Let us always meet each other with smile, for the smile is the beginning of love.

Mother Teresa

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 164 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 622 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:31:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 107: Thánh Nữ Điện Hạ?
ọi người nhìn Diệp Nguyên Vũ, thấy trước mặt gã tự lúc nào đã xuất hiện một thanh niên cao ráo rắn rỏi, khí độ bất phàm.
“Diệp Nguyên Đức!” Cả nhóm Bàng Thiệu chợt biến sắc, không nén được phải hô lớn thất thanh. Dù là ai thì cũng không ngờ Diệp Nguyên Đức sẽ xuất hiện ở nơi này. Gã chính là nhị ca của Diệp Nguyên Vũ, thực lực phi phàm, đã đạt đến Tiên thiên cảnh thượng phẩm. Đạt tới đẳng cấp này, chỉ cần giơ tay nhấc chân sẽ phát ra lực đạo liệt kim phá thạch dị thường kinh khủng.
Diệp Sở trợn mắt nhìn Diệp Nguyên Đức, khẽ vặn bắp chân đang tê dại. Chỉ bằng một kích vừa rồi, Diệp Nguyên Đức đã chấn bắp chân mình chết lặng thì có thể thấy được lực đạo của đối phương kinh khủng đến mức nào. So với Diệp Nguyên Đức thì Diệp Sở và Diệp Nguyên Vũ căn bản không cùng một đẳng cấp.
Diệp Sở đã nghe rất nhiều lời đồn về Diệp Nguyên Đức. Nào là nhân vật hàng đầu chân chính của Hoàng thành, nào là thiên phú ưu tú vượt xa những anh tài khác...
“Nhị ca!” Diệp Nguyên Vũ cao hứng không thôi, rảo bước đến trước mặt Diệp Nguyên Đức. Không ngờ rằng ở thời khắc quyết định thì nhị ca lại ra mặt ình.
“Đã sớm bảo ngươi nên dành nhiều thời gian tu luyện một chút nhưng ngươi cứ thoái thác. Nếu lần này không phải ta đúng dịp đi ngang nơi này vào xem một chút thì hôm nay ngươi đã bị người ta phế mất rồi!” Diệp Nguyên Đức khiển trách Diệp Nguyên Vũ, dùng ánh mắt lạnh đến thấu xương mà dạy dỗ gã.
Bị Diệp Nguyên Đức dạy dỗ, Diệp Nguyên Vũ không dám cãi một lời mà chỉ ngượng ngùng chống chế mấy câu rồi mới nói: “Ta vốn không muốn ra tay với người khác nhưng tên này chính là Diệp Sở, kẻ đã làm chuyện đồi bại với biểu muội Kỷ Điệp. Ta không thể nhịn nổi mà!”
“Diệp Sở? Không phải hắn đã bị Diệp gia Nghiêu thành đánh chết rồi sao?” Diệp Nguyên Vũ ngạc nhiên đưa mắt nhìn Diệp Sở. Vừa rồi gã thấy ý cảnh của Diệp Sở rất kỳ lạ, cương nhu đồng tiến và thực lực lại không kém. Người này sao có thể là hắn?
“Thật sự là hắn? Chẳng biết đã gặp kỳ ngộ gì lại khiến hắn có thực lực hắn như thế!” Diệp Nguyên Vũ hung hăng nói mà không thể nào tin được mình chẳng có tí sức trở tay nào dưới tay Diệp Sở: “Nhị ca, ngươi nhất định phải bắt hắn, đấy là sỉ nhục của Diệp gia! Nếu Nghiêu thành Diệp gia không đánh chết được hắn thì chúng ta phải thay mặt!”
Diệp Nguyên Đức bình tĩnh gật đầu rồi nhìn Diệp Sở. Đối với kẻ dám rình trộm biểu muội Kỷ Điệp tắm thì gã hoàn toàn không có chút hảo cảm nào. Nếu có thể trút giận cho biểu muội Kỷ Điệp thì không chừng nàng sẽ nảy sinh tình cảm với mình.
Diệp Nguyên Đức là người cao ngạo nhưg duy chỉ có vị biểu muội Kỷ Điệp phong hoa tuyệt đại khuynh quốc khuynh thành ấy mới khiến gã say đắm. Ba anh em nhà họ, ai cũng thích cô bé tựa tiên nữ kia.
“Hoàng thành không phải là nơi ngươi có thể đặt chân. Nhưng nếu đã tới thì theo chúng ta về Diệp gia đi!” Diệp Nguyên Đức nói với Diệp Sở bằng giọng lạnh nhạt nhưng ẩn chứa mệnh lệnh, căn bản là gã không hề để ý tới Diệp Sở.
“Hoàng thành không phải của Diệp gia ngươi! Diệp Sở muốn đến thì đến, còn chưa tới lượt ngươi quản!” Bàng Thiệu bước ra quát lớn: “Bàng gia ta muốn mời hắn, tất nhiên hắn có thể đến!”
Diệp Nguyên Đức thoáng nhìn Bàng Thiệu rồi nói: “Ngươi chưa đủ trọng lượng để ra mặt! Người khác sợ Bàng gia các ngươi còn Diệp gia thì không. Bàng gia không nên so mạnh yếu với Diệp gia ta. Đều là thế gia cổ xưa của Hoàng thành, đối với ta thì thân phận của ngươi chẳng tính là gì. Ngươi có bản lĩnh hay thực lực để cản ta?”
“Ngươi...” Bàng Thiệu tức thì nổi giận nhưng lại không thể làm gì được. Chỉ bằng thực lực của hắn, Diệp Nguyên Đức chỉ cần một chiêu là có thể xử đẹp.
Cả bọn Lưu Thiếu Dương thầm khẩn trương. Dẫu biết thân phận của mình vô dụng với Diệp Nguyên Đức nhưng chẳng lẽ lại để gã mang Diệp Sở đi?
Mọi người thấy Diệp Sở đột nhiên bước tới rồi cười khỉnh: “Đừng nói mấy câu chính nghĩa ngời ngời kiểu đó, chẳng qua chỉ muốn ta chết mà thôi. Có điều, muốn giết ta thì cứ qua đây!”
Diệp Sở biết, nếu mình đụng phải người của Diệp Sở thì sẽ gặp rất nhiều phiền toái nhưng không hề hy vọng xa vời. Mặc dù chuyện rình người tắm rửa không phải hắn làm nhưng đây chính là nghiệt quả chủ cũ thân thể này gây ra, hắn không thể nào phủi tay phủ nhận.
Diệp Sở quả thật không phải là đối thủ của Diệp Nguyên Đức, thực lực của hai người chênh lệch quá xa. Cho dù ba năm nay hắn trưởng thành rất nhanh nhưng vẫn còn kém nhiều so với Diệp Nguyên Đức đã tu luyện từ nhỏ. Mặc dù vậy, điều này không có nghĩa là Diệp Nguyên Đức muốn giết là giết. Nếu gã thật sự muốn giết mình, Diệp Sở cũng phải rứt xuống một tảng thịt trên người gã.
“Có dũng khí! Khó trách năm xưa lại dám gây ra chuyện như vậy!” Diệp Nguyên Đức trừng mắt nhìn Diệp Sở: “Có điều, phế vật vẫn là phế vật! Thứ cặn bã như ngươi không bao giờ thay đổi được! Nếu không muốn đi với chúng ta, ta đây lập tức thanh lý môn hộ thay cho Diệp gia!”
“Diệp Sở, ngươi cứ đi trước, chúng ta sẽ cầm chân gã. Gã còn chưa có can đảm giết chúng ta!” Bàng Thiệu thấp giọng nói với Diệp Sở.
Thấy cả đám Lưu Thiếu Dương đứng chắn trước mặt mình, Diệp Sở cười cười rồi nói: “Ta muốn xem thử một phen, có phải gã dám trả một cái giá thật đắt để giết ta hay không?”
Diệp Sở bước lên phía trước rồi đứng yên đối diện với Diệp Nguyên Đức: “Việc lúc trước ta làm chẳng phải là chuyện các ngươi luôn ao ước trong lòng hay sao? Nhưng các ngươi không dám nên giờ này mới lộ ra sự ghen tị mà thôi. Một đám chết nhát, có gì hay ho mà bày đặt giương oai trước mặt ta hả?”
Có lẽ bị Diệp Sở nói trúng tâm tư, sắc mặt Diệp Nguyên Đức liền trở nên khó coi. Gã không thể chấp nhận chuyện mình bị một tên cặn bã mắng là chết nhát.
“Vậy ngươi chết đi!” Diệp Nguyên Đức hét lên, dồn hết sức lực vào cánh tay khiến nó phát ra ánh sáng mơ hồ.
Nhưng đúng lúc Diệp Nguyên Đức chuẩn bị xuất thủ, một giọng nói yêu kiều chợt cất lên: “Bản nhân muốn xem thử ai dám phá đám Tinh Sát yến hội của ta!”
Tiếng nói dù dịu dàng nhưng khi tán ra thì vẫn không thể che dấu được sự uy nghiêm.
Diệp Nguyên Đức tức thì nổi bão. Ở Hoàng thành, cho dù ngay cả Hoàng tử cũng không dám đứng ra cản việc của gã nhưng hiện giờ lại có kẻ đui mù. Là ai lại không biết sống chết!
Nhưng khi gã nhìn lại thì chợt thấy một thiếu nữ vận một thân lụa mỏng đang uốn chiếc eo mảnh dẻ bước ra. Sắc mặt gã chợt trở nên cực kỳ cổ quái: “Thánh nữ điện hạ!”
Tình Văn Đình cũng không thèm liếc gã cái nào mà lại đưa mắt nhìn đám Diệp Sở rồi mỉm cười gật đầu với ý chào hỏi.
“Là Thánh nữ điện hạ!” Đám người Lưu Thiếu Dương hưng phấn không thôi, nỗi sợ hãi vừa rồi đã chợt biến mất không còn một tí. Hoàng Lâm càng hưng phấn nhào đến trước mặt Tình Văn Đình cáo trạng: “Thánh nữ điện hạ, đám người này diễu võ dương oai, dám tuyên bố đập nát yến hội Tinh Sát của chúng ta đấy! Ngươi nhanh tới đập chết hết bọn chúng đi!”
Tình Văn Đình chỉ cười cười với Hoàng Lâm nhưng ngay sau đó lại nói với Diệp Sở: “Ta giúp ngươi lần này, ngươi nợ ta một ân tình! Thế nào?”
“Ngươi thích giúp hay không, dù thế nào ta cũng chẳng nợ nần gì ngươi!” Diệp Sở đáp lời Tình Văn Đình: “Ngươi biết rất rõ, cho dù đánh không lại Diệp Nguyên Đức nhưng cũng không nói lên rằng ta sợ gã. Nếu gã dám giết ta, ta lập tức sẽ kéo gã chôn cùng!”
Nghe Diệp Sở nói xong, Tình Văn Đình hiểu được bèn vô lực. Biết hắn đến từ Thanh Di Sơn, Tình Văn Đình tự nhiên hiểu rõ những câu hắn vừa nói là thật. Nhưng không chiếm được chút lợi tức nào từ phía hắn, quả thật nàng không thể cam lòng.
“Không tính! Không nợ thì không nợ!” Tình Văn Đình bĩu môi: “Là đàn ông mà lại so đo từng cây kim sợi chỉ thế...”
Diệp Sở bật cười, thầm nghĩ trước mặt ngươi mà không biết tính toán thì bị ngươi đùa đến chết lúc nào cũng chẳng biết.
“Diệp Nguyên Đức, Diệp Nguyên Vũ! Dẫn người của các ngươi cút khỏi nơi này!” Tình Văn Đình xoay người nói với Diệp Nguyên Đức.
Diệp Nguyên Đức kinh ngạc, thầm nghĩ đường đường là Thánh nữ điện hạ thì sao lại che chở ột đám Hỗn thế ma vương như vậy? Tiếng xấu của đám người này vang dội, có phải Thánh nữ điện hạ đang bị chúng lừa rồi chăng?
“Thánh nữ điện hạ, bọn chúng là một đám bại hoại. Ngươi...”
Câu này còn chưa dứt, sắc mặt Tình Văn Đình liền trở nên âm trầm. Dám mắng đám người Lưu Thiếu Dương là bại hoại, thân là một thành viên Tinh Sát vậy thì bản thân mình là thứ gì?
Tà Ngự Thiên Kiều Tà Ngự Thiên Kiều - Thuần Tình Tê Lợi Ca