Những trận chiến lớn nhất chính là những trận chiến trong tâm trí chúng ta.

Jameson Frank

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 270
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1360 / 23
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tự Tương Tàn Sát (2)
rần Nhược Tư và Mộng Tuyết cũng không ngờ Lâm Thương lại đang tâm ra tay giết đồng bọn, bọn họ bị sự thật trước mắt làm cho sững sờ, ánh mắt chằm chằm nhìn Lâm Thương còn đang đắc ý.
Lâm Thương vẩy vẩy chiết phiến cho sạch máu, quay người lại, cười nhẹ nhìn Mộng Tuyết và Trần Nhược Tư, nói: "từ chuyện này, mấy vị có thể nhìn ra thành ý của tôi chứ, kì thật, chúng tôi là bị Hầu Quang Bình sai tới...", hắn còn chưa nói xong, hai nhân ảnh từ ngoài cửa bỗng lao vào xông thẳng tới Lâm Thương.
Lâm Thương kinh hãi, vội vàng tránh sang một bên, chửi thầm: "hỗn đản, sao lại quên bọn chúng còn đang núp gần đó chứ?"
Hai người xông vào này là Du Hoa và Mạnh Đà. Năng lực của bọn chúng kém hơn Lâm Thương, mà tên này cũng không bị thương, dễ dàng tránh qua đòn công kích của bọn chúng.
Mạnh Đà và Du Hoa thấy tấn công thất bại, đưa mắt nhìn nhau ra hiệu, nhún mính nhảy ra ngoài.
Lâm Thương thấy thế, biết hai tên này định chạy, hắn hiểu nếu hai tên này chạy thoát, chuyện mình giết Đỗ Khai ắt sẽ bị lộ, tâm lí không khỏi nóng nảy, vội kêu: "đa tạ ân không giết của hai vị, chờ tôi đuổi theo giải quyết hai tên hỗn đản này sẽ quay lại bẩm báo với hai người", nói xong, phi thân đuổi theo.
Trần Nhược Tư và Mộng Tuyết đưa mắt nhìn nhau cười khổ, cũng dắt tay nhau đuổi theo.
Mạnh Đà và Du Hoa liều mạng chạy trốn, còn Lâm Thương đuổi theo rất nhẹ nhàng, cự li hắn cách hai tên kia cũng càng lúc càng gần. Đột nhiên, Lâm Thương tụ lực vào tay, phất mạnh một cái ném chiết phiến trong tay ra.
Chiết phiến trong không trung hóa thành một đạo bạch quang, vẽ một đường cong đẹp mắt bắn tới lưng Mạnh Đà.
Lực lượng của chiết phiến thật mạnh, nháy mắt đã xuyên qua thân thể Mạnh Đà, nhìn vậy là có thể thấy sát tâm của Lâm Thương mạnh tới mức nào.
"A", một tiếng kêu thảm, Mạnh Đà chao người rơi xuống, tức thì, máu tươi nhỏ xuống như mưa, cùng theo thân thể Mạnh Đà rớt xuống.
Du Hoa thấy thế, biết mình khó lòng chạy thoát, hắn nghiến răng không chạy nữa, dừng thân mình quay lại, lạnh lùng nhìn Lâm Thương, gào lên: "tên khốn khiếp nhà ngươi, sư phụ đối xử với ngươi có gì không phải, huynh đệ chúng ta đối xử với ngươi có gì không phải mà lại hạ độc thủ như vậy?"
Lâm Thương giật tay một cái, chiết phiến đang bay trên không trung tức thì trở lại trong tay hắn. Hắn mở chiết phiến, phe phẩy một cái, nhìn Du Hoa nói: "Du huynh đệ, thực xin lỗi, trừ phi giờ ngươi chịu li khai Hầu lão đầu, thề không trở lại thì ta có thể xem xét tha ngươi một mạng. Ta cũng là bất đắc dĩ, ta thực không muốn chết, chỉ đành lấy mạng sống các ngươi thay thế thôi. Ngươi nói ta sợ chết cũng được, chửi ta hỗn đản súc sinh cũng không sao, chỉ cần ta còn sống tiếp, thế nào cũng được".
"Ngươi thật là bỉ ổi vô sỉ, lời như vậy mà cũng nói ra được ư, ngươi tưởng giết bọn ta xong là sống được đấy hả?", Du Hoa cười lớn mấy tiếng, nói tiếp: "ngươi nhìn phía sau xem ai đang tới đi, nếu bọn chúng muốn tha ngươi, sao lại nhanh chóng đuổi theo như vậy?"
Lâm Thương nghe vậy thì kinh hãi, có điều quả cũng cảm giác phía sau có người đuổi tới, tức thì lo lắng quay đầu nhìn lại.
Du Hoa thấy thế, biết cơ hội đã tới, hắn cười lạnh một tiếng, chửi thầm: "thằng khốn khiếp ti bỉ, giờ nếu không phải mi chết thì là ta chết", hắn nhanh chóng vận lực lên hai tay, đánh một chưởng về phía Lâm Thương. Song hắn cũng biết, Lâm Thương nhất định có thể né qua đòn này nên chuẩn bị thêm chiêu nữa, quyền đẩy ra rồi rất nhanh động thân, phi tới vị trí hắn tính là Lâm Thương sẽ tránh sang.
Lâm Thương tuy không quay đầu lại, song hắn cảm giác được có đạo lực lượng đang công kích bản thân, không chút do dự tránh sang một bên, đồng thời quay đầu lại. Tại lúc hắn thấy Du Hoa đã áp sát mình vài xích, biết trúng kế địch thủ rồi, song hối hận cũng không kịp nữa, chỉ đành hoang mang đánh ra một chiêu mong đón đỡ.
Một chưởng này của Lâm Thương không đề tụ được bao nhiêu lực lượng, ngược lại, Du Hoa cơ hồ đã dốc sức toàn thân, hắn biết, một kích này của mình nếu không thành công, vậy bản thân chết chắc, cho nên đâu dám bất cẩn nửa phần.
Hai chưởng đụng vào nhau, phát ra một tiếng vang lớn. Du Hoa bắn về phía sau vài mét thì định thân lại được, còn Lâm Thương cảm giác một tia kình khí xông vào trong cơ thể, khống chế cả nửa người mình, thân thể hắn mất đi năng lực duy trì thăng bẳng, lảo đảo rơi xuống.
Du Hoa điều tức chốc lát, hít sâu một hơi, nhanh chóng đuổi theo Lâm Thương đang rơi xuống. Tại lúc còn cách Lâm Thương vài mét, hắn vận lực chuẩn bị tặng cho Lâm Thương một đòn trí mệnh nữa thì tâm lí chợt do dự, thầm nghĩ: "ta thực muốn hạ độc thủ với hắn sao? Hắn dù ác độc, nhưng ta cũng không thể giống hắn..."
Du Hoa còn đang do dự, thì Lâm Thương đã đột nhiên khống chế được thân hình, hươ chưởng đánh tới Du Hoa. Du Hoa kinh hãi vô cùng, vội dùng toàn lực đón đỡ.
Lâm Thương cũng không ngờ đối thủ giờ còn cảnh giác cao vậy, tâm lí cũng kinh hãi chả kém, bởi hắn biết mình nôn nóng muốn giết đối phương ngay lập tức là sai lầm rồi. Nguyên nhân rất đơn giản, giờ hắn còn chưa hoàn toàn khôi phục, lực công kích rất có hạn, giờ hắn xuất thủ chỉ là muốn đánh lén Du Hoa một cái đòi lại thế quân bình, đâu ngờ bản thân lại rơi vào nguy cơ như vậy.
Giờ hối hận thì được gì, thời gian dần trôi đi, cự li giữa hai tên càng lúc càng gần, tiếp đó chưởng lực của hai tên mắt đỏ ngầu đụng vào nhau, "ầm", hai tên đồng thời bị chấn bắn ra ngoài vài trượng, cùng phun ra vài ngụm máu, mất đi trọng tâm rơi xuống.
Trần Nhược Tư và Mộng Tuyết thấy vậy, lòng không khỏi phát run. Mộng Tuyết nói: "bọn chúng vì sao phải tự giết lẫn nhau như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?"
Trần Nhược Tư cười nói: "tất nhiên là vì muốn sống chứ sao?"
Mộng Tuyết hỏi: "thế là ra làm sao, thiếp chẳng hiểu gì cả".
"Ha ha", Trần Nhược Tư cười nhẹ, đoạn nói: "Lâm Thương nghĩ hắn giết đồng bọn mình là có thể khiến chúng ta tin tưởng, tha cho hắn một mạng. Mà đồng bọn hắn biết chạy không thoát nổi, chỉ có cách liều mạng chiến một trận cầu may, mong mình nếu thắng thì chúng ta thả cho hắn đi".
"Phức tạp vậy à, mà sao bọn chúng nghĩ gì trong lòng chàng lại biết?", Mộng Tuyết cười, nói tiếp: "thiếp lại không đồng ý quan điểm của chàng, thiếp thấy bọn chúng lúc bình thường hẳn có mâu thuẫn, chỉ là tới giờ mâu thuẫn mới bộc phát, ác hóa mà thôi".
"Phải không?", Trần Nhược Tư cười nói: "đã thế chúng ta đánh cuộc thử xem, xem suy nghĩ của ai là đúng nào, đi, chúng ta xuống dưới xem".
Giây lát sau, Trần Nhược Tư và Mộng Tuyết song song hạ xuống trên mặt đất. Chỗ này là một góc đường khá phồn hoa của Ngọc Cảnh châu thành, trận đấu trên không trung vừa rồi cũng khiến không ít dân chúng trong thành tò mò nhìn lên xem náo nhiệt.
Thành dân nhìn Lâm Thương và Du Hoa trọng thương, xôn xao bàn tán gì đó, có điều giờ hai người Trần Nhược Tư cũng chẳng có sức mà để ý nữa.
Trần Nhược Tư liếc mắt nhìn đám người, quay sang Lâm Thương nói: "các ngươi sao phải khổ vậy? chúng ta đâu có nói phải lấy tính mạng của các ngươi, nhưng các ngươi lại liều mạng tự giết lẫn nhau, rốt cuộc là vì cái gì?"
Lâm Thương ho khan vài tiếng, phun ra một ngụm máu, hắn đă tay lau đi vết máu khóe miệng, gượng cười nói: "tôi giết bọn chúng là để bảo toàn tính mạng mình. Nếu tôi không giết, để bọn chúng thoát đi, vậy đời này tôi coi như xong rồi, lão hồ li kia nhất định sẽ không buông tha, lùng sục khắp nơi tìm bắt tôi. Hai tên này quen thuộc tính tình và thói quen hành tẩu của tôi, nếu để bọn chúng chạy thoát, vậy chỉ còn đường chờ chết thôi".
Trần Nhược Tư đưa mắt nhìn Mộng Tuyết cười một cái, quay lại nhìn Lâm Thương nói: "ngươi có biết gần đây lão hồ li có bắt nữ nhân nào không?"
Lâm Thương suy nghĩ chốc lát, gật đầu đáp: "có, có một nữ nhân bị nhốt trong mật thất đạo quán".
Trần Nhược Tư ngây ra, thầm nghĩ: "xem ra sự tình mình gặp trong mơ là thật rồi", nghĩ tới đây, hắn mặc kệ Lâm Thương, kéo Mộng Tuyết bay đi, vừa bay vừa nói: "đi nào, chúng ta mau tới đạo quán, ta lo nàng ấy gặp nguy hiểm rồi".
Mộng Tuyết gật đầu, bám sát sau hắn bay đi.
Tà Đạo Tu Tiên Lục Tà Đạo Tu Tiên Lục - Thần Khê Băng Phong