No man can be called friendless who has God and the companionship of good books.

Elizabeth Barrett Browning

 
 
 
 
 
Tác giả: Mặc Tà Trần
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 128 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 735 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:24:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 83: Yêu Nghiệt Lãnh Khốc Mạc
ần này, Tà Băng bị đem dọa sợ, nhìn trước mặt là cả một tập thể khổng lồ hắc y nhân, lúc này sắc mặt Tà Băng có chút tái nhợt, nhíu mày, nhàn nhạt đối với hai cái lão giả đứng đầu nói: “Ta muốn biết chuyện gì đang xảy ra.”
Một trong hai lão giả ngẩng đầu, thần sắc cung kính đối với Tà Băng nói ra: “Ngài đã đánh bại năm tinh sứ giả, như vậy từ nay về sau ngài chính là chủ thượng của chúng ta, thỉnh Tà chủ ra lệnh cho chúng ta mục tiêu.”
Tà Băng sắc mặt ngày càng tái nhợt, nhìn lão giả nói: “Ta không phải Tà chủ của các ngươi, các ngươi đều đứng lên đi!”
Chẳng lẽ cái này chính là kinh hỉ mà sư phụ đã lưu ình? Lại để ình làm cái gì Tà chủ sao? So với phiền toái còn không khác a!
“Tà chủ, tại thời điểm nguời đả bại năm Tinh sứ giả, ngươi chính là Tà chủ của chúng ta!” Một vị lão giả khác cũng ngẩng đầu lên nói.
Nhìn biểu lộ của hai vị lão giả, Tà Băng nhíu mày, ngay tại thời điểm Tà Băng còn muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên trong tai Tà Băng truyền vào một giọng nói,mà ngữ khí còn là mười phần vô sỉ.
“Ha ha, nha đầu, sư phụ ngươi đây, ta sợ ngươi tại Áo Tạp Tư đại lục bị khi sỉ nhục, cố ý vì ngươi mà chuẩn bị những cái này tử sĩ, như thế nào đây? Sư phụ như ta tốt lắm sao? Ha ha, biết rõ ngươi cảm thấy ta rất tốt, cám ơn cái gì cũng không cần nói rồi, bất quá nghe nói nha đầu ngươi có ủ rượu, đến lúc có thực lực để gặp ta thời điểm, nhớ mang đến hảo tửu, nếu không thì…,lão đầu ta có thể sẽ không gặp ngươi! Tốt rồi, ngươi liền an tâm làm chức Tà chủ của ngươi đi a, bọn hắn nhìn thế nhưng mà tuyệt đối trung thành đấy!”
Giọng nói của người này vang lên, tay Tà Băng tựu thành nắm đấm, càng nghe về sau nắm đấm càng nắm chặt, nếu là chủ nhân của thanh âm này ở đây mà nói…, tin tưởng Tà Băng sẽ không chút do dự đánh một quyền!
Tuyết Ảnh ở một bên nhìn đến sắc mặt Tà Băng ngày càng tái nhợt, có chút lo lắng nhìn xem Tà Băng, hiện tại có lẽ Tà Băng nên ngồi xuống khôi phục hồn lực!
Mà Tà Băng bây giờ là đang nhìn trên mặt đất hơn một ngàn Hắc y nhân, nghĩ đến người của Tà Quân dong binh đoàn cùng ca ca tỷ tỷ của nàng, không khỏi mở miệng hỏi, trong thanh âm còn mang theo một chút run rẩy: “Người của tà quân dong đoàn mà các ngươi đã bắt hiện ở đâu? Còn có ca ca tỷ tỷ của ta bọn hắn hiện tại như thế nào a?”
“Tà chủ không cần lo lắng, chúng ta bắt các thành viên Tà Quân dong binh đoàn đều đang ở thiên hồ bên cạnh tẩy kinh phạt tủy, Tà chủ ca ca tỷ tỷ cũng đều đang củng cố thực lực của mình sau khi tiến giai, bọn hắn đều không có bất kỳ nguy hiểm.” một trong hai lão giả đối với Tà Băng hồi đáp.
“Lúc ấy các ngươi tại sao lại bắt người của Tà Quân dong binh đoàn?” Đối với điểm này, Tà Băng thật khó hiểu, nếu là muốn làm ình tới nhận khảo nghiệm, vì sao phải bắt người của Tà Quân dong binh đoàn?
“Bởi vì chúng ta chứng kiến Tà chủ ngài đưa bọn hắn trở lại thị trấn nhỏ, hơn nữa sau khi nghe ngóng chính là dong binh đoàn của ca ca tỷ tỷ ngài, Thần Long đại nhân hạ lệnh, đem người của Tà quân dong binh đoàn bắt lại, chỉ để lại ba người báo tin.”Lão giả không chút giấu diếm liền đem ngũ trảo Thần Long khai ra.
Lúc này Tà Băng mới thực sự tin tưởng, những tử sĩ này theo như lời sư phụ nói rất trung thành, bọn hắn xác thực rất là trung thành, có lẽ nhận lấy cũng không tệ, hơn nữa thực lực rất cao cường a, Tà Băng khóe miệng câu dẫn ra, đối với mọi người nói: “Từ hôm nay trở đi, ta chính là Tà chủ của các ngươi! Hiện tại mang ta đi xem Tà Quân dong binh đoàn cùng ca ca tỷ tỷ của ta! Tả hữu hộ pháp dẫn đường, những người khác đều giải tán đi!”
Sau khi nghe Tà Băng chỉ lệnh, chỉ trong nháy mắt, hơn một ngàn vị Hắc y nhân đã hoàn toàn biến mất, chỉ để lại phía trước hai vị lão giả cung kính đứng bên cạch Tà Băng, nàng quay đầu nhìn hai vị lão giả, nói ra: “Mang ta đi!”
Hai vị lão giả nhẹ gật đầu, bắt đầu đi trước dẫn đường, Tà Băng cùng Tuyết Ảnh liếc nhau, đi theo sau lưng hai người, mà mặc y tuyệt mỹ nam tử kia, giờ phút này lại ngẩng đầu, nhìn bóng lưng Tà Băng rời đi, trong ánh mắt tràn đầy đau đớn giãy dụa, hai nắm tay gắt gao xiết chặt!
Tà Băng cảm nhận được ánh mắt sau lưng, nhưng lại cố nén đáy lòng đau đớn không quay đầu lại nhìn hắn, Tà Băng không biết hắn, sẽ không vì bất kỳ người xa lạ nào làm cho tâm tư nàng đảo lộn! Cho nên đối với mặc y nam tử, Tà Băng lựa chọn trốn tránh!
Nhưng Tuyết Ảnh lại quay đầu lại nhìn thoáng qua mặc y nam tử, đem đáy mắt thống khổ cùng giãy dụa còn có hối hận của nam tử toàn bộ đều thu vào mắt, Tuyết Ảnh cau mày, hắn có thể cảm giác được đáy lòng Tà Băng đang đau đớn, lại chứng kiến ánh mắt mực y nam tử, bọn hắn…
Tuyết Ảnh đối với Tà Băng, hắn chỉ hi vọng nàng có thể hạnh phúc, cho dù có người có thể cho nàng hạnh phúc, Tuyết Ảnh đều dùng hết khả năng thủ hộ nàng, sẽ không để cho nàng khổ sở, sẽ không để cho nàng đau lòng, Tà Băng, ngươi đã trốn tránh, vậy chuyện này giao cho ta được không?
Tuyết Ảnh xoay người nhìn thoáng qua mặc y nam tử lần nữa, mới tiến lên cùng Tà Băng đi về phía trước.
Mấy người quanh đi quẩn lại rốt cục đi tới một cái cửa ngầm, chỉ thấy sau khi hai vị lão giả đánh ra một cái thủ thế phức tạp, cửa ngầm đã tự động mở ra, hai người đứng chung một chỗ, để cho Tà Băng cùng Tuyết Ảnh đi trước, Tà Băng cùng Tuyết Ảnh nhìn thoáng qua,sau khi đi vào cửa ngầm, ánh mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc
Chỉ thấy trước mặt là một hồ nước mênh mông cùng bãi cỏ, mà tất cả thành viên Tà Quân dong binh đoàn đều đang khoanh chân ngồi ở trên trên hồ nước,ba người phía trước chính là ca ca tỷ tỷ, Quân Tà Trần, Quân Tà Vân cùng Quân Tà Tư!
Tà Băng dùng thần niệm dò xét thấy tất cả mọi người không có gặp nguy hiểm, ngược lại thực lực tăng mạnh, mới an tâm nhẹ gật đầu, quay đầu lại nhìn thoáng qua Tuyết Ảnh, vừa muốn nói gì, sắc mặt tái nhợt nhắm mắt ngất xỉu.
Ngay tại thời điểm Tà Băng ngất xỉu,Tuyết Ảnh đã ôm Tà Băng vào lòng, đối với hai lão giả nói: “Các ngươi ở chỗ này thủ hộ bọn hắn cho tốt, Tà Băng hiện tại cần nghỉ ngơi.”
Hai lão giả chứng kiến Tà Băng té xỉu, đáy mắt xuất hiện một tia lo lắng,sau khi nghe được Tuyết Ảnh lời nói mới an tâm, biết rõ Tà chủ chỉ là cần nghỉ ngơi, hai người nhẹ gật đầu,người nhà Tà chủ bọn hắn sẽ thủ hộ tốt!
Tuyết Ảnh sau khi chứng kiến bọn hắn gật đầu, lập tức tiến vào ngọc giới, lúc đi ra ngọc giới Tuyết Ảnh liền trực tiếp đi về phía mặc y nam tử, Tà Băng đang trốn tránh, mặc y nam tử đáy mắt giãy dụa cùng đau xót, Tuyết Ảnh muốn vìTà Băng làm rõ chuyện này, hắn không muốn nhìn thấy Tà Băng đau lòng.
Mặc y nam tử giống như đang đợi Tuyết Ảnh đến, lúc này hắn đã bỏ hết ra thiết liên, ngồi trên tảng đá lớn bênh cạnh hồ nước, cúi đầu, những sợi tóc đen có chút rối rắm tùy ý buông xuống, cảm nhận được Tuyết Ảnh đang đi tới, mặc y nam tử mới ngẩng đầu lên.
“Ngươi đã đến rồi.” Âm thanh Mặc y nam tử rất đặc biệt, thanh thúy ẩn ẩn chút ám ách, còn có nhàn nhạt từ tính, rất êm tai.
Tuyết Ảnh nghe được nam tử lời mà nói…, khóe miệng nhếch lên, nam tử này quả nhiên không đơn giản, Tuyết Ảnh không chút vòng vo, trực tiếp mở miệng nói ra: “Ngươi quen biết Tà Băng, hoặc có thể nói là quen nàng từ lâu.”
Tuyết Ảnh không dùng ngữ khí nghi vấn, mà là ngữ khí khẳng định, hắn dám khẳng định, nam tử này nhất định nhận thức Tà Băng, nhưng là Tà Băng hẳn là quên hắn.
“Đúng hay không đúng, có cái gì khác nhau.” Nam tử cười khổ tự giễu, cho dù hắn nhận thức thì như thế nào? Hiện tại đã không có một chút tác dụng không phải sao? Lúc trước chính là lỗi của hắn, làm hại Băng nhi…
Hiện tại hắn lại có tư cách gì đi gặp nàng? Có tư cách gì đi nhận thức nàng? Có lẽ tốt nhất chính là Băng nhi quên chính mình a, thế nhưng chứng kiến ánh mắt lạ lẫm của Băng nhi… Mặc y nam tử che lồng ngực của mình, vì cái gì ở đây lại đau đến như vậy.
“Là ngươi có lỗi với Tà Băng.” Tuyết Ảnh chứng kiến thần sắc hối hận của nam tử, khóe môi có chút trào phúng, bất luận nam tử này cùng với Tà Băng có quan hệ gì, thì hắn đã từng có lỗi với Tà Băng.
“Đúng là ta có lỗi với nàng.” Mặc y nam tử cúi đầu xuống, đáy mắt không bớt đi đau xót cùng hối hận, tay gắt gao nắm chặt, móng tay đã đâm vào lòng bàn tay, từng giọt máu đỏ tươi chảy xuống mặt đất, hắn làm sao không hận chính mình…
“Cho nên mới dùng phương pháp như vậy để trừng phạt chính mình?” Tuyết Ảnh nhìn cái kia vừa thô vừa to khóa sắt, nhàn nhạt đối với mặc y nam tử nói ra.
Mặc y nam tử không nói gì, nhìn thoáng qua khóa sắt, nhìn không ra cảm xúc nơi đáy mắt, nhắm mắt lại, trừng phạt chính mình? Đúng vậy a, đây quả thật là tự mình trừng phạt mình, cho rằng đem chính mình khóa lại, khóa ở gần địa phương Băng nhi đi đến như vậy trong lòng của mình sẽ dễ chịu một ít, lại không nghĩ đến đáy lòng hối hận lại càng ngày càng nặng.
”Ta không biết ngươi cùng Băng nhi khi đó xảy ra chuyện gì, nếu ngươi muốn lưu lại ở cạnh Băng nhi …thì đừng có tiếp tục làm nên sự tình gì có lỗi với Băng nhi, nếu không thì…, cho dù dốc hết tất cả, ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết.” Tuyết Ảnh nghiêm khắc đối với mặc y nam tử nói, đây có lẽ là Tuyết Ảnh lần đầu tiên nói chuyện nghiêm khắc như vậy.
“Ở lại bên cạnh Băng nhi?” Mặc y nam tử nghe được lời nói củaTuyết Ảnh …, khóe mắt sáng lên, nhưng nhanh chóng thay thế bằng vô tận đắng chát, hắn hiện tại có tư cách gì ở lại bên cạnh Băng nhi, trước kia hắn có thể dùng thân phận thủ hộ giả để ở cạnh Băng nhi, nhưng bây giờ sao, hắn có tư cách gì?
“Ngươi cùng Băng nhi ở giữa sự tình, chính các ngươi giải quyết, còn lại đợi Băng nhi thức tỉnh rồi nói sau, ta chỉ hi vọng, nếu là Băng nhi đồng ý ngươi lưu lại…, ta không muốn chứng kiến ngươi làm bất cứ chuyện gì có lỗi với Băng nhi.” Tuyết Ảnh những lời này,vô tình cùng ngoan lệ, lại làm cho lòng của mặc y nam tử dậy sóng, hắn thật sự có thể tiếp tục lưu lại bên cạnh Băng nhi.
Ở lại bên cạnh Băng nhi, ở lại bên cạnh Băng nhi câu nói kia cứ hiện lên trong đầu mặc y nam tử, nếu là hắn có thể tiếp tục lưu lại bên cạnh Băng nhi, cho dù Băng nhi không nhớ rõ hắn, triệt để quên hắn, chỉ cần ở lại bên cạnh của Băng nhi là tốt rồi không phải sao? Hơn nữa Băng nhi đã quên hắn cũng càng tốt không phải sao?
Tuyết Ảnh chứng kiến mặc y nam tử thần sắc, khóe miệng nhếch lên một cái, quay người ly khai, nên hỏi hắn đã nói, Băng nhi, có thể vì ngươi làm cũng chỉ có những thứ này. Thời điểm Tuyết Ảnh quay lại ngọc giới, ba người Tiểu tử vẫn một mực canh giữ ở bên người Tà Băng.
Lúc này sắc mặt Tà băng đã hồi phục, không có như vừa rồi tái nhợt, Tuyết Ảnh mới thả lòng, lại nghĩ tới cái kia mặc y nam tử, thở dài, sau đó ngồi xuống cạnh Tà Băng, đôi mắt xinh đẹp màu lam chăm chú nhìn Tà Băng.
Tiểu Tử nước mắt chảy tròng tròng, mấy tháng này, tỷ tỷ của hắn liên tiếp không phải bị thương thì là hôn mê, mắt hắn thấy nhưng lại không có cách nào tiến lên trợ giúp tỷ tỷ giải quyết những cái nguy hiểm kia, nội tâm tiểu Tử tràn đầy khổ sở, hận vì sao ngưởi bị thương không phải là hắn, hận người đang hôn mê kia không phải hắn.
Tuyết Táp cùng Yêu Hoa không thể yên lặng ở chung, lúc này cũng là yên lặng nhìn xem Tà Băng, không thể phủ nhận, Tà Băng là trung tâm bọn hắn, bất luận về sau thay đổi như thế nào, sẽ xuất hiện sự tình gì, Tà Băng đều là trung tâm bọn hắn.
Yêu Hoa chứng kiến cô gái xinh đẹp cường đại này đang từng bước từng bước bước tới đỉnh phong, nội tâm nàng cảm kích không cần nói cũng biết, cùng Tà Băng tiếp xúc, thời gian tuy không dài, nhưng cũng đủ khiến cho Yêu Hoa hiểu một người, hiểu rõ trước mắt chính là người quan trọng nhất trong lòng, chính là Tà Băng.
Nàng rất lười nhác, có chỗ dựa vào liền tuyệt không đứng, có ngồi liền tuyệt không dựa vào, có nằm liền tuyệt không ngồi.
Nàng rất lạnh nhạt, tiền tài địa vị không để vào mắt, ngọai trừ người thân củng bằng hữu thì không ai được nàng đặt vào mắt.
Nàng rất cường đại,bản thân thực lực cường hãn, khế ước đồng bọn cường hãn, còn có tín niệm không bao giờ chịu thua ai!
Quan trọng nhất, nàng coi trọng thân nhân,bằng hữu nhiều hơn tánh mạng của mình, một thiếu nữ như vậy, khiến cho người khác nhịn không được muốn đến gần nàng, nhịn không được muốn đi bảo hộ nàng, thủ hộ nàng, Yêu Hoa là như thế, tuyết táp là như thế, Tuyết Ảnh là như thế, tiểu tử là như thế và những người thân của nàng càng là như thế!
Cho dù Tà Băng nàng cường hãn không cần ai bảo hộ, nhưng bọn hắn vẫn muốn ở bên cạnh bảo hộ nàng.
Tà Băng lúc này giống như đang ngủ, nhưng lòng nàng có thể cảm nhận được suy nghĩ của mọi người, nghe được đáy lòng của bọn hắn, con mắt Tà Băng ẩm ướt, nước mắt theo khóe mắt đóng chặt chảy xuống.
Nàng không phải không nghĩ đến cảm thụ của bọn họ, nàng chỉ là muốn bản thân mau chóng cường đại, bởi vì hiện tại bên cạnh nàng, ngoại trừ tiểu Tử, Yêu Hoa, tuyết táp cùng Tuyết Ảnh thực lực bọn họ so với nàng cường đại hơn rất nhiều, Tà Băng chỉ là muốn ra sức cường đại, có thể cùng bọn họ sóng vai đứng chung một chỗ!
Mấy người Tuyết Ảnh đều thấy được khóe mắt Tà Băng nước mắt rơi xuống, cảm nhận được Tà Băng phát ra khí tức, nhìn đến giọt lệ kia biến thành bọt nước nhỏ trên đất, trong lòng của bọn hắn chính là không biết nói gì tư vị, thông qua khế ước, bọn hắn có thể cảm thụ được suy nghĩ trong tâm Tà Băng.
Yêu Hoa tuy không có khế ước cùng Tà Băng, nhưng là xuyên thấu qua giọt nước mắt kia có thể cảm nhận tâm của Tà Băng, cái này ương ngạnh thiếu nữ, sao có thể không làm người khác đau lòng?
Tà Băng lúc này đã khôi phục, mất hết ba ngày ba đêm thời gian, so sánh với lần trước nhiều hơn một ngày một đêm, cũng khiến cho Tà Băng cảm thấy cái này thức thứ tư hiện tại thật sự là không thể thường dùng, nàng nhất định phải tìm một cách giải quyết, bằng không thì sẽ chậm trễ sự tình về sau!
Đôi mắt màu đen lấp lánh như sao mở ra, nháy mắt mấy cái rồi nhìn mấy người trước mặt mình, chứng kiến thần sắc lo lắng của họ, Tà Băng gãi đầu, cười ha hả, cẩn thận từng li từng tí nói: “Ta hiện tại không có việc gì rồi, các ngươi còn không đi nghỉ ngơi đi àh?”
Chứng kiến Tà Băng bày ra thần sắc vô tội, bốn người đem những lời dự định khi Tà Băng tỉnh dậy sẽ nói ra nuốt vào bụng, mà lúc này, Tuyết Ảnh xuất ra một chén cháo loãng đưa cho Tà Băng, ôn nhu sờ lên đầu Tà Băng, nói: “ Ăn chút cháo trước đi, đã ba ngày không có ăn cái gì.”
Cảm nhận được sự quan tâm của bọn hắn, Tà Băng cười cười, gật đầu, kết quả đem cháo của Tuyết Ảnh ăn, vừa ăn xong chén cháo, liền nghĩ đến bọn ca ca tỷ tỷ của mình, không khỏi mở miệng hỏi: “Ca ca ta, hiện tại bọn hắn có sao không?”
“Ân, bọn hắn không có việc gì, chỉ có điều là vẫn còn ngồi trên hồ tu luyện, yên tâm đi.” Nghe được nghi vấn của Tà Băng, Yêu Hoa mở miệng hồi đáp, hai ngày này nàng cùng tiểu Tử cũng đi vài chuyến nhìn thân nhân của Tà Băng, nhưng lại có hai lão giả tả hữu hộ pháp thực lực siêu cấp cường hãn trông coi, bọn họ có muốn thì cũng không có khả năng xảy ra chuyện gì a.
Biết được bọn hắn không có việc gì, trong lòng Tà Băng mới thả lỏng, nàng có thể cảm giác được, lần này ba người đại ca bọn họ cùng mọi người ở Tà Quân dong binh đoàn nếu họ thức tỉnh mà nói…, thực lực so với trước ít nhất cường đại hơn gấp 10 lần! Thậm chí hơn nữa…! Căn cứ vào điểm này, Tà Băng đối với chuyện ngũ trảo Thần Long bắt người mới xem như bớt giận một chút.
“Hiện tại, bốn người cái ngươi nên nghỉ ngơi cho thật tốt, ta đi ra ngoài xem.” Tà Băng đối với bốn người nói, lại vỗ đầu tiểu Tử, cười cười đi ra ngọc giới, bọn hắn không cần Tà Băng cám ơn, Tà Băng cũng biết sẽ không đi nói hai chữ này, bọn hắn chỉ thấy, không cần!
Bốn người chứng kiến Tà Băng đã đi ra ngọc giới, cười cười rồi cũng tự mình quay người ly khai. Tuyết Ảnh nhìn bóng dáng Tà Băng đi khỏi, liền nghĩ đến mặc y nam tử kia, thở dài, lắc đầu, quay người ly khai…
Tà Băng đi ra ngọc giới, liền đi về hướng cửa ngầm vào Thiên Hồ, cửa ngầm mở ra, đi vào về sau, chợt nghe tới hai âm thanh cung kính.
“Tà chủ!” Hai vị lão giả tả hữu hộ pháp nhìn thấy Tà Băng đi vào, cung kính đi đến bên cạnh Tà Băng.
“Hiện tại bọn hắn như thế nào?” Tà Băng chứng kiến ca ca tỷ tỷ của mình còn nhắm mắt lại ở trạng thái tu luyện liền mở miệng hỏi nói.
“Bọn hắn hiện tại đang tiến giai cũng sắp thành công, trước mắt ở vào trạng thái củng cố, đoán chừng còn cần ít nhất hai ngày mới có thể thức tỉnh.” Một vị trưởng lão cung kính hồi đáp.
Tà Băng nhẹ gật đầu, một lần nữa nhìn về phía hai vị trưởng lão, mở miệng nói ra: “Nhị lão xưng hô như thế nào?”
Hai người nghe được Tà Băng lời vừa nói…, mở miệng nói ra: “Ta là Tả hộ pháp Tả Ưng, hắn là Hữu hộ pháp Hữu Sói.”
“Ưng gia gia, Sói gia gia, khổ cực các ngươi.” Ngữ khí tôn kính hướng hai người nói. Hai vị tả hữu hộ pháp không giống với những tử sĩ khác, hai người này là nhân loại, hơn nữa là thực lực siêu cường hơn các tiền bối Áo Tạp Tư đại lục, từ đáy lòng Tà Băng đối với hai người hiện lên phần kính trọng. Nhưng một tiếng “gia gia” thì sao bọn hắn có thế gánh được àh! (bản convert nó ghi là một nên ta cũng chẳng sửa)
“Tà chủ, không thể như thế.” Hai người nghe được Tà Băng xưng hô, vội vàng nhanh chóng khoát tay, trước mắt chính là chủ thượng của bọn chúng, sao có thể gánh khởi một tiếng này gia gia. Cho dù trước mặt chính là người trong thâm tâm bọn họ thực ưa thích, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu thiếu nữ thiên tài này!
“Nhị vị gia gia, về sau đã kêu ta Tà Băng đi a, không được không đáp ứng, nếu không ta tức giận…” Tà Băng chứng kiến hai người vội vàng muốn phản đối, nhanh chóng mở miệng nói, ngữ khí còn giống như trẻ con.
Lưỡng vị lão giả nghe được ngữ khí Tà Băng có chút trẻ con, liếc nhau cười cười, bọn hắn dù sao cũng là Chí Tôn cường giả, đối với người thiếu nữ này vừa mới bắt đầu là thưởng thức, càng về sau lại càng khiếp sợ, lại đối với thiếu nữ kính nể, hiện tại hai người đối với Tà Băng là từ trong thâm tâm ưa thích.
Hai người bọn họ đã được sư phụ của Tà Băng cứu sống, ân nhân cho bọn hắn trọng sinh, cho bọn hắn thiên phú, cho bọn hắn công pháp, yêu cầu duy nhất chính là hi vọng hai người sau này có thể hảo hảo bảo hộ đệ tử ân nhân.
Đệ tử ân nhân là Tà Băng, hai người chỉ cảm thấy là vô cùng may mắn, người thiếu nữ này, hai người bọn họ đều rất ưa thích. Hai người cả đời hơn một ngàn năm không có kết hôn nên cũng đừng nói có hài tử, hiện tại nhìn thấy Tà Băng, trong tâm hai người đem Tà Băng như nữ nhi của mình, thời điểm nghe được Tà Băng nói một câu kia gia gia, hai người mặc dù có chút cảm thấy không đảm đương nổi, nhưng đáy lòng thật sự rất ấm.
“Được rồi, hai người lão đầu tử chúng ta cũng không có thân nhân, Tà Băng nếu không ngại lời mà nói…, tựu gọi chúng một tiếng gia gia a.” Đôi mắt Tả Ưng yêu thương nhìn Tà Băng nói ra, Hữu Sói cũng gật đầu cười, dáng vẽ tươi cười, hai người bọn họ thật lâu đã không có biểu lộ hòa ái như vậy.
Thủ hạ một đoàn đều là một đám mặt lạnh tử sĩ, hai người lão đầu bọn họ nhanh chóng cũng như đám thuộc hạ.
“Ưng gia gia, Sói gia gia, ca ca bọn hắn còn phải phiền toái các ngươi nhiều.” Tà Băng gật đầu cười, nàng rất ưa thích loại hương vị nhàn nhạt thân tình này.
Chứng kiến hai người mỉm cười gật đầu, Tà Băng hướng hai người tạm biệt liền đi ra cửa ngầm, sau khi ra ngoài, Tà Băng gọi ra chính mình bạch điêu, sau khi đem một tờ giấy cột chặt, liền cho phép bạch điêu cất cánh. Rồi Tà Băng liền nhàm chám bước đi, đi tới đi tới, Tà Băng mới phát hiện mình đã đến gần nơi của mặc y nam tử.
Giống như là dẫn dắt, Tà Băng nhíu mày muốn xoay người lại, thế nhưng mà bước chân lại không ngừng sai khiến hướng về phía cái kia mặc y nam tử phương hướng đi đến, mà bên kia mặc y nam tử cảm nhận được Tà Băng tới gần, đáy mắt hiện lên chờ mong, hiện lên khổ sở, ngũ vị tạp trần (ngọt chua cay đắng mặn).
Tà Băng mới đi vào liền nhìn thấy mặc y nam tử ngồi ở trên tảng đá lớn, vẫn là tư thế lúc cùng Tuyết Ảnh gặp mặt, hoặc là nói sau khi Tuyết Ảnh rời đi, mặc y nam tử bảo trì tư thế như vậy đã ba ngày ba đêm rồi, chân có lẽ đã tê rần a, nhưng là hắn không biết, hắn chỉ biết là trong lòng của hắn chính là tưởng nhớ tới người đang cách hắn không xa kia.
Tà Băng đi vào hắn, không biết vì cái gì, lần này chứng kiến hắn, không giống như lần trước chỉ có oán hận, mà là có thêm nhàn nhạt đau lòng, nhìn mặc y nam tử trước mắt có chút chán chường, Con mắt Tà Băng có chút ướt át.
Nàng không thích rơi lệ, cảm giác, cảm thấy nước mắt chính là của kẻ yếu đuối, mà nàng Quân Tà Băng không cần vật như vậy, nhưng là mấy ngày nay, cái mũi lúc nào cũng ê ẩm, bên người nàng những người này ah…
“Chúng ta đã từng nhận thức đúng hay không?” Tà Băng kỳ thật cũng không muốn nói những lời này, nhưng là những lời này chính là tự động thốt ra, bọn hắn nhất định đã từng nhận thức a, bằng không thì nàng như thế nào sẽ đối với hắn có oán hận, còn có đau lòng như vậy?
“Băng nhi.” Mặc y nam tử chứng kiến Tà Băng trong đôi mắt hiện ra đau lòng, nhịn không được đem Tà Băng ôm vào lòng, đầu mặc y nam tử dựa vào vai Tà Băng, thân thể lại không ngừng run rẩy.
Tà Băng bị cái ôm lạnh như băng nhưng lại mang theo hoài bão nhớ nhung làm hoảng sợ, nhưng không có đẩy ra nam tử, mà cố đem tay mình vòng ra phía sau lưng nam tử,vỗ vỗ giúp hắn bình tĩnh. Hồi lâu, mặc y nam tử mới buông ra Tà Băng, nhìn xem khuôn mặt tuyệt mỹ Tà Băng, môi mỏng giật giật, thủy chung cũng không nói cái gì.
“Ngươi nhìn rõ ràng, ta không phải Băng nhi mà ngươi nói, hoặc có lẽ là ta, nhưng là ta cũng không nhớ rõ bất luận chuyện gì về ngươi.” Tà Băng lui về phía sau một bước, đối với mặc y nam tử mở miệng nói ra, bất luận đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng nàng muốn nói rõ, nàng không biết hắn.
“Ta biết rõ, ta biết rõ ngươi quên ta rồi, nhưng là hiện tại để cho ta lưu lại ở bên cạnh ngươi được không?” Mặc y nam tử nghe được lời nói của Tà Băng, trong nội tâm rỉ máu, ngẩng đầu, mở ra con ngươi mực sắc xinh đẹp chứa đựng thần sắc cầu xin, chỉ vì có thể ở lại bên người Tà Băng.
Chuyện đã xảy ra, một ngày nào đó Tà Băng sẽ nhớ lại, nhưng là hiện tại, để cho hắn ích kỷ một lần ở lại bên cạnh nàng được hay không được? Cho dù một ngày nào đó Tà Băng nhớ lại sẽ đuổi hắn đi, nếu thật sự có lúc đó, hắn sẽ không còn tồn tại…
Hiện tại giữ lại mạng sống, chỉ là vì hi vọng may mắn, hy vọng có được sự tha thứ của Tà Băng, vì tiếp tục thủ hộ nàng, nếu là nàng tức giận muốn hắn rời đi, vậy hắn cũng không còn ý nghĩa để mà sống trên cõi đời này nữa…
Chứng kiến mặc sắc con ngươi tràn đầy đau đớn, cầu xin, ngực Tà Băng lại bắt đầu đau nhức, ngươi, đến tột cùng là ai, vì sao chứng kiến ngươi đau đớn lòng ta cũng sẽ đau… Vấn đề của ngươi, ta nên trả lời như thế nào?
“Ta có thể lưu lại sao? ở bên cạnh ngươi…” Mặc y nam tử thanh âm lần nữa vang lên, đôi mắt là không che dấu chút nào nồng đậm cô đơn, hắn biết rõ Tà Băng sẽ không đáp ứng chính mình, nàng lúc trước, đối với mình là quyết tuyệt như vậy.
Thế nhưng hắn vẫn muốn hy vọng, muốn nghe được đáp án của Tà Băng.
Hồi lâu sau, mặc y nam tử nghe không được Tà Băng trả lời, người tràn đầy cô đơn vô hạn cùng thương cảm, bước chân bắt đầu lui về sau, hắn biết là kết quả sẽ như vậy, hắn biết Tà Băng sẽ không đáp ứng hắn, thế nhưng hiện vì cái gì, trong lòng của hắn lại khó tiếp thu như vậy.
“Về sau không muốn chật vật như vậy!” Tà Băng nhìn thần sắc nam tử, quay đầu có chút không được tự nhiên nói.
Mặc y nam tử nghe được lời nói của Tà Băng, ngẩng đầu nghi hoặc, mặc sắc con ngươi tràn đầy kinh hỉ, cả người đều lộ ra nhiều màu sắc hơn, hắn vừa mới nghe được chính là cái gì? Hắn được hay không được cho rằng Tà Băng đồng ý hắn ở lại bên cạnh của nàng.
“Băng nhi, ngươi đã đáp ứng sao? Ta… Ta có thể ở lại, đúng hay không?” Mặc y nam tử tựa hồ còn có chút không tin, ngữ khí run rẩy nhìn Tà Băng hỏi.
” Nhìn bộ dáng chật vật lúc này của ngươi, ta có thể không lưu ngươi.” Tà Băng nhìn mái tóc đen dài cùng quần áo rối loạn mất trật tự, quệt miệng nói ra. Tà Băng lúc này chỉ là đang tìm cái cớ, kỳ thật bộ dạng của Mạc y nam tử lúc này rất đẹp, có một loại đẹp mất trật tự…
Mặc y nam tử nghe được Tà Băng lời mà nói…, kích động muốn hô to, muốn đem tất cả hưng phấn tận đáy lòng của hắn nói cho toàn bộ thế giới biết, nhưng là thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng chỉ hóa thành một cái ôm nồng nhiệt, quay người biến mất tại sơn động, sửa sang lại bộ dạng chính mình.
Tà Băng chứng kiến bộ dáng vui vẻ của nam tử, đáy lòng cũng cao hứng, chỉ cần ở bên cạnh nhau vui vẻ là đủ rồi, sự tình đã xảy ra cứ cho đi qua, ít nhất bây giờ Tà Băng nàng còn không biết bọn hắn đã xảy ra chuyện gì, cho dù biết rõ thì đã sao?
Sự tình đã xảy ra cứ cho qua là tốt rồi, cần gì phải một mực ghi ở trong lòng đâu?
Rất nhanh, thân ảnh của mặc y nam tử xuất hiện tại trước mặt Tà Băng, chỉ thấy lúc này mặc y nam tử một thân mặc sắc áo dài sạch sẽ, mực sắc sợi tóc chỉnh tề tùy ý tung bay tại bờ vai nam tử, nam tử có một khuôn mặt hoàn mỹ đến mức tận cùng yêu nghiệt, nếu Tử Minh được xem như tà mị yêu nghiệt, như vậy tướng mạo của mặc y nam tử này so với Tử Minh còn muốn yêu nghiệt gấp 10 lần!
Hơn nữa lúc này toàn thân nam tử tản ra nồng đậm cảm giác hưng phấn, nhưng lại không làm giảm bớt vẻ tà ác bẩm sinh!
Yêu nghiệt cùng lãnh khốc kết hợp! Một cái tổ hợp hoàn toàn không thể ở cùng nhau,nhưng ở tại người của mặc y nam tử lại toát lên vẻ hoàn mỹ!
Mặc y nam tử bước nhanh đến bên cạnh Tà Băng, cười ngây ngô như tiểu hài tử đối với Tà Băng nói ra: “Như vậy có thể sao?”
“Ân, không tệ không tệ, bằng hữu, hân hạnh quen biết, ta là Quân Tà Băng, có thể bảo ta Tà Băng hoặc là Băng nhi.” Tà Băng vui vẻ, cười vỗ vỗ bả vai Mạc y nam tử, tự giới thiệu lấy.
Mặc y nam tử tâm tình lúc này hiển nhiên là rất tốt, sau khi nghe được Tà Băng nói, bật cười học theo dộ dạng của Tà Băng, hào sảng vỗ vỗ Tà Băng bả vai nói ra: “Bằng hữu, ta là Mạc, ngươi có thể bảo ta Mạc hoặc là Mạc…” ( mắc cười cái kiểu giới thiệu của anh nì….)
Sau khi nói xong hai người liếc nhau ha ha cười lớn, sự tình trước kia cứ như thế trôi qua a! Chúng ta chỉ mới quen, hết thảy một lần nữa bắt đầu! Hết thảy mọi chuyện cứ theo mây trôi đi a!
Mạc nhìn dáng vẻ Tà Băng tươi cười thập phần chói mắt, đáy lòng vui vẻ thật không cách nào diễn tả bằng lời nói, Tà Băng, lần nữa đứng ở bên cạnh ngươi, ta nhất định sẽ hảo hảo thủ hộ bên cạnh ngươi, không bao giờ ly khai, không bao giờ ly khai…
“Ha ha, đi, mang ngươi đi gặp đồng bọn của chúng ta!” Tà Băng nghĩ đến Tuyết Ảnh mấy người, về sau bọn họ chính là sống chung một chỗ,trước tiên đi nhận thức một lần.
Mạc nghe được Tà Băng nói đồng bọn, phản ứng đầu tiên liền nghĩ đến Tuyết Ảnh cái nam tử này cùng hắn các phương diện hoàn toàn tương xứng, Mạc đối với Tuyết Ảnh ấn tượng rất tốt, Tà Băng cũng tin tưởng bọn họ hai người sẽ trở thành hảo đồng bọn, hảo huynh đệ!
Thân ảnh hai người lóe lên liền tiến nhập ngọc giới, vừa đi vào ngọc giới tựu thấy được bốn cặp mắt chăm chú nhìn 2 người, Tà Băng chứng kiến bốn người đều tại, cười cười, đối với mấy người giới thiệu nói: “Đây là Mạc, sau này sẽ là đồng bọn của chúng ta, Mạc, đây là Tuyết Ảnh,Tiểu Tử, Tuyết Táp cùng Yêu Hoa.”
Mạc đi tới gần chứng kiến tổ hợp bốn người gồm hai cái siêu cấp đại suất ca, một cái siêu cấp đại mỹ nữ, một cái siêu cấp tiểu chính thái (*bồ nhí), khóe miệng câu dẫn ra cười cười, hắn đi theo Tà Băng ở thế kỷ hai mươi mốt ngây người mười tám năm, đối với ngôn ngữ của thế kỷ hai mươi mốt đều hiểu,khi chứng kiến bốn người này, trong đầu liền xuất hiện mấy câu này.
“Tuyết Ảnh, Tiểu Tử, Tuyết Táp, Yêu Hoa, các ngươi hảo, ta là Mạc.” Mạc nhìn bốn người trước mặt, chính là kinh hãi không ngừng về thực lực siêu cấp cường hãn của Tuyết Ảnh, mà ngay cả thực lực của Tuyết Táp cùng Yêu Hoa cũng là mạnh không thể tưởng tượng nổi! Còn có cái kia Tiểu Tử,sau này thực lực cũng không kém bọn họ!
Ngay tại thời điểm nhìn thấy Yêu Hoa,đôi mắt trừng sâu sắc, có chút không dám tin chỉ vào Yêu Hoa, trong miệng nỉ non nói: “Yêu Hoa, lúc này Yêu Hoa đã hóa thành hình người…”
Mấy người nghe được Mạc nói thầm, đều nghi hoặc nhìn về phía Mạc, hắn vậy mà biết rõ Yêu Hoa? Tuyết Ảnh cùng Tuyết Táp căn bản không biết sự tình về Yêu Hoa, về sau vẫn là Tà Băng giảng cho hai người nghe, mà Mạc lại biết rõ sự tình về Yêu Hoa?
“Ngươi biết rõ Yêu Hoa sao?” Yêu Hoa ngay tại thời điểm Mạc xuất hiện, đáy mắt hiện lên một tia kinh diễm bị Tuyết Táp bên cạnh nhìn thấy, bây giờ nghe đến Yêu Hoa vì hưng phấn mà muốn bổ nhào đến bên người Mạc, Tuyết Táp không chút suy nghĩ liền ngăn cản Yêu Hoa.
Yêu Hoa chứng kiến cái nam nhân đáng ghét này ngăn cản nàng, không khỏi quay người đối với Tuyết Táp nói ra: “Ngươi cái vô lại nam nhân này, ngăn đón ta làm gì!”
Tuyết Táp cũng nghi hoặc vì sao chứng kiến ánh mắt Yêu Hoa đối với Mạc, đáy lòng chính là rất bực bội a, chứng kiến nữ nhân này muốn chạy đến bên người Mạc, không chút nghĩ ngợi liền ngăn cản nàng, Tuyết Táp là nghe hiểu lời Yêu Hoa nói…, hừ hừ một tiếng nói ra: “Ta sợ nữ nhân như ngươi đem xui xẻo đến cho Mạc huynh!”
Yêu Hoa nghe được lời của Tuyết Táp liền trực tiếp đem chuyện Mạc biết về Yêu hoa quẳng lên chín tầng trời, quay người lại cùng với Tuyết Táp đấu khẩu, Tuyết Ảnh cùng Tiểu Tử bất đắc dĩ nhìn hai người, đi tới bên cạnh Tà Băng, đối với Mạc nói ra: “Mạc, cái gì cũng không nói, ngươi hiểu đấy.”
Tiểu Tử nhìn xem Mạc, hắn đối với Mạc cảm giác rất tốt, Tiểu Tử có thể cảm giác được Mạc rất yêu thương tỷ tỷ, cho nên đi đến ngẩng cái đầu xinh đẹp, đối với khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng của Mạc nói ra: “Ta là Tiểu Tử, ở chỗ này ta chính là đẹp trai nhất, xếp thứ hai là Ảnh ca ca, ân, ngươi nha, tựu miễn cưỡng cho ngươi xếp thứ ba là tốt rồi.”
Về phần Tuyết Táp đáng thương trực tiếp bị Tiểu Tử không để mắt đến, kỳ thật hiện tại Tiểu Tử đối với Tuyết Táp đã không còn địch ý, chỉ là thói quen cái hình thức ở cùng nhau đấu võ mồm mà thôi.
“PHỐC…” Mấy người bị vẻ mặt đáng yêu cùng lời nói đáng yêu của Tiểu Tử làm bật cười.
Mạc nhìn xem khuôn mặt đáng yêu của tiểu tử, thò tay nhéo nhéo, nói ra: “Tốt,Tiểu Tử chính là đệ nhất soái ca của chúng ta được không?”
Tiểu Tử đã nhận được đáp án thỏa mãn,hưng phấn nhẹ gật đầu, phất phất tay nói ra: “Xem trọng ngươi rất biết điều, liền không so đo cho ngươi niết khuôn mặt nhỏ nhắn anh tuấn của ta rồi!”
Tà Băng nhìn xem một bên Tuyết Ảnh khóe miệng luôn tươi cười, Tuyết Táp cùng Yêu Hoa đấu võ mồm, tiếng cười của Mạc và Tiểu Tử, chỉ cảm thấy giờ khắc này chính là rất tuyệt diệu, cả phòng ấm áp, ngọc giới của Tà Băng kể từ khi có mấy người này mỗi ngày đều náo nhiệt.
Mấy người ở bên trong ngọc giới chơi đùa thật vui vẻ tận hai ngày, tia sầu lo nơi đáy mắt của Mạc cuối cùng cũng biến mất, cho dù Tà Băng tức giận muốn đuổi mình đi, có một đoạn hồi ức đẹp này, cuộc đời này là đủ…
Tà Băng phóng xuất ra thần niệm quan sát tình huống của đại ca bọn hắn một chút, cảm giác được mọi người đã sắp thức tỉnh, Tà Băng đối với mấy người nói ra: “Ta đi xem đại ca bọn hắn, thuận tiện xử lý một ngàn người này a.”
Tà Băng chứng kiến mấy người gật đầu, cười cười đi ra ngọc giới liền lập tức phi thân về phía đại ca bọn hắn mà đi. Đi vào cửa ngầm về sau, liền chứng kiến hai vị lão giả còn canh giữ ở bên cạnh mọi người, lòng Tà Băng liền ấm áp, đối với hai người nói ra: “Ưng gia gia, Sói gia gia, các ngươi không cần hao tâm tổn trí như vậy đâu.”
Hai người nghe được Tà Băng lời mà nói…, quay người nhìn về phía Tà Băng, đáy mắt không che dấu chút nào yêu thương, cũng không trả lời vấn đề Tà Băng vừa nói…, mà là nói ra: “Tà Băng, ca ca của ngươi bọn hắn tựu muốn tỉnh.”
Tà Băng nghe được Nhị lão lời mà nói…, có chút bất đắc dĩ, hơn nữa Tà Băng đối với Nhị lão an bài cũng đã làm tốt rồi, Tà Băng chính là hy vọng Nhị lão có thể thật vui vẻ trải qua bình thản sinh hoạt a. Còn không có để Tà Băng tiếp tục nói chuyện, đại ca Quân Tà Trần đang nhắm mắt đã tỉnh.
Sau khi Quân Tà Trần mở ra ánh mắt của mình,liền nhìn xung quanh là tìm kiếm đệ đệ muội muội thân ảnh, chứng kiến Tà Băng an toàn đứng ở đằng kia, Tà Vân cùng Tà Tư cũng khoanh chân ngồi tại bên cạnh của mình, lúc này mới thả lòng, cảm thụ hồn lực của mình, Quân Tà Trần cả người liền ngốc tại Thiên Hồ!
Mà một bên Quân Tà Vân cùng Quân Tà Tư cũng theo thời gian trôi qua dần thức tỉnh, cơ hồ cùng Quân Tà Trần đồng dạng động tác, chứng kiến chính mình huynh muội mấy người đều bình yên vô sự lúc này mới yên tâm đi dò xét hồn lực của mình, cái này xem xét, cũng sững sờ trở thành tên ngốc!
Mà Tà Quân dong binh đoàn thành viên thực lực không cao nên còn không có thức tỉnh.
Tà Băng chứng kiến ba người bộ dáng ngu ngơ,phi thân đến trước mặt ba người,búng tay một cái vang dội, vừa cười vừa nói: “Thực lực tăng lên có lẽ cao hứng mới đúng a!”
Ba người nghe được Tà Băng lời mà nói…, vẫn còn có chút há hốc mồm, ba người như thương lượng tốt đồng dạng, đồng thời phóng xuất ra chính mình phách lực!
Quân Tà Trần trên người lóng lánh ba cái màu lam Hồn Hoàn tượng trưng cho cấp bậc của hắn —— tam giai Hồn Đế!
Quân Tà Vân, Cửu giai Hồn Tôn!
Quân Tà Tư, nhất giai Hồn Đế!
Không thể tưởng tượng nổi, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi! Cho dù chứng kiến trên người mình lóng lánh Hồn Hoàn, mấy người vẫn không thể tin được! chính là như vậy ngủ một giấc Hồn Lực liền đạt được loại tình trạng này?! Khủng bố ah!
“Tiểu muội, ngươi véo ta một cái.” Quân Tà Vân nhìn xem Hồn Hoàn trên thân ba người, nhìn lại đối diện khuôn mặt đầy ý cười của Tà Băng, mở miệng nói ra.
Tà Băng liền đến trước mặt Quân Tà Vân, không chút nào thương tiếc liền vươn tay véo một cái thật mạnh trên người Quân Tà Vân! Không véo bọn hắn tựu không thanh tỉnh ah!
“Ah! Tiểu muội, ngươi ác như vậy ah…” Quân Tà Vân bụm lấy chính mình bị Tà Băng véo đến địa phương, thống khổ kêu thảm một tiếng nói ra.
“Hiện tại biết rõ là thật giả rồi hả?” Tà Băng nhìn xem Quân Tà Vân, có chút xấu xa nhướn nhướn lông mày mở miệng nói ra.
Lúc này, ba người mới biết được thực lực của mình tăng lên là thực, bọn hắn bây giờ là thật sự đặt chân vào hàng ngũ đại lục cường giả rồi! Ba người trên mặt tràn đầy hưng phấn cùng tươi cười,cái thế giới cường giả vi tôn này, chỉ có thực lực mới là vương đạo! Thực lực bây giờ tăng lên, bọn hắn có thể không cao hứng sao?
Quân Tà Trần quay đầu lại chứng kiến Tà Quân dong binh đoàn thành viên của mình cũng ở nơi đây, không khỏi mở miệng hỏi: “Bọn hắn…”
“Bọn hắn còn đang ở trạng thái củng cố thực lực,không lâu sau có thể thức tỉnh.” Hữu Sói nghe được lời Quân Tà Trần vừa nói…, đi lên trước đối với Quân Tà Trần nói ra.
Quân Tà Trần nghe được bọn hắn không có việc gì, hơn nữa rất có thể thế lực cũng sẽ tăng lên trên phạm vi lớn, sự hưng phấn trong ánh mắt càng nhiều, hắn nhất định sẽ đem Tà Quân dong binh đoàn phát triển trở thành đại lục đỉnh cấp dong binh đoàn! Bằng không thì rất xin lỗi lần này thực lực tăng lên!
Quân Tà Trần ba người về sau mới có hơi ngoài ý muốn nhìn về phía Tả Ưng Hữu Sói Nhị lão, cái này hai cái lão giả là ai ah, bọn hắn tại sao không có bái kiến, hơn nữa ba người bọn hắn còn kinh hãi phát hiện, thực lực hai lão giả này tuyệt đối so với gia gia của mình còn cường hãn hơn gấp mấy lần!
“Đại ca, hai vị gia gia này là..” Tà Băng lời còn chưa nói hết, chỉ thấy Tả Ưng cùng Hữu Sói đột nhiên cảm thấy cái gì, liền đem Tà Băng mấy người che ở sau lưng, Tả Ưng sẳng giọng mở miệng nói ra.
“Người nào! Đi ra!”
Tà Băng Ngạo Thiên Tà Băng Ngạo Thiên - Mặc Tà Trần