People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 215
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 615 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 04:11:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 172: Vệ Sĩ Và Người Hầu Gái 2
ợi đến khi cô phát giác ra bản thân mình nhìn anh ta đã có chút ngây người, Xá Cơ Hoa liền vội vàng thu lại ánh mắt nhìn của mình. Đây là lần đầu tiên cô nhớ rõ chính mình đã cực kỳ háo sắc, cho nên trực giác cho biết cô nên bỏ chạy đi là hơn.
"Cô đứng lại đó cho tôi."
May mắn là Huyền Vũ Hạo Lỗi nhanh tay lẹ mắt mà bắt được cô, chứ bằng không bị cô bỏ rơi mà chạy đi như vậy, anh biết đi đâu mà tìm được một thiếu nữ nhỏ để đùa vui tốt như vậy chứ?
"Này..." Xá Cơ Hoa bị bàn tay to ấm áp bắt được, liền phát ra một tiếng quát lớn.
Nhưng cũng chỉ một giây đồng hồ, cái miệng nhỏ nhắn bị một bàn tay to khác bụm lấy luôn. Cô mở to cặp mắt tròn xoe, còn chưa kịp phản ứng đã lập tức phải đối diện với một đôi con ngươi lạnh lẽo.
"Đủ rồi đó, không cho phép kêu lên nữa."
Đây là cái loại người gì vậy? Hôm nay thật sự là quá đủ rồi! Mới sáng sớm cô đã bị ba tên trẻ ranh chưa mọc đủ lông kia chửi rủa, hiện tại bây giờ lại là một người nào đó, cũng không biết đã xuất hiện từ chỗ nào ra nữa? Mẹ nó chứ...
Tuy quan hệ giữa Huyền Vũ Hạo Lỗi và Huyền Vũ Thác Hàn Huyết là anh em họ, nhưng không phải là rất thân thiết. Nhưng từ nhỏ đến lớn, trong gia tộc có nhiều anh em họ như vậy, thì cũng có một vài người có tình cảm tốt đẹp với anh. Chỉ là do Huyền Vũ Hạo Lỗi sau khi tốt nghiệp liền ở lại nước ngoài để phát triển, nhưng bởi vì đột nhiên nhận được tin tức người anh họ của anh đột nhiên muốn kết hôn, cho nên Huyền Vũ Hạo Lỗi trong lúc cấp bách dứt khoát ngựa không dừng vó vội vã trở về, chỉ có điều, dường như là anh đã bị bỏ lỡ mất rồi.
"Ô... Thả tôi ra..."
Đầu tiên là Xá Cơ Hoa ý thức được nhiệt độ cơ thể, tiếp đó là hình thể của của anh ta. Mẹ nó chứ, định chấm mút hả? Xá Cơ Hoa tức giận, từ trong mắt tóe ra những tia lửa đầy giận dữ.
Cô giãy dụa ở trong ngực của Huyền Vũ Hạo Lỗi, muốn tránh thoát sự khống chế của anh.
Cô lại còn ra lệnh cho anh sao?! Đầu lông mày của Huyền Vũ Hạo Lỗi hơi nhíu lại xếch ngược lên.
Trừ lão khọm chết tiệt bên ngoại nhà anh ra, thậm chí đây là lần đầu tiên có người dám ra lệnh đối với anh.
Thú vị thật! Thật sự là rất thú vị!
Khóe miệng của anh hiện lên một ý cười. Nhưng ở dưới ánh sáng của ngọn đèn chiếu xuống, thoạt nhìn anh lại thấy giống như quỷ Dạ Xoa đầy lãnh lẽo và quỷ quyệt. Xá Cơ Hoa không nhịn được mà sợ run cả người, trong đầu liền nảy lên hồi chuông báo động, gã đàn ông này có chút nguy hiểm!
"Hừm! Nói nhỏ thôi, chẳng lẽ cô lại muốn làm ầm ỹ lên để cho người ta đến đây xem hay sao?"
Xá Cơ Hoa trợn to cặp mắt lên để nhìn. Cô đã an tĩnh lại, nhưng có chút tâm bất cam tình bất nguyện. Điều đầu tiên cần phải nói trước là, không phải cô sợ cái gì, mà chỉ là cô ngại phiền toái. Loại người như anh ta chỉ có là lưu manh, để cô cho một quyền là giải quyết xong xuôi!
Lúc này cô mới phát giác ra tư thế của hai người cũng khá mập mờ. Anh ta như đang ôm cả người cô vào trong ngực, cô còn có thể mơ hồ cảm giác được phía sau lưng mình truyền đến nhiệt độ cơ thể và hơi thở chỉ thuộc về anh ta.
Khi anh hô hấp, hơi thở phun vào nơi cổ của cô thì đột nhiên một luồng cảm giác muốn nổi da gà bò lên đầy thân thể của cô. Cái cảm giác này không hề giống một chút nào với Huyền Vũ Thác Hàn.
Ít nhất, mỗi lần Huyền Vũ Thác Hàn tới gần cô như vậy, thì cô đều có mọt cảm giác run rẩy lướt qua sống lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không nhịn được liền ửng hồng, còn có... Mẹ kiếp! Rốt cuộc là cô đang suy nghĩ cái gì vậy?
"Này, trước anh phải thả tôi ra đã chứ!." Thân thể Xá Cơ Hoa cứng còng lại, quát lên.
"Không được."
Huyền Vũ Hạo Lỗi híp hai con mắt lại, nhìn vào gương mặt mịn màng của cô đang ửng lên màu hồng, không sao được cảm giác muốn trêu chọc cô. Bàn tay anh cố ý cọ sát ở tren gương mặt của cô, cảm xúc tinh tế trơn bóng làm cho anh yêu thích gần như không muốn buông tay.
"Mẹ kiếp! Bàn tay thối của anh đừng có mà đụng vào tôi." Cô gầm nhẹ lên một câu đối với anh, trái trốn phải tránh, nhưng mà thật sự không sao trốn thoát khỏi cái nanh vuốt đầy ma quỷ kia của Huyền Vũ Hạo Lỗi.
Xá Cơ Hoa tức giận, phồng má lên nhìn anh chằm chằm. Đôi mắt như sóng nước nhẹ nhàng lúc này đã nhộn nhạo lửa giận, ánh mắt sắc bén giống như hận không thể bầm thây anh thành vạn đoạn.
Huyền Vũ Hạo Lỗi không những không giận dữ, mà ngược lại, lại cười vui vẻ, nhìn cô biểu lộ cơn thịnh nộ của mình với ý vị hàm xúc sâu sắc.
Khóe miệng của anh thoáng hiện một nụ cười tà ác lạnh như băng, không hiểu sao làm cho Xá Cơ Hoa có cảm giác mình sắp trở thành con mồi, da đầu run hết cả lên.
Gã đàn ông này thuộc dạng người thế nào đây, thật là đồ vôlaij!
"Cái này thì không thể được." Bàn tay của anh siết thật chặt, nắm thật chắc lấy cổ tay của cô, trong tròng mắt lóe ra thứ ánh sáng quỷ dị: "Cô còn chưa nói cho tôi biết, cô là ai? Cô chạy tới nơi này là muốn trộm chút đồ gì đó chăng?"
"Anh cho rằng anh là ai chứ? Việc gì mà tôi lại phải nói cho anh biết nhỉ?" Xá Cơ Hoa hất cái cằm lên đầy vẻ quật cường, ngoan cố không chịu thua cái nhìn kia của anh.
Huyền Vũ Hạo Lỗi nhìn kỹ biểu cảm trên gương mặt của cô, xem ra dường như cô thật sự không biết anh là ai thật?
Khóe miệng của Huyền Vũ Hạo Lỗi lại tràn ra một nụ cười, anh thu lại ánh mắt mang theo vẻ đùa cợt kia.
"Đó là bởi vì...”
Giữa lúc đó, có một ý nghĩ chợt nổi lên, Huyền Vũ Hạo Lỗi lựa chọn che giấu thân phận thật sự của anh.
"Tôi là vệ sĩ ở đây, phụ trách bảo vệ bốn phía xung quanh căn nhà này cùng với sự an toàn của những người ở bên trong. Cô nói xem, tôi có đủ tư cách để tìm hiểu xem cô có phải là một tên đạo chích nhỏ vào đây để làm gì, có phải ddunhj ăn trộm đồ hay không?"
Cái gì? Anh ta là vệ sĩ? Bà đây nhổ vào! Dựa vào cái bộ dạng anh ta như vậy, cái gì mà là người vệ sĩ tốt chứ! Cô thật phải cân nhắc, xem có nên trực tiếp chặt đứt luôn nguồn gốc con cháu của anh ta hay không, để cho anh ta một sự giáo huấn đau đớn đến thê thảm.
"Tôi không phải là tên trộm nhỏ." Xá Cơ Hoa nhíu mày lại, nói rõ ra một lần nữa.
"Cô không phải là tên trộm nhỏ, vậy thì cô là ai chứ? Làm cái gì mà phải lén lén lút lút như vậy?" Mặc dù Huyền Vũ Hạo Lỗi dù bận bỡn cợt, nhưng vẫn ung dung đùa bỡn mái tóc của cô, đôi mắt nhắm lại, hoàn toàn không hề phát hiện ra sắc mặt của mỗ nữnào đó càng ngày càng khó coi.
"Tôi là ai, anh quan tâm cái rắm à! Anh thử đoán xem bà đây là ai xem nào? Đây là địa bàn của tôi, anh đang ở nơi mà dám động chân động tay với tôi hay sao, tôi cho anh biết thế nào là ăn không xong chạy không không nổi nhé!" Nói xong, đột nhiên cô nỗ lực tránh ra khỏi bàn tay của anh một cách khéo léo, một cái tát gạt bàn tay của Huyền Vũ Hạo Lỗi đang chơi đùa mái tóc của cô ra, vội vàng thối lui lại quát lên.
Huyền Vũ Hạo Lỗi thoáng nhíu lại cặp mắt của mình. Cô vậy mà lại có chút võ thuật sao? Mắt nhìn thấy cô tránh ra khỏi vòng tay của mình, anh cảm thấy thật thú vị! Cái cô hầu gái này thật sự cực kỳ thú vị, không biết anh họ có thể bỏ qua hết những thứ mình yêu thích hay không?
"Cô ấy hả, cô muốn làm cho tôi ăn không xong chạy không không nổi như thế nào đây? Đến lúc đó tôi rất muốn được mở mang kiến thức của mình."
Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi - Bối Nhi Quá Kỳ