Nguồn gốc của thiên tài là nguồn gốc của nhiệt huyết.

Benjamin Disraeli

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 64 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 596 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:20:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 64: 58.2. Dực Vương Phủ (Tiếp)
iễu Thần Phong nhìn sắc mặt Kim Ngạn chuyển từ bình thường sang xanh, tím rồi lại đỏ bừng…biến hóa đủ loài màu sắc thì chút nữa không nhịn được vỗ tay khen ngợi, hắn ta vậy mà không thể lên tiếng phản bác một chữ nào. Trong lòng Liễu Thần Phong âm thầm cười to, xem ra Thanh Y này cũng không phải cứng ngắc như vẻ bề ngoài!
Nàng lắc đầu thở dài nói: “Coi như hôm nay ta xui xẻo, quên đi!” Liễu Thần Phong kéo dài một chút khoảng cách với đám người, nhìn đôi mắt tràn ngập kinh ngạc của Sở Mộng Hà nói: “Hà công chúa dùng mỹ nhân kế quả thực nhuần nhuyễn vô cùng, tâm tư quả thật hiếm có ai mới có thể hiểu thấu! Chậc chậc, nữ nhân dung mạo bậc này, chịu làm một con Hoàng Yến thật sự rất đáng tiếc!”
Những lời trào phúng vừa nói ra, nàng cùng Thanh Y liền xoay người rời đi, cũng không quản sắc mặt những người phía sau biến hóa như thế nào.
“Tam điện hạ, Hà Nhi…” Sở Mộng Hà mím môi, cả người mềm mại như không xương tựa vào người Kim Ngạn thủ thỉ: “Hà Nhi không phải dùng mỹ nhân kế, chờ…”
Kim Ngạn lần đầu tiên nghe Sở Mộng Hà xưng hô hai tiếng Hà Nhi, nháy mắt hắn giống như bị dội nước đá lên đầu, cả người lạnh lẽo, hắn buông Sở Mộng Hà ra, trên mặt xẹt qua một tia khác thường rồi lập tức khôi phục lại bình tĩnh, “Phụ hoàng nếu đã đồng ý chuyện Hà công chúa vào ở trong cung, Hà công chúa vẫn nên tự biết an phận chờ đến ngày thành hôn thì hớn!”
Dứt lời liền vội vàng rời đi.
Sở Mộng Hà trừng mắt nhìn bóng dáng Kim Ngạn một đi không quay đầu lại, trong lòng dâng lên vô hạn tức giận, nàng rõ ràng cảm nhận nam nhân kia rung động rồi, tại sao lại trở nên như vậy! Tất cả là đều là tại Tích công chúa người quái dị kia đi! Nàng ta phẫn hận nghĩ.
Thời gian qua còn chưa đủ một ly trà, Liễu Thần Phong và Thanh Y liền bị một cung nữ tiến đến chặn đường đi.
“Tích công chúa, hoàng hậu nương nương cho mời!” Cung nữ khiêm tốn nói.
Thanh Y nhíu mày đánh giá người trước mặt, hoàng hậu? Nàng không nhớ bên người hoàng hậu có cung nữ nào giống người này đâu.
“Ngươi là người Trường Hi cung?” Nàng mở miệng hỏi, nếu chủ tử đã tin tưởng để nàng bảo hộ bên người Liễu Thần Phong, nàng liền rõ ràng trách nhiệm của mình, hơn nữa nữ nhân này còn liên quan rất nhiều đến thể diện Dực vương phủ, nàng không thể qua loa được.
“Vâng, nô tỳ là người của Trường Hi cung ạ!” Cung nữ kia kinh ngạc liếc nhìn Thanh Y, rồi sau đó dịu ngoan mở miệng, “Nô tỳ mới được phái đến phụng dưỡng hoàng hậu thôi!”
Liễu Thần Phong âm thầm đảo qua sắc mặt Thanh Y, mâu quang chợt lóe, nữ nhân này nhất định không vô duyên vô cớ hỏi mấy câu như thế này.
“Dẫn đường!” Nàng gật đầu ứng hạ.
Đi theo cung nữ tới một lương đình trong Ngự hoa viên thì thấy Hoàng hậu đang cùng một nữ tử lạ mặt chơi cờ. Cung nữ không tiếng động tiến vào bẩm báo, nhưng là chỉ thấy hoàng hậu phất phất ống tay áo, chứ cũng không có ý tứ quay đầu lại. Ở lúc không ai chú ý, bà ta thông qua cung nữ đối diện mình mà liếc mắt một cái qua người Liễu Thần Phong, nhưng sau đó lại cúi đầu.
Liễu Thần Phong liền như vậy bị giữ trụ ở một chỗ, vào cũng không được mà trở về cũng không xong, nàng dứt khoát suy tư về những đặc quyền của Thanh Y có thể có…
“Mẫu hậu, người lại thua rồi!” Nữ tử hạ quân cờ màu trắng trên tay xuống bàn cờ, lập tức cười khẽ mở miệng, tiếng cười thanh thúy vang tận mây xanh, y như tiếng chuông vậy, làm cho người ta có một loại cảm giác sảng khoái khó nói thành lời.
“Kỳ nghệ của Mật Nhi lại cao lên không ít!” Hoàng hậu ném xuống quân cờ đen trong tay, nhận lấy ánh mắt của cung nữ đưa đến, thế này mới quay người lại nhìn Liễu Thần Phong.
Bà ta nhàn nhã thưởng thức chung trà trong tay, trầm mặc, tựa hồ đang chờ đợi cái gì, nhưng mà Liễu Thần Phong như trước lười nhác mà đứng, vốn dĩ không tỏ vẻ gì là sắp có hành động….
Nữ tử ngồi đối diện hoàng hậu lúc này mới phất tay lệnh cho cung nữ thu dọn bàn cờ, rồi sau đó cười khẽ mở miệng: “Nói vậy vị này chính là Tích công chúa?” Nàng ta cười sáng lạn, nhưng mà một chút tươi cười này cũng không chạm tới đáy mắt, mà thời điểm ánh mắt nàng chiếu đến Thanh Y đứng sau người Liễu Thần Phong thì lãnh ý càng phát ra nồng đậm: “Nghe nói Phụ hoàng đã muốn tứ hôn Tích công chúa với Thương ca ca? Ngay cả Thanh Y đều gửi lại nơi này, Thương ca ca chắc vừa lòng với hôn sự này lắm?”
Nữ nhân này không ai khác chính là Tam công chúa Kim Mật, nữ nhi ruột của Hoàng hậu, nàng ta so với Kim Lệ cũng chỉ lớn hơn có mấy tháng mà thôi. Kim Mật hôm nay diện một thân vài dài màu hồng phấn, đôi mắt sáng người hữu thần rất giống Hoàng hậu, chỉ cần cười lên một cái liền linh động khác thường mà không mất đi thiên chân, đúng là đáng yêu động lòng người a!
Thương ca ca? Xưng hô nhưng là đủ thân thiết, Liễu Thần Phong tà nghễ thoáng nhìn, chỉ cần nghe giọng điệu của nàng ta liền thấy dày đặc vị dấm chua rồi! Khẩu khí này của Mật công chúa này đại biểu cho cái gì? Còn phải suy nghĩ nữa sao?
Dù sao hôn sự này cũng là Dực vương tự mình đến cầu, bất quá hắn không có hỏi xem ý tứ của nàng ra sao mà tự ý quyết định mà thôi, hại lúc này nàng bị bao nhiêu phiền phức quấn thân, thật sự là không thể nói lý!
“Tích công chúa còn để bản cung nhắc nhở lễ nghi sao?” Đôi mắt sắc bén của Hoàng hậu nhìn chằm chằm Liễu Thần Phong, một cỗ uy nghĩ hoàng gia tràn ra áp về hướng Liễu Thần Phong đang đứng.
“Hoàng hậu nương nương vẫn không nên quên, Dực vương phi cùng Dực vương có đặc quyền như nhau.” Thanh Y không mặn không nhạt mở miệng nhắc nhở.
Tươi cười trên mặt Kim Mật hơi chút cứng ngắc, tựa hồ không chống đỡ được nữa: “Dực vương phi? Tuy phụ hoàng nói muốn hạ khẩu dụ, bất quá cũng chưa có tứ hôn, đại lễ cũng chưa có làm qua, nàng ta bất quá cũng chỉ là hôn thê của Thương ca ca mà thôi, danh hiệu Dực vương phi này vẫn là nói sớm quá rồi đấy, phải không Tích công chúa?” Kim Mật nham hiểm nhìn Liễu Thần Phong, một bộ dáng thiên chân hồn nhiên không bao giờ biết buồn.
Liễu Thần Phong trong lòng cười lớn, đang định nói cái gì thì đột nhiên có một vị thái giám chạy tới đánh gãy câu chuyện giữa mấy người.
“Tích công chúa, nô tài cuối cùng cũng tìm được ngài!” Tiểu thái giám thở hồng hộc, dứt lời liền hành đại lễ với Hoàng hậu cùng Kim Mật.
“Công công gấp gáp như vậy là có việc gì?” Kim Mật nháy nháy mắt, ra vẻ tò mò hỏi.
“Hoàng thượng vừa hạ thánh chỉ, nô tài là tới thỉnh Tích công chúa đi tiếp chỉ!”
Hắn ta nịnh nọt nói, “Bẩm Hoàng hậu nương nương, Thánh chỉ đã muốn tới Thệ Thủy các, Tích công chúa vẫn là phải nhanh đi tiếp chỉ, nếu không lại bỏ lỡ mất!”
Kim Mật im lặng không mở miệng, con ngươi lợi hại của Hoàng hậu khóa chặt người Liễu Thần Phong, một hồi lâu đi qua, bà ta chỉ có thể ung dung hào phóng nhắc nhở: “Một khi đã như vậy, Tích công chúa nên trở về tiếp chỉ đi thôi.”
Đợi cho mấy người Liễu Thần Phong rời đi, tươi cười sáng lạn trên mặt Kim Mật nháy mắt biến mất, ngược lại lại bị vẻ mặt ai oán sắc sở thay thế, nàng ta hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn phía trước vừa nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiện nghi cho nàng ta!”
“Mật Nhi, đây là quy củ của lão tổ tông!” Hoàng hậu nương nương nhìn bộ dáng nữ nhi của mình, chỉ biết lắc đầu thở dài, “Vô luận như thế nào cũng phải ý thức được thân phận của ngươi, các ngươi trong lúc này tuyệt đối không thể làm ra chuyện mất mặt gì.”
Kim Mật cúi hạ con ngươi, dáng vẻ nhất nhất dịu ngoan nghe Hoàng hậu răn dạy, nhưng là dưới đôi mắt kia lại che giấu những suy nghĩ phản nghịch như thế nào thì cũng chỉ có một mình nàng ta biết. Khoảnh khắc nàng ngẩng đầu lên, Kim Mật lại khôi phục thần sắc sáng lạn như ánh mặt trời: “Mẫu hậu yên tâm, nữ nhi cái gì cũng đều hiểu, …” Nàng nhìn Hoàng hậu cười mỉm, liền chui vào lòng Hoàng hậu làm nũng: “Mẫu hậu cuối cùng cũng chịu cười… Trời cũng muộn rồi, chúng ta nên hồi cung thôi.”
Kim Mật nâng Hoàng hậu dậy, đoàn người cứ thế hướng tới Trường Hi cung mà đi.
Tà Đế, Yêu Hậu: Tuyệt Đế Lãnh Thê Tà Đế, Yêu Hậu: Tuyệt Đế Lãnh Thê - Quỹ Tích Đồ Đồ