Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Thượng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 97
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 558 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:43:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 29: Ngoại Truyện Hạ Tĩnh Ngôn
goại truyện về Hoàng Hậu Hạ Tĩnh Ngôn.
Đó là mùa xuân tháng ba, nàng đứng trên lầu vây quanh bằng lan can ngọc thạch, nhìn về xa xa, nơi đó người kia đầu đội ngọc quan, mặt mày như vẽ, đang vừa đi vừa nói chuyện với phụ thân nàng, thái độ của phụ thân cực kỳ cung kính, tiểu nha hoàn bên cạnh nàng cười nói với nàng, “Tiểu thư, công tử vừa rồi hình như chính là đương kim Thái Tử gia, lão gia và phu nhân nói thánh thượng có ý gả ngài cho người kia đấy. Vậy sau nay tiểu thư ngài sẽ thành Thái Tử Phi rồi?”
“Lời này không được nói lung tung.” Nàng trách cứ Tập Hương, lại nhìn về dưới lầu, hắn và phụ thân đã đứng lại, vẻ mặt hắn thản nhiên, dường như ngẫu nhiên mới nói một câu, đáp một câu, ngược lại phụ thân nói tương đối nhiều. “Bát tự còn chưa trao đổi đâu.”
Nàng từng nghe nói tới Thái Tử gia này, gọi là Thẩm Sơ Hàn, con trai thứ tám của đương kim thánh thượng, không phải dòng chính nhưng lại nuôi dưới danh nghĩa Hoàng Hậu nương nương, hơn nữa mẹ đẻ hắn mất sớm, thánh thượng liền coi hắn là con trai trưởng, dù sao Hoàng Hậu nương nương cũng không có con nối dòng. Hắn được phong làm Thái Tử từ rất sớm, cực được thánh tâm, thậm chí phụ thân đã nhắc tới hắn ở trước mặt nàng rất nhiều lần, nói thánh thượng có người kế tục, nói Thái Tử này cực có thủ đoạn.
Hắn tốt lắm, rất ưu tú, thậm chí có thân phận rất tôn quý, nếu theo lời Tập Hương nói, nàng gả cho hắn thì sớm hay muộn nàng cũng thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ. Nhưng nàng không muốn, không muốn gả cho hắn, cũng không muốn trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ.
Bởi vì nàng có người trong lòng.
Ngày ấy, lá đỏ ngập rừng mê mắt khiến nàng lạc đường, nàng trăm phương nghìn kế bỏ lại thị vệ phía sau nay đã hối hận, nàng giục ngựa đi xung quanh, sắc trời càng ngày càng đỏ, mắt thấy hoàng hôn sắp buông xuống, nếu sắc trời tối xuống xuống núi lại càng khó. Nàng cắn răng, thúc ngựa đi tới một con đường nhỏ hướng xuống dưới, nhưng đi như thế nào vẫn chỉ đảo quanh tại chỗ. Nhất thời hoảng không biết làm thế nào. Lúc đó, người kia xuất hiện, hắn chậm rãi để con ngựa của mình đi tới.
Nàng thấy hắn, một giây kia đã quên trong nhà dạy bảo, quên quy củ không thể nói chuyện với đàn ông xa lạ, tiến lên hỏi hắn, “Này, chờ chút.”
“Này? Gọi ta?” Hắn quả nhiên dừng lại, quay đầu về nhìn nàng. Đột nhiên, ánh sáng từ mặt hắn chiếu đến mặt nàng, toàn thân hắn chìm trong ánh sáng, giống như sáng lại giống như tối, hắn rõ ràng đang nghiêm túc đánh giá nàng, đến mức nàng cảm thấy toàn thân không thoải mái, cảm thấy ngón chân mình sắp cuộn lên lùi lại, nhưng hắn không nói tiếp mà ngược lại quay người chậm rãi đi tiếp.
Nàng thoáng ngạc nhiên, không biết lấy dũng khí từ đâu dám phóng ngựa tiến lên, nhìn hắn giống người nhà quan lại mới mở miệng, “Vị công tử này…”
Nàng còn chưa nói xong hắn đã quay sang cười với nàng, đây không phải người đầu tiên cười với nàng nhưng là người đầu tiên cười với nàng như thế. “Lạc đường à?” Nàng vẫn luôn không biết trong nụ cười kia bao hàm ý gì, cho dù sao khi lập gia đình nàng vẫn không biết. Cho đến rất lâu về sau, nhìn thấy bệ hạ đối mặt với Mạc Yên Nhiên nàng mới ý thức được, nụ cười này, là chiều chuộng và bao dung.
“Vâng. Mong công tử chỉ đường cho.”
Hắn kéo ngựa dừng lại, sau đó nhìn nàng rồi mới cười rộ lên, “Ta đã từng gặp ngươi.” Nàng liền phát hoảng, nhất thời không biết trả lời hắn thế nào, chợt nghe hắn chậm rãi nói tiếp, “Ngươi là trưởng nữ nhà Thừa Tướng phải không. Gọi là gì ấy nhỉ…”
Nàng trợn trừng mắt, “Nhưng ta… ta chưa bao giờ…”
“Chưa bao giờ gặp ta?” Hắn liếc nàng một cái, sau đó nhẹ nhàng thúc ngựa, ngựa lại chậm rãi đi rồi, thấy nàng còn sững sờ tại chỗ hắn không khỏi nở nụ cười, “Còn không đi theo, chờ trời tối à?”
Nàng mới phản ứng lại vội vội vàng vàng theo sau, lại nghe hắn nói tiếp, “Ngươi hẳn là gặp ta rồi, chẳng qua lúc ấy ngươi không chú ý thôi.”
“Ta…” Nàng mới mở miệng thì nghe bọn thị vệ cao giọng hô, “Đại tiểu thư, đại tiểu thư…” Thì ra hắn đã dẫn nàng về đường chính, sắc mặt nàng đỏ lên, không biết một chút khác thường trong lòng mình là cái gì, hô lên một câu, “Ta ở đây.”
Sau đó nghe tiếng vó ngựa chạy về bên này, nàng nhìn hắn một cái, “Công tử tên là gì? Tiểu nữ về nhà sẽ báo với phụ thân tới nhà nói lời cảm tạ.”
Hắn cười như có như không liếc nàng một cái, “Ngươi sẽ tự tới chứ?”
“Cái gì?” Nàng mở to mắt, lập tức lại khôi phục bình thường, “Đương nhiên là phụ thân ta…”
“Vậy không cần.” Hắn ngắt lời nàng, “Ta không muốn khách khí gì với Thừa Tướng đại nhân.” Vì thế hắn nở nụ cười với nàng rồi lại thúc ngựa đi mất.
Khi bọn thị vệ chạy tới thì hắn đã đi rất xa, nàng còn ngồi trên ngựa nhìn.
“Đại tiểu thư có bị thương không?”
“Không có, đi thôi.”
Nàng chưa từng hỏi tên hắn, chưa từng biết hắn là ai, nhưng nàng mơ thấy hắn, trong mơ hắn đứng ngược sáng, cả khuôn mặt mơ hồ không rõ, nhưng nàng vẫn biết là hắn, hắn cười với nàng, “Ta từng gặp ngươi.”
Cuối cùng nàng vẫn vào Đông Cung, tựa hồ tất cả đã lên kế hoạch xong, gả cho Thái Tử, nàng gặp được hắn. Hắn gọi nàng chị dâu, Ánh sáng trong mắt hắn ảm đạm gần như đã tắt, nàng sợ tới mức muốn khóc ra, hắn là Thập Nhất hoàng tử. Nàng mới biết được. Cho nên hắn nói từng gặp nàng, cho nên hắn nói không muốn khách khí với Thừa Tướng đại nhân, cho nên hắn gọi nàng chị dâu.
Nghĩ nghĩ, nàng lại không khóc được, mà bật cười.
Thái Tử điện hạ đối với nàng tốt lắm, rất bao dung, Thái Tử vốn là người như vậy, nói không nhiều, không thích cười, cho dù cười cũng chỉ là thản nhiên lạnh lùng. Nàng hoàn toàn không muốn biết Phong Giáng Bạch và Thái Tử là thế nào, bởi vì nàng cảm thấy dường như nàng cũng không để ý đến thế.
Ngày ấy là nguyên tiêu đường phố thì phải, nàng còn nhớ mang máng, nàng nhìn nhìn rồi chạy ra khỏi Đông Cung, xem cả đường cái treo đèn lồng sáng như ban ngày. Nàng đi tới đi lui, nhìn thấy một cô bé, chải búi tóc song hoàn có vài lọn tóc buông xuống, dáng người nho nhỏ, vốn là một đứa bé lại chải kiểu tóc thiếu nữ nhìn chẳng ra sao. Nàng lại nghĩ đến muội muội nàng, muội muội mất sớm, khi mất đại khái cũng tầm tuổi này, cũng thích chải búi tóc cầu kỳ, thích xinh đẹp, thích các loại trang sức.
Nàng nảy ý định, để người bên cạnh đứng xa xa còn nàng đi tới gần, đứa bé kia dường như bị giật mình, ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt ngập nước, nàng nhìn gương mặt cô bé thấy khoảng mười tuổi, bề ngoài cũng rất xinh xắn, tuổi còn nhỏ mà tướng mạo đã vậy không biết trưởng thành sẽ thế nào. Nàng nghe nàng hỏi cô bé, “Ngươi làm sao vậy?”
Cô bé không để ý đến nàng, quay lại khóc tiếp, thấy cô bé khóc, không biết vì sao nàng cũng muốn khóc, nàng vỗ lưng cô bé kia an ủi, “Đừng khóc, có gì nghiêm trọng đâu. Đừng khóc, khóc sẽ không xinh nữa.”
Đứa bé kia ngẩng đầu nhìn nàng, khàn khàn hỏi nàng, “Ngươi là ai, vì sao đến quản ta?”
“Ta à?” Nàng cười sờ sờ búi tóc hơi rối của cô bé, “Chỉ là thấy cô bé xinh xắn thế này mà khóc nên không đành lòng thôi.”
Cô bé cắn môi, có lẽ là nghĩ về lời dạy của người lớn trong nhà, vẫn đáp lời nàng, “Vị phu nhân này, ngài cũng có chuyện gì đau lòng sao?”
“Ta? Nào có đâu.” Nàng cười trả lời cô bé.
Sau đó thấy cô gái nhỏ kia nhíu mày, cầm khăn cẩn thận lau tay sạch sẽ rồi sờ lên mặt nàng, “Nhưng phu nhân, ngài cũng khóc kìa.” Nàng cũng dùng tay chạm vào mặt mình, quả nhiên thấy tay ướt, nàng muốn cười nhưng không cười nổi, sau đó cô gái nhỏ kia xoa mặt nàng nói, “Phu nhân, ngài không vui thì khóc cũng được, nếu ngồi ở đây khóc hẳn là không ai để ý đâu.”
Tiểu cô nương đã ngừng khóc, không biết vì sao, dưới ánh mắt non nớt của cô bé nàng lại thật sự khóc lên, dùng tay che mặt, nhưng nước mắt thì không che được, trong lòng nàng không ngừng hô, hắn đã chết, hắn đã chết.
Biết rõ sẽ chết, hắn vẫn làm vậy.
Ngay cả người lạnh nhạt như Thái Tử điện hạ cũng nói một câu, “Thập Nhất không phải người thích quyền thế, không biết tại sao vẫn tạo thành lỗi lớn, không thể vãn hồi rồi.”
Nàng cho rằng nàng không đau lòng chút nào hết, nàng cho rằng nàng khống chế tốt lắm, nàng cho rằng nàng giống như nàng đã làm, cười đối mặt tất cả. Nhưng giờ mới phát hiện, nàng khổ sở như vậy, nàng luyến tiếc như vậy, cho dù biết hắn và nàng không thể nào, nhưng nào có hy vọng hắn cứ chết đi như thế. Nàng nhớ rõ, ngày ấy hắn cười nói với nàng, “Ta đã từng gặp ngươi.”
Ta lại tình nguyện chưa từng gặp ngươi, nàng nghĩ.
Nếu ta chưa từng gặp ngươi, ta nào biết thế gian này còn tình cảm như thế, nào biết thân bất do kỷ thì ra thống khổ như thế, nào biết có biết bao nhiêu cam chịu chỉ có một mình ta thừa nhận.
Nàng nghe thấy đứa bé bên cạnh cũng tiếp tục khóc, nàng lại khóc không nổi nữa, nàng cảm thấy nàng đã khóc khô hết nước mắt của kiếp này, đứa bé kia vừa khóc vừa nói, “Thì ra… thì ra tốt với ta đều có nguyên nhân, là áy náy, áy náy phải không.”
Đứa bé nhỏ như vậy nào biết cái gì gọi là áy náy. Nàng vỗ lưng cô bé, đứa bé kia khóc không kịp thở, ngẩng đầu nhìn nàng, miễn cưỡng nhịn tiếng khóc, thút thít hỏi nàng, “Phu nhân, ngài không khổ sở sao?”
“Khổ sở chứ.”
“Vậy sao ngài dừng khóc?”
“Tiếp tục khóc có ích lợi gì? Thứ mất đi có thể trở về? Hay có thể vãn hồi chuyện đã xảy ra? Khóc xong là được rồi, chuyện khổ sở đều hóa thành nước mắt để khóc ra thì tốt rồi.”
Cô gái nhỏ kia rõ ràng không hiểu lắm, nhưng vẫn ngừng khóc, nàng cầm khăn của mình lau mặt cho cô bé, sau đó an ủi cô bé, “Ngươi thì sao, là vì sao? Bị người ta bắt nạt? Nói với cha ngươi đi, ngươi đáng yêu thế này cha ngươi nhất định thương ngươi lắm.”
Lại dường như chọc đúng tâm sự của cô bé, cô bé lại muốn khóc lên, nhưng nhịn xuống, sau đó lắc đầu, “Không thể nói với phụ thân.” Sau đó cô bé ngẩng đầu nhìn nàng, “Phu nhân, nếu có người cướp đi thứ gì đó của ngài thì làm sao bây giờ?”
“Rất quan trọng à?”
“Đặc biệt, đặc biệt quan trọng.”
“Vậy… cướp lại thì sao?”
Cô gái nhỏ kia dường như nghĩ rất cẩn thận, một lúc lâu sau mới trả lời, “Ta cảm thấy không dễ cướp lại.”
“Vậy cướp thứ khác thì sao?”
“Cướp thứ khác?”
“Ừ.” Hạ Tĩnh Ngôn không biết mình bị làm sao, rõ ràng không nên dạy một đứa bé những lời này, nhưng nàng không nhịn được nói với cô bé, giống như làm vậy có thể an ủi chính mình, nàng lặp lại lần nữa, “Cướp đi thứ khác của kẻ đó.”
Cô gái nhỏ kia đứng lên, nâng búi tóc lung lay của mình, sau đó nhún gối, “Cảm ơn phu nhân chỉ dạy, mong phu nhân cũng đừng đau lòng, tránh thương thân.”
Không biết những lời này của cô bé học từ đâu, cung kính như vậy, nàng cười rộ lên, “Tiểu cô nương, ngươi tên gì, nếu bị bắt nạt nói không chừng ta có thể giúp ngươi đấy.”
“Cảm ơn phu nhân, nhưng chuyện này chính ta có thể giải quyết.” Vì thế cô bé lại vén váy thi lễ, đi về phía trước, đi tới nơi đèn đóm leo lắt, nàng như nhớ lại cái gì, quay về, “Lại quên nói với phu nhân…”
“Ta tên Mạc Yên Nhiên.”
Ta Mới Là Sủng Phi Ta Mới Là Sủng Phi - Cao Thượng