A blessed companion is a book, - a book that, fitly chosen, is a lifelong friend,... a book that, at a touch, pours its heart into our own.

Douglas Jerrold

 
 
 
 
 
Tác giả: Mặc Tà Trần
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 128 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 735 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:24:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 92: Những Người Cản Đường, Toàn Bộ Diệt!
ghe được lời Tà Băng nói, bích thanh lập tức đứng dậy, nhìn về phía Tà Băng, có chút lo lắng mở miệng nói ra: “Chúng ta đi như vầy sao?”
Tà Băng nhíu mày, mở miệng nói: “không như thế này thì còn như thế nào nữa?”
Bích thanh thiếu chút nữa té ngã,một người một sói cứ như vậy xông vào Thiên Lang tộc, đi cứu Vương Lang tộc mà Thiên Lang tộc một mực canh chừng? Hơn nữa Thiên Lang tộc chắc chắn đã sớm chuẩn bị,chờ đợi các nàng đi vào,đi như vậy không phải chui đầu vào lưới sao? Thật sự không biết thiếu nữ trước mặt quá tự tin với bản thân mình hay căn bản nàng là một người lỗ mãng đương nhiên bích thanh hiểu rõ Tà Băng tuyệt đối không phải loại thứ hai, như vậy người thiếu nữ trước mắt này, có thực lực rất mạnh làm cho nàng có cảm giác mình có thể xông Thiên Lang tộc sao?
Cảm nhận được tâm tư của bích thanh, Tà Băng cười cười, trong đôi mắt toát ra chính sự tự tin bẩm sinh: “Bích thanh, ta đã đáp ứng ngươi đi cứu tộc nhân của ngươi, như vậy mặc dù chỗ bọn hắn đang ở là Địa Ngục, ta cũng sẽ đem bọn hắn trở về!”
Nếu đã đáp ứng,nàng tuyệt đối sẽ làm được!
Bích thanh nghe được lời Tà Băng vừa nói…, sự lo lắng trong nội tâm liền bị đè bẹp, người thiếu nữ trước mắt làm cho nàng sinh ra cảm giác, không thể chiến bại! Đi theo nàng, tuyệt đối có thể cứu được tộc nhân của mình! Nàng,chính là như vậy khiến cho người khác tin phục,trong đôi mắt bích thanh cũng toát ra vẻ tự tin, hôm nay các nàng nhất định sẽ thành công!
Tà Băng cùng bích thanh một người một sói liếc nhau, cuồng ngạo cười to, hướng về địa phương giam giữ Vương lang tộc mà đi!
Bên kia mười vị Thiên Lang hoàng đã bố trí thiên la địa võng ở chung quanh,hôm nay bọn hắn nhất định phải bắt lấy cái Vương Lang cuối cùng! Còn có cái nhân loại không biết tốt xấu kia, bọn hắn nhất định phải xé nát nàng!
Tà Băng cùng bích thanh ở thật xa liền cảm nhận được chung quanh nơi giam giữ Vương lang tộc có hằng hà sa số Thiên Lang, Tà Băng nhìn những cái này, quay người hỏi bích thanh: “Bích thanh, sợ sao?”
“Sợ? Nếu sợ ta đã không một người xông Thiên Lang tộc!” Bích thanh cao ngạo ngẩng đầu, một đôi mắt khinh thường nhìn về phía trước vô số Thiên Lang. Vương lang tộc chưa bao giờ biết cái gì là sợ!
Tà Băng nhẹ gật đầu, cười ha ha, sau đó lạnh lùng đối với bích thanh nói ra: “Tốt, bích thanh, những Thiên Lang này giao cho ngươi, ta đi vào cứu tộc nhân của ngươi, nhớ kỹ, trước khi ta đi ra, không được chết! Nếu không, cho dù ta cứu được tộc nhân của ngươi, ta cũng sẽ để cho bọn họ cùng chết với ngươi!”
Không được chết, Tà Băng muốn bích thanh biết rõ, nàng không được chết! Nếu không hôm nay chính là ngày Vương Lang bị diệt tộc!
Bích thanh nghe được lời của Tà Băng,ngẩn người một chút, sau đó nghiêm túc mở miệng nói ra: “Không có nhìn thấy ngươi cứu ra tộc nhân của ta, ta sẽ không chết.”
Tà Băng nhìn bích thanh thật sâu, quay người đi về phía trung tâm vòng vây, sở dĩ nàng nói với bích thanh như vậy, vì nàng muốn rèn luyện thực lực của bích thanh, năng lực chiến đấu hiện tại của bích thanh quá kém, vừa rồi bích thanh cùng Thiên Lang tộc chiến đấu Tà Băng đều thu vào trong mắt, hiện tại đúng là cơ hội để bích thanh rèn luyện thực chiến.
Bất luận bích thanh có biết hay không suy nghĩ thật sự của Tà Băng, bích thanh đều liều mạng cho đến khi Tà Băng cứu được tộc nhân của nàng mới thôi! Nàng sẽ không chết, nàng không thể chết được, nàng biết rõ Tà Băng tuyệt đối sẽ nói được thì làm được, vì chính cô ta, vì tộc nhân của nàng, nàng cũng không thể chết…
Lúc Tà Băng phi thân đến giữa vòng vây của bầy Thiên Lang bầy,nàng dùng thần niệm quét qua,liền lập tức quét đến chỗ của Vương lang tộc đang ở, thậm chí khi ở lao thất trong lòng đất,đôi mắt Thất Thải lưu ly không ngừng tìm cửa vào của lao thất, vậy mà nàng không có phát hiện một đôi mắt màu xanh lá vui vẻ tràn đầy khát máu đang ẩn nấp trong một chỗ tối của lao thất mà nhìn nàng.
Thời điểm quét đến một ngóc ngách,đôi mắt Tà Băng sáng ngời, đã tìm được! Không nghĩ tới cửa lao thất lại ở sau lưng một cái Thiên Lang Vương, Tà Băng không cùng cái Thiên Lang này xung đột,trong nháy mắt trực tiếp tiến nhập cửa lao,một mảnh đen nhánh, cái gì cũng không nhìn thấy.
Đôi mắt màu đen của Tà Băng một lần nữa biến thành đôi mắt Thất Thải lưu ly, lúc này mới nhìn rõ ràng, tình huống chung quanh, chỉ thấy bốn phía đều là vách tường màu đen, trên vách tường còn có các đồ án khó hiểu,khắp nơi trong lao thất đều thần bí và quỷ dị, Tà Băng cau mày, chẳng lẽ tại đây còn có cửa ngầm khác?
Con mắt Thất Thải dường như mất đi tác dụng trong lúc này, căn bản không nhìn ra sơ hở gì, chung quanh đều là vách tường đen kín không kẽ hở, Vương lang tộc bị nhốt ở đâu? Tà Băng nghĩ nghĩ, trực tiếp đi đến trước, đối với tứ phía vách tường gõ gõ, thế nhưng đổi lại kết quả là tứ phía tất cả đều là vách tường thực sự, tựa hồ không có bất kỳ cái gì.
Một đôi mắt màu xanh lá đang ở trong chỗ tối liếc mắt khinh thường Tà Băng, chỉ bằng một cái nhân loại nho nhỏ như nàng cũng vọng tưởng muốn mở ra cửa vào Thiên Lang tộc cấm địa? Đúng vậy, tại đây đúng là cửa vào Thiên Lang tộc cấm địa, đúng là nơi mà Tà Băng muốn đi khiêu chiến, hết thảy sự tình đến tột cùng là trùng hợp? Hay căn bản có người đang âm thầm sắp đặt?
Những việc này Tà Băng không biết,chủ nhân của đôi mắt màu xanh lá cũng không biết, không có ai biết rõ.
Tà Băng chăm chú cau mày, đi đến trước, gõ không đi ra, nghe không hiểu, Tà Băng nghĩ tới phương pháp bạo lực nhất, trực tiếp sử dụng hồn kỹ oanh tạc cái vách tường này,chẳng những hồn kỹ khổng lồ không tạo được một khe hở trên vách tường, ngược lại hồn kỹ còn bị vách tường đen mực hút vào.
Tà Băng bắt đầu có chút vội vàng xao động, đáy mắt cũng tia máu, nhìn hoàn toàn không phải bộ dạng bính thường của nàng,đôi mắt xanh lá ở chỗ tối nhìn bộ dạng của Tà Băng, khóe miệng câu dẫn ra, nhân loại này, cũng không có gì đặc biệt! Bị mê trận của cửa vào Thiên Lang cấm địa mê hoặc.(nguyên văn là phần tử táo bạo mê hoặc nhưng ta thấy để mê trận cho dễ tưởng tượng)
Tà Băng cảm nhận được tâm tình của mình có chút không bị khống chế, chăm chú cau mày, thu hồi Hồn Lực trên người,dùng sức đập một quyền vào bức tường đen! Tà Băng là một nhân loại bình thường,dưới tình huống không sử dụng Hồn Lực làm sao có thể không bị thương? Lập tức máu tươi từ nắm tay của Tà Băng tuôn ra.
Đau nhức… Bao lâu không có cảm giác đến đau đớn, cảm nhận được đau nhức mãnh liệt trên tay truyền đến,cảm xúc của Tà Băng mới hoàn toàn khôi phục,không chú ý đến tay của mình, tùy ý để máu tươi nhỏ trên mặt đất, đến tột cùng là chỗ nào không đúng? Cảm giác, cảm thấy tựa hồ bắt được cái gì, lại trong nháy mắt không còn có cái gì nữa.
Đến tột cùng là đã quên cái gì…
Cảm giác Đau nhức,cảm giác đau nhức,cảm giác, cảm giác, cảm giác, cảm giác…
Cảm giác?! Là cảm giác, nàng xem nhẹ chính là cảm giác nguyên thủy nhất, đôi mắt Tà Băng sáng ngời, lập tức nhắm mắt lại, dùng tâm cảm thụ chung quanh.
Lúc này chủ nhân đôi mắt màu xanh lá có chút khó tin, bất quá lại cảm thấy đương nhiên, người trước mặt có thể xông vào Thiên Lang tộc lãnh địa, lúc này còn có thể đứng ở chỗ này, có thể lợi dụng cảm giác đau nhức cảm giác tìm về tâm tình của mình, cái nhân loại này, có chỗ xuất sắc của nàng!
Dưới đôi mắt màu xanh tràn đầy kinh ngạc Tà Băng liền nhắm mắt lại từng bước bước về phía bức tường đen bên trái hẻo lánh,lúc này chủ nhân đôi mắt màu xanh lá đã quên hết thảy, trong mắt chỉ có thân ảnh Tà Băng đang nhắm mắt lại đi đi lại lại, nhìn Tà Băng vuốt vách tường từ từ ngồi xổm người xuống, nhìn ngón tay Tà Băng điểm vào một đồ án hình con mắt trên vách tường, nhìn Tà Băng dùng sức nhấn một cái, nhìn Tà Băng biến mất ở vách tường trước mặt của hắn!
Sửng sốt! Ngây người! Ngốc mất!
Chủ nhân đôi mắt màu xanh lá thật sự không thể tin được cái nhân loại này lại trong thời gian ngắn ngủi đã tìm được cửa vào, hơn nữa đã bị truyền tống đến Thiên Lang cấm địa?! Sau đó chủ nhân đôi mắt màu xanh lá đáy mắt hiện lên một tia ánh sáng màu đỏ, đứng dậy đi đến mặt đất Tà Băng vừa đánh một quyền vào,ngón tay thon dài duỗi ra nhiễm phải máu tươi của Tà Băng,đầu lưỡi khêu gợi thè lưỡi ra liếm, môi mỏng khát máu câu dẫn ra, hương vị quả nhiên ngọt ngào giống như tưởng tượng. Sau đó xoay người một cái biến mất ngay tại chỗ.
Lúc này Tà Băng mở to mắt mới phát hiện chỗ mình đang đứng đã thay đổi, trước mặt là rừng cây màu đen mênh mông âm trầm, màu đen cây cối,đóa hoa màu đen,cọng cỏ non màu đen, cả cái địa phương hiện ra là âm trầm đen kịt, Tà Băng nhíu nhíu mày, đây là địa phương nào?
Nàng không được phép nghĩ nhiề, hiện tại quan trọng nhất là đi cứu Vương lang tộc, bên ngoài bích thanh có thể vẫn đang liều mạng đây này! Chuẩn bị phi thân đến một thân cây để dùng thần niệm dò xét Tà Băng, vừa phi lên một gốc hắc thụ, lập tức phản xạ có điều kiện liền nhảy xuống, lại quay đầu nhìn, Tà Băng giật nảy mình, chỉ thấy lá cây màu đen đã khép lại giống như một cái miệng lớn đang muốn nuốt Tà Băng!
Cây ăn thịt người?! Cái kia hoa, Tà Băng không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía một bông hoa đã mở to miệng, thậm chí trên mặt đất cũng có cọng cỏ non đã khép lại,da đầu Tà Băng da đầu liền run lên, tại đây vậy mà lại tràn đầy cây ăn thịt người, hoa ăn thịt người cùng cỏ ăn thịt người? Trời a! Những vật này không phải đã bị tiêu diệt sao? Vậy mà ở đây lại đầy trên mặt đất?!
Tà Băng nhăn nhíu mày, trực tiếp phi thân đến giữa không trung, nhắm mắt lại dụng tâm cảm thụ, một cái địa phương chết người như vậy, Tà Băng không dám xác định Vương lang tộc sẽ hay không hoàn hảo vô sự…
May mà Tà Băng vừa thần niệm quét đến Vương lang tộc bị giam giữ địa phương, chỗ bọn hắn bị giam giữ dường như là một sơn động,hiện tại xác định bọn hắn không có việc gì,tâm Tà Băng mới thả lỏng, vội vàng hướng phía sơn động phi thân mà đi. Nhưng là cây ăn thịt người trên đường có thể sẽ không bỏ qua Tà Băng, đối với bọn họ mà nói Tà Băng là tại chỗ này chính là một món ăn ngon miệng nhất!
Nhìn những cái cây ăn thịt người không biết sống chết chào mình,đáy mắt Tà Băng xuất hiện tia lạnh lùng,lấy hắc loan nguyệt đao đã được nàng chế tạo lần nữa ở trong ngọc giới ra, cường đại Hồn Lực phối hợp với hắc loan nguyệt đao sắc bén thẳng tắp hướng về trước mặt vô số cây ăn thịt người cùng hoa ăn thịt người chém tới!
“Xôn xao… Xôn xao…” Cây cối ngã ầm ầm âm thanh động đất, giống như từng tiếng kêu thê thảm, lúc này Tà Băng đã đại khái biết được đây là nơi nào, là cấm địa, là Thiên Lang tộc cùng Hồn Thú chi lĩnh cấm địa. Bằng không thì, Tà Băng cũng không tưởng tượng được địa phương nào lại có nhiều thực vật ăn thịt người như vậy!
Tại cấm địa,lần sau nàng tuyệt đối sẽ hảo hảo dò xét một phen, nhưng là hiện tại cứu Vương Lang tộc là trọng yếu nhất, những người cản đường, toàn bộ diệt! Những cây ăn thịt người cùng hoa ăn thịt người chống đỡ Tà Băng hoàn toàn chính là tự tìm đường chết, nhưng là Tà Băng không biết, thực vật ăn thịt người, hoàn toàn Bất Tử, trừ phi diệt hết gốc rễ của bọn chúng, nếu không bọn hắn sẽ lập tức sinh trưởng ra!
Hắc loan nguyệt đao giơ tay chém xuống, trên mặt đất là hằng hà lá đen rụng cùng đóa hoa,lúc này một thân ảnh màu trắng tuyệt mỹ lộ ra thập phần chói mắt.
Một đường giết đến cuối cùng, tìm được sơn động, Tà Băng trực tiếp phi thân đi vào sơn động, dùng tốc độ nhanh nhất đã tìm được Vương Lang nhất tộc!
“Vương Lang nhất tộc, muốn sinh tồn hay là muốn diệt tộc?!”
( Băng Băng: thật là xin lỗi….đã để mấy nàng đợi lâu…..máy tính của ta mới được đem đi bảo hành về……)
Tà Băng Ngạo Thiên Tà Băng Ngạo Thiên - Mặc Tà Trần