Nhiều sự thất bại trên đời là do người ta không nhận ra người ta đang ở gần thành công đến mức nào khi họ từ bỏ.

Thomas Edison

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 13 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 568 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:02:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12: Chuyện Kiếp Trước.
rời xanh dịu mát, vài tia nắng cũng bắt đầu trút xuống, nam tử trường bào đỏ thẩm dịu dàng ôn nhu bước đi tiêu sái khí khái bất phàm bế trong tay nữ tử hỷ phục thùy mị đoan trang bẽn lẽn tựa đầu vào ngực nam tử.
Nam tuấn tú anh tài, nữ tài sắc vẹn toàn, tình yêu của họ chân thành đầy mãnh liệt nhưng kết cục thật bi thảm, mọi người nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ pha thêm xót xa, họ lắc đầu trong im lặng.
Chi Tâm mỉm cười nói:
- Hắc Dã, chàng có tin vào kiếp trước không.
Mí mắt chàng rung rung, nửa muốn tin nửa muốn không nhưng vẫn mở miệng nói:
- Tin, nàng nói xem kiếp trước chúng ta là gì.
Chi Tâm ôm lấy cổ Hắc Dã nhắm hờ mắt mỉm cười nói:
- Kiếp trước chàng và thiếp là thanh mai trúc mã, lớn lên trở thành phu thê, chiến tranh bùng nổ khiến chúng ta chia ly dài hạn, chàng vì cứu giá mà tử trận vùi xương nơi đất khách quê người, thiếp bi thương nhớ nhung quyên sinh theo chàng, chỉ tiếc lúc đó không thể cùng chàng một chỗ... hiện tại có thể cùng chàng một chỗ đã là hạnh phúc nhất đời.
Chàng nâng Chi Tâm cao lên một chút, hôn lấy môi nàng sau đó cụng trán với trán khẽ cười:
- Có thể cùng nàng một chỗ, chết cũng không hối tiếc, nương tử hẹn nàng kiếp sau tương phùng.
- Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, có qua cầu Nại Hà cũng không uống canh Mạnh bà để kiếp sau còn nhớ mà tìm thấy nhau.
- Nếu họ muốn chúng ta quên nhau, nàng có muốn cùng ta ở Vong Xuyên Hà một chỗ.
- Nguyện bằng lòng.
Cả hai ôm nhau hạnh phúc, xung quanh im lặng lạ thường, vài nữ nhân đã rơi lệ, bỗng trên trời mây đen từ đâu ùn ùn kéo đến, chúng rượt đuổi nhau và từ từ phủ kín cả bầu trời, gió nổi lên ù ù, càng mạnh và to hơn, gió mang một luồn không khí lạnh như có nước, mấy vật nhẹ đã bị gió thổi đi bay lả tả trên mặt đường, cả mặt đất tối sầm lại.
Lục công công thở một hơi dài liếc qua tên lính, tên lính đi đến đưa lên hai ly rượu độc.
Hắc Dã nửa ngồi nửa quỳ để cho Chi Tâm tựa vào mình, cả hai cầm mỗi người một ly rượu vòng tay qua nhau đưa lên miệng uống cạn. Trong ngực bắt đầu nóng lên, có thứ gì đó dội ngược lên miệng, máu trào ra từ miệng cả hai, Hắc Dã và Chi Tâm nhẹ nhàng đưa tay lau máu cho nhau. Rượu độc phát tán thật nhanh, Chi Tâm ôm lấy Hắc Dã miệng run run nói:
- Hắc Dã... cuối cùng... thiếp... cũng được... chết bên chàng... chàng biết không... kiếp này... chỉ có... một mình chàng...đầu thai... trời cao thương sót... cho thiếp... ở kiếp sau... xuyên qua... cùng chàng... ư ư... thiếp... ở dưới... đó... đợi chàng...
Hai tay nàng buôn thả, đầu gục xuống hai mắt nhắm lại, Hắc Dã ôm lấy nàng run run siết chặt lại:
- Đứng đó... đợi ta đến... rất nhanh... sẽ cùng nàng... một chỗ... mãi mãi... bên nhau... không chia lìa...
Phong Trần bấu chặt tay vào cột, cả người run lên, sắc mặt cau có, răng bậm lấy môi, chàng xoay người đưa lưng tựa vào cột, đưa cánh tay che đi đôi mắt, giọt lệ rơi xuống.
Chấn Phong đánh bàn tay lên cột tức giận, giận bản thân vô dụng không thể cứu vãn tình hình.
Trên vòm trời tối thẩm, một đường sét bỗng nhiên xuất hiện như muốn xé đôi bầu trời, tiếng sấm nổ vang khiến ai cũng giật mình ôm đầu cúi người chạy đi.
- Trời sắp mưa rồi, mau về thôi.
- Trời sắp mưa rồi, chạy mau.
- Nhanh nhanh.
Giây phút họ chạy đi, một luồn sáng chíu lên đem hai thân thể kia biến mất, trời mây đen tản ra, dịu nắng trở lại, xung quanh trở nên kì lạ, cánh hoa đào rơi từ trời cao xuống trong sự ngạc nhiên trầm trồ, họ đưa tay hứng lấy.
- Gì thế này... hoa đào... sao lại như vậy.
- Kì lạ thật đấy.
- Đúng vậy, hoa đào rơi này.
- Hoa đào rơi này, họ biến mất rồi, là thần tiên đấy.
Cả dân chúng quỳ xuống cúi đầu hô lớn:
- Mong hai người kiếp sau tương phùng.
- Cầu trời cao tát thành cho bọn họ đời đời kiếp kiếp kết thành phu thê.
Phong Trần đưa tay hứng lấy cánh hoa, bàn tay nắm lại, Chấn Phong ngồi chòm hỏm xuống nắm lấy một mớ hoa ngạc nhiên tròn mắt:
- Không thể tin được, huynh có nghĩ vậy không.
Chàng nhìn qua Phong Trần, chỉ thấy hắn xoay người bỏ đi, Phong Trần cười như không cười, để có thể quên nàng chắc sẽ lâu lắm.
Ta Đạp Chết Thân Vương Háo Sắc Ta Đạp Chết Thân Vương Háo Sắc - KhôngThởĐược