Love is always within. When you try to dramatize your love, you lose the depth of the love.

Charan Singh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 215
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 615 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 04:11:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 75: Lại Gặp Minh Hạo Thiên!
ạn chén!"
"Thêm một chén nữa..., thêm một chén nữa! Hôm nay xem như là tiệc tẩy trần cho Vũ và Tuyết luôn, ha ha, không ngờ đi trên đường còn có thể nhặt được hơn một ngàn tệ, thật sự là quá đã, hôm nay ba người chúng ta cứ uống xả láng, đợi đến tối sẽ hành động!".
Ba người họ vốn đang ở trên đường đi dạo, không ngờ khi ngang qua một con hẻm thì đột nhiên ánh mắt gian tà của Xá Cơ Hoa lại liếc thấy một xấp tiền dính đầy bụi đất ở trong, trong đầu lập tức lóe lên ý tưởng làm tiệc tẩy trần cho hai cô bạn thân trở về nước không lâu, vì thế mới có mặt tại nhà hàng có chút danh tiếng này.
Tiếp tục rót rượu vào, Xá Cơ Hoa vui vẻ giơ ly lên cao, hào hứng uống một hơi cạn sạch, rồi hô lớn: "Nhân viên phục vụ, thêm một ly rượu mơ nữa! À, mang thêm cả bia lên đây!".
"A Hoa, cậu uống nhiều quá rồi đấy? Dường như hôm nay cậu hào hứng phấn chấn hơn mọi ngày thì phải! Nếu say rồi thì buổi tối làm thế nào à?". Hạ Tình Vũ nhẹ nhàng để ly rượu xuống, cô cũng uống không ít, hai gò má mềm mại cũng đỏ ửng lên nhưng trong đầu vẫn nghĩ đến chuyện tối nay.
Hoàng Bộ Tuyết uống nước chanh, vừa sảng lảng nói: "Ái chà, tất nhiên là hưng phấn rồi! Hơn một ngàn tệ cơ mà, trời ạ, biết bao người qua kẻ lại mà chỉ có A Hoa nhìn thấy, con bé này, trời sinh đã may mắn, hì hì, nói cho cậu biếy, tối nay đến Câu Lạc Bộ, khẳng định cũng sẽ may mắn liên tiếp, chúng ta cần phải mang theo máy ảnh, có thể chụp bao nhiêu thì chụp bấy nhiêu, đến lúc đó, mình cũng có thể lấy thêm được chút tiền thưởng, lúc ấy sẽ đến lượt mình mời khách, ha ha......"
Uống mấy ly rượu cộng thêm vài chai bia, ba cô gái hưng phấn, ai nấy cũng chếnh choáng trong men say.
"Nhưng có vấn đề gì không? Chúng ta đều là đàn bà con gái, vào được bên trong cũng là một vấn đề!". Hạ Tình Vũ khẽ nhíu mày, lo âu nhìn sang Hoàng Bộ Tuyết nói.
"Tuyết, cậu chỗ kia có nhân viên phục vụ nữ không? Nếu như bọn họ không cho chúng ta vào thì làm thế nào?".
"Đúng vậy, nếu vào câu lạc bộ đồng tính, chúng ta có thể giả bộ là les, nhưng nếu như chân chính muốn vào Câu lạc bộ đồng tính nam thì hình như không có khả năng!". Hoàng Bộ Tuyết cũng có chút hoang mang, lúc trước nghe bạn mình vừa kích động vừa nói, cho nên cũng quên mất.
"Để mình gọi điện thoại hỏi một chút."
Xá Cơ Hoa liền vỗ vỗ hai người kia một cái, rồi cười to nói:"Các cậu ngốc thế, bọn họ không cho vào, chẳng lẽ chúng ta lại không có biện pháp nào sao, hai người đã quên năm đó sở trường của chúng ta là gì à, việc vào cửa có thể làm khó được các chị đây sao?"
"Ừ, có đạo lý."
"Nếu thế thì chúng ta phải làm thêm một ly nữa mới được!"
Hạ Tình Vũ và Hoàng Bộ Tuyết sau khi nghĩ thông liền cùng nhau nâng chén.
"Á! Không được......", Xá Xơ Hoa đột nhiên đặt ly xuống, đứng lên đi ra ngoài cửa.
"Sao vậy?"
"Xảy ra chuyện gì?"
"Buồn tè!", bỏ lại hai chữ, cửa đã bị đóng sầm lại, từ đó có thể thấy được mỗ nữ nào đó đang gấp như thế nào.
"Nhà vệ sinh, nhà vệ sinh ở đâu chứ?", Xá Cơ Hoa lượn đi lượn lại tìm kiếm, mặt kìm nén đến đỏ bừng, nhưng lại không thấy bóng dáng của nhân viên phục vụ nào, đây rốt cuộc là nhà hàng khỉ gió gì, gấp chết cô rồi.
"A!"
Vội vàng chạy đi, đúng lúc đến chỗ rẽ lại va phải một lồng ngực cứng rắn.
"Cô là ai? Lại dám chạy loạn vào đây!", tiếng quát tràn đầy sát khí vang lên, hai người áo đen đồng thời bước lên bảo vệ người đàn ông bên cạnh.
"CMN, ai là người sai ở đây chứ, đụng vào người khác đã không xin lỗi còn dám ở chỗ này sủa loạn!". Xá Cơ Hoa ngã bịch xuống đất, đã đang nín đến sắp hỏng đột ngột lại bị va chạm mạnh như vậy, nhất thời bốc khói lên đầu, lập tức đứng vọt lên chỉ vào bọn họ quát lại.
Có điều vừa ngẩng đầu không ngờ lại nhìn thấy một gương mặt đáng chết, không kịp suy nghĩ kỹ đã vội vàng tiến lên nắm lấy cổ áo người đàn ông cao lớn mắng: "Minh Hạo Thiên, đồ đáng chết, mau cho trả tiền lại cho tôi, đừng tưởng rằng lần trước không nhận ra thì không cần trả tiền, tôi cho anh hay, lần này dù có hóa thành tro, tôi cũng có thể lập tức nhận ra anh, tuyệt đối không để cho anh có cơ hội chạy thoát, mau trả tiền đây!".
Một tên áo đen vừa định móc súng ra, bị Minh Hạo Thiên trừng một cái, đồng loạt lui về phía sau mấy bước.
"Thế nào? Hiện tại cho giả vờ ngây ngô phải không? Tôi cảnh cáo anh, giấy nợ kia tôi vẫn giữ rất kỹ, anh mà dám không nhận, tôi sẽ lập tức đến đồn cảnh sát kiện anh!". Thấy mặt của người nào đó vẫn lạnh băng băng, có lẽ không nhận ra mình là ai, Xá Cơ Hoa lại tiếp tục hung dữ uy hiếp.
Nhưng vừa dùng lực, cơn buồn đái lại vọt lên, so với vừa rồi lại càng thêm gấp, mẹ nó chứ, cố nhịn vậy
~Minh Hạo Thiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại hồng hồng không chớp, dường như không hề để ý đến việc cô đang siết cổ áo mình, lên tiếng: "Cô nhớ ra tôi rồi hả?".
Con mẹ nó, lúc này đã là lúc nào rồi mà còn hỏi vấn đề nhàm chán, không nhớ thì có thể nhận ra anh ta sao?
"Đừng có mà ra vẻ, mau mau trả tiền lại cho tôi, nhanh lên một chút". Nghẹn sắp chết rồi, hai chân thon dài khép chặt lại, cố nhịn xuống.
Minh Hạo Thiên thấy vậy, khóe miệng lạnh lẽo khẽ nhếch lên hỏi: “Cô ở phòng nào?"
"Số XX!", Xá Cơ Hoa cũng không biết tại sao lại lại thuận miệng nói như vậy, có thể gấp gáp quá không nhịn được nữa liền buông người kia ra, phóng tới hành lang phía đằng sau.
"Nhà vệ sinh ở hành lang thứ hai bên phải!". Minh Hạo Thiên nhất thời tốt bụng, lớn tiếng nhắc nhở.
Cho đến khi bóng dáng của cô biến mất ở dãy hành lang, tâm tình của ai đó vẫn còn rất tốt, khóe miệng cũng vẫn cong lên.
"Lão đại, làm sao anh lại để cho cô gái kia làm càn như vậy?". Sa Quỷ nhìn về phía Xá Cơ Hoa vừa biến mất, vội cau mày hỏi, trong lòng không hề có chút cảm tình gì với người vừa rồi.
Mà Sa U ở một bên thì lại ngược lại hoàn toàn, vô cùng thưởng thức dáng vẻ không hề làm bộ làm tịch kia: "Cô bé kia chính là cô gái trong bữa tiệc tối hôm trước!"
"Cô ta, chính là người mà tôi vẫn muốn các cậu đi tìm!"
"Ah......"
"Không thể nào......"
Nói như vậy, cô gái kia chính là ân nhân cứu mạng của Lão đại? Trong lòng hai người đồng thời thoáng qua một tia kính ý! Mặc kệ như thế nào, đó chính là ân nhân cứu mạng của Lão đại bọn họ.
"Vậy Lão đại, chúng ta ở đây chờ cô ấy sao?". Bọn họ còn có việc gấp phải đi, nhưng......
Minh Hạo Thiên sửa lại cổ áo, sau đó liền quay đầu đi ra ngoài: "Không cần, tôi tin, chúng tôi sẽ còn gặp lại nhau, mau gọi cho quản lý X, bảo hóa đơn của cô ấy cứ tính cho tôi!".
"Vâng!"
Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi - Bối Nhi Quá Kỳ