Sự khác biệt giữa cơ hội và khó khăn là gì? Là thái độ của chúng ta! Trong mỗi cơ hội có khó khăn, và trong mỗi khó khăn đều có cơ hội.

J. Sidlow Baxter

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 13 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 568 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:02:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4: Ta Cho Ngươi Xổ Đến Chết Luôn.
hi Tâm vẳng cái chổi qua một bên ngồi bệch xuống thở một hơi dài nói:
- Mệt chết ta, cuối cùng cũng song.
- Ta cũng mệt chết đi được, Chi Tâm đợi ở đây nhé, ta đi rót nước lại uống.
Chi Tâm bóp vai, uể oải ngáp một cái lại nghe thấy tiếng của quản gia cung kính đằng sau bức tường:
- Tuyết thân vương người đã về rồi ạ.
- Uhm.
< Đùng > Một tiếng nổ vang lên đầu, Chi Tâm tái mặt, Tuyết thân vương không lẽ là tên đó, một khuôn mặt ma vương hiện lên trong đầu, cô ớn lạnh nuốt nước miếng, chết con mẹ nó đi nhầm vào hang cọp rồi, phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi, cô định đi thì quản gia gọi:
- Ngươi cái nha đầu mới kia, mau xuống bảo nhà bếp chuẩn bị thức ăn và rượu nữ nhi hồng cho thân vương.
Chi Tâm một vẻ mặt cau có nói:
- Vâng.
Cô đi mà nhìn như ăn trộm, phải cẩn thận, gặp phải hắn thì mình chết chắc, cô hít hít một mùi thơm bay tới, nhà bếp ngay trước mặt, cô đứng ở cửa gọi lớn:
- Quản gia bảo nhà bếp chuẩn bị thức ăn và rượu nữ nhi hồng cho thân vương.
- Có ngay.
Phải chào tạm biệt Hỷ Ngân đã, định rời đi thì đầu bếp gọi lại nói:
- Chờ một chút, ngươi mang thức ăn và rượu ra sau hoa viên đặt ở trên bàn, thân vương sẽ đợi ở đó.
Éc, cô ngây ngốc bưng khay cơm, lại bị đầu bếp đẩy đi, không được rồi,... < a >... ha ha, nhà ngươi chết chắc rồi, cô nhìn tới nhìn lui đặt khay cơm xuống đất, lấy từ trong thắt lưng ra một gói nhỏ rắc như rắc tiêu lên thức ăn cười nham hiểm.
- Ta cho ngươi xổ đến chết luôn... chết đi... chết đi...
Cũng may giữ lại một gói phòng thân, cô đem nữa còn lại đổ vào trong bình rượu, sau đó đem bình rượu lắc như lắc bầu cua làm 1 ít rượu bắn ra ngoài.
- Độc chết cái tên háo sắc nhà ngươi, hừ hừ hừ.
Sau đó cô ôm bụng nhăn nhó khi thấy một cái nha hoàn đi tới.
- Này cô, mang đồ ăn và rượu ra sau hoa viên cho thân vương hộ ta với, ta đau bụng quá cần đi nhà xí.
- Ừm.
Chi Tâm ôm bụng chạy đi, vẻ mặt cười gian xảo lạnh lùng, Hỷ Ngân cầm ấm nước đi tới nói:
- Đi đâu làm ta tìm mãi, nước nè uống đi.
- Ta hỏi một chút, Tuyết thân vương ở phòng nào vậy.
Tranh thủ hỏi một chút để có trốn cũng khỏi chạm mặt, cô đưa chén nước lên miệng, mắt nhìn cái nha hoàn kia đã đi khuất.Hỷ Ngân cũng nhanh nhảu đáp:
- Tuyết thân vương làm gì ở đây, phủ này là của Điền thân vương, ngài ấy đang dùng cơm ở sau hoa viên.
- Phụt... cô nói gì?
Ngụm nước trong miệng phun ra, cái chén cũng đưa xuống, Hỷ Ngân vẻ mặt khó hiểu nói:
- Ta nói Tuyết thân vương không có sống ở đây, nơi này là chỗ của Điền thân vương, Điền thân vương đang dùng cơm sau hoa viên.
Cái chén trong tay Chi Tâm rơi xuống, cô luống cuống nói:
- Rõ ràng ta nghe quản gia nói " Tuyết thân vương đã về rồi ạ " mà.
- Đó là lúc chúng ta ra ngoài, Tuyết thân vương có đến nhưng không có gặp qua Điền Thân vương nên đi về, chắc cô nghe quản gia báo lại với Điền thân vương chứ gì.
Trời đất ơi, cô chạy đi một cách nhanh chóng, xổ nhầm người rồi má ơi.
- Này, cô đi đâu vậy.
Cô chạy đến nơi thì thấy nam tử tóc mái quá trán vô cùng phóng khoáng nâng ly rượu đưa lên miệng, cô hét lên:
- Không được uống.
Cô chạy tới đem ly rượu đánh rớt xuống đất, đem toàn bộ đồ ăn trên bàn hất đổ khiến chàng bất động chết lặng, cô thở hổn hển, may quá hắn chưa có uống.
Chàng ôm đầu la lên:
- A... trời ơi, nữ nhi hồng của ta... ngươi biết nó quý lắm không hả... cái nha hoàn vô lễ này...
Chàng ngồi xuống nhanh tay cầm bình rượu đang ọc ọc trào ra cho lên miệng uống ừng ực. Chi Tâm tức muốn phun máu ra ngoài, cái đệch ta bảo không được uống cơ mà, cô bực tức đánh một cái lên đầu hắn rống to:
- Đồ ngu, ta bảo không được uống mà cứ uống, xảy ra chuyện gì thì đừng trách ta.
Hắn giật mình ho sặc sụa:
- Khụ... khụ... ngươi dám đánh vào đầu ta.
- Thì sao, ai bảo không nghe lời ta uống cái đó làm chi.
Nha hoàn lớn gan lớn mật, ngươi muốn chết, hắn đứng dậy nhìn nàng, cái nha hoàng đứng tới ngực hắn, hắn ôm miệng cười lớn:
- A ha ha ha ha... ngươi rốt cuộc là ăn cái gì mà thấp như zậy, ha ha ha.
Nha hoàn vào phủ của hắn đều phải 16 tuổi trở lên, phải cao ráo dễ nhìn mà cái nha hoàn vô lễ này nhìn thế nào cũng chỉ 13, 14 tuổi, hắn ôm bụng cười, bụng hắn sôi lên ùng ục, hắn khuỵu xuống:
- Cười đau cả bụng... ah... ah... hình như... ta... ta... sao bụng ta lại khó chịu như vậy...
Chi Tâm chột dạ cắn móng tay, cô nhẹ nhàng nói:
- Ta bảo ngươi rồi mà không nghe.
Sắc mặt chàng trắng bệch, đứng không vững, run khẽ, chàng nhăn nhó nhìn về phía Chi Tâm nói:
- Ngươi rốt cuộc đã cho thứ gì vào.
Chi Tâm ánh mắt vô tội ấy náy phun ra hai chữ:
- Thuốc xổ.
Hắn ôm bụng nôn mửa, đổ mồ hôi, miệng run run nói:
- Ngươi dám bỏ thuốc xổ vào rượu của ta.
Bình rượu quý ta chưng cất mấy năm, không chịu nổi nữa rồi, chàng ôm bụng chạy đi, giọng nói còn vọng lại:
- Ngươi chờ đó cho ta, ta cấm ngươi bước ra khỏi chỗ đó nữa bước.
Nàng đâu có ngu, hắn vừa khuất nàng cũng chạy ra tường nhảy lên, trèo ra ngoài, nàng ớn lạnh rùng mình bỏ đi.
Ta Đạp Chết Thân Vương Háo Sắc Ta Đạp Chết Thân Vương Háo Sắc - KhôngThởĐược