To read without reflecting is like eating without digesting.

Edmund Burke

 
 
 
 
 
Tác giả: Mặc Tà Trần
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 128 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 735 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:24:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 110: Ngươi Tính Cái Gì….
ghe lời nói ngây thơ của hai người họ, Tà Băng không ghìm được bật cười. Sao nàng lại quên rằng bọn hắn vẫn là đối thủ kia chứ? Hai kẻ vốn xưng là thiên tài đệ nhất Đại lục…
“Hai người các ngươi bị thương không nặng đúng không? Còn tâm trí mà ở đây trừng mắt với nhau sao?” Tà Băng cười nhạt nói với hai kẻ vẫn đang ngây ngô trước mặt.
Đông Phương Mộc Vũ cùng Hoa Thần Dật nghe thấy âm thanh quen thuộc đó, đáy mắt hiện lên một tia vui mừng, quay đầu nhìn bóng thiếu nữ áo trắng thướt tha tuyệt đẹp kia, lại nhất loạt há to miệng không nói được gì. Rõ ràng trong lòng có muôn vàn nhớ nhung, muôn vàn lời muốn nói nhưng giờ phút này dường như đều bị nghẹn lại không nói nên lời.
“Các ngươi ăn chút cháo trước đã.” Tà Băng lắc đầu cười cười, tiến đến đưa cháo cho cả hai người, hai kẻ ngu ngốc này, làm sao mà nàng có thể bỏ mặc đây?
Hai người nhận cháo, ngửi thấy mùi thơm thì khóe miệng khẽ cong cong, đây là Băng nhi nấu cho bọn họ? Hoa Thần Dật dù chưa từng được Tà Băng đích thân làm gì cho, nhưng trực giác cho hắn biết, đây là cháo mà Băng nhi tự nấu (@@)
Đông Phương Mộc Vũ bưng bát cháo, ánh mắt có chút xa xăm, hoài niệm. Rất lâu, đã rất lâu rồi hắn không được ăn cháo Băng nhi nấu. Lần trước đó là lúc hắn bị bệnh tại thế kỷ hai mươi mốt. Khi đó, nhìn Tà Băng bận rộn vì hắn, hắn biết người con gái ấy sẽ là của hắn, đời đời kiếp kiếp.
“Nhanh ăn đi, nguội mất bây giờ!” Tà Băng đi đến ngồi xuống bên cạnh hai người, nhìn cả hai với ánh mắt dịu dàng. Tuy vết thương của cả hai đã được chữa trị khá tốt nhưng cơ thể vẫn còn yếu, cần một thời gian để tĩnh dưỡng.
Cũng may trong ngọc giới còn nhiều đan dược và Linh dược linh quả, vậy nên Tà Băng cũng không cần quá lo lắng cho bọn họ. Điều khiến nàng kinh ngạc chính là đẳng cấp của họ lúc này. Tà Băng thực không dám tin. Lúc cứu Hoa Thần Dật, rõ ràng thấy trên người hắn còn Cửu Giai Hồn Tôn – chín vòng Hồn Hoàn màu xanh – chưa tiêu tán, nghĩa là chỉ chút nữa thôi là đạt cấp bậc Hồn Đế!
Khi từ biệt, rõ ràng vẫn chỉ là hai vòng Hồn Tôn mà? Chưa bao lâu mà đã tiến tới Cửu Giai Hồn Tôn rồi sao? Thiếu chút nữa là đạt đến hàng ngũ Đại Lục Cường Giả rồi!
Còn Đông Phương Mộc Vũ, tuy tăng cấp không đạt được như Thần Dật, nhưng cũng đã là Bát Giai Hồn Tôn. Tà Băng thật cảm thấy hai kẻ này khiến nàng kinh ngạc. Chứng kiến thực lực của bọn hắn tăng lên như vậy, nàng thật thấy vui mừng cho họ, nhưng khí tức của hai kẻ bọn họ lại chưa được ổn định.
Đây rõ ràng là do việc tăng cấp nhưng chưa có thời gian củng cố thực lực mà nên.
Tà Băng không biết là hai người bọn họ sau khi tăng cấp, đạt được tiêu chuẩn thì lập tức chạy nhanh với tốc độ nhanh nhất tới Đại Lục sương trắng dày đặc này, nào có thời gian để mà củng cố thực lực của mình nữa?
Trong khi Tà Băng đang trầm ngâm suy nghĩ, hai người họ đã ăn xong cháo, khí sắc cũng khôi phục rất tốt. Cả ba liền ngồi nói chuyện tán gẫu, hai kẻ kia phối hợp ăn ý kể lại việc gặp gỡ giữa màn sương trắng dày đặc, và cũng không ngừng truy hỏi Tà Băng xem có gặp nguy hiểm gì hay không.
Ba người cũng ngồi tán gẫu, hào khí của Phương Đông Mộc Vũ và Hoa Thần Dật cũng dần tốt trở lại, trong lòng cả hai đều là Tà Băng, chỉ cần Tà Băng trong lòng họ không có việc gì là tốt rồi, những thứ khác cũng có thể không cần nói tới. Hơn nữa hai người đều là kỳ phùng địch thủ, trong lòng hiển nhiên cũng có chút cảnh giác.
“Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng may là hai người các ngươi không việc gì. Lần sau đừng nên hành sự nóng vội như thế” Tà Băng từ tốn kể lại những chuyện xảy ra với mình những ngày này, đương nhiên là cũng không để tâm tới lúc bị thương kia, sau đó, lại trừng mắt dặn dò hai người bọn họ.
“Sẽ không có lần sau đâu!” Hai người đồng thanh đáp. Tuyệt đối sẽ không có lần sau, vì bọn họ đã quyết định sẽ không rời khỏi nàng, cùng lắm chỉ là ghé về thăm nhà và người thân một chút mà thôi.
Tà Băng gật đầu cười: “Hai người các ngươi hiện nay Hồn Lực rất không ổn định. Trước tiên hãy ở trong ngọc giới để củng cố lại đẳng cấp của mình. Tiện thể tĩnh dưỡng cho tốt vết thương. Ta bây giờ phải chạt tới lãnh địa Hỏa Phượng Hoàng rồi. Phải nhanh chóng đuổi kịp gia tộc Tiểu Tử, bất luận như thê nào, ta không muốn Tiểu Tử khó xử.”
Một bên là người thân, một bên là tỷ tỷ. Tà Băng biết rõ Tiểu Tử nhất định sẽ vô cùng khó xử. Cho nên nàng phải nhanh chóng dùng thực lực của mình để đi vào lãnh địa của Tử Kim Cự Long, làm cho rõ vấn đề của Tiểu Tử. Những thay đổi to lớn của Tử Kim Cự Long Vương hiện nay so với trước đây và cả việc Tiểu Tử gần đây chăm chỉ liều mạng tu luyện thật khiến cho Tà Băng không thể không hoài nghi.
“Ngọc giới? Chẳng lẽ lại là nơi một mình một không gian này sao?” Hòa Thần Dật nghe Tà Băng nói mới nghĩ đến việc mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, không khỏi buột miệng hỏi. Đông Phương Mộc Vũ cũng có chút nghi hoặc nhìn về phía Tà Băng.
“Ừm, nơi này chính là không gian trong giới chỉ của ta, bên trong có nhiều linh khí, thích hợp để cho các ngươi tĩnh dưỡng lúc này.” Tà Băng trả lời dứt khoát để cho hai người bọn họ không còn ngạc nhiên. Bọn họ tưởng rằng có thể có không gian giới chỉ giả mạo hay sao?
Hai người lập tức lắc lắc đầu, bất luận chuyện kỳ lạ nào cũng có thể xảy ra đối với Tà Băng, thật khiến người ta phải kinh ngạc.
“Băng nhi, nàng muốn đi bây giờ sao?” Cả Đông Phương Mộc Vũ và Hoa Thần Dật lại đồng thanh hỏi, giờ này mới phát hiện thì ra bọn hắn lại ăn ý với nhau như vậy.
“Ừm, hai người các ngươi hãy dưỡng thương trước đã, ta đi làm rõ những chuyện này trước”. Tà Băng nhẹ gật đầu, vừa rồi nàng đã nói cho hai người họ những vấn đề nàng cần làm rõ.
“Băng nhi, gặp nguy hiểm không được chịu đựng một mình.” Hoa Thần Dật nhìn thật sâu vào mắt Tà Băng, như muốn đem hình ảnh nàng khắc sâu vào tâm can, nàng chẳng phải đang ở trước mắt hắn hay sao?
“Băng nhi, hành sự nên cẩn trọng!” Đông Phương Mộc Vũ vẫn nguyên dáng vẻ tươi cười dịu dàng như cũ.
Tà Băng nhẹ gật đầu, không nói gì rồi quay người biến mất trước mặt hai người bọn họ. Hoa Thần Dật và Đông Phương Mộc Vũ liếc nhau, lần đầu tiên bọn hắn đối mặt mà không có chút thù địch gì với nhau, cả hai cùng cười rồi từ biệt đi về hai hướng khác nhau.
Ra khỏi ngọc giới, Tà Băng bất giác cong cong khóe miệng, lúc này chẳng còn lòng dạ mà ngủ nghỉ nữa, liền một mạch hướng về phía lãnh địa Hỏa Phượng Hoàng.
Các tộc trưởng của các tộc đều đã ra lệnh cho thuộc hạ của mình, nếu nhìn thấy Tà Băng thì nhất định phải tránh mặt. Thế nên hiện tại, Tà Băng hành tẩu tại Hồn Thú chi lĩnh đều không bị bất cứ Hồn Thú nào đến trêu chọc nàng.
Tà Băng 1 mình giữa Hồn Thú chi lĩnh cũng cảm thấy vô cùng thú vị. Có hoa, có cây, không khí tươi mát. Tà Băng lại được một lần thả lỏng tâm tình để cảm thụ thiên nhiên tuyệt đẹp. Tà Băng không phát hiện ra rằng lúc này xung quanh nàng có một tầng Thất Thải chi sắc nhàn nhạt màu, thực là tuyệt đẹp vô cùng.
Tuy nhiên, Tà Băng chưa được hưởng thụ bao lâu thì bị một thanh âm làm cho gián đoạn tâm tư.
“Loài người ư? Sao có thể có loài người xinh đẹp như vậy được?” Là thanh âm của một nam tử. Tuy rằng trong lời nói có ẩn ý chòng ghẹo nhưng Tà Băng nghe cũng ngầm đoán hiểu ra.
Ánh mắt nàng trở nên lạnh lẽo, quả nhiên nơi đâu cũng có kẻ muốn tìm đến cái chết, nam tử ánh mắt sắc lạnh như băng quả nhiên đã đứng trước mặt nàng.
Nam tử tóc đỏ, khuôn mặt tuấn dật, dù cố gắng che dấu cũng không giấu đi được sự tham lam trong ánh mắt. Tà Băng chán ghét nhíu mày, âm thanh lạnh như băng quát: “Cút!”
Tà Băng từ sau lần bị thương trước đây, nay làm việc gì cũng cẩn trọng, tính tình cũng tốt hơn trước nhiều. Nhưng nàng có một điểm vĩnh viễn không thay đổi được, chính là không được đụng vào nàng. Giết! Đụng tới người nhà nàng ư? Sống không bằng chết!
Nam tử trước mặt này, Tà Băng không rõ hắn là Hồn Thú gì, nhưng hiện tại cũng là vạn bất đắc dĩ, nàng không muốn gây bất cứ mâu thuẫn gì với Hồn Thú, bởi vì nàng còn chưa rõ thái độ của tộc Tử Kim Cự Long, thật mong cái kẻ ngu xuẩn trước mặt này có thể hiểu chuyện mà cút đi.
“Một loài người bé nhỏ như vậy mà dám nói ta cút sao? Nhìn cho rõ xem đây là nơi nào? Đây chính là Hồn Thú chi lĩnh!” Nam Tử nọ nghe lời của Tà Băng thì vô cùng căm phẫn, tức giận nhìn Tà Băng.
“Hồn Thú chi lĩnh thì sao?” Ánh mắt Tà Băng đã dịu xuống, nhướn mắt lạnh lùng nói. Người trước mặt quả là đang khiêu khích sự kiên nhẫn của nàng.
“Như thế nào? Ha ha.. Hồn Thú chi lĩnh chính là thiên hạ của ta, đã dám đến nơi này, vậy thì hãy làm nữ nhân của ta đi. Ca ca ta sẽ thương ngươi đấy…” Nam tử nọ vừa mới bắt đầu đã nói năng liều lĩnh, khuôn mặt không dấu nổi ý dâm quang.
“Ngươi muốn tìm cái chết?” Ngữ khí Tà Băng lạnh nhạt, không biểu lộ chút cảm xúc. Tuy nhiên bốn chữ nhàn nhạt này lại khiến cho nam tử kia mồ hôi lạnh lưng. Thiếu nữ loài người này ánh mắt thật là khủng khiếp.
Trong con mắt màu đen của Tà Băng chỉ có sự yên lặng của cái chết, nhìn nam tử kia giống như nhìn một kẻ đã chết, lần nữa lạnh nhạt nói: “Ngươi thực sự không chịu cút?”
“Haha, thật là biết giỡn, đã được ta coi trọng thì hãy chờ làm nữ nhân của ta đi!” Nam tử không dám nhìn thẳng vào Tà Băng mà nói, một kẻ Tứ giai Hồn Tôn mà cũng dám liều lĩnh trước mặt hắn sao? Tên loài người này, hôm nay hắn nhất định phải giành được!
Thời gian chầm chậm trôi qua, Tà Băng nhìn thấy bộ dạng khát máu hưng phấn che dấu đằng sau bộ dạng tươi cười diêm dúa lẳng lơ kia lại thấy trong lòng cuồn cuộn sát ý. Được lắm, kiếp trước và cả kiếp này cũng không có ai dám nói những lời này trước mặt nàng.
Nam tử bị dáng người tuyệt mỹ và tươi cười của Tà Băng làm cho hoa mắt, khóe miệng dường như muốn chảy nước miếng thèm thuồng. Đẹp! Người này quả là cực phẩm!
“Bang!” Tà Băng tung một cước đạp về phía gã nam tử có khiến người ta chán ghét kia.
Nhưng nam tử nọ đâu dễ dàng để cho nàng thực hiện được ý đồ. Siêu thần thú nếu đen đủi bị Tà Băng đạp ột cước, vậy thì chẳng phải là quá ư mất mặt rồi sao? Chỉ kịp thấy nam tử nọ xoay người một cái tránh được sự công kích của Tà Băng, rồi ngầng đầu nhìn Tà Băng nói: “Muốn đấu với ta sao, ngươi còn kém lắm!”
Nam tử nọ mặc dù háo sắc, tuy nhiên lại là một kẻ có thực lực không hề kém. Tại Hồn thú chi lĩnh, kẻ dám đụng tới hắn cũng không được mấy người. Không thể tưởng tượng là hôm nay lại có một loài người như vậy xuất hiện ở Hồn Thú chi lĩnh. Nếu không giành lại ưu thế thì thật mất mặt cho hắn quá rồi!
“Kém xa sao?” Tà Băng cất tiếng cười lạnh như băng, rồi lập tức xuất ra Hồn Lực, bốn cái Hồn hoàn màu xanh xuất hiện, phi thân một cái liền truyền tới một thứ âm thanh càn rỡ bên tai nam tử kia “ Ngươi, xem cái….!”
“Quy nguyên phần thiên thức thư nhât: Vũ rơi đốt hoa!” Cường đại hồn kỹ theo thanh âm của Tà Băng mà hướng phía nam tử đánh tới.
Hả… Loài người kia nói gì? Nói hắn?, nói hắn tính là cái gì….?”
Tà Băng Ngạo Thiên Tà Băng Ngạo Thiên - Mặc Tà Trần