩ Diệp Nguyên Vũ vừa thấy đối phương không ngất ngay mới là lạ, còn dựng lên được sao?
Tà Ngự Thiên Kiều Tà Ngự Thiên Kiều - Thuần Tình Tê Lợi Ca