In books lies the soul of the whole Past Time: the articulate audible voice of the Past, when the body and material substance of it has altogether vanished like a dream.

Thomas Carlyle

 
 
 
 
 
Tác giả: Loan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Hàn Vũ Phi
Biên tập: phan bilun
Upload bìa: Jay Dee
Số chương: 98 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 239 / 1
Cập nhật: 2021-10-15 21:04:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 83 : Tô Vũ Trưởng Thành Rồi ( 1)
ào tuần lễ đầu tiên của tháng Mười Một, Tô Vũ nhận được lệnh triệu tập của tòa án Bangkok. Mới sáng sớm, Phạm Khương đã mang tờ giấy triệu tập kia đến.
Bởi vì chuyện này đang được dư luận chú ý1nên tòa án Bangkok không dám chậm trễ. Sau khi nhận được đơn yêu cầu lập án từ đoàn luật sư của Thẩm Họa, tòa đã nhanh chóng thành lập tổ chuyên án. Cho nên Tô Vũ cũng không hề bất8ngờ khi nhận được giấy triệu tập này.
Bởi vì nguyên cáo và bị cáo có quốc tịch khác nhau, do đó vụ án hình sự này được chuyển đến xét xử tại một quốc gia thứ ba là Hà Lan. Chánh2án tại nơi xảy ra vụ án là Bangkok được cử đến làm thẩm phán của vụ án, đồng thời tòa án quốc tế cũng cử một nhân viên dự thính đặc biệt để giám sát quá trình xét xử của4thẩm phán.
Hai tuần sau bắt đầu phiên tòa xét xử. Nghe nói, kẻ tình nghi cưỡng hiếp Thẩm Họa cũng đã bị bắt, đó là một gã sinh ra và lớn lên tại Thái Lan, ngoài ra còn có hai người khác liên quan đến vụ án cũng bị cảnh sát Thái Lan truy bắt, bao gồm cả Harrison từng nhận điện thoại của Tô Vũ.
Trước lúc đó, cô nghe tin con ngựa nhỏ của mình đã mang thai từ Martha, điều bất ngờ này khiến cô vui
mừng khôn xiết. Thai nhi đang nằm trong bụng ngựa nhỏ cũng thuộc sở hữu của cô, thế là thú cưng của cô lại có thêm một thứ rồi.
Cô lén lút bỏ rơi Tạ Khương Qua đến chuồng ngựa tắm cho ngựa nhỏ, đang tắm giữa chừng thì anh đến. Anh rất khó chịu vì bị cô bỏ lại một mình, thế là lại bắt đầu động tay động chân với cô, làm cản trở quá trình tắm cho ngựa nhỏ. Tô Vũ tức giận, cầm vòi nước xịt lên người anh, đang đùa giỡn thì nhìn thấy Phạm Khương đứng bên cạnh với vẻ mặt nghiêm túc.
Cô tắt vòi nước, những chuyện cần đến sẽ phải đến.
“Em sợ à?” Tạ Khương Qua ôm lấy cô từ đằng sau. Tô Vũ lắc đầu: “Khương Qua, em chỉ mong mọi chuyện nhanh chóng qua đi.”
Vào khoảng ba giờ chiều thứ Hai trung tuần tháng Mười một, Tô Vũ và Tạ Khương Qua cùng nhau đi đến sân bay Napoli. Tối hôm qua, một cư dân mạng đã mỉa mai: “Này, mọi người đoán xem, công chúa hạt đậu có ngồi chuyên cơ của bạn trai đến Hà Lan không? Có lẽ bên ngoài tòa án còn trải thảm đỏ thật dài nữa đấy!”
Đến buổi chiều hôm ấy, sân bay Napoli vô cùng náo nhiệt, nghe nói rất nhiều người chờ ở sân bay từ sáng sớm để xem mặt và theo dõi cô, sợ cô nửa đường bỏ trốn. Trong số đó có một phần nhỏ là fan của Tạ Khương Qua, còn lại là cánh phóng viên và mấy người giương cờ bảo vệ chính nghĩa đến xem trò hay.
Mười mấy phút trước khi lên máy bay, Tạ Khương Qua mang theo mười mấy vệ sĩ vẻ mặt lạnh tanh, mắt đeo kính đen đã tạo nên hiệu quả uy hiếp rất lớn. Nhóm người vốn định tỏ vẻ bất bình lập tức bị những vệ sĩ đàn áp, các phóng viên cũng rất kiêng kỵ đoàn luật sư do Tạ Khương Qua mang đến, nên chỉ dám hỏi mấy vấn đề vô thưởng vô phạt.
Đỉnh điểm phải đến lúc Thẩm Họa xuất hiện. Khoảng ba rưỡi, Tổ Vũ và Tạ Khương Qua đang làm thủ tục chuẩn bị lên máy bay thì bên ngoài sân bay truyền đến tiếng huyên náo. Trong tiếng “tách tách” từ máy ảnh, Thẩm Họa đi về phía hai người trong vòng vây từ đoàn luật sư của mình.
Sau này mỗi khi nhớ lại, Tô Vũ đều cảm thấy cảnh tượng ở sân bay Napoli ngày ấy hệt như một trận đấu.
Thẩm Họa đứng cách Tô Vũ khoảng nửa mét, vệ sĩ của Tạ Khương Qua đứng chắn giữa hai người để đảm bảo an toàn cho cô. Cô ta “tốt bụng” thông báo: “Cô Tô, cô không cần đi ngay đầu, tôi đã dời lịch ra tòa đến thứ ba rồi.”
Những người vây xem tự động nhường một lối cho Thẩm Họa, giới truyền thông hưng phấn chạy từ xa đến, bọn họ biết ngay không uống phí tiền mua vé máy bay mà, thậm chí có khả năng họ còn nhận được tiền thưởng từ chủ tòa báo nữa cơ.
Dưới những cái nhìn chăm chú, Tô Vũ vẫn đứng yên, Tạ Khương Qua ở bên cạnh lặng lẽ cầm tay cô. Thẩm Họa bước đến gần hơn, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới người Tô Vũ rồi dừng lại nơi bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, sau đó lại nhìn ngược lên gương mặt cô.
Thẩm Họa nở nụ cười mỉm đặc trưng của sinh viên ưu tú thuộc trường đại học danh giá: “Cô Tô, lần trước định chào hỏi cô, có điều khi đó cô đang trốn trong bồn tắm của Khương Qua, tôi thấy cô không tiện cho lắm nên thôi.” Cô ta giơ tay: “Cô Tô, lâu quá không gặp.”
Tô Vũ tin rằng, sau câu nói này của Thẩm Họa, đám người xung quanh lại được phen say sưa bàn luận về trường hợp cô trốn trong bồn tắm của Tạ Khương Qua như thế nào cho xem.
Đúng như dự đoán, ngay lúc này, đám người hóng hớt đã không kìm chế nổi, bắt đầu hưng phấn rỉ tai nhau.
Tiểu Tạ đau đầu, chen lời: “A Họa, em nói sai rồi. Khi đó cô ấy không biết em đến.” Còn giơ tay thề thốt: “Anh thề, lúc ấy cô ấy đang ngủ.”
Nói rồi anh ôm chặt lấy vai Tô Vũ: “Chắc em không biết, phòng tắm nhà bọn anh to lắm. Bình thường, cô ấy chưa kịp tắm rửa xong đã mệt rã rời, lần nào anh cũng phải tốn bao công sức mới kéo cô ấy về giường được.” Chỉ mấy câu ngắn ngủi, mọi người đều thầm thở dài, đàn ông khi thay lòng thật đáng sợ, hoàn toàn không cho bạn gái cũ đường lui.
Trước ánh mắt thương hại của những người bên cạnh dành cho mình, Thẩm Họa siết chặt nắm tay, tự khích lệ bản thân: Đừng cảm thấy thất bại, đừng tức giận, đừng khổ sở. Mình mới là người nắm quyền chủ động cơ mà.
Thẩm Họa ngẩng đầu lên, nói với Tô Vũ vẫn im ắng nãy giờ: “Cô Tô có muốn biết vì sao tôi lại dời ngày ra tòa không?”
Cô ta xem thường Tô Vũ, dù cho Tô Vũ có được tình yêu của Tạ Khương Qua. Cô ta cho rằng, Tô Vũ chỉ biết trang điểm, ăn mặc thật xinh đẹp, tỏ vẻ yếu đuối để hưởng thụ đàn ông chiều chuộng chứ chẳng biết làm gì hết.
Tô Vũ biết Thẩm Họa coi thường mình, cũng như bọn người vô tích sự mà cô từng coi thường trước đây.
“Lý do là gì?” Cô tránh khỏi tay Tạ Khương Qua, tiến lại gần Thám Họa.
Khoảng cách giữa hai người phụ nữ chỉ cách nhau một cánh tay của vệ sĩ.
Thẩm Họa gằn từng chữ: “Tô Vũ, nếu cô xin lỗi tôi, tôi sẽ không tiện cô nữa.” Mắt cô ta lấp lánh ánh lệ: “Tôi Vũ, từ đầu đến cuối cô vẫn nợ tôi một lời xin lỗi, chỉ cần cô xin lỗi tôi, tôi sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra...“.
Ánh mắt cô ta chậm rãi lướt qua cô, nhìn Tạ Khương Qua ở đằng sau: “Sau tất cả, cô mới là người anh ấy yêu.” Phụ nữ ấy mà, luôn có rất nhiều thói xấu, khi đã đáng yêu thì không ai đáng yêu bằng, khi đã dối trá thì cũng không ai dối trá bằng! Tô Vũ cầm tay Thẩm Họa, đặt lên giữa trái tim cô ta: “Nếu tôi xin lỗi cô, cô bỏ qua thật ư?” Thẩm Họa ngẩn người chốc lát, mới hắng giọng đáp: “Dĩ nhiên.” “Cô nói dối.” Tô Vũ áp sát cô ta hơn, nói nhỏ đến mức chỉ hai người nghe được. Phóng viên đứng gần họ nhất bỗng đặt câu hỏi: “Cô Tô, cô có định xin lỗi cô Thảm Họa không?” Tô Vũ lùi lại, giữ khoảng cách với Thẩm Họa, nói to: “Tôi là một người cứng đầu, vậy nên trước giờ, mọi chuyện trong mắt tôi luôn giống như công thức toán học vậy. Chỉ vì kích động, tôi mới gọi một cuộc điện thoại sai lầm ấy, nhưng tôi chẳng hề sai bảo bọn người đó gây ra chuyện kia với Thẩm Họa. Chẳng qua cuộc điện thoại ấy chính là nguyên nhân dẫn đến việc tội ác xảy ra, cho nên hôm nay, tôi sẽ chịu trách nhiệm về cuộc điện thoại kia của mình. Đây là việc rất đơn giản, giống như bài toán một cộng một bằng hai vậy, chỉ là
mọi người đang làm câu chuyện ngày càng trở nên phức tạp mà thôi, nhưng dù nó có phức tạp đến đâu thì đáp án của bài toán ấy vẫn là vậy.” Tô Vũ quay sang nhìn Thẩm Họa: “Đối với những chuyện cô Thẩm đây gặp phải, tôi cũng lấy làm tiếc, thế nhưng cảm xúc của tôi cũng chỉ dừng lại ở sự đáng tiếc mà thôi, vì vậy tôi không việc gì phải xin lỗi cô cả.
Còn nữa, tôi cũng không có ý định trốn tránh hình phạt...“.
Chưa kịp nói xong, Tô Vũ đã ngã vào lòng một người. Một lon Coca ném vào thân thể của người đang ôm lấy cô, chắc hẳn nó phải rơi vào người không chịu nói xin lỗi là cô, nhưng Tạ Khương Qua đã nhận thay.
Người ném ly Coca là một người phụ nữ trung niên nhuộm tóc màu đỏ cam, lúc này vẻ mặt bà ta khiêu khích, nhìn hai người họ. Bất chấp vệ sĩ của Tạ Khương Qua khống chế, bà ta vẫn gào to bằng tiếng Anh: “Cô phải xin lỗi cô ấy, mọi chuyện đều do cô dựng lên, phải xin lỗi cô ấy...”
Tạ Khương Qua buông Tô Vũ ra, đi đến trước mặt người phụ nữ tóc cam kia, nắm cằm bà ta: “Mụ điện, mụ nên thấy may mắn vì lon Coca rơi vào người tôi, nếu cô ấy bị dính phải bất cứ giọt Coca nào, tôi dám chắc cả đời này, bà sẽ không thể cầm nổi lon Coca nào nữa.” Người phụ nữ kia im bặt, câu nói của anh làm đám người xung quanh liên tưởng đến tiếng xương vỡ vụn. Xung quanh đều yên tĩnh như tờ, giới truyền thông lặng lẽ tắt máy ghi âm.
“Gì mà do cô ấy dựng lên?” Anh vẫn bóp chặt lấy cằm bà ta, “Không phải cô ấy đã nói sẽ chịu trách nhiệm cho cuộc điện thoại đó của mình rồi sao? Đối với tôi, cuộc điện thoại của cô ấy cũng hệt như hành động vừa rồi của bà thôi, chỉ là một ý nghĩ lúc kích động, song kết quả thì sao, bà muốn ném ly Coca vào người cô ấy nhưng không ngờ người bị hại lại biến thành tội. Đây là một đạo lý rất đơn giản, các người đừng dùng cái gọi là thước đo đạo đức để áp đặt lên cô ấy.”
Tạ Khương Qua buông bà ta ra, lướt mắt qua những người xung quanh, nói thật khí phách: “Các người thật ngu ngốc, bị người ta xúi giục cũng cắm đầu làm theo. Hành động của các người chỉ khiến những người tự cho là thông minh kia nhìn thấu tính cách nô dịch của các người thôi.”
Khi nói đến từ “người tự cho là thông minh”, ánh mắt anh xoáy sâu vào Thẩm Họa: “Các người nghe cho rõ đây, nếu còn kẻ nào dám hành động như người vừa nãy, tôi sẽ cho kẻ đó biết thế nào là lễ độ! Luật sư của tôi sẽ đến chào hỏi người vừa ném ly Coca lên người tôi ngay thôi.”
Nói rồi, Tạ Khương Qua đến trước mặt Tô Vũ, dắt tay cô đi về phía cửa lớn của sân bay trong vòng bảo vệ rầm rộ của vệ sĩ. Tất cả những người ở sân bay dồn hết ánh mắt vào Thẩm Họa, trong mắt mang theo nỗi thương hại lẫn nghi ngờ. Rõ ràng người phụ nữ kia bắt nạt cô ta, cô ta vẫn cho rằng Khương Qua sẽ làm ngơ để mặc cô ta muốn làm gì thì làm, vậy mà... Cô ta tức khắc gọi điện cho Khương Qua, muốn náo loạn với anh, muốn khóc lóc ầm ĩ với anh như trước kia. Một tiếng “tít” kéo dài. Tạ Khương Qua ngắt máy. Thảm Họa thấy anh giao điện thoại cho vệ sĩ, ra hiệu vứt vào thùng rác. Tay cầm điện thoại của Thẩm Họa ê chề buông rủ, quay đầu lại nói với luật sư của mình: “Chúng ta tìm khách sạn quanh đây nghỉ tạm thôi!”
Tạ Khương Qua Tạ Khương Qua - Loan Tạ Khương Qua