Vẻ hào nhoáng sang trọng là thứ mà mọi người luôn ao ước, nhưng chính sự trưởng thành trong khó khăn mới thực sự làm người ta ngưỡng mộ.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 270
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1360 / 23
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 87: Bệnh Nhân Chi Mê
ân chúng đang vây xem xung quanh đó, nhìn thấy bọn tráng hán bình thường vẫn thường xuyên ức hiếp bắt nạt họ, bây giờ bộ dáng giống như chuột trông thấy mèo, sợ đến vỡ mật,trong lòng bọn họ, cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ phấn chấn,bọn họ cảm thán vì rốt cục cũng có người thay thế bọn họ ra tay.
Dân chúng cũng đều nhao nhao cao giọng nói lớn lên:"Nữ hiệp, giết hết đám hỗn đản này đi, để báo thù cho những người dân bị áp bức chết oan chúng tôi."
Lâm Hân Ngọc nghe được tiếng la hét của dân chúng, trong lòng có chút lúng túng:"Ta căn bản không muốn giết người, ta chỉ xuất thủ nhẹ như thế là đã giết chết vài tên bọn chúng rồi, mục đích uy hiếp cũng đã đạt được. Bây giờ dân chúng muốn ta giết tất cả bọn chúng, như thế có tàn nhẫn quá không."
Mộng Tuyết nhìn thấy Lâm Hân Ngọc vừa ra tay đã giết rất nhiều người, nàng cũng không biết làm sao ổn thỏa, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút khó chịu, đây có lẽ là tâm hồn thiện lương của nàng ảnh hưởng.
Nàng trầm mặc, thấy Lâm Hân Ngọc cũng đang trầm mặc suy nghĩ, nàng lo lắng Lâm Hân Ngọc thật sự làm theo lời dân chúng, nàng đi về phía trước, nhìn Lâm Hân Ngọc nói:"Lâm cô nương, những người trước mắt này, mặt dù thật sự rất đáng hận, nhưng ta cảm thấy tội của bọn họ còn không đáng chết, bọn họ chỉ là một chút tiểu nhân vật, đều là nghe từ thủ lĩnh của bọn họ, ta thấy, chỉ cần bọn họ đáp ứng từ nay về sau không tiếp tục áp bức dân chúng nữa, cũng nên thả cho bọn họ đi."
Dân chúng nghe Mộng Tuyết nói xong,trong lòng cũng đã cảm thấy có chút áy náy, trong lòng cảm thán:"Còn là vị cô nương trước mắt đây có kiến thức,biết đạo nhiêu nhân xử thả nhiêu nhân(1), nếu chúng ta cưỡng ép đem bọn hỗn đản này giết hết, vậy thì chúng ta cùng với đám khốn nạn đó không phải là biến thành cùng một dạng rồi sao." Dân chúng sau khi đã có ý nghĩ như vậy, tiếng la hét đều dừng lại, ánh mắt còn giận dữ nhìn chằm chằm vào đám đại hán đang quỳ trên mặt đất trước mặt Lâm Hân Ngọc.
Trần Nhược Tư biết Lâm Hân Ngọc đang ăn giấm chua(ghen tuông), có thể nàng sẽ không để ý đến lời nói của Mộng Tuyết, hắn cũng không biết nên nói làm sao cho tốt, hắn bất đắc dĩ nhìn thoáng qua đám người đang khẩn cầu đang quỳ trên mặt đất,sau đó quay đầu nhìn Lâm Hân Ngọc, mà Lâm Hân Ngọc lúc này, cũng quay đầu lại nhìn hướng Trần Nhược Tư.
Bốn mắt nhìn nhau, một luồng hấp dẫn lực kì dị, đem trái tim bọn họ hai người, trong một thoáng kết nối với nhau. Bọn họ lẳng lặng nhìn nhau, ánh mắt bộc lộ ra tâm tình của mỗi người.
Mộng Tuyết thấy thế, một nỗi ghen tuông đau đớn, tràn ngập trong đầu nàng, trong lòng nàng cảm thấy một trận khó chịu, nhưng gương mặt của nàng, không hề có bất kì biến hóa gì.
Trần Nhược Tư và Lâm Hân Ngọc hai người, sau khi nhìn nhau một lát, Lâm Hân Ngọc thong thả mỉm cười, quay đầu nhìn Mộng Tuyết nói:"Ngươi nói muốn ta không giết bọn chúng, thì ta không giết à, ta tại sao phải nghe lời ngươi, ta vốn là muốn thả bọn họ đi, nghe lời cầu xin của ngươi xong, lại làm ta thay đổi chủ ý."
Nàng nói xong, cười nhẹ hai tiếng, quay đầu nhìn hướng dân chúng nói:"Các ngươi yên tâm, ta sẽ vì đồng bào thân nhân của các ngươi lúc trước bị bọn chúng sát hại mà báo thù!"
Nàng nói xong, dân chúng đều ngây ngốc tại chỗ, trong lòng đều bị hồ đồ:"Nữ hiệp này thật là người dùng cảm tình giải quyết sự việc, tự nhiên chỉ vì một lời nói, là thay đổi chủ ý, muốn giết chết hết bao nhiêu đây người, nàng thật là một người tính tình thất thường.Không hiều,có lẽ đây là tính cách của người có tài năng."
Những người đang quỳ cầu xin tha thứ kia, đồng loạt đập đầu, máu tươi cũng chảy ra. Mặt đất trứơc mặt bọn họ,đã có vết máu loang lổ. Bọn họ mặc dù đã nghe được lời Lâm Hân Ngọc muốn lập tức giết chết bọn họ, nhưng bọn họ tịnh không buông tha, vẫn tiếp tục kêu van cầu xin tha thứ, đầu cũng đập theo đó.
Trần Nhược Tư và Mộng Tuyết,trong lòng lấy làm kinh hãi, bọn họ đều vì sự biến hóa này của Lâm Hân Ngọc mà cảm thấy không thể lí giải nổi.
Lâm Hân Ngọc sau khi nói xong, trong lòng cười thầm, ngầm tụ pháp lực lên tay phải, tay phải từ từ giơ lên, đưa ngay trước mặt mọi người, rất nhanh nhằm vào đám người đang quỳ trên mặt đất,rung tay đánh tới.
Tất cả những người hiện diện tại trường, nhất thời đều trợn mắt há mồm.
Trần Nhược Tư và Mộng Tuyết cũng ngẩn người, đang muốn xuất thủ tương cứu, nhưng trong lúc họ đang tụ tập pháp lực, Lâm Hân Ngọc đã phát ra chưởng lực, giống như một trận toàn phong, cát bụi trên mặt đất đã cuồn cuộn bốc lên, hướng vào đám người đang quỳ trên mặt đất bay tới.Trần Nhược Tư bọn họ biết rằng bản thân bây giờ có lập tức xuất thủ cũng không cách nào cứu sống những người đó nữa rồi, bọn họ đều bất lực thở dài, nhìn đạo toàn phong chưởng lực tràn tới.
Mọi người ở một bên vây xem, bị sức mạnh của trận toàn phong kia, cát bụi cuồn cuộn nổi lên, che khuất ánh mắt, để cho bọn họ chỉ có thể nhìn thấy một mảng khói bụi mù mịt.
Đạo toàn phong kia thổi qua đi,đám người quỳ trên mặt đất, tất cả đều bị đánh nằm ngữa mặt trên đất.
Dân chúng thấy thế, đều hiểu bọn họ đã chết, trong lòng cũng không biết như thế nào nữa, một tia khó chịu thoáng qua trong tâm trí.
Trần Nhược Tư và Mộng Tuyết, đối với hành động Lâm Hân Ngọc gây ra đều cảm thấy phi thường thất vọng, bọn họ giờ phút này đã nhận định Lâm Hân Ngọc không khác gì một ma đầu giết người không chớp mắt. Một trận thương tâm khó chịu tức khắc trào lên trong lòng.
Lâm Hân Ngọc cười cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Nhược Tư và Mộng Tuyết nói: " Bây giờ ta ở trong lòng các ngươi đã đúng là một đại ma đầu rồi."
Nàng nói xong,trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, nàng thầm nghĩ:"Bọn họ và ta đã ở chung lâu như vậy, thế nhưng ngay cả tính cách và cách xử sự của ta, một điểm cũng không rõ." Nàng thở dài, ngầm tụ sức mạnh pháp lực, hướng về đám tráng hán nhìn giống như đã chết đang trên mặt đất, thuận tay vung lên.
Theo tay nàng vung lên, vài đạo bạch quang, từ trên tay nàng phát ra,hướng đến bọn tráng hán nằm trên mặt đất bay đến.
Dân chúng bị hành động này của nàng làm cho có chút khó hiểu, trong lòng nghi hoặc:"Đám người kia không phải là đã chết rồi hay sao? Nàng làm như vậy có mục đích gì, chẳng lẻ muốn huỷ thi diệt tích, không có lí nào!"Bọn họ đều bất lực lắc đầu, yên lặng đợi xem sự tình trước mắt.
Mấy đạo bạch quang đó giống như dược hoàn cứu mạng, vừa bay vào cơ thể đám tráng hán đang nằm trên mặt đất, bọn họ lập tức tỉnh dậy, bọn họ nằm trên mặt đất, sau khi ho khan vài tiếng, từ trên mặt đất đứng dậy, khấu đầu cảm tạ:"Đa tạ bất sát chi ân của nữ hiệp, chúng tôi sau này sẽ không hại người nữa, đều sẽ làm người thật tốt, cái lệnh bài này, chúng tôi cũng không cần nữa."Bọn họ nói xong, cơ hồ cùng một từ trong túi lúc lấy ra một tấm lệnh bài, quẳng xuống đất.
Lâm Hân Ngọc trong lòng vốn không thoải mái, cũng không nguyện ý thấy bọn người nhát gan yếu nhược kia, nàng cười nhẹ một tiếng,nói:"Nhanh biến đi, nếu lần sau để ta biết các ngươi còn hại người, có lẽ sẽ không có hạnh vận như vậy nữa đâu."
Một gã tráng hán,đã đứng lên,hướng bọn tráng hán phía sau,nhìn một cái, một thoáng trao đổi ánh mắt, quay đầu nhìn Lâm Hân Ngọc nói:"Vâng, chúng tôi biến ngay, đảm bảo sau này sẽ không phạm tội."Hắn nói đến đây thì dừng lại.
Lâm Hân Ngọc thấy bọn họ còn chưa đi, đang muốn phát hỏa(nổi cáu), tráng hán kia lại nói tiếp:"Trước khi ta đi, nói cho các ngươi một bí mật, rất nhiều người trong thành này đã trúng độc, đều là do đã uống nước trong mấy cái giếng ở trong thành, mấy cái giếng đó, chỉ là lần thứ nhất chúng tôi hạ độc, nếu không có gì trở ngại, rất có khả năng, bọn họ sẽ từ từ đem tất cả giếng nước trong thành này hạ độc,mục đích bọn họ làm như vậy, chỉ là muốn làm cho bạc trong túi của mọi người, toàn bộ đều lọt vào trong tay bọn họ."
Lâm Hân Ngọc trong lòng phẫn hận:"Hỗn đản, lại dùng loại thủ đoạn ác độc này,thu gom tiền tài, ta không thể không giết bọn chúng."
Nàng liếc nhìn tráng hán đã cáo mật một cái, nói:"Các ngươi bây giờ vứt bỏ các lệnh bài này,lại là chuyện gì vậy? Lệnh bài này là tượng trưng cho thân phận trong tổ chức của các ngươi phải không?"
Tráng hán kia đáp:"Lệnh bài này, kỳ thật, chúng tôi cũng cảm thấy không có quá nhiều tác dụng, chúng tôi chỉ biết lệnh bài này, đại biểu cho thân phận người của Long Ưng Bang, ngoài ra không biết gì cả, cái tên Long Ưng Bang này là nghe được từ đầu lĩnh vừa đào thoát khi nãy, có lẽ hắn so với chúng tôi đối với sự tình của Long Ưng Bang hiểu biết nhiều hơn một chút."
"Thủ lĩnh đào thoát kia, tên gọi là gì, sống ở đâu, có thể dẫn ta đi không?"Lâm Hân Ngọc hỏi.
Tráng hán kia nói:"Hắn tên là Lí Hữu Quyền, sống tại Ngọc Cảnh đệ nhất y quán. Nghe nói Long Ưng Bang thế lực rất lớn, tôi, chúng tôi không dám dẫn các người đến đó đâu. Chúng tôi ngay lập tức rời đi, lập tức bỏ đi."Hắn nói xong,không đợi Lâm Hân Ngọc mở miệng, đã xoay người rời đi.
Lâm Hân Ngọc khinh thường nhìn theo đám người vừa đi khỏi, trong lòng mắng thầm:"Lũ khốn, lũ khốn nhát gan sợ phiền phức."
Dân chúng nghe xong lời tráng hán kia nói, trong lòng cũng như trút được gánh nặng, cao hứng thầm nhủ:"Rốt cục có người ra mặt vì đám lão bách tính thường dân chúng ta rồi."
Bọn họ đều có chút kích động quỳ xuống đất, hướng Lâm Hân Ngọc lớn tiếng kêu vang:" Cô nương thật là người tốt, chúng tôi vì toàn dân trong thành, cảm tạ cô nương!"
Lâm Hân Ngọc nhìn thấy dân chúng như vậy, nàng cũng không biết nên nói gì, nàng chỉ liên tục nói:"Nhanh đứng lên, nhanh đúng lên."
Trần Nhược Tư nhìn Mộng Tuyết một cái, hai người trao đổi ánh mắt, ý tứ là nói đã hiểu lầm Lâm Hân Ngọc rồi. Bọn họ hai người mỉm cười hiểu ý của nhau, bước chân hướng Lâm Hân Ngọc đang có chút kích động, đi đến.
1: đạo nhiêu nhân xử thả nhiêu nhân= tha người được thì nên tha,ý nói người phải có lòng khoan dung độ lượng
Tà Đạo Tu Tiên Lục Tà Đạo Tu Tiên Lục - Thần Khê Băng Phong