To acquire the habit of reading is to construct for yourself a refuge from almost all the miseries of life.

W. Somerset Maugham

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 13 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 568 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:02:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6: Nam Nhân Có Mắt Không Tròng.
uyết thân vương trường bào xanh mực tay cầm bảo kiếm bước vào phủ, sát khí ngun ngút theo sau lưng chàng, đập vào mắt chàng một nữ tử rụt rè đứng ngay cạnh Cung thân vương, hắn trừng nàng khiến nàng rùng mình nổi da gà.
- Phong Trần, huynh giao người ra cho ta.
- Hắc Dã, là nàng đến tìm ta, muốn đi hay ở do nàng quyết định.
Cả hai nhìn nàng, nàng cứng họng, một bên háo sắc muốn ngủ cùng nàng, một bên háo sắc muốn giết chết nàng, nàng chỉ tay về người này lại chỉ tay về người kia quát lớn:
- Ta thật không hiểu nổi các ngươi rốt cuộc là muốn gì ở ta.
- Cung thân vương, ngày đó ta đá trúng bộ phận sinh sản của ngài chỉ là để tự vệ, ai bảo ngài muốn làm nhục ta.
Hắn đen mặt hoảng lên, bộ phận sinh sản, nàng dám nói chuyện này cho người khác nghe, hắn sượng đỏ cả mặt trừng mắt nhìn xung quanh khiến mọi người sợ hãi chạy đi.
Nàng như phóng ra tia lửa bắn về phía Hắc Dã, tay chỉ về phía hắn nói to:
- Còn ngươi, cái nam nhân có mắt không tròng kia, giữa thanh thiên bạch nhật ngươi cưỡng hôn ta một thiếu nữ trong trắng, rõ ràng là ngươi sai còn muốn giết ta.
Nàng thẳng thắn nói luôn:
- Tờ cáo trạng kia nói ai tìm được ta sẽ thưởng 1 vạn vàng, bất quá chả ai tìm được nên một vạn kia ta xin thay mặt dân chúng trong thành cảm ơn Cung thân vương nhé.
Nam nhân có mắt không tròng, hắn tức không thể chịu nổi rồi, nàng làm hắn cứng họng đem cơn giận nuốt ngược vào trong, nàng hứ một cái lạnh lùng bỏ đi:
- Ta và các ngươi không có can hệ, đừng làm phiền ta nữa.
Hai nam nhân ngây ngốc sững sờ tại chỗ, một làn gió lạnh thổi qua, nữ nhân dám đùa dỡn, châm chọc họ rồi phủi mông bỏ đi như không có chuyện gì, Phong Trần và Hắc Dã đuổi theo, vừa ra đến cửa lại thấy nàng bổ nhào lên người Hắc Dã, hắn đỡ lấy nàng, nàng ngẩn đầu nhìn hắn khóe miệng nhếch lên mí mắt giật giật, nàng run rẩy, hai mắt nhắm lại dũi đầu vào ngực hắn làm bộ nỉ non nức nở:
- Tướng công, thiếp biết thiếp sai rồi, chàng cũng đừng nhớ thương thiếp đem hình thiếp dán ở khắp nơi như vậy chứ, để người ta khi dễ thiếp hu hu hu hu...
Tuyết Hắc Dã ta không tin ở chỗ đông người như vậy ngươi dám làm gì ta, hắn đẩy nàng ra nhìn nàng như muốn nói " rốt cuộc ngươi làm vậy là có ý gì? ".Chỉ thấy mắt nàng ngấn lệ, quần áo chỗ rách chỗ không, lại nhìn cái yếm màu trắng lộ ra, hắn điên tiết kéo nàng vào lòng ánh mắt trừng xung quanh hét lên giận dữ:
- Kẻ nào, là kẻ nào làm nàng thành ra như vậy.
Dân chúng sợ hãi rụt lại, Phong Trần thật muốn kéo nàng ra, tại sao nàng không ôm lấy ta, tại sao không nhận ta làm tướng công của nàng, không lẽ nàng thấy ta bộ dạng thư sinh yếu ớt không thể dựa vào, hắn hụt hẫn nhìn nàng.
Hắc Dã trừng lên đôi mắt bốc hỏa, tay trái ôm nàng tay phải dơ lên đánh ngang trước khoảng không, chàng cáu giận hét:
- Cút hết cho ta, kẻ nào động đến nàng dù chỉ là một sợi tóc ta giết chết kẻ đó.
Mọi người sợ hãi tản đi, Chi Tâm cười một tiếng xô hắn ra, nàng dùng tay vỗ nhẹ lên vai Hắc Dã nhẹ nhàng nói:
- Ngài diễn còn xuất sắc hơn cả ta, khâm phục khâm phục.
Nàng thở dài quay đi, há miệng ngáp to một cái, nữ tử thật không có ý tứ, hắn nhìn nàng hai mắt đen lại, dám đem bổn vương làm trò cười cho thiên hạ rồi đi dễ dàng như vậy sao, đừng có mơ, hắn tức giận đưa chân lên đạp nàng một cái vào mông khiến nàng ngã úp ra đất ở tư thế chụp ếch.
- Muốn đi dễ dàng như vậy sao, ngươi nằm mơ.
Phong Trần đổ mồ hôi lạnh, Tuyết đệ thật không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, chàng đi đến đỡ cô dậy nhẹ nhàng nói:
- Nàng có sao không, mau đứng lên.
Chi Tâm cào móng tay xuống nền, nàng hất tay ra đứng lên, đi nhanh đến trước mặt Hắc Dã hét lớn:
- Mẹ kiếp, nhà ngươi bị điên hả, tự nhiên đá té ta.
Chàng nhếch môi kiêu ngạo hừ lạnh, hai mắt nhắm lại mặt mày nhăn nhó, nữ nhân mặt dày không có lễ giáo này nói chuyện văn hết nước miếng lên mặt bổn vương, ngươi muốn chết, chàng đưa tay lên định tát Chi Tâm thì Phong Trần chụp lại ánh mắt tức giận nói:
- Đủ rồi.
- Huynh bỏ ra.
Chi Tâm kéo váy dơ chân lên tặng cho hắn một đạp mang theo lời nói giận dữ:
- Là nam nhân không được đạp vào mông nữ nhân cũng như là nữ nhân không được đạp vào chỗ đó của nam nhân, đây là ta trả lễ ngươi.
- Hự... ah.. ah...
Nàng xoay người chạy đi, hắn ôm hạ bộ quỳ xuống rên rỉ, hai mắt trợn lên nhìn theo nàng hét to:
- Ngươi đứng lại cho ta.
Phong Trần cười khổ đỡ lấy Hắc Dã, khẳng định đệ ấy đau hơn mình ngày ấy, chàng nhìn nàng đi khuất đứng lên dìu Hắc Dã vào trong miệng nói với thị vệ:
- Gỡ toàn bộ cáo thị xuống.
- Dạ, Cung thân vương.
Hắc Dã không còn sức để nói gì, nữ nhân rơi vào tay ta... ta bóp chết ngươi.
Ta Đạp Chết Thân Vương Háo Sắc Ta Đạp Chết Thân Vương Háo Sắc - KhôngThởĐược