Books are embalmed minds.

Bovee

 
 
 
 
 
Tác giả: Mặc Tà Trần
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 128 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 735 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:24:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 54: Không Có Cố Ý, Chỉ Là Trượt Tay Thôi Nha!!!
ghe nói Tà Băng như thế, con mắt có chút híp mắt, cái Hồn Sư học viện này là muốn ra uy với các học viện khác ah…
“Đi, ta cũng không tin, hắn dám ngăn cản chúng ta!” Bắc Ngạn Nghiêng hừ lạnh một tiếng, mở cửa ra hướng phía ngoài mà đi đến, mấy người khác liếc nhau rồi cũng đi theo, cái Hồn Sư học viện này lá gan thật là không có nhỏ ah..
Tà Băng cùng Hoa Thần Dật đi theo sau lưng Tử Minh cùng Bắc Ngạn Phong, hai người liếc nhau lắc đầu cười khổ, Bắc Ngạn Nghiêng lão sư a tính cách của ngươi chắc là phải cùng Hồn Sư học viện trở mặt cãi nhau ah.
Bắc Ngạn Nghiêng chính là ý định như Tà Băng suy nghĩ, cái Hồn Sư học viện này nếu dám ngăn cản đội ngũ của nàng lại, thì nàng sẽ không có ngại cùng bọn hắn làm lớn chuyện!
Mọi người đều hùng hổ hướng phía Hồn Sư học viện mà đi, mà Tà Phong cùng Tà Vũ cũng có chút không yên lòng nên đi theo sau lưng mọi người, dù sao bọn hắn ở chỗ này sinh sống đã năm năm, nói không chừng có thể giúp được Tà Băng.
Thời điểm mấy người đi đến Hồn Sư học viện, đã có một vài đội ngũ sắc mặt đầy tức giận đứng ở cửa ra vào, đại khái nhìn lướt qua đã biết rõ chuyện gì xảy ra, Hồn Sư học viện như vậy không sợ tạo nên sự tức giận của nhiều người hay sao?
Bắc Ngạn Nghiêng nhìn thoáng qua sau lưng của mấy người, muốn tìm người đến hỏi hỏi chuyện cụ thể, quét một vòng, cuối cùng ánh mắt ngừng ở trên người Tà Băng đang một mực cười yếu ớt, nàng xem ra, chỉ có Tà Băng đi lên mới là tốt nhất rồi.
“Bắc Ngạn lão sư, ngươi không cần như vậy nhìn ta đâu, ta đi hỏi thăm đây a.” Tà Băng nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói một câu, rồi hướng phía của một đội ngũ đi đến.
“Lão sư tốt, cho ta hỏi đây là chuyện gì xảy ra a?” Tà Băng đi đến một vị sư phụ trước mặt, mang theo cười ôn hòa cho hỏi.
“Hừ, cái Hồn Sư học viện này vậy mà không phải là chờ tất cả học viện tới đông đủ về sau mới để cho chúng ta đi vào sao! Thật đáng giận mà!” Cái lão sư này thật thì cũng không muốn nói ra, nhưng khi nhìn đến cái thiếu niên Tà Băng này ôn hòa tuyệt mỹ, cho dù là đang không vui hắn tức giận cũng đã giảm rất nhiều, oán hận trừng mắt liếc những thủ vệ của Hồn Sư học viện
“Tiểu huynh đệ, các ngươi cũng là học viện đến dự thi a, ở chỗ này chờ đợi tốt rồi.” Lão sư kia nói xong còn lo lắng nhìn Tà Băng một chút, năm nay tại sao có thể có thành viên trẻ đến như thến dự thi?
“Ân, chúng ta là Áo Tạp Tư học viện, cám ơn ngài lão sư, chúng ta đi hỏi một chút về cái Hồn Sư học viện kia.” Tà Băng không có chú ý cái ánh mắt của lão sư này, đối với hắn nói cảm tạ về sau, quay người đi về hướng Bắc Ngạn Nghiêng.
Tà Băng trở về cùng mọi người nói đại khái về sau, Bắc Ngạn Nghiêng lả thật giận rồi, cái Hồn Sư học viện này quả thực là xem thường bọn hắn mà… không thể nhẫn nhục nữa rồi, Bắc Ngạn Nghiêng bước đi đến cửa ra vào của Hồn Sư học viện.
“Lập tức mở cửa, để cho chúng ta đi vào!” Bắc Ngạn Nghiêng đi lên trước đối với mấy người ra lệnh.
“Các ngươi là cái học viện nào?” Mấy người hắc y thủ vệ căn bản không để ý tới ngữ khí của Bắc Ngạn Nghiêng, có chút lười nhác mà hỏi.
“Chỉ bằng các ngươi còn không xứng biết rõ! Thông tri viện trưởng của các ngươi kêu hắn mau ra đây nghênh đón!” Bắc Ngạn Nghiêng lạnh lùng nói.
“Chúng ta không xứng biết rõ? Các ngươi cũng không xứng để cho ta đi gọi viện trưởng rồi.” Cái hắc y thủ vệ kia vẫn như cũ một bộ dạng miễn cưỡng, phảng phất giống như một chút cũng không có đem Bắc Ngạn Nghiêng để vào mắt.
Tà Băng nhìn lướt qua cái hắc y thủ vệ này, lôi Bắc Ngạn Nghiêng trở lại, đối với hắn nói ra: “Các ngươi như vậy ngăn trở là ý tứ của viện trưởng sao?”
Hắc y thủ vệ lúc này mới ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Tà Băng, rồi mở rộng tầm mắt nói, “Đúng thì sao? Không đúng thì sao?”
Tà Băng cùng những người khác đến giờ mới nhìn rõ cái hắc y thủ vệ này vậy mà lại có khuôn mặt yêu nghiệt đến như vậy? Không giống với Hoa Thần Dật tuyệt mỹ, Tử Minh yêu mị, Tuyết Ảnh cao quý, là một loại ở giữa hoàn toàn kết hợp của mấy người bọn họ, nhất là cái thần sắc lười biếng kia, nam tử này tuyệt đối là một gã kẻ gây tai hoạ cấp bậc cao a!
Như vậy tựu lại để cho Tà Băng càng thêm nghi ngờ, nam tử này thân phận nhất định không đơn giản, ngữ khí có chút lạnh lùng nói: “Xem ra chúng ta hôm nay là không thể đi vào học viện a?’’
Nam tử nhìn thoáng qua Tà Băng, con mắt màu đen đi lòng vòng, khóe miệng câu dẫn ra một cái độ cong hoàn mỹ, nói ra: “Không đợi các học viện khác đến không thể tiến vào?”
Nghe được lời nói của nam tử…, Tà Băng miễn cưỡng duỗi lưng một cái, đối với Bắc Ngạn Nghiêng nói ra: “Chúng ta đây về trước đi ngủ ngon giấc a.”
Còn không đợi Bắc Ngạn Nghiêng nói chuyện, nam tử kia liền dành nói trước: “Đợi tí, nếu ngươi có thể vượt qua ta, thì có thể để cho các ngươi đi vào như thế nào đây có muốn đấu hay không?” Nói xong nam tử có chút ảo não, kỳ quái hôm nay là chuyện gì xảy ra a, sao lại đối với thiếu niên này sinh ra hứng thú a?
“Không có hứng thú!” Tà Băng nhàn nhạt nói bốn chữ sau liền chuẩn bị đi trở về, người nhàm chán chuyện nhàm chán, bổn công tử mới không có hứng thú đây này.
“Ah? Nguyên lai Áo Tạp Tư học viện là cái này bộ dáng à? Bị người khi dễ ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên?” Âm thanh lười biếng của nam tử lại từ phía sau truyền đến.
Cái này không đợi Tà Băng nói chuyện, vốn là một bụng nhẫn nhịn Tử Mạt Nhi đối với hắc y nam tử lớn tiếng nói: “Hừ, ngươi cho rằng ngươi là ai, Bổn công chúa sẽ cùng ngươi chơi đùa a!” Nói xong Tử Mạt Nhi phóng thích ra Hồn Lực của mình.
Hắc y nam tử là không để ý Tử Mạt Nhi, ánh mắt vẫn nhìn Hoa Thần Dật bên cạnh Tà Băng, không có nhìn về phía Tử Mạt Nhi thân ảnh đang vọt tới, tiện tay hất bay thẳng đến Tử Mạt Nhi phát ra một đạo kình phong, đáng thương Tử Mạt Nhi đại mỹ nữ cứ như vậy bỗng chốc bị đánh bay ra ngoài.
“Ta nói, cái này có thể xem như là ngươi bức ta ra tay hay sao?” Tà Băng bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn xem hắc y nam tử.
“Nếu là thế thì như thế nào?” Trong ánh mắt của nam tử tự hồ chỉ có duy nhất một người là Tà Băng, những người khác từ đầu tới đuôi hắn đều không có đảo mắt qua.
Hoa Thần Dật lạnh lùng đối với nam tử hừ một tiếng, chuẩn bị thò tay kéo Tà Băng qua. Tà Băng cảm động làm tròng mắt nhỏ giọt một chuyến, khóe miệng câu dẫn ra, đối với hắc y nam tử nói ra: “Cái kia tốt, bổn công tử cùng với ngươi đánh một hồi như thế nào?”
Tà Băng đối với Hoa Thần Dật cùng mấy người khác cười cười để họ an tâm, nháy mắt mấy cái, đi tới hắc y nam tử trước mặt.
“Tuyết Táp, cấp hai Hồn Tôn.” Hắc y nam tử đứng dậy đối với Tà Băng nói ra.
“Mặc Trần, cấp hai Hồn Thánh.” Tà Băng cũng nói ra tên cùng đẳng cấp của mình, hai phe đối chiến nhưng cả hai đều đối với đối thủ của chính mình tôn trọng.
Ah? Mặc Trần? Hai tháng trước là Cửu giai Hồn Tông a mà bây giờ đã….haiz?Quả là biến thái a! Hắc y nam tử lười biếng khơi gợi lên tia cười ở khóe miệng.
Những người khác nghe được đẳng cấp của cả hai người đã choáng váng, cái hắc y nam tử này từ đâu chạy tới a thật là thiên tài mà? Cái Mặc Trần này chỉ hai tháng vậy mà thăng lên 3 cấp? Nơi này là đâu mà xuất hiện đến hai cái quái vật vậy a?
Bọn người Hoa Thần Dật lại là lo lắng nhìn về phía Tà Băng, cấp hai Hồn Thánh đối với cấp hai Hồn Tôn? Cho dù Tà Băng lợi hại, nhưng dù sao đẳng cấp chênh lệch đến như vậy thì…! Tử Mạt Nhi oán hận trừng mắt nhìn Tà Băng, chỉ hi vọng cái hắc y nam tử này trực tiếp giết Mặc Trần thì tốt hơn.
Tuyết Táp cũng không có bởi vì Tà Băng là cấp hai Hồn Thánh mà khinh địch, phóng xuất ra Hồn Lực của mình, thần sắc như trước lười biếng, ánh mắt lại là có chút nghiêm túc.
Tà Băng khóe miệng nhất câu, phóng thích Hồn Lực của mình về sau, một cái nhảy lấy đà: “Tử Kim U Minh Trảm!” Theo lời Tà Băng rơi xuống, vô số tiểu Kiếm màu tím hợp thành một thanh Cự Kiếm hướng phía Tuyết Táp mà đi!
Tuyết Táp vội vàng vì chính mình làm một cái kết giới phòng ngự, không đợi hắn phản ứng, cái Tử Kim Cự Kiếm kia đã lập tức chuyển đổi phương hướng, hướng phía học viện đại môn chém tới!
“Phanh!” “Đùng đùng!” Một tiếng vang thật lớn về sau, tro bụi đầy trời, mọi người không thể không nhắm mắt lại, sau đó nghe được vô số thanh âm sụp đổ.
Tro bụi sau khi tan hết, mọi người mở to mắt, lập tức một hồi trợn mắt há hốc mồm, cái này cái này… Cái cửa lớn của Hồn Sư học viện này cứ như vậy bị phá rồi hả?
Tuyết Táp chứng kiến cánh cửa lớn của học viện đã không còn là cửa nửa a, khóe miệng co quắp, vẫn không nói gì, thiếu chút nữa bị một câu của Tà Băng làm cho buồn bực đến chết.
“Ta là không có cố ý, chỉ là tay trượt một phát thôi à nha.” Tà Băng là rất chân thành, bất quá sắc mặt cùng ngữ khí khắp nơi biểu hiện ra ta chính là cố ý a.
Nghe được lời nói của Tà Băng…, làm Tuyết Táp trượt chân thiếu chút nữa té ngã, Tay trượt? Phải hay không tay trượt mà lại làm trượt luôn cả cửa lớn của học viện a?
“PHỐC…” bộ dáng Bắc Ngạn Nghiêng ngu ngơ bị Tà Băng triệt để chọc cười rồi, nhìn nhìn lại cánh cửa của Hồn Sư học viện rách nát đến không chịu nổi, thì đã ngăn không được cười.
Các thầy trò của các học viện khác không khỏi bội phục nhìn Tà Băng, các sư phụ thì cũng không sao, nhhưng đệ tử thì đã điên cuồng, cái Mặc Trần này quả thực là thần tượng a! Quá đẹp trai xuất sắc rồi!
“Người nào, lại dám ở Hồn Sư học viện của ta làm càn!” Một âm thanh phẫn nộ pha chút hùng hậu truyền đến!
Tà Băng Ngạo Thiên Tà Băng Ngạo Thiên - Mặc Tà Trần