Sự khác biệt giữa cơ hội và khó khăn là gì? Là thái độ của chúng ta! Trong mỗi cơ hội có khó khăn, và trong mỗi khó khăn đều có cơ hội.

J. Sidlow Baxter

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 64 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 596 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:20:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 58: Tứ Hôn, Rối Loạn (2)
iễu Thần Phong bị Thanh Y cùng Hoàng Y một trước một sau giám sát, vài đại hán nâng kiệu liễn bám sát phía sau nàng, đám người liền hướng một địa phương yên lặng đi đến, con đường này với con đường nàng biết khác nhau, nhưng lại ngắn hơn không ít. Nàng nhấc chân tiến về phía trước nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt dán chặt người mình như cũ, thật giống muốn đem người nàng nhìn thấu, nhìn thật kĩ.
Rất nhanh bọn họ đã đi trước đám người kia đi đến tiểu viện hoang vắng lúc trước.
Liễu Thần Phong đứng ở cách đó không xa nhìn đám người đông đúc đang chen lấn đứng trước tiểu viện, cả Kim Bồi cũng được người nâng đến.
Răng rắc….
Đột nhiên, vách tường tiểu viện đột nhiên xuất hiện vết nứt, hơn nữa vết nứt càng lúc càng lớn, sau đó một tiếng nổ ầm vang vang lên, toàn bộ tiểu viện cư nhiên sập xuống.
Mọi người kinh hô rồi lập tức lui về sau, một đám thị vệ tiến lên hộ giá.
Sau khi bụi bặm lắng xuống, cảnh tượng hoàn hảo bên trong lập tức hiện hết vào trong ánh mắt mọi người.
Liễu Thần Phong nheo lại ánh mắt, khóe miệng hiện lên một đường cong quỷ dị, nàng nghiêng người nhìn hai người Thanh Y cùng Hoàng Y đứng bên cạnh, mâu quang chợt lóe.
“Không cần! Buông ta! Hoàng huynh, hoàng huynh, ta là muội muội ngươi a, a…ân, đau quá, ngươi đứng lên, tránh ra, tránh ra…” Ngay tại thời điểm mọi người đang muốn phục hồi tinh thần, tiếng rên rỉ xen lẫn khóc lóc cầu xin từ bên trong truyền ra, mọi người theo thanh âm kia nhìn lại, lập tức bị hai bóng dáng bên trong đó làm cho trợn mắt há mồm.
Thanh âm cơ hồ bị người ta phóng đại kia liên tiếp khuếch tán ở trong không khí. Một đôi nam nữ trần truồng thực hiện những hành vi phóng đáng, tiếng rên rỉ lêu gào bén nhọn kia thực làm cho người nghe phải che mặt líu lưỡi, mặt đỏ tai hồng….thật sự là không biết xấu hổ.
“Thanh âm này, không phải là Tứ công chúa chứ?” Không biết có ai đó nhỏ giọng lên tiếng, mọi người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, không biết phải làm thế nào.
“Này, không phải kia là Nhị hoàng tử đi?” Lại không biết ai mở miệng, âm thanh lo lắng mỏng manh nhưng đủ để cho mọi người có mặt nhất thanh nhị sở.
“Ô ô, ân, đau quá, ô, ô, hoàng huynh, hoành huynh, a…” Thanh âm bên trong càng ngày càng cao hơn.
Trên trời đột nhiên giáng xuống một đạo kinh lôi, tia chớp cắt ngang bầu trời nháy mắt chiếu sáng toàn bộ cảnh tượng trước mặt. Ngay lập tức làm cho người ta nhìn rõ dung mạo của hai người chìm trong bóng đem, Kim Kì, nam tử kia dĩ nhiên là Kim Kì!
“Trời ơi!” Mọi người đồng thời không thể tin, “Thật sự là, thật sự là không biết xấu hổ! Vi phạm luân lý đến bậc này, thật là, thật là…sự sỉ nhục của Đông Việt ta!” Các quan đại thân nhìn rõ, bọn họ lúc này đã sớm bất chấp cái gì gọi là quan hệ quân thần, đây là đại sự quốc gia, nếu loại sự tình này truyền ra bên ngoài, không phải cả hoàng thất sẽ bị ngoại nhân nhạo báng hay sao.
Phốc xuy….
Gương mặt Hoàng quý phi trắng bệch cứng ngắc, máu trong thân thể nàng lúc này như bị đông lại, đầu óc choáng váng, nàng cảm thấy như có một chiếc búa tạ nặng ngàn cân nện ở trong lòng mình, rốt cục không nhịn được hộc máu, ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Sắc mặt Hoàng hậu cũng khó coi không kém, bà ta quay đầu nhìn hai ma ma bên cạnh mình nói: “Còn thất thần cái gì, không đem hai người kia tách ra.
Như vậy còn ra thể thống gì.” Sắc mặt bà ta tràn đầy nghiêm khắc, nhưng trong lòng sớm đã cười như nở hoa__Đây chắc chắn là báo ứng! Xứng đáng!
“Hoàng thượng, nương nương….Tiễn tiểu thư ở trong đó!” Hai gã bà tử vâng lệnh đi vào bên trong, đột nhiên phát hiện Tiễn Tiệp Hương hôn mê nằm ở đó liền lên tiếng bẩm báo, đồng thời cũng nâng người ra ngoài.
Ở một khắc trước Tả Tướng còn được mọi người kính ngưỡng, nhận chúng thần không ngừng cung phụng, nhưng là chỉ trong nháy mắt này, tươi cười trên mặt liền không cánh mà bay, không ngờ một ngày hôm nay có thể xảy ra loại chuyện như thế này.
Tả tướng phu nhân vượt qua rào cản tiến lên phía trước, mơ hồ nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của nữ nhi mình thì đau lòng khóc lớn: “nữ nhi của ta, ngươi sao lại khổ như vậy đây, nữ nhi của ta, rốt cuộc là vì sao?”
“Nương nương?” Một gã bà tử đi tới, sắc mặt khó coi nhìn Hoàng hậu, một bộ dáng muốn nói lại thôi.
“Nói đi” Sắc mặt Kim Bồi đen tối quát lớn.
“Nô tỳ tách…tách…” Bà tử sợ hãi tới mức run rẩy bẩm báo, “Nô tỳ không tách được hai người kia.” Lời bà tử còn nói chưa xong, bên trong liền truyền đến vài thanh âm vật nặng ngã xuống đất, nguyên lai là có vài bà tử muốn tách hai người đều bị Kim Kì đánh bay ra ngoài.
“Hà Nhi, Hà Nhi, ngươi rốt cục trở thành nữ nhân của bản điện hạ, ai cũng không thể cướp ngươi đi, ai cũng không thể! Hà Nhi..ân…” Kim Kì kịch liệt chuyển động thân mình, lời nói không chút kiêng nể gì kia không ngừng xuất ra từ miệng hắn, toàn thân kích động đến mức đỏ bừng, cả người mồ hôi ướt đẫm.
Nữ tử dưới thân hắn không ngừng kháng cự, rống giận và cầu xin tha thứ, mãi cho đến khi nàng ta kìm lòng không được mà luân hãm vào trong khoái lạc, tất cả mọi thứ đều bị mọi người nhìn nghe không thiếu một chút.
Tình hình như thế này, cho dù mọi người không được nghe kể đầu đuôi cũng phần nào đoán được, tiếng nói kia của Kim Kì bọn họ nghe hiểu, tiếng la của nữ tử, bọn họ cũng nhận ra.
Nhìn quan viên đại thần Đông Việt im lặng như tờ giống như mộ lũ chuột nhát gan, Liễu Thần Phong không tiếng động cười nhạo, trong mắt tràn đầy thần sắc châm chọc, trong lòng mọi người đều hiểu nhưng lại lựa chọn giả vờ câm điếc. Sự tình bấn loạn trong hoàng gia như thế này, người lắm miệng hẳn là người chết sớm đi?
Kim Bồi ngồi trên giường lớn, ngực kịch liệt phập phồng lên xuống, không biết vì phẫn nộ hay là nguyên nhân gì khác, hắn đột nhiên đứng dậy, chính là tự mình đứng dậy, nhờ sự nâng đỡ của mấy gã thái giám mới giẫm lên đá vụn đi vào trong.
Chư vị đại thần ở đằng sau âm thầm liếc nhìn lẫn nhau, đều ngoan ngoãn cúi đầu thật thấp, hận không thể đem đầu mình nhét vào trong ngực mới tốt, bọn họ thực hối hận vì đã theo đến nơi này a.
Kim Ngạn đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn một màn kịch làm người chê cười này, cả người đều lộ ra bộ dáng mọi chuyện không liên quan đến mình. Trên mặt hắn tràn đầy ý cười trào phúng, nhìn bóng dáng gian nan của Kim Bồi, đáy mắt hắn có chút lạnh. Bất luận là như thế nào, mơ ước đến em dâu như vậy, cũng đủ làm cho Kim Kì nhận lấy tử hình!
“Ngự y đâu?” Hoàng hậu nhìn Tiễn Tiệp Hương được người nâng ta, trên mặt lộ vẻ thương tiếc, “Mau chữa trị cho Tiễn tiểu thư.”
Hoàng hậu than nhẹ một tiếng rồi xoay người nói với các vị đại thần, “Chư vị đại thần thỉnh nên trở về đi, tiệc tối hôm nay dừng lại ở đây.” Hoàng hậu lại dặn người bên cạnh mình hộ tống đám người rời khỏi phạm vi tiểu viện, cũng âm thầm cảnh báo bọn họ nên biết nói năng cẩn thận.
Sắc mặt Tả tướng đen kịt đứng nguyên tại chỗ, kinh ngạc nhìn thê tử của mình, lại nghe những âm thanh đáng ghê tởm truyền ra từ trong căn phòng kia, ngực buồn bực khó chịu vô cùng.
Sở Hạo cũng giận tím mặt, hai tay nắm chặt, cảm giác khuất nhục này lần đầu tiên hắn cảm nhận sâu sắc đến vậy, hắn chỉ muốn xông lên phía trước đập nát cái miệng hôi thối của Kim Kì kia, nhưng lại bị Sở Mộng Hà mấy lần ngăn trở.
Thần sắc Sở Mộng Hà trắng bệch, lắc đầu với hắn tỏ ý nàng không sao, thế nhưng chua sót cùng nhục nhã hiện lên trong mắt nàng kia lại không thể che giấu được. Trong lòng Sở Mộng Hà lúc này chỉ cảm thấy bản thân mình may mắn, may mắn chính mình được cứu thoát, nếu không, nếu không, người nằm ở kia có lẽ chính là mình. Sở Mộng Hà nắm chặt khăn tay bên hông, môi mím chặt, sợ hãi nhìn về phía Kim Ngạn đang đứng.
Kim Bồi đi vào trong căn phòng có chút thê thảm kia, mắt chuột trừng lớn, trong mắt tràn đầy thương tiếc cùng ác độc, “Súc sinh không bằng cầm thú!”
Bàn tay to lớn của Kim Bồi giống như một cái chảo thu nhỏ, hung hăng hướng tới, chính là đánh đến Kim Kì đang không ngừng tận hưởng.
Một cái tát này ra tay đủ ngoan độc, Kim Kì bị ngoại lực tác động ngã sấp xuống giường, đầu đụng mạnh xuống nền đất lạnh lẽo, nháy mắt chảy ra máu nóng, nhưng mà đau đớn này vẫn chưa đủ làm cho hắn tỉnh táo lại, trong miệng vẫn như cũ cằn nhằn, thân thể vẫn bị bao vây bở trạng thái hưng phấn.
“Đồ vô dụng!” Kim Bồi một cước dẫm lên đùi Kim Kì, chỉ nghe thanh âm răng rắc của xương cốt đứt đoạn, đau đớn từ trong xương tủy này rốt cục kéo được thần trí Kim Kì trở về thực tại.
Tà Đế, Yêu Hậu: Tuyệt Đế Lãnh Thê Tà Đế, Yêu Hậu: Tuyệt Đế Lãnh Thê - Quỹ Tích Đồ Đồ