Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 215
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 615 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 04:11:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 152: Cầu Hôn
ữa tối dưới nến ư? Nhìn cảnh này rất giống, vừa vặn bây giờ cũng có thể coi như là buổi tối, chậc chậc, ít nhiều gì cũng làm cho người ta cảm thấy có chút bị mê hoặc, dường như Xá Cơ Hoa có cảm giác mình đã bị cảnh vật trước mắt mê hoặc, tất cả mọi thứ đều làm cho người ta cảm thấy mê mẫn tới cực điểm!
Cũng không biết tại sao, giờ phút này đột nhiên Xá Cơ Hoa lại cảm thấy Huyền Vũ Thác Hàn đang kéo ghế giúp cô cũng đẹp trai giống như vậy, anh càng hợp mắt cô hơn so với những bông hoa này!
"Có phải anh đã quá lãng phí rồi hay không?"
"Ha ha, không, tuyệt đối không, đây là điều cần phải làm, tôi nhất định sẽ học tập thật nghiêm túc." Tôi tuyệt đối không để em chạy khỏi lòng bàn tay của tôi đâu! Trong lòng anh bổ sung thêm một câu.
"Ha ha......" Khóe miệng Xá Cơ Hoa giật giật nhìn xung quanh, trong phòng ăn xa hoa rộng lớn, lại chỉ có hai người bọn họ, mặc dù thoạt nhìn rất lãng mạn, nhưng lúc này, trong lòng của cô gái nào đó lại co rút rất mạnh, thật là quá lãng phí mà......
"Đúng rồi, em đợi một lát, để anh đi mở một chút nhạc!"
Vấn đề này đã hỏi qua Hàng và Vũ trước đó, trong ba ngày này, gần như ngày nào bọn họ cũng ở nơi đó, chính là vì muốn biết rốt cuộc bài hát nào mới thích hợp với không khí lúc này, rốt cuộc bài hát nào mới thích hợp với cuộc hẹn hò lãng mạn này của họ!
Khúc dương cầm Canon du dương uyển chuyển vang lên từ trong máy CD, mà bài Canon do George sáng tác vốn không phải là một khúc dương cầm. Mà là do Winston cải biên thành khúc dương cầm, mở đầu thật yên bình, nhưng đến đoạn sau lại càng ngày càng sôi động.
Khúc nhạc uyển chuyển nhưng lại không buồn thương, khúc nhạc lên cao như bầu trời quang đãng sau cơn mưa to. Hàng là đại thiếu gia lãng mạn đào hoa, cùng với Vũ đã nhất trí chọn bài này cho anh, vậy thì chắc hẳn sẽ không sai rồi!
"Ồ!" Không phải mẹ thường hay nghe ca khúc này sao?
"Cảm giác như thế nào?"
"Không tệ, Huyền Vũ Thác Hàn, không ngờ anh rất có phẩm vị nha, khúc dương cầm Canon này là hay nhất, có thể nói tôi rất thích giai điệu này, những người yêu nhau nghe bài hát này giống như hương vị của chocolate hòa tan trong nước, còn những người bạn nghe bài hát này, thì giống như có cảm giác tay trong tay cùng vượt qua khó khăn vậy! Nhưng khi một người nghe bài này, tâm trạng khác nhau sẽ dẫn đến cảm nhận cũng sẽ không giống nhau, nhưng bình thường đều cảm thấy cô đơn, hoặc là nhẹ nhàng yên bình, tóm lại, anh chọn bài hát này đúng rồi, tôi rất thích!"
"Em thích là tốt rồi, đây chính là bài hát chuẩn bị cho em, nếu thích, sau này chúng ta có thể cùng nhau nghe mỗi ngày!"
Chậc chậc, cô như vậy nói, không phải chứng minh công sức mấy ngày nay không uổng phí hay sao, hì hì, cũng may, cô thích là tốt rồi! Cô nói như vậy, anh đã rất thỏa mãn rồi!
"Chúng ta? Nghe mỗi ngày ư?" Xá Cơ Hoa kỳ quái nhìn qua.
"Dĩ nhiên, chúng ta, chỉ cần em thích, mỗi ngày tôi và em sẽ cùng nhau nghe!"
"...... Anh đừng tưởng rằng chỉ một khúc nhạc này là có thể thu mua tôi!"
Còn mỗi ngày nữa chứ? Thật sự coi cô là người dễ gạt như vậy sao? Nghĩ lại mà nói, có phải quá đơn giản và giả dối rồi không, chỉ một bài hát đã muốn thu phục cô rồi sao? Khụ khụ, không được, không được, kiên quyết không được, phải giữ vững thành trì!
"Ha ha, dĩ nhiên không phải, tôi tuyệt đối không nghĩ như vậy, tôi mở ca khúc dương cầm Canon này cũng chỉ là muốn tạo không khí mà thôi!"
"Được, nghe nói anh còn có vũ khí lợi hại hơn, tôi sẽ chờ, anh cứ từ từ thể hiện."
"Được." Hôm nay, nếu như cô vẫn không muốn gả cho anh, vậy thì anh sẽ làm cho đến khi cô hài lòng mới thôi!
Mặc dù lấy hay không lấy chồng chẳng qua cũng chỉ là một hình thức mà thôi, nhưng cuối cùng vẫn phải đi qua, cuối cùng vẫn phải thực hành, vậy mà hiện tại Huyền Vũ Thác Hàn còn khẩn trương hơn so với cô, hơn nữa còn là càng nhanh càng tốt.
Vừa nói, Huyền Vũ Thác Hàn vừa mở bữa cơm tây ra trước mặt Xá Cơ Hoa, mà đập vào mắt Xá Cơ Hoa lại là một miếng thịt bít tết có hình thù rất sáng tạo, phía trên trải một chút tương sền sệt, chung quanh là thịt nguội và mì sợi, còn có một quả trứng ốp la, nhìn sơ qua thấy rất có mùi vị, còn nhìn cẩn thận nữa thì......
Thịt bò bít tết được cắt thành hình trái tim, mà sợi mì được trải hai bên, điểm thêm it thịt nguội tạo cho người ta cảm thấy thật ấm áp, cái trứng ốp la cũng rất xinh đẹp, nằm sát vào bên cạnh miếng bò bít tết, khụ khụ, nhìn giống như chim nhỏ nép vào người....!
"Ah! Bít tết tình yêu?!" Xá Cơ Hoa trừng hai mắt ngẩng đầu, theo bản năng nhìn sang vị trí của Huyền Vũ Thác Hàn.
Có phải bữa cơm này đã quá kích thích rồi không? Chẳng lẽ anh ta thật sự đang cùng cô dùng bữa tối dưới nến đó chứ? Vừa rồi cô cũng chỉ là suy đoán mà thôi, bây giờ nhìn lại, hình như rất chắc chắn.
"Tôi tự làm, chín bảy phần, nghiêm túc học tập ở nhà hàng Tây một ngày!" Khi cô liếc mắt nhìn phía anh thì gương mặt tuấn tú của Huyền Vũ Thác Hàn phớt qua một chút đỏ, vội vàng nói. Vừa dứt lời, anh còn tỉ mỉ đưa cái nĩa cho cô: "Em hãy thử xem."
"Anh làm?" Giọng nói của Xá Cơ Hoa có chút quái lạ, nhưng nhìn ánh mắt nghiêm túc của Huyền Vũ Thác Hàn, không biết vì sao nhịp tim củ cô lại đột nhiên chậm nửa nhịp!
Sắc mặt khẽ nóng lên, vội vàng di chuyển khỏi tầm mắt ấy, chuyển lực chú ý về dĩa bò bít tết trước mặt: "Ồ! Thật sao? Thấy cũng không tệ lắm, nhưng không biết mùi vị có được hay không, chờ tôi nếm một chút sẽ biết!" Đặc biệt học ư? Thật kỳ quái khó hiểu......
Huyền Vũ Thác Hàn ngồi trở lại vị trí của mình, gật đầu một cái rồi hưng phấn nhìn cô.
Ha ha, cũng may, coi như có thể cứu chữa được, mặc dù không hy vọng xa vời cô ấy có thể đáp lại, nhưng tất cả mọi thứ trong tối hôm nay...... Cho tới bây giờ, Huyền Vũ Thác Hàn vẫn rất hài lòng, cũng không biết cô có thể tiếp nhận những “bất ngờ” tiếp theo nữa hay không? Đối với vấn đề này, trong lòng anh vẫn không rõ.
"Ừm, được, tôi tin tưởng dù em không cho tôi 100 điểm, thì cũng sẽ cho tôi 90 điểm, nhưng...... trước khi ăn thịt bò bít tết, tôi muốn mời em ăn một món ăn khác!" Chỉ nhìn gương mặt kia của cô thôi mà Huyền Vũ Thác Hàn đã cảm thấy mình rất hạnh phúc rồi… khụ khụ, nên kết hôn, thật sự nên kết hôn, nếu vẫn không thể đốn ngã được cô, thì tư vị này quả thật không dễ chịu.
Nhưng thật ra khi nghĩ lại những việc đã qua, anh ở cùng một chỗ với cô lâu như vậy, thế mà cho đến bây giờ vẫn chưa đốn ngã được cô, mặc dù thỉnh thoảng anh sẽ không nhịn được mà len lén ôm cô cùng nhau ngủ khi cô đã ngủ thiếp đi, nhưng vẫn kiên trì giữ lại tuyến phòng thủ cuối cùng...... Điều đó thật không dễ dàng chút nào!
"Trước khi ăn thịt bò bít tết còn có một món ăn khác ư? Là món gì? Súp bắp hay là salad? Hay...!"
Không biết Huyền Vũ Thác Hàn làm thế nào mà làm được, chỉ trong vài giây, trong tay của anh đột nhiên có thêm một bộ đồ ăn (dụng cụ dùng khi ăn như chén, đũa, nĩa muỗng), giống như mặt trên của cái nắp vung!
Trong lòng Xá Cơ Hoa rất hiếu kỳ, hoàn toàn bị bộ dạng thần bí này của anh hấp dẫn: " Là món ăn gì vậy? "
"Cho dù là món ăn gì, tôi nghĩ em phải tự mình mở ra, chỉ có tự em mở ra thì em mới có thể cảm thấy được sự đặc biệt của món khai vị này, cảm thấy món ăn này ngon miệng! "
"Thật sao? Nghe cũng không tệ, xem ra tôi thật sự phải tự mình đến mở rồi! "
"Đương nhiên!"
Khi cô mở nắp vung ra, cô liền bị đau mắt, khụ khụ...... Một cara, chiếc nhẫn kim cương này chắc là một cara rồi, hơn nữa...... Hơn nữa chiếc nhẫn kim cương này là hình lục giác, một viên kim cương to ở giữa và bốn phía toàn bộ đều là kim cương, nhìn qua thật sự là làm người ta đau mắt. Tất cả những viên kim cương lớn nhỏ, cộng thêm viên ở giữa kia, không biết...... không biết có phải không là hai cara không nữa!
Ôi mẹ nó, đây cũng quá đỉnh điểm rồi! Phụ nữ đều yêu kim cương, điểm này, cho dù là bất kì ai cũng không ngoại lệ!
"...... Thật là xinh đẹp!"
Cho dù bản thân rất yêu tiền, cũng thích vơ vét của cải, nhưng khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương kia, cô vẫn bị rung động, còn cảm khái, thật sự rất đẹp, thật sự rất đau mắt....!
Huyền Vũ Thác Hàn thấy ánh mắt kia của cô, trong lòng cực kỳ vui mừng và kinh ngạc: "Ha ha, đúng vậy, rất đẹp phải không? Đây là hình ngôi sao sáu cạnh, hình dáng chiếc nhẫn này cũng khá khó mua, tôi đã phải chạy đi rất nhiều tiệm mới tìm mua được đấy!"
Hình ngôi sao sáu cạnh ư? Tầm mắt Xá Cơ Hoa rơi vào viên kim cương ở giữa kia: "Tại sao muốn mua hình ngôi sao sáu cạnh?"
"À...... Không chỉ là bởi vì hình dạng đặc biệt, quan trọng nhất là......" Anh nghe nói phải có làm được chiếc nhẫn hình ngôi sao sáu cạnh, thì những người thương yêu nhau sẽ không bao giờ thay đổi, cả đời không chia lìa!
"Quan trọng nhất là cái gì?" Xá Cơ Hoa bị câu nói này khơi lên lòng hiếu kỳ, hình như quên mất phải hỏi một vấn đề còn quan trọng hơn.
"Ha ha...... Cái này không thể tùy tiện nói cho người khác biết, nếu không sẽ mất linh nghiệm." Thấy ánh mắt tò mò hiếu kỳ của cô, Huyền Vũ Thác Hàn lại đột nhiên tỏ ra thần bí.
Ai nói Huyền Vũ Thác Hàn anh không biết cái gì là lãng mạn? Chỉ là anh cảm thấy khinh thường sự lãng mạn mà thôi, dĩ nhiên, muốn thuận lợi quyến rũ cô gái này, thì chỉ có chút lãng mạn làm sao đủ chứ.
"Này, sao anh có thể như vậy được chứ? Sẽ làm người ta ghét đấy." Xá Cơ Hoa liếc mắt nhìn anh, cực kì bất mãn.
"Nếu như em thật sự muốn biết, thì cũng không phải là không thể!" Huyền Vũ Thác Hàn đột nhiên đứng dậy, đi tới trước mặt Xá Cơ Hoa, rồi bất ngờ khom lưng xuống sát mặt cô.
"Truyền thuyết về chiếc nhẫn kim cương hình ngôi sao sáu cạnh này rất đẹp, nhưng chỉ có những người yêu nhau mới biết được, không phải là tôi không nói cho em biết, mà là do bây giờ chúng ta vẫn chưa phải là người yêu của nhau!"
Xá Cơ Hoa cau mày, nhất định phải là người yêu thì mới có thể nói ra sao? Cái này là cái quy định quỷ quái gì vậy? Bỏ đi, không biết cũng không sao, với lại cũng không phải không có cách để biết.
Huyền Vũ Thác Hàn nhìn xuống theo dõi cô, giống như nhìn ra điều trong lòng cô đang nghĩ đến, đột nhiên đứng lên, cầm chiếc nhẫn kia rồi cười phá lên.
"Ha ha ——"
Huyền Vũ Thác Hàn cười rất vui vẻ, cười đến chói mắt, cười nhiều đến nổi hấp dẫn sự chú ý của người khác......
"Này, Huyền Vũ Thác Hàn, anh cười cái gì? Anh phát bệnh thần kinh à?" Xá Cơ Hoa nhíu chặt chân mày, ánh mắt nhìn về phía anh giống như nhìn người bệnh thần kinh.
"Ha ha, không có gì, không có gì! Ha ha......"
"Anh còn cười nữa à? Còn nói không có gì? Rốt cuộc anh đang cười cái gì?" Xá Cơ Hoa có chút không nhịn được quát.
Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi - Bối Nhi Quá Kỳ