To sit alone in the lamplight with a book spread out before you, and hold intimate converse with men of unseen generations - such is a pleasure beyond compare.

Kenko Yoshida

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 215
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 615 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 04:11:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 127: Em Là Người Phụ Nữ Tôi (1)
át quái chỗ nào cũng có, không chỉ bát quái trong giới giải trí, mà ngay cả nhân vật trong thương giới hắc bang tin tức bát quái cũng bay đầy trời.
Liên tục hai tuần liền, Minh Hạo Thiên trở thành nhân vật trung tâm của bát quái, anh cũng được xếp hạng nhất trong bảng best-seller người đàn ông độc thân hoàng kim.
Mà công lao này đương nhiên là được quy công cho Hoàng Bộ Tuyết, người nào đó lúc trước bị gọi là “kẻ ăn không ngồi rồi”.
"Đúng vậy đó, thoạt nhìn anh ấy thật đẹp trai thật trẻ trung, không biết là anh ấy đã kết hôn chưa nữa? Có bạn gái hay không nhỉ?"
"Này, này, đồ háo sắc kia, cô đừng có vọng tưởng nhé, người ta bây giờ là một người đang đứng ở đỉnh cao của giá trị như vậy, khẳng định phụ nữ ở bên cạnh phải có đến một đống lớn rồi."
"Chỉ cần anh ấy chưa kết hôn là được rồi,, mà cho dù đã kết hôn, thì cũng có thể ảo tưởng một chốc lát mà, lời nói đâu có biên giới."
"Tôi lại nghĩ, phụ nữ ở bên cạnh Minh Hạo Thiên không phải là ngôi sao người mẫu, thì cũng phải là một mỹ nữ siêu cấp xinh đẹp. Khẳng định người nào cũng phải cao ráo, xinh đẹp vóc dáng cũng phải hoàn mỹ nữa...” Tóm lại, vào thời gian nghỉ ngơi, trong phòng làm việc của tòa soạn tạp chí Tạp Mạc đều có thể nghe thấy những lời bàn luận kiểu như vậy.
Hoàng Bộ Tuyết đang vùi đầu vào diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn đánh biểu báo cáo, nhưng lỗ tai sớm đã bay đến nơi có tin tức bát quái kia rồi.
"Hoàng Bộ Tuyết, cô vào đây một chút." Ngay lúc cuộc thảo luận nào đó đang trong hồi bát quái kịch liệt nhất, thì cửa phòng làm việc của Tổng biên tập đột nhiên mở ra, chỉ nghe thấy giọng nói thô dày của vị tổng biên tập nào đó vang lên.
Tầm mắt của nguyên một đám phụ nữ đang xúm quanh để bát quái kia, liền rơi thẳng vào vị trí của Hoàng Bộ Tuyết. Vẻ mặt của nguyên một đám người nào đó liền biến đổi, đủ các loại tâm tình đều nhất nhất phớt qua.
Ai bảo tuần san kỳ này được hoan nghênh nhiệt liệt như thế. Mà ở trong tòa soạn tạp chí này, duy nhất chỉ có một mình Hoàng Bộ Tuyết bị cô lập. Cô đã vào làm trong tòa soạn đã được hơn một tháng. Ngoại trừ những lúc tất yếu, cô cũng không hề để ý tới bất kỳ một người nào, mà điều này ở trong mắt người khác, có thể nói đó là sự cao ngạo không ai bì nổi.
Chẳng qua Hoàng Bộ Tuyết chỉ là không thích cùng người khác tụ tập ở chung một chỗ, để thảo luận những bát quái không có một chút dinh dưỡng kia mà thôi.
Hoàng Bộ Tuyết thả vật gì đó ở trong tay ra, phảng phất không buồn chú ý tới những ánh mắt đầy hâm mộ, ghen ghét, căm hận từ những người ở chung quanh kia, đứng lên, sau đó đi vào phòng làm việc của tổng biên tập.
"Tổng biên tập, có chuyện gì vậy?" Hoàng Bộ Tuyết tiến đến, tự động tự phát đứng ở một bên. Cô nhìn vị tổng biên tập nào đó đang cười ha ha ở trước bàn làm việc, trên gương mặt xinh đẹp lạnh lùng vẫn giữ nguyên vẻ lạnh băng như vậy.
Vị tổng biên tập kia vừa nhìn thấy Hoàng Bộ Tuyết, liền vui tươi hớn hở vội vàng kéo chiếc ghế ở bên cạnh ra: "Đến đây, đến đây, làm sao cô cứ đứng như vậy chứ, nhanh ngồi xuống đi nào!" Lượng tiêu thụ tạp chí của tuần này rất tốt, cho nên thượng cấp rất hài lòng, trực tiếp ám chỉ khen ngợi ông ta. Ông ta nhớ mình đã ngồi trên vị trí này suốt mấy năm như vậy, vẫn luôn yên lặng đợi ở tại chỗ, không có thành tích gì đáng để thủ trưởng chú ý tới, nhưng lần này đã làm cho ông ta nhiệt huyết sôi trào lên.
"Có chuyện gì ông cứ việc nói thẳng, không có việc gì, tôi liền đi ra ngoài trước, bản báo cáo mà ông yêu cầu tôi đã làm hoàn chỉnh xong xuôi, tiểu muội đã cầm lấy đi đóng dấu rồi, tối nay sẽ đưa vào." Mới có vài ngày mà thôi, thái độ của người này có thể nói là khác biệt một trời một vực.
Hoàng Bộ Tuyết nhìn diện mạo lúc này của ông ta cảm thấy có chút phản cảm, mi tâm liền cau chặt lại.
Dù có nói như thế nào, vị tổng biên tập nào đó lúc này vẫn có thể ngồi trên vị trí này, đương nhiên việc biểu hiện cảm xúc ở trên da mặt không phải là người bình thường nào cũng có thể so sánh được, phảng phất như vẫn không nhìn thấy vẻ bài xích kia của Hoàng Bộ Tuyết.
Ông ta cười đến rung cả bộ mặt đầy thịt béo núc ních, nói: "Ha ha! Bảng biểu báo cáo không vội không vội, cô cứ ngồi xuống trước đi đã."
Hoàng Bộ Tuyết quét mắt nhìn ông ta, trên gương mặt xinh đẹp mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng như vậy, cô cũng không nói thêm những lời vô ích, kéo chiếc ghế đến gần bên cạnh mình rồi ngồi xuống.
Vị tổng biên tập nào đó nhìn người đã ngồi xuống rồi, liền lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc phong bì màu vàng đưa tới trước mặt cô: "Đây là số tiền thưởng của tuần san vừa rồi. Lần này tôi còn đặc biệt đề xuất tăng thêm cho cô một hàng nữa (thêm một hàng chữ số vào số tiền thưởng), coi như để cổ vũ cho cô lần sau có thể mang được đề tài rất tốt nữa về cho tạp chí."
Sau khi tiếp nhận, mở phong bì ra, quét mắt nhìn vào số tiền ở bên trong, vẻ mặt của Hoàng Bộ Tuyết vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ cất túi tiền đi, đứng dậy: "Vâng! Không còn việc gì nữa, tôi xin phép ra khỏi phòng."
"Đợi chút đã, hôm nay tôi gọi cô vào đây, cũng có chuyện muốn để thông báo cho cô. Xét thấy từ khi cô vào công ty đến nay, biểu hiện của cô đều khá tốt, cho nên công ty cũng có sự quan tâm đặc biệt hơn đối với cô. Nơi này có một chút tư liệu về tập đoàn Huyền Vũ, cô căn cứ vào phần trên của tư liệu đã được cung cấp này, sau đó xem xét tìm hiểu rộng ra thêm một chút. Nếu như cô có thể cố gắng thêm một chút, tôi nghĩ rằng số tiền thưởng về bài viết này tuyệt đối sẽ càng nhiều hơn ngày hôm nay."
Biểu hiện khá tốt sao? Mấy ngày hôm trước còn chĩa tay về phía cái mũi của cô mà mắng cô “ăn không ngồi rồi” kia mà. Ngước mắt nhìn vị tổng biên tập ở đối diện, Hoàng Bộ Tuyết lựa chọn im lặng không nói gì, nhìn cũng không nhìn, chỉ tiếp nhận tư liệu trong tay của ông ta, xoay người rời đi, bước ra bên ngoài. Cô cũng lười liếc ông ta thêm một cái.
Mà vị tổng biên tập nào đó, thấy thái độ của cô như vậy, có cảm giác mình đã mang cái mặt nóng mà dán vào cái mông lạnh, tức giận đến mức muốn nhảy dựng cả người lên. Nhưng muốn phát tác lại không thể không đứng dậy, đành chỉ có thể cắn răng hung hăng nhìn theo bóng lưng kia.
......
Màn đêm buông xuống dày đặc! Trong phòng của một biệt thự nào đó.
Một nam một nữ, lúc này đang mắt to trừng mắt nhỏ đối nhau, mà khí thế của bên nam dường như tương đối mạnh mẽ hơn.
"Anh..." Cô có nghe lầm hay không? "Anh dựa vào cái gì mà muốn tôi với anh sẽ cùng ngủ chung trong một căn phòng chứ? Tôi là phụ nữ, “nam nữ thụ thụ bất thân”, chẳng lẽ anh không hiểu điều này sao?"
"Tôi là đàn ông, còn em là phụ nữ, chúng ta cùng ngủ một chỗ với nhau thì có điều gì không đúng chứ?"
Con mẹ nó chứ, thật chó má, thả ra cái lời lẽ mới hoang đường làm sao, thật là đồ vô sỉ!
Người phụ nữ nào đó tức nghẹn người, dùng sức đẩy anh ra, sau đó vọt tới nơi cửa sổ, dùng sức đẩy mạnh một cái để cho gió ở bên ngoài cửa sổ nhẹ nhàng thổi tới trên mặt của cô. Nếu không cô rất muốn... Đánh người rồi.
Đối với điểm này Huyền Vũ Thác Hàn tựa như rất kiên trì.
"Em đã là người phụ nữ của tôi rồi, đời này chỉ có thể đi ngủ cùng với tôi, còn có – làm...!"
Rốt cuộc cô cũng đã cảm nhận được rồi, mấy ngày qua, người đàn ông này đã hoàn toàn nghiệm chứng những chuyện hạ lưu vô lại của mình.
"Hạ lưu!" Cô xoay người, không nói hai lời, dùng hết sức mình tung ra một quyền hướng về phía anh. Có thể nói là một quyền này vừa hung ác vừa mãnh liệt, nếu như không tránh được, tin tưởng rằng, nếu bị một quyền này đánh trúng, cam đoan nhất định người đó sẽ bị “bầm đen” thật lâu.
Lúc trước đối kháng cùng anh thì cô luôn bị anh làm cho tức giận, đến mức quên mất rằng chính mình đã có học được chút công phu quyền cước. Lúc này đây, anh thật đã khinh người quá đáng rồi, cái đồ lịch sự biến chất này, giờ đây nhất định cô phải đánh cho anh thành cái đầu heo thật lớn...
A! Đánh không tới, đáng giận, lại một quyền nữa phác qua. Chết tiệt! Anh lại đã tránh né được rồi! Từ nãy tới giờ, tuyệt đối là do anh gặp may mắn nên mới tránh được, vậy tiếp theo, cô tuyệt đối...
"Đáng chết!" Anh vừa tránh được cú đánh móc bên trái của cô vừa phác qua, hơn nữa tuyệt không cố hết sức.
"Đáng giận!"
Cứ như vậy một bên thì chửi bới, một bên thì vung quyền. Cô vung đến hơn mười quyền, mệt mỏi quá đi mất! Giờ đây động tác càng ngày càng chậm hơn, cũng càng ngày càng dễ dàng mệt mỏi.
"Không... Không đánh nữa, anh hãy tự giác mà cút ra ngoài cho tôi." Cô ngồi trượt xuống dưới đất, há miệng ra thở hổn hển tựa như một chú cún con vừa mới chạy một đoạn đường thật dài vậy, nhưng vẫn giữ vẻ khí thế đầy mạnh mẽ như vậy.
Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi - Bối Nhi Quá Kỳ