Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Mặc Tà Trần
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 128 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 735 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:24:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 111: Đến Lãnh Địa Hỏa Phượng Hoàng
ditor: Diệp Băng Băng
Hiện tại nam tử cũng không có thời gian rảnh suy nghĩ về câu nói kinh thiên động địa của Tà Băng, đối mặt với hồn kỹ của Tà Băng đánh ra, không dám có chút khinh thường, vội vàng lách mình, nhưng chiêu thức Quy Nguyên Phần Thiên Quyết đã được Tà Băng cải tiến lại thì làm sao có thể dễ dàng tránh thoát, cho dù đối phương là Siêu Thần Thú cũng không có bất kỳ ngoại lệ!
“Phanh!” Hồn kỹ cường đại, Hồn Lực mạnh mẽ bao vây toàn thân nam tử.
Vũ rơi đốt hoa, lợi hại nhất không phải là mang theo mưa đâm ( tức những hạt mưa có tỷ lệ sát thương cao), mà là lực khống chế của nó, một cái vũ rơi đốt hoa, hiện tại ít nhất có thể vây khốn nam tử Siêu Thần Thú trên ba giây, ba giây, không nhiều lắm, nhưng là tại thời khắc mấu chốt, ba giây này cũng là một điểm trí mạng.
“Thương Hải Bất Hữu Ba*!” tại khoảnh khắc ba giây đồng hồ này, Tà Băng nắm lấy cơ hội, một chiêu Thương Hải Bất Hữu Ba, mãnh liệt vỗ vào lồng ngực nam tử, nam tử như mũi tên bị Tà Băng một chưởng đánh văng.
(* biển lặng không có sóng)
Nam tử sau khi tiếp đất thì lảo đảo lui về sau vài bước, thiếu chút nữa ngã ngồi dưới đất, mà Tà Băng lại không tính buông tha cơ hội này, trong nháy mắt, đã bay đến trước mặt nam tử.
“Thất Ảnh Vô Địch*!” Tà Băng dùng tốc độ nhanh cực điểm của Thất Ảnh Vô Địch, thoáng một cái đã không thấy bóng dáng.
(* bảy bước vô địch)
“Hừ.” Một tiếng kêu đau đớn xen lẫn tiếng vật gì đó rơi xuống truyền đến, nam tử đang chật vật nằm trên mặt đất, có chút thống khổ bụm lấy bụng của mình. (y)
“Khốn vật tráo!” Tà Băng không chờ nam tử kịp phản ứng, trực tiếp phóng ra khốn vật tráo vây trên người nam tử,nhìn nam tử trên mặt đất, Tà Băng vỗ vỗ tay khóe miệng mỉm cười ngồi xổm bên cạnh nam tử.
“Còn dám đến trêu chọc ta, tuyệt đối lập tức tiêu diệt ngươi! Bất luận thân phận của ngươi tại Hồn Thú chi lĩnh là gì!” khóe miệng Tà Băng mỉm cười, nhưng đáy mắt lại không có mỉm cười, con mắt màu đen lạnh như băng làm cho lưng nam tử đổ mồ hôi lạnh.
Tà Băng vì tiểu Tử, vì biết rõ ràng một chuyện, nàng hiện tại vẫn không thể cùng Hồn Thú chi lĩnh cãi nhau mà trở mặt, nếu Tà Băng không có nhìn lầm thì, nam tử hẳn là một thành viên quan trọng trong Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc, nhớ tới vị nử tử có mái tóc đỏ hồng xinh đẹp cao quý kia, để lại một mạng cho nam tử này thì như thế nào?
Nam tử nghe được câu nói cuối cùng của Tà Băng, liền hết sợ hãi, trào phúng nhìn Tà Băng, nguyên lai cũng chỉ là một nữ nhân bình thường sợ hãi thân phận của mình mà thôi.
Nụ cười trên miệng Tà Băng vẫn chưa tắt, nam tử kia muốn thoát khỏi khốn vật tráo, ít nhất cũng cần một phút đồng hồ, cũng lười nhìn nam tử kia lần nữa, trực tiếp đứng dậy, ly khai.
“Nữ nhân, Hỏa Dực ta sẽ không tha cho ngươi!” sau khi nam tử cảm thụ một chút về khôn vật tráo trên người thì thấp giọng chửi bới một tiếng, ngẩng đầu, ánh mắt hung ác nham hiểm lạicó một phần mong đợi nhìn về phía Tà Băng, lớn tiếng nói với bóng lưng tuyệt mỹ đang dần rời xa kia.
Tà Băng giống như không có nghe được, trong nháy mắt biến mất trước mặt nam tử.
Sau khi Tà Băng biến mất, nam tử, thì ra là Hỏa Dực hừ lạnh một tiếng, trên người khốn vật tráo đã biến mất không thấy gì nữa, trong ánh mắt không còn sự tục tĩu vừa rồi, cũng không có hung ác nham hiểm, mà là một đôi huyết đồng sáng ngời thâm trầm, nhìn về hường Tà Băng rời đi, như đang suy nghĩ về điều gì.
Sau nửa ngày, ánh mắt Hỏa Dực lóe sáng, khóe miệng nhẹ nhàng cong cong, lúc này Hỏa Dực, đã không còn lớp ngụy trang, khuôn mặt tuấn dật mang theo nét vui vẻ, khiến cho chung quanh cây cỏ thất sắc, làm nền cho hắn.
“Vũ thúc, thiếu nữ này, quả thật như lời ngươi nói không hề đơn giản, nếu thật là nàng…” Nam tử không quay đầu lại, một đôi mắt vẫn như cũ nhìn về hướng Tà Băng rời đi, môi mỏng khẽ mở, mở miệng nói ra.
“Thiếu nữ này, có lẽ thật là…” Trước mặt Hỏa Dực trống rỗng bỗng xuất hiện một người trung niên nam tử, trung niên nam tử này chính là người lúc trước theo dõi Tà Băng mấy ngày người.
“Hi vọng nàng thật sự là nàng ta, nếu như nàng không phải, ta nhất định sẽ đích thân hủy diệt nàng!” Ánh mắt Hỏa Dực đang sáng ngời lập tức biến thành âm tàn.( gớm nhỉ.. đánh lại Băng tỷ k mà đòi = =)
Trung niên nam nhân không có trả lời, đôi mắt nhìn về phía Tà Băng ly khai, nhẹ nhàng thở dài, Nữ Oa, như ngươi thật sự không phải, lão phu sẽ hết sức bảo vệ một mạng này của ngươi, cũng bởi vì cho đến bây giờ ngươi chưa từng làm tổn hại bất kỳ hồn thú nào trong Hồn Thú chi lĩnh.
“Vũ thúc, tiếp tục đi theo nàng, ta về tộc trước.” Hỏa Dực nhàn nhạt nói một câu, vừa dứt lời, thân ảnh hỏa hồng đã biến mất không thấy gì nữa.
Tiểu Dực, Vũ thúc thật sự hi vọng nàng không phải, nếu như vậy thì…, ngươi cũng sẽ không…
Trung niên nam tử dường như nghĩ tới điều gì, đáy mắt có nồng đậm ưu thương, Tiểu Dực, Vũ thúc nhất định sẽ tìm được phương pháp thích hợp, cho dù nàng chính là, Vũ thúc cũng sẽ không khiến ngươi bị bất luận tổn thương gì!
Trung niên nam tử ngẩng đầu nhìn bầu trời, hai tay nắm thật chắt, Hỏa đại ca, ta chắc chắn sẽ bảo vệ tốt Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc, bảo vệ tốt hai vị tiểu chất nhi.
Nhưng mà hết thảy chuyện này, Tà Băng lại không biết chút nào, hiện tại Tà Băng chính là dùng tốc độ nhanh nhất tiến về Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc lãnh địa.
Một thân ảnh màu trắng tinh khiết mỹ lệ đứng trước pho tượng Hỏa Phượng Hoàng khổng lồ, ngước mắt nhìn pho tượng., Tà Băng có hơi sửng sốt một chút, pho tượng Hỏa Phượng Hoàng trước mặt, cao quý khí khái, bay lượn Cửu Trùng Thiên( chín tầng trời), trông rất sống động,đáy mắt Tà Băng hiện lên một vòng khiếp sợ, thứ này nếu đem tới hiện đại, những nha điêu khắc đại sư kia có lẽ sẽ bị đã kích tinh thần lớn( bởi vì không thể khắc được như vậy).
Nhìn thật kỹ pho tượng điêu khắc Hỏa Phượng Hoàng này một chút, Tà Băng liền dứt khoát đi vòng qua bên cạnh, bước qua pho tượng kia, chính là đến Hỏa Phượng Hoàng lãnh địa rồi.
Sau khi đi vào, hơi lửa nóng liền hắc vào mặt, Tà Băng nhíu mày, xuất ra một khỏa đan dược tránh nhiệt ăn vào, chỉ một bước chân, chính là băng hỏa 2 cực đối lập, bên trong lãnh địa của Thiên Lang nhất tộc, đa số đều âm lãnh ẩm ướt, mà lãnh địa của Hỏa Phượng Hoàng chân chính lại là lửa nóng khô ráo.
Hỏa Phượng Hoàng, không hổ là một chủng tộc cường thịnh lấy lửa làm chủ lực công kích!
Sau khi ăn vào giải nhiệt đan, Tà Băng đã thích ứng với nhiệt độ ở đây một chút, rồi tiếp tục đi vào phía trong của lãnh địa.
“Ô…” Một tiếng Phượng Minh (phượng hoàng kêu) dễ nghe lọt vào tai Tà Băng, Tà Băng dừng bước lại, giương mắt nhìn hướng thanh âm phát ra, đập vào mắt chính là một con Phượng Hoàng màu đỏ xinh đẹp.
Con Phượng Hoàngnày đang cùng Tà Băng bốn mắt nhìn nhau không chớp mắt, con mắt bỗng nhiên lóe sáng, sau đó rất nhanh bay đến đáp xuống mặt đất trước mặt Tà Băng.
Hỏa Phượng Hoàng cúi đầu với Tà Băng, một thanh âm thanh thúy dễ nghe của nữ tử từ trong miệng Hỏa Phượng Hoàng truyền ra.
“Các hạ, nữ vương của chúng tôi đã đợi ngài lâu lắm rồi, đã vì ngài mà chuẩn bị yến tiệc đón khách từ phương xa đến dùng cơm.” Thanh âm của Hỏa Phượng Hoàng rất êm tai, trong giọng nói có nhàn nhạt tôn kính, nàng luôn ở bên cạnh Hỏa Hoàng, nghe Hỏa Hoàng kể về năng lực của Tà Băng, tiểu Hỏa Phượng Hoàng nho nhỏ đã đem Tà Băng trở thành thần tượng của mình.
Tà Băng giật mình, sau đó nhướng lông mày nhẹ 1 cái, trong đôi mắt rõ ràng có vẻ nghi hoặc, Hồn Thú chi lĩnh cũng có bộ dáng này sao? Thiết yến mời khách từ phương xa đến dùng cơm? Tà Băng chỉ cảm thấy buồn cười không thôi, Hỏa Hoàng đang có chủ ý gì? Nàng không tin cái yến hội này là vì giúp chính mình tẩy trần đấy.
Binh tới tướng đỡ, nước tới lấy đất ngăn, Tà Băng khóe miệng cong lên thành nụ cười thản nhiên: “Dẫn đường đi.”
Hỏa Phượng Hoàng hạ thấp thân xuống, ý bảo Tà Băng ngồi vào trên người của nàng, Tà Băng cũng không sĩ diện cãi láo, nhẹ gật đầu trực tiếp nhảy lên lưng Hỏa Phượng Hoàng.
Hỏa Phượng Hoàng vỗ vỗ cánh, rất nhanh liền bay lên bầu trời, Tà Băng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm thụ được gió từ từ quất vào mặt, lông mày vốn dĩ đang nhíu lại cũng giãn ra,phong cảnh của Hồn Thú chi lĩnh, thật sự rất hấp dẫn Tà Băng.
Rất nhanh, Hỏa Phượng Hoàng kêu nhẹ một tiếng rồi hạ mình đáp xuống đất, một tòa thành hùng vĩ hiện ra trước mặt Tà Băng, khiếp sợ, tuyệt đối khiếp sợ, Tà Băng chưa từng nghĩ tới trong Hồn Thú chi lĩnh lại có thể xuất hiện tòa thành mà chỉ có thế giới loài người mới có.
Điểm này, nhưng thật ra thì Tà Băng đã quá ngạc nhiên rồi, chỗ ở của tứ đại bộ tộc vương giả trong Hồn Thú chi lĩnh đều có những tòa thành tương tự giống như loài người.. Đương nhiên, đây cũng chỉ là mặt ngoài như thế, bên trong thì có thể nói không khác Động Thiên.
“Các hạ, đây chính là nơi hội tụ trong Hỏa Phượng Hoàng lãnh địa, yến hội sẽ cử hành vào buổi tối, xin ngài đi theo ta, Vương của chúng ta đang đợi ngài.” Thanh âm thanh thúy lần nữa vang lên, hiện tại bất quá trời vừa tờ mờ sáng, khoảng cách buổi tối còn có cả ngày thời gian.
Tà Băng nhẹ gật đầu cũng không đáp lời, đi theo sau lưng Hỏa Phượng Hoàng bước vào cửa lớn của tòa thành, cửa ra vào không như thế giới loài người có hộ vệ, mà là rỗng tuếch. Sau khi đi vào, Tà Băng liền được mở rộng tầm mắt.
Chỉ thấy trước mặt là một cái phòng khách cực lớn, vô số Dạ Minh Châu được gắn trên vách tường làm cho phòng khách nổi bật sáng ngời phi phàm, trong đó còn trang trí những cái lông vũ màu đỏ xinh đẹp, phòng khách không có trang trí thêm cái gì, nhưng kỳ lạ là không có cảm giác trống trải, dường như chính là vô lo vô tư, có cảm giác đang bay lượn Cửu Trùng Thiên rộng lớn.
Lại nhìn vào sâu thêm chút nữa, liền không phải là gian phòng giống con người, tất cả đều là những cánh cửa lớn nhỏ hình vòm.
“Ta đã chuẩn bị tất cả cho ngươi, thế nào, đối với chỗ này có thỏa mãn không? ” trong lúc Tà Băng đang thất thần nhìn ngắm, một thanh âm vui vẻ truyền đến tai Tà Băng.
Ngẩng đầu, đập vào mắt chính là một thân ảnh diễm lệ hỏa hồng, người vừa nói đúng là nữ vương Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc, Hỏa Hoàng.
Nhìn thấy Hỏa Hoàng đã đến, Hỏa Phượng Hoàng bên người Tà Băng cúi đầu thi lễ một cái rồi quay người ly khai.
“Không tệ.” Tà Băng khóe miệng câu dẫn ra, thật lòng tán thưởng nói, tòa lâu đài này, khá lớn khí, đủ Tiêu Dao!
“Bôn ba cả đêm, có lẽ mệt mỏi a, hiện tại đi trước nghỉ ngơi?” Hỏa hoàng nghe được sự tán thưởng trong lời giọng nói của Tà Băng, cười nói với Tà Băng hỏi.
Tà Băng thoáng ngơ ngác một chút, lập cười hỏi: “Tiệc chiêu đãi khách phương xa đến dùng cơm chính là chiêu đãi ta?”
Hỏa Hoàng dường như biết rõ Tà Băng sẽ hỏi như vậy, không có bất kỳ ngoài ý muốn, nhẹ gật đầu: “Đúng vậy a, buổi tối chính là vì ngươi mà thiết yến mời khách từ phương xa đến dùng cơm.”
Tà Băng khẽ cười một tiếng, không hề nghĩ ngợi thêm về chuyện này.
Hỏa hoàng nhìn thấy Tà Băng không hề đặt câu hỏi, liền cười nói rồi dẫn đường cho Tà Băng, dẫn Tà Băng đến gần một cái cửa hình vòm, Tà Băng nhìn cách tranh hoàng sau cacnh1 cửa hình vòm, không khỏi có chút nghi hoặc nhìn về phía Hỏa Hoàng, đây rõ ràng là gian phòng mà con người ở nha.
“Tại đây, đã từng ở một vị là người mà Hồn Thú chi lĩnh kính ngưỡng.” Hỏa hoàng thấy được sự nghi hoặc của Tà Băng, sau đó mở miệng giải thích nói, đôi hỏa hồng con ngươi không che dấu chút nào sự kính sợ.
Tà Băng càng thêm nghi ngờ, nhân loại? Trong Hồn Thú chi lĩnh vậy mà còn có nhân loại ở lại hay sao? Còn khiến cho bọn hắn kính ngưỡng? Vậy tại sao sau này lại củng con người trở mặt? Đè xuống nghi hoặc, Tà Băng lập tức hội phục lại bình thường hỏi: “Ta nghỉ ngơi ở đây?”
Hỏa Hoàng nhẹ gật đầu, hiểu rõ sự nghi hoặc của Tà Băng, cũng không có giải thích, chỉ là nhàn nhạt nói: “Ngoại trừ nàng, chỉ có ngươi có tư cách nghỉ ngơi ở đây."
Tà Băng Ngạo Thiên Tà Băng Ngạo Thiên - Mặc Tà Trần