The pure and simple truth is rarely pure and never simple.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 215
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 615 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 04:11:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 121: Cướp Người Ép Hôn (1)
ditor: Heisall
Anh nổi giận bỏ lại câu này, cũng không quay đầu lại tiếp tục kéo cô đi ra ngoài.
Cô gái đáng chết, lại dám nói không phải là người phụ nữ của anh? Vậy được, anh lấy cô về nhà, để xem cô còn dám nói không phải hay không?
"Đừng mà, tôi không muốn! Tôi không muốn gả cho anh! Khốn kiếp, mau buông tay cho tôi." Mắt Xá Cơ Hoa trừng to, dùng sức giãy giụa, thấy cái gì trên đường liền bắt lấy cái đó, kéo lật một cái bàn, một cái ghế, đi ngang qua Minh Hạo Thiên thì cô lập tức bắt lấy vạt áo Minh Hạo Thiên, nắm chặt không chịu đi.
Muốn cô gả cho cái đồ lưu manh này ư? Cô không cần, như vậy còn không bằng đi làm ni cô cho rồi.
Mặt Huyền Vũ Thác Hàn xanh mét, nhìn thấy cô đến bây giờ còn dám túm lấy người đàn ông khác, thì giận đến sôi gan, một tay anh gỡ tay cô ra, một tay thì kéo cô trở về, rồi khiêng bổng Xá Cơ Hoa có chết cũng không chịu đi lên vai, sau đó xoay người rời đi.
Xá Cơ Hoa bị vác lên vai, liền gào lên.
"A —— đừng! Khốn kiếp, thả tôi xuống đi, thả tôi xuống! Cứu mạng, cứu mạng với, Hạo Thiên, cứu tôi!" Cô cầu cứu Minh Hạo Thiên cầu cứu.
Nhìn thấy người mình thích bị cưỡng ép dẫn đi, ánh mắt Minh Hạo Thiên lập tức rét lạnh, cả người tản ra một hơi thở mãnh liệt.
Ách, lão đại Hắc bang, khí thế quả nhiên rất mạnh! Xung quanh, ánh mắt của mọi người rất ăn ý nhìn thẳng về phía anh ta.
"Buông cô ấy ra, A Hoa không bằng lòng đi theo anh, bây giờ cho dù cô ấy có đứa bé của anh hay không, thì bộ dạng này của anh cũng là đang ép cưới." Dứt lời, liền đi lên trước muốn đến gần Xá Cơ Hoa đang nằm trên bả vai anh.
"Hơn sáu tháng nữa, cô ấy chính là mẹ của con tôi, hiện tại không kết hôn, chẳng lẽ anh muốn cô ấy chưa cưới đã sinh con hay sao?"
Ngay lúc Huyền Vũ Thác Hàn trừng mắt quay đầu lại thì cô gái đã cắn mạnh lên bả vai của anh, nhưng mặt anh vẫn không thay đổi, ngẩng đầu nhìn về phía Minh Hạo Thiên nói.
Giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ để cho những người có mặt ở đây có thể nghe được, ý tại ngôn ngoại, cô gái này đã mang thai hơn ba tháng rồi, là hạt giống của Huyền Vũ Thác Hàn anh, nếu thức thời thì lần sau gặp cô gái này phải đi vòng qua cho anh.
Xá Cơ Hoa vốn vẫn đang cắn vai anh, vừa nghe những lời của anh, nhất thời tức giận muốn bốc khỏi, giùng giằng rống lên: "Thằng chó, tôi là mẹ của anh thì có, trong bụng tôi căn bản chỉ là một khối u thôi, anh muốn lừa tôi hả, mau buông tôi xuống, tôi không muốn gả cho anh."
Khối u? Ai nói với cô ấy đó là khối u chứ?
‘ Bốp ~’ Âm thanh của một cái vỗ hung hăng rơi lên bờ mông ngạo nghễ đang ưỡn lên của cô gái nào đó.
Không muốn gả cho anh ư? Sắc mặt anh âm trầm, không khí như bị ép lại, rồi đột nhiên giảm nhanh xuống, khiến người xem xung quanh không khỏi rùng mình một cái.
‘ Bốp! Bốp ~’ lại đánh hai cái liên tiếp.
Xá Cơ Hoa vốn đang giùng giằng mãnh liệt, đột nhiên trên mông bị đánh mạnh mấy cái, cảm giác đau đớn tê dại, trong lúc nhất thời liền giật mình! Tên đàn ông chết tiệt này lại dám đánh cô trước mặt nhiều người như vậy?
"Huyền Vũ Thác Hàn, tên ma-cà-bông đáng chết kia, anh......"
‘ Bốp! ’ lại đánh một cái nữa, mặt Huyền Vũ Thác Hàn không chút thay đổi.
"A...... tên khốn......"
‘ Bốp ~’ Lại đánh thêm một cái nữa lên mông.
"A! Buông tôi ra, anh đánh tôi, tôi không muốn gả cho tên khốn kiếp nhà anh, buông tôi ra......"
Chưa bao giờ phải chịu uất ức như vậy, cũng không biết là có phải do bị vác trên vai chúi đầu xuống nên tròng mắt của cô đỏ lên còn ngân ngấn nước nữa hay không, trên mông vẫn còn tê tê đau, Xá Cơ Hoa hít mũi một cái kêu to, hai tay hai chân đá đập lung tung loạn xạ.
Nhìn thấy A Hoa chịu khổ, Hạ Tình Vũ quyết quên mình xông lên, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Huyền Vũ Thác Hàn biến thành hung thần ác sát thì có chút sợ hãi.
Ách, nhìn anh ta thật hung dữ! Phải làm thế nào đây? Có muốn cứu người hay không?
"Không được...... tổng giám đốc Huyền Vũ, A Hoa không muốn, anh...bộ dạng của anh như vậy là éo hôn ——" Hạ Tình Vũ càng nói càng nhỏ tiếng, càng nói càng sợ, len lén lui về bên cạnh Hoàng Bộ Tuyết: "Anh thô lỗ khiêng cô ấy như vậy, cô ấy sẽ không thoải mái, đối với đứa bé...... không tốt."
Huyền Vũ Thác Hàn trừng Hạ Tình Vũ phải lui về phía sau Hoàng Bộ Tuyết, sắc mặt không thay đổi quay đầu nhìn cô gái trên bả vai, hình như thật sự không thoải mái, âm thầm điều chỉnh một chú, sau đó chuyển mũi chân một cái, đi tới cửa.
"Đợi đã!" Minh Hạo Thiên dùng tay ngăn trước mặt Huyền Vũ Thác Hàn, liếc nhìn Xá Cơ Hoa trên bả vai anh ta, gương mặt rất nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh ta, lạnh lùng tuyên bố: "Cô ấy không muốn gả cho anh, anh mau buông cô ấy xuống, nếu như cô ấy đồng ý, tôi sẽ cưới cô ấy."
Chỉ cần cô không muốn, vậy anh sẽ tuyệt đối không cho phép ai mang cô đi, ánh mắt lạnh lẽo chỉ vì nhìn cô mà trở nên ôn hòa.
"Đây là tình huống gì vậy?"
"Không thấy rõ sao, hai người đàn ông đang giành một cô gái đấy."
"Cô gái kia là ai vậy?"
"Ai biết, nhưng để hai nhân vật lớn như vậy tranh nhau, chứng tỏ cô gái đó có lai lịch rất đặc biệt, nhất định không bình thường."
"Anh nhìn quần áo cô ấy đang mặc trên người xem, có thể có lai lịch gì chứ! Tôi thấy......"
"......" Bên kia hai quân đang giao chiến, bên này khách khứa đại chiến nước bọt cũng không yếu thế.
Anh ta muốn cưới cô? Anh ta cũng đang đánh chủ ý lên cô nhóc ngu ngốc này, đáng chết, người phụ nữ của anh mà anh ta cũng dám muốn cưới ư?
Trên gương mặt tuấn tú luôn không có biểu cảm gì lại âm thầm nhen lên một tầng lo lắng, tròng mắt đen thâm thúy trung cuộn lên một chút lửa giận.
"Tôi sẽ khiến cho cô ấy muốn gả cho tôi, anh tránh ra."
Huyền Vũ Thác Hàn hất cánh tay của người đàn ông đang ngăn trước mặt mình ra, nghiêng người định đi, nhưng bởi vì động tác này của anh mà bốn phía đã bị người áo đen bao vây, vừa thấy lão đại của bọn họ không lên tiếng, bọn họ liền tiến lên trước ngăn ở trước mặt Huyền Vũ Thác Hàn, những người xem xung quanh cũng vì bọn họ mà bị đẩy ra xa một chút.
Minh Hạo Thiên tiến lên, khí thế kiên định: "Thả người xuống."
"Anh cảm thấy tôi sẽ buông người phụ nữ của mình ra sao?" Huyền Vũ Thác Hàn quay đầu lại, tầm mắt của hai người đàn ông cao ngạo đồng thời đụng vào nhau, giống như bắn ra tia lửa.
"Này này, cái tên miệng thối, ai là người phụ nữ của anh chứ, mau buông tôi ra, buông ra!" Não của Xá Cơ Hoa đã muốn xông máu, nhưng khí thế vẫn rất mạnh mẽ, giùng giằng quát lên.
‘ Bốp ~’ Cái mông lại chịu tội: "Ngoan ngoãn chút cho tôi."
"Anh là tên khốn kiếp! Anh dám đánh tôi?"
Chính là cô ngốc này nên anh mới đánh, nếu không phải cô đến nhìn anh cũng lười chứ đừng nói đánh!
Minh Hạo Thiên vốn thương xót cho cô gái có thể mang lại ấm áp cho anh, mặc kệ hiện tại cô có đứa bé của người khác hay không, cô luôn là người anh muốn bảo vệ mãi mãi.
Thấy Huyền Vũ Thác Hàn hành động không chút thương tiếc nào, ánh mắt luôn lạnh lẽo quá mức của Minh Hạo Thiên lại bắn ra tia lửa giận, ngọn lửa này giống như bay ra từ trong đống lửa trại: "Huyền Vũ Thác Hàn! Anh buông cô ấy ra."
Buông cô ra? Anh ta cảm thấy có khả năng này sao?
"Cô ấy chính là vợ của tôi, mẹ của con tôi, buông ra ư? Anh cảm thấy có khả năng này sao?" Huyền Vũ Thác Hàn cũng nổi giận, người sáng suốt cũng có thể nhìn ra được ánh mắt của người đàn ông này nhìn người phụ nữ ở trên vai anh có cái gì đó không đúng.
Ánh mắt của Huyền Vũ Thác Hàn rét lạnh quét về phía Minh Phách Thiên đang đứng cùng với Long Húc Hàng ở bên kia.
"Sau khi trở về, lập tức tìm Mục Sư giúp tôi." Anh lạnh lùng nói.
Đúng là chấn động! Lão đại của bọn họ thật là đẹp trai, lại trực tiếp cướp người ở trên địa bàn của người ta như vậy!
Long Húc Hàng nâng khóe miệng lên cười nói: "Không thành vấn đề, cứ để tôi lo."
Huyền Vũ Thác Hàn lạnh lùng cất bước, khiêng cô gái đang không ngừng giãy giụa ở trên vai bước nhanh đi tới cửa, định trở về sẽ đi làm giấy chứng nhận kết hôn luôn.
Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi - Bối Nhi Quá Kỳ