The act of love . . . is a confession. Selfishness screams aloud, vanity shows off, or else true generosity reveals itself.

Albert Camus

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 215
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 615 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 04:11:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 67: Mẹ Nó, Lại Là Cô?
nh Thác Hàn, anh hãy nhảy một bản với em nha, có được không vậy, anh Thác Hàn!...”
Dường như không hề thấy Minh Hạo Thiên ở bên cạnh, Trì Á Hinh dẩu cái miệng nhỏ nhắn lên mãnh liệt dán lên quấn lấy trên người Huyền Vũ Thác Hàn nói
Đáy mắt hiện lên vẻ không kiên nhẫn, Huyền Vũ Thác Hàn gỡ cánh tay đang bám lấy cánh tay anh, “Đừng quá đáng quá.”
Bởi vì quan hệ với Trì Mộc Dã, Huyền Vũ Thác Hàn mới không để cho người ném cô ta ra bên ngoài, nhưng cũng không chứng minh anh có thể nhẫn nhịn được cô cố tình gây sự như vậy.
“Em nào có quá đáng quá, anh Thác Hàn, chỉ một bản, chỉ cần một bản em sẽ không làm phiền anh, có được không anh Thác Hàn? Anh Thác Hàn...’
“Ọe...”
“Anh Thác Hàn!”
“Ọe... Ọe...”
“Thác...”
“Ọe... Ọe... Ọe...”
Mặc dù có tiếng nhạc, nhưng cũng vừa phải, cho nên người xung quanh chỉ cần nói chuyện lớn tiếng chút, cũng có thể nghe được, mà từng tiếng từng tiếng nôn mửa kia, giống như đang đối nghịch với cô, cô không nói cũng sẽ không ói, cô vừa mở miệng, tiếng nôn mửa kia lại không ngừng.
Trì Á Hinh vốn tâm cao khí ngạo, bị d1en d4nl 3q21y d0n từ chối còn không cảm thấy xấu hổ, nhưng lại bị người khác nôn mửa như vậy, mặt lập tức biến sắc, trừng mắt nhìn về phía vị trí cách vài cái bàn, chỉ thấy người nọ ngồi khom người, không thấy rõ người.
“Là ai?” Bởi vì còn người bên cạnh, cũng không dám phát tác.
Vài giây sau cũng không có tiếng vang, mà tiếng nôn mửa này, cũng không có! Trì Á Hinh mặc dù tức giận, nhưng đành nhịn xuống.
Huyền Vũ Thác Hàn và Minh Hạo Thiên cũng nghe thấy tiếng nên nhìn qua, nhưng chỉ thấy một cái thắt lưng khom xuống, cho nên cũng không để ý nhiều.
Lúc này, âm nhạc trong phòng tiệc cũng sắp chuẩn bị kết thúc rồi, mà Trì Á Hinh đã sớm đổi xong một bản nhạc chậm của riêng mình, vừa nghe, lập tức bất chấp rồi, trực tiếp đi tới ôm chặt lấy cánh tay anh, “Em mặc kệ, dù sao anh Thác Hàn không nhảy một bản với em, em sẽ khóc cho anh xem.”
“Buông tay!” Ánh mắt Huyền Vũ Thác Hàn lạnh lẽo, định xoay tay lại, nhưng cô lại nắm chặt không buông.
“Không buông, không buông, chính là không buông, nếu như anh Thác Hàn không đồng ý, em sẽ khóc cho anh xem.” Nói xong, nước mắt đã tí tách tí tách rơi xuống không ngừng.
Mẹ nó, Huyền Vũ Thác Hàn không nhịn được nữa nháy mắt ra dấu với Minh Hạo Thiên ở bên cạnh, tuy rằng anh không có cảm giác gì với nước mắt của phụ nữ, nhưng chú Trì ở đây, anh cũng không nên quá đáng quá.
Minh Hạo Thiên thấy vậy, lạnh lùng lắc đầu một cái, tiếp tục thưởng thức trà của mình, phiền phức của bản thân, tự bản thân giải quyết, anh cũng không có hứng thú quấy rối.
“Hu... Anh Thác Hàn!” Thấy Huyền Vũ Thác Hàn không lên tiếng, Trì Á Hinh vui vẻ trong lòng chiêu này người đàn ông nào không trúng?
“Có được không anh Thác Hàn? Chẳng qua chỉ là một điệu nhảy, chẳng lẽ anh Thác Hàn không thể theo em sao? Hu...”
“Ọe...”
Vừa rồi Xá Cơ Hoa không buồn ói như vậy, vừa định đứng dậy, nhưng giọng nói nhõng nhẽo làm nũng của người phụ nữ này phá nát rồi! Người phụ nữ này, có thể khiến người ta đến mức chán ghét, thật sự quá mạnh ròi.
“Ọe...”
Nhưng TM nó, cô sắp phun cả dạ dày ra rồi, sao người phụ nữ kia không thể cút đi mà lên tiếng ở đây? Khó chịu muốn chết rồi...
“Ọe...”
Huyền Vũ Thác Hàn cau mày nhìn về phía âm thanh phát ra, cứ có cảm giác người này rất giống người phụ nữ kia, nhưng không có đạo lý, thời gian này, cô chắc còn ở phòng bếp!
“Thác...”
“Ọe...”
Lần này, Trì Á Hinh cuối cùng rõ ràng cảm thấy tiếng nôn mửa này chính là nhằm vào cô mà tới, tính khí đại tiểu thư nổi lên, buông Huyền Vũ Thác Hàn ra rồi ‘lộp cộp’ đi về phía này.
“Rốt cuộc là kẻ nào không biết sống chết dám chống lại tôi vậy? Tôi hôm nay...”
“Ọe...” Xá Cơ Hoa khom lưng cúi xuống, vốn định nhịn về, nhưng nhất thời trong giọng nói của cô ta, lại nôn mửa.
Mẹ nó, hiện giờ Xá Cơ Hoa thật sự muốn trong tay có một loại thuốc đọc có thể độc khiến người ta bị câm, nếu như có, cô nhất định rót cho cô ta mười lọ tám lọ, nhưng cô lúc này, lại nôn đến mức ngay cả hơi sức đứng lên cũng không có.
Mà Trì Á Hinh nhất thời không lên tiếng, là bởi vì người chống lại cô, lại là cô ta, mà lúc này, âm nhạc của buổi tiệc đột nhiên dừng lại, tiếng nhạc du dương chậm rãi, bồng bềnh vang lên.
Khóe miệng Trì Á Hinh nhếch lên nở nụ cười nhạt, xoay người nhanh chóng chạy về phía bên cạnh Huyền Vũ Thác Hàn, “Một con quỷ uống rượu say, đừng để ý, anh Thác Hàn, mau lên, cũng bắt đầu rồi!” Nói xong, cũng trực tiếp kéo Huyền Vũ Thác Hàn vẻ mặt không kiên nhẫn, đi vào sàn nhảy.
‘Phù phù...’
“Con bà nó, lại là cô ta!”
Xá Cơ Hoa vốn vừa rồi còn yếu ớt, sau khi đôi giày cao gót bằng thủy tinh màu xanh lam chính xác là màu tím ở đó đập vào mắt, giống như hồi quang phản chiếu, cảm giác buồn nôn, lại chậm rãi biến mất không còn tăm hơi rồi, ngoại trừ toàn thân hơi không có sức lực ra, giống như không có chuyện gì, sắc mặt cũng khôi phục đỏ thắm (nhất định là bị tức).
‘Rầm!’ một cái vỗ lên trên bàn, mấy cái đĩa bánh dẻo đậu đỏ chỉ ăn một chút oanh liệt hy sinh.
“Lại dám bắt nạt đến trên đầu bà đây, không thể tha thứ.” Xá Cơ Hoa tức giận đùng đùng mãnh liệt đứng lên.
“A,...”
Không ngờ một bóng người cao lớn đứng trước mắt, lại đứng dậy đối diện với gương mặt phóng đại này, lập tức giống như bị dọa cho hết hồn, chỉ có điều, tinh thần ngược lại tinh thần hơn.
“Anh đó, ai vậy? Không có việc gì ở đây dọa người làm gì? Anh cho anh là người giữ cửa hả, tránh ra tránh ra, đừng chặn trước mặt tôi.” Vừa nghĩ tới hiện giờ trên tay trên chân bị thương, Xá Cơ Hoa siêu cấp không nhịn được gào lên.
Nếu như không có một ánh mắt của Minh Hạo Thiên, thủ hạ nấp trong chỗ tối, đã sớm cho cô một viên đạn rồi.
“Cô không nhớ ra tôi?” Trên khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng của Minh Hạo Thiên, đã kéo ra một nụ cười nhìn cô hỏi!
Vẻ mặt muốn tiền của cô đêm đó, cho đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ ràng, dáng vẻ hung dữ nói không có tiền không cứu, thật ra thì đã sớm báo cảnh sát rồi, biết mình chống đỡ không được đánh không lại những người đó, còn có thể dùng trí, cô gái như vậy, thật sự rất đặc biệt, anh cũng hơi có ý thừa nhận đúng là anh cảm thấy hứng thú với cô.
Khụ khụ! Thật ra thì, anh thật sự suy nghĩ quá nhiều rồi, người phụ nữ nào đó lúc ấy nói phải đi, cô thật sự quyết định bỏ đi, chẳng qua đám lưu manh nhiều chuyện kia muốn đánh cả chính cô mà thôi, cho nên cô mới thuận tay ‘Cứu’ anh như vậy, giấy tờ nợ này, cô còn hoàn toàn không giữ gìn hoàn hoàn chỉnh chỉnh cẩn thận đâu!
“Anh là ai? Ai biết anh! Lăn lăn lăn, đừng làm trở ngại bản tiểu thư báo thù.” Cũng không liếc mắt nhìn anh nhiều cái đờ bờ gì, đã đẩy anh ra muốn xông vào trong bữa tiệc!
Con đàn bà chết tiệt này, nó chết chắc, nhất định phải đánh cho con bà nó răng rơi đầy đất, nhưng cô nhất thời kích động, cũng quên mất trên chân sưng to một bọc lớn.
May mà tay chân Minh Hạo Thiên nhanh, đón được cô mới miễn cho cô té như chó nằm trên phân!
“Báo thù? Cô muốn tìm ai báo thù? Tôi giúp cô.” Người nào đó thật sự chọc cô, anh không ngại thay cô giết người.
Xá Cơ Hoa không để ý đến ánh sáng giết chóc lóe lên trong đáy mắt lạnh lẽo, chỉ có điều, vừa nghe anh nói như vậy, thật sự có chuyện cần nhờ anh giúp một tay.
“Anh thật sự muốn giúp tôi?” Coi như bồi thường tinh thần kinh sợ cho cô cũng không tệ, cho nên sau khi Minh Hạo Thiên gật đầu, thì vội vàng kéo đầu anh xuống, ghé vào lỗ tai anh thì thầm nói một đống.
Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi - Bối Nhi Quá Kỳ