Bất hạnh là liều thuốc thử phẩm chất của con người.

Seneca

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 151 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 711 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:00:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 59: Câu Dẫn, Là Thứ Kỹ Thuật Sống
ôi vặn vẹo mười ngón tay với nhau, tựa như bánh quai chèo xoắn vào nhau.
Dáng vẻ kia, mặc bộ quần áo học sinh, chải hai bím tóc quai chèo, chính là phiên bản sống sờ sờ của nữ chính dưới ngòi bút của bà nội Quỳnh Dao.
Ý của tôi là, nếu như không nhìn vào vẻ bề ngoài và khí chất của tôi.
Do dự một lúc lâu, mắt thấy mười đầu ngón tay cũng sắp bị kéo xuống hết rồi, cũng không thấy bầu không khí này dịu đi bao nhiêu.
Xem ra Thực Sắc nhà tôi quả thật là không có số diễn kịch Quỳnh Dao.
Vì thế, tôi nghiến răng cắn hàm, đấm ngực giậm chân, thở dài thả cái rắm, tiếp theo, vươn tay, ôm lấy Thịnh hồ ly.
Đương nhiên, chiêu này cũng là nữ chính của bà nội Quỳnh Dao quen dùng, nhưng mà, một là áp dụng trên người tôi phỏng chừng dùng không tốt, hai là tôi cảm thấy được Thịnh hồ ly cũng không thích chiêu này.
Cho nên nói, móng vuốt của tôi lẽ ra nên ở trên vòng eo của Thịnh hồ ly, thì lại mạnh mẽ hướng tới vòng lấy tiểu hồ ly
Sức lực, phương hướng, tốc độ đều nắm giữ cũng không tồi, tay của tôi, vững chắc thận trọng mà bao lấy tiểu hồ ly.
Sau đó, dịu dàng mà khiêu đùa, mà dụ hoặc, mà vuốt ve.
Đồng thời, tôi rót vào bên tai Thịnh hồ ly những lời đường mật: "Ngươi xem, ta chỉ là không cẩn thận mà sờ vào bức ảnh của hắn thôi mà? Hiện tại ta chính là đang sờ vị trí trọng yếu của ngươi."
Thịnh hồ ly lại không có nể tình, chặn ngang nắm lấy hai tay của tôi.
Tay hắn, có chút lạnh.
"Hàn Thực Sắc, chẳng lẽ mỗi lần ngươi đều phải dùng chiêu này sao?" Giọng nói Thịnh Du Kiệt, chính là lãnh đạm, không nghe ra cảm xúc gì, nhưng càng như vậy lại càng nguy hiểm.
Tôi đưa miệng, ghé sát vào bên tai hắn, sau đó, chìa ra cái lưỡi ướt át, mang theo mềm mại nồng nàn, liếm liếm vành tai hắn.
Vành tai Thịnh hồ ly, dưới ánh nắng soi chiếu, gần như trong suốt.
Này những lông tơ li ti trơn mềm, ửng vàng.
Lưỡi của tôi, giống như con rắn nhỏ bướng bỉnh, ngao du khắp khe rãnh nơi vành tai của hắn, gieo rắc kiều diễm vô hạn.
Nhưng giữa lúc tôi tiến hành đến hứng thú hừng hực, Thịnh hồ ly bỗng nhiên giữ lấy tôi đưa ra phía trước.
Tôi ngồi trên của đùi hắn, hai chân tách ra.
Nói tao nhã một chút, chính là mềm mại của tôi cùng cứng rắn của hắn va chạm nhau.
Nói phổ thông một chút, chính là tiểu Thực Sắc của tôi cùng tiểu Du Kiệt của hắn giữa ban ngày ban mặt gặp mặt nhau.
Nói không được êm ái một chút, là 00 của tôi cùng ** của hắn đều ở một chỗ.
Thịnh hồ ly liền như thế mà nhìn tôi, nhìn tôi thật sâu, một đôi mắt sâu không thấy đáy, mang theo một tia sáng phức tạp chan chứa bên trong?
Tôi không thích ánh mắt như thế của hắn.
Thật sự.
Vì thế, tôi vươn ngón trỏ, chạm vào trán của hắn.
Nơi đó có một rãnh trũng xuống.
Sau đó, ngón tay của tôi, thong thả mà di chuyển xuống.
Men theo cánh mũi thanh tú của hắn, đến nhân trung[1] của hắn, tiếp theo, là đôi môi mọng nước của hắn, sau đó, là chiếc cằm tinh tế bóng loáng.
Lại tiếp tục xuống phía dưới, đó là chiếc cổ câu dẫn người ta phạm tội kia của hắn.
Làn da hắn giống như một loại đồ sứ, bóng loáng, giờ phút này, có chút lạnh tay.
Nhưng mà tôi nghĩ, tôi có thể hâm nóng hắn.
Thế nhưng, ngay khi tôi cố gắng như vậy, Thịnh Du Kiệt đưa tay, cầm lấy tay của tôi.
Dừng lại, ở gần xương quai xanh của hắn.
Lưu lại.
Gió nổi lên, lay động sợi tóc loà xòa trên trán của Thịnh Du Kiệt, mơ hồ mà che lấp ánh mắt của hắn.
Mặt hắn trầm tĩnh như là giếng xưa hồ thẳm, lại như nửa mảnh trăng nhạt, mang theo sự mông lung sắc lạnh.
Lòng của tôi không tự chủ được thắt lại.
Bởi vì cái loại cảm giác mơ hồ này, không xác định được, khiến người ta hoảng loạn.
Tôi bỗng dồn sức áp sát vào hắn, đưa môi ấn lên môi hắn, động tác mang theo sự quyết liệt, tức khắc, một trận va chạm đau đớn lan ra trên môi của tôi.
Tôi muốn chính là loại đau đớn này, muốn dùng loại đau đớn này xác định sự tồn tại của hắn.
Nụ hôn của tôi, mang theo sốt ruột, mang theo bất an, tôi gần như là đang gặm cắn hắn.
Gặm cắn cánh môi của hắn, lưỡi của hắn, thịt non trơn mềm trong vách khoang miệng của hắn.
Tôi vắt ngang trên người Thịnh Du Kiệt, hai tay tôi lại mạnh mẽ đặt lên hai má hắn, tôi cúi đầu, cùng hắn hôn sâu.
Lưỡi của tôi, không ngừng mà quấy rối hắn, dây dưa, khiêu đùa, thỉnh thoảng mang theo một chút chiều hướng công kích.
Tiếp đó, chiếc lưỡi hồng nhạt kia của tôi, khi sâu khi nông, trái phải ghẹo mút, ra vào trên cánh môi của hắn.
Đầu lưỡi, cảm thụ được mỗi một đường nét môi của hắn, mỗi một độ cong trên vành môi.
Hôn nóng bỏng, triền miên, run rẩy.
Môi mềm mại, mang theo cảm giác chạm vào cánh hoa, bung nở, tản mát ra hương khí nồng nàn.
Tôi dùng lưỡi của mình, làm như xúc giác, cẩn thận mà vuốt ve đáy lòng của hắn, linh hồn của hắn.
Giữa mùa hè, ánh mặt trời diễm lệ, bức màn dày, mang đến bóng mát giả tạo.
Cửa sổ, đều đã đóng chặt.
Trong cái không gian nhỏ hẹp mà mát mẻ này, tôi cùng Thịnh Du Kiệt, gắt gao ôm chặt.
Tay chân chúng tôi, tạo thành đường cong trơn chảy.
Thân thể chúng tôi, lan tràn tình dục sóng sánh.
Như là kiều diễm, phong lưu trôi chảy vô tận.
Không biết qua bao lâu, nụ hôn này kết thúc.
Trong con ngươi khói nước như mê hoặc của Thịnh Du Kiệt, tôi nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ hoa lệ kia của mình.
Tôi nâng hai má hắn, đường vân trong bàn tay, nhuộm dần sắc trắng nõn đặc biệt như đồ sứ từ làn da của Thịnh Du Kiệt.
Sau đó, tôi đưa trán của mình, áp vào trán của hắn.
Đây là một kiểu tư thế thân mật.
Tôi vẫn cho là như vậy.
Như vậy, đầu óc của đôi bên càng thêm gần gũi, có lẽ, có thể thấy rõ suy nghĩ trong lòng đối phương.
Tôi muốn làm cho Thịnh Du Kiệt biết, tôi của hiện tại, chỉ muốn cùng hắn ở một chỗ, chỉ muốn mãi mãi có được niềm vui mà hắn dành cho tôi.
Giờ phút này, ánh mắt của chúng tôi, gần gũi mà tiếp xúc.
Nhưng chính là do đến gần quá mức, mọi thứ, đều nhìn không rõ nét.
Tôi nói: "Thịnh Du Kiệt, ngươi rốt cuộc muốn ta làm gì đây?"
Hắn trả lời rất nhanh, bởi vì cái đáp án này ngay từ đầu đã tồn tại trong lòng hắn.
Hắn nói: "Quên hắn, hoàn toàn quên hắn."
Bởi vì chúng tôi gần kề nhau, do đó, khi hắn thốt ra tiếng, một loại sóng gợn dập dờn có quy luật trực tiếp truyền theo trán của tôi, nhộn nhạo toàn thân tôi.
"Hiện tại ta yêu chính là ngươi." Đây là lời nói thật, lời nói thật vô cùng, cho nên, giọng điệu của tôi là nhẹ nhàng, cũng là kiên định.
"Nhưng mà hắn vẫn còn tồn tại giữa chúng ta, luôn luôn tồn tại." Thịnh Du Kiệt nói
Tôi đã nói, khoảng cách quá gần, tôi không nhìn rõ nét mặt của hắn, nhưng mà, giọng nói của hắn, cũng là kiên định. Giống hệt sự kiên định của tôi.
"Không nên như thế" tôi nói: "Ngươi không phải là một người không tự tin như vậy."
Thịnh Du Kiệt trầm mặc.
Giữa mùa hè, ve ngoài cửa sổ, đang không ngừng kêu vang.
Rất nhiều ve, hợp thành âm thanh phong phú dị thường.
Có quy luật mà truyền vào trong phòng, mang theo cái nóng của ánh mặt trời.
Tôi bỗng nhiên nhớ tới, trong sách nói rằng, sinh mệnh của ve, là ngắn ngủi.
Sinh mệnh của chúng nó ở trên mặt đất, chỉ có một mùa hè, rực rỡ, nhưng cũng ngắn ngủi.
Không biết vì điều gì, vào giờ khắc này, tôi nghĩ đến chuyện này.
Buổi chiều ngày hè, đầu óc của con người, luôn luôn mang theo một sự hoảng hốt.
Bởi vậy, tiếng ve kêu kia, như là từ rất xa xôi bên phía hắn truyền đến.
Đúng lúc này, Thịnh Du Kiệt mở miệng: "Chính là, ta đã bỏ lỡ thời cơ gặp gỡ ngươi tốt nhất."
"Tình cảm, lại không phải là thứ phải có trước có sau." Tôi cảm thấy buồn cười: "Lại có thể có bao nhiêu người có thể yêu đúng ở lần đầu tiên đây?"
Sợi tóc lòa xòa của Thịnh Du Kiệt, chậm rãi lướt trên xương gò má của tôi, ngưa ngứa, mang theo một loại mát dịu.
"Nhưng mà, vào lúc quen biết ngươi, trong lòng của ngươi, đã vĩnh viễn mà ghi khắc hắn." Hắn nói: "Không chỉ là ta, bất luận kẻ nào, đều không thể làm cho ngươi xóa đi hắn."
Giọng nói của hắn, tựa như là cùng tiếng ve kêu hòa lẫn vào nhau.
Từ rất xa, hướng thẳng về phía tôi.
Trong lòng tôi, phát sinh một loại cảm giác hụt hẫng suy sụp, khôn tả, từng chút từng chút mà dâng lên toàn thân tôi.
Vầng trán, bỗng nhiên mất đi cảm giác mát.
Hoa mùa hạ, rầm rộ mà bung nở, như là ngọn lửa cháy lên giữa lá xanh, diễm lệ một vùng.
Tôi bỗng nhấc trán tách khỏi Thịnh Du Kiệt.
Sau đó, tôi nhìn mặt hắn, khuôn mặt như ánh trăng trong trẻo chiếu cố kia.
Tôi nói: "Như vậy, chúng ta chia tay đi."
Thịnh Du Kiệt nhìn tôi, nhìn tôi thật sâu, sau đó, một chút cảm xúc, như là hoa hạnh đầy trời, bung lên mà dừng trên mặt hắn.
Nhưng mà những vết li ti này, trước sau không vùi lấp được đôi mắt đen như mực của hắn.
Hắn gằn từng tiếng mà nói: "Hàn Thực Sắc, ngươi nghĩ đẹp quá rồi."
Tôi bỗng đưa tay, hung hăng mà cấu lên hai má hắn, ra sức mà hướng kéo ra hai bên, kéo đến miệng, cũng không thể giữ lại: "Thịnh Du Kiệt, ngươi này cũng không làm, kia cũng không làm, rốt cuộc muốn ta thế nào đây?! Người như ngươi, thật là phiền phức!"
"Ta muốn thế nào, ngươi hẳn là biết rồi." Tâm tình Thịnh Du Kiệt, hình như dần dần bình tĩnh trở lại.
Giọng điệu của hắn, không còn xa cách, mang theo cái sự trêu tức gần gũi lúc thường kia.
"Ta không biết." Tôi cũng cười.
Mắt của Thịnh Du Kiệt, như nước hồ biêng biếc, ửng lên ánh xanh nhu hòa vui vẻ ấm áp: "Ta hỏi ngươi, vừa rồi, nếu ta không ngăn cản ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?"
Tôi toét nhanh khóe miệng, mắt hơi hơi híp lại, không cần nhìn, cũng biết, tôi cười đến rất xấu.
Sau đó, sống lưng của tôi, uốn lại thành đường cong quyến rũ, bắt đầu hướng xuống dọc theo lồng ngực của hắn.
Môi của tôi, với da thịt bên trong của hắn, cách lớp vải.
Xúc giác, không hề mẫn cảm như vậy, lại nhiều phần suy tưởng mông lung.
Lưng của tôi, tựa như cánh cung, từ từ mà uốn cong thành hình trăng tròn.
Cung giương lên, bước tiếp theo chính là muốn bắn chim.
Miệng của tôi, đi tới chỗ chim nhỏ của hắn, như gần như xa mà hôn.
Nghe nói, loại hành động này, dễ dàng làm cho nam nhân nảy sinh cảm giác chinh phục nhiều hơn.
Cho nên, mại dâm hiện nay, đòi hỏi nhiều động tác thành thạo, nào là băng hỏa cửu trùng thiên, chính là kỹ năng căn bản phải học.
Mà nữ nhân, trong loại hành động này, cũng dễ dàng nảy sinh cảm giác chinh phục.
Vừa nghĩ đến Thịnh hồ ly ở dưới động tác của tôi, hai má ửng hồng, trắng mịn nõn nà, sắc xuân phơi phới, tôi liền lập tức kích động đến máu huyết vèo vèo vèo chảy tán loạn.
Nhớ lại tuổi dậy thì đã qua, so sánh mà nói khi đó tôi đơn thuần hơn, sau khi chị họ nói cho tôi một chút tương đối về kiến thức nam nữ, lẳng lặng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng sợ sệt hỏi, động tác loại này chẳng phải là rất nguy hiểm sao?
Chị họ không hiểu ra sao, hỏi lại, em họ sao lại nói vậy?
Tôi xem xét xung quanh một lượt, xác định bốn bề vắng lặng, mới nói ra nghi vấn của bản thân, nói, nếu như nữ sinh làm ở phía dưới nam sinh, nam sinh có phản ứng, kia chẳng phải là "pằng"một tiếng, chim nhỏ giống như một thứ ngọn roi để lại trên mặt nữ sinh vết đỏ sao? Thử nghĩ xem, vết đỏ lớn nhỏ hình quả chuối, đau nhức lắm a.
Nghe vậy, chị họ cười chảy nước mắt đến tè ra quần, "đùng" một tiếng, ngã khỏi giường.
Không cẩn thận, chân bị trật tổn thương nghiêm trọng, nửa tháng không thể đi lại.
Đây, phỏng chừng chính là vui quá hóa buồn trong truyền thuyết.
Kết thúc hồi tưởng.
Tôi hiện tại, đang nhẹ nhàng mà chơi đùa tiểu hồ ly, đánh thức nó dậy.
Da thịt trơn lạnh kia của Thịnh hồ ly, bắt đầu có nhiệt độ.
Nhiệt độ của kích tình thiêu đốt.
Mỗi một đường cong trên cơ thể hắn, bắt đầu căng thẳng.
Tôi hy vọng cái cảm giác có thể khống chế hắn như thế này, bởi vì rất nhiều lúc, tôi đều là bị Thịnh hồ ly khống chế.
Tôi mang theo khoái cảm chinh phục, tiếp tục làm tan chảy ý chí của Thịnh hồ ly.
Tôi hưởng thụ loại cảm giác này.
Cơn rùng mình ngẫu nhiên của hắn, nghe được ở sâu trong yết hầu của hắn loại âm thanh trộn lẫn giữa vui thích cùng thống khổ.
Câu dẫn, là một thứ kỹ thuật sống.
Nhưng làm tốt, là vô cùng có cảm giác thành tựu.
Nhìn thấy tốc độ căng lên không thể tưởng của tiểu hồ ly, tôi như mở cờ trong bụng, tràn đầy hân hoan vui sướng.
Cuối cùng, Thịnh hồ ly nhịn không được, chính hắn động thủ, cởi trói buộc cuối cùng, thả tiểu hồ ly, để nó ló ra.
Giải quyết bản thân xong, hắn bắt đầu giải quyết tôi.
Tay Thịnh Du Kiệt, lần vào dưới váy của tôi, chuẩn bị đưa tay, xé mảnh vải bên trong.
Nhưng lúc này, tay của hắn, dừng lại.
Hắn nhìn tôi, đôi mắt kia, rất chậm rất chậm mà híp lại.
Mà tôi cũng nhìn hắn, cười hồn nhiên ngây ngô, như kẻ ngốc.
Trên mặt Thịnh Du Kiệt, có sắc vàng của ánh nắng loang lổ, nhưng giờ phút này, ánh vàng kia, từ từ trở nhạt, ánh nắng nhàn nhạt, biến hóa thành khói mù.
Khói mù của lạnh lùng, của tức giận.
"Hàn Thực Sắc." Thịnh hồ ly gọi tôi.
"Ừ." Tôi điềm nhiên như không mà đáp lời hắn, cười càng thêm rạng rỡ.
"Cái kia của ngươi đến?" sự căm tức được đè thấp tuôn ra từ kẽ răng của Thịnh hồ ly.
Cho dù có đè thấp đi nữa, thì cũng là sự căm tức a.
"Ừ." Tôi tiếp tục cười.
"Vậy vừa rồi ngươi, còn câu dẫn ta?" Từ trong miệng Thịnh hồ ly, truyền ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt.
Phỏng chừng chính là nghiến răng nghiến lợi trong truyền thuyết.
"Cái kia đến, không thể làm, nhưng không nói là không thể câu dẫn mà." Từ trong ánh mắt của tôi lộ ra một nụ cười diễm lệ, nhan sắc kia đẹp đẽ, làm bóng ma trên mặt Thịnh hồ ly, lại càng thêm sâu hơn.
Ba giây đồng hồ sau.
"Đùng" một tiếng, tôi lại bị Thịnh hồ ly đá ra khỏi phòng khám.
Tôi sờ sờ cái mông bị đá đến xanh tím, từng bước một tập tễnh mà đi về phía trước, trên mặt, là nụ cười đắc ý.
Cú đá này, rất xứng đáng!
[1] Trên khuôn mặt, nhân trung là phần ngấn rãnh môi trên thẳng từ mũi xuống
Ta là Thực Sắc Ta là Thực Sắc - Tát Không Không