Nguồn gốc của thiên tài là nguồn gốc của nhiệt huyết.

Benjamin Disraeli

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 215
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 615 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 04:11:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 52: Anh Đã Xem Thường Lá Gan Của Cô
ó chuyện gì mà nguyên cả một đám người cứ đứng tụ tập ở cửa thế này?"
Lúc này Hạ Tuyền Vũ được một người hầu nam ra đón, đang từ cửa lớn tiến vào, nhưng còn chưa vào đến nơi đã nhìn thấy ngay hai bóng dáng ảo não đứng ở bên cạnh cửa.
"Lão đại… Ở đây, đang có chuyện gì xảy ra thế?" Hạ Tuyền Vũ sải bước tiến vào trong đại sảnh, hai hàng lông mày đẹp mắt liền lặng lẽ nhíu chặt lại, ánh mắt đầy nghi hoặc quét qua nơi đại sảnh cực kỳ nhếch nhác.
Long Húc Hàng vừa nhìn thấy mặt, lập tức liền hưng phấn thông báo một câu với vẻ thông đồng thắm thiết hiếm thấy: "Vũ, cậu đã trở lại rồi, đi nào, đừng có hỏi trước nhiều như vậy, chúng ta mau chóng cùng đi xem náo nhiệt thôi."
Vừa nói anh vừa lôi kéo người bên cạnh đi theo, trong nội tâm thật sự thấy hiếu kỳ muốn chết. Rốt cuộc là người nào có năng lực có thể làm cho sắc mặt của lão đại nhà bọn họ lập tức trở nên đen tối như vậy.
Mà La Vũ Hiên cũng rất có sự ăn ý, liền theo sát ở phía sau, chỉ có điều, anh vừa đuổi theo hai người đi trước, đồng thời, cũng không quên bảo người hầu đi bên cạnh.
Tham gia chuyện náo nhiệt thế này, tuyệt đối không thể thiếu bọn họ được, đặc biệt bọn họ lại là những người luôn theo chân lão đại, đây chính là mối quan hệ không phải dễ dàng gì.
Gân xanh trên trán của Huyền Vũ Thác Hàn mơ hồ giật giật, sải bước đi nhanh về phía hướng phòng bếp đằng kia. Người phụ nữ chết tiệt này, một ngày không gây chuyện rắc rối với anh thì có phải là toàn thân thấy khó chịu không?
Anh còn chưa đi đến phòng bếp đã nhìn thấy bong dáng nhỏ nhắn xinh xắn đang đi tới ở phía trước mặt anh. Mà không biết cô đang cúi đầu làm gì vậy, cũng không thèm nhìn lên phía đằng trước mình, cứ như vậy vội vội vàng vàng, gấp gáp lao thẳng về phía trong lòng ngực của anh.
"A!"
“Bộp!?”
Một tiếng kêu kinh hãi vang lên, đồng thời có tiếng của đồ vật rơi vỡ nghe “bộp” một cái, vang lên tiếp theo, ngay sau đó mùi vị nhàn nhạt của nước sốt hoa hồng tỏa ra, bay lượn bồng bềnh.
"Trời, nước sốt hoa hồng của tôi!" Xá Cơ Hoa đau lòng lập tức kêu to.
"Cô làm gì thế? Không biết mở to mắt nhìn à?" Cô gái chết tiệt này, chẳng lẽ khi đi đường cũng không buồn nhìn đường nữa sao? Huyền Vũ Thác Hàn quát to, sắc mặt âm trầm.
Bình nước sốt hoa hồng này chính là do cô đã đặc biệt chế biến ra, vốn dĩ cô muốn mang đi mời những “người anh em” bình thường ở sau nhà, thuận tiện tìm cách giao tiếp tình cảm một chút. Thật không nghĩ đến đã bị đụng rơi vỡ không còn, lại còn bị quát lớn như vậy, mỗ nữ cũng lập tức bùng nổ: "Anh ấy nhá, anh mới là người không có mắt. Anh có biết rằng thứ này tôi đã phải tốn rất nhiều công sức mới ủ thành công được như vậy hay không, hả?"
Hàng lông mày của Huyền Vũ Thác Hàn nhíu lại, anh cúi đầu quét mắt nhìn chiếc bình gốm sứ men xanh từ thời Khang Hi vỡ vụn, nằm lẫn lộn với đủ loại cánh hoa hồng xanh xanh đỏ đỏ được dầm nát ở trên mặt đất. Cũng không hiểu vì sao, lúc trước rõ ràng anh lại có thể kiềm chế được bản thân không phản đối cô đã mang chiếc bình cổ trong phòng ra sử dụng nó để ngâm ủ cánh hoa hồng. Bây giờ nhìn thấy chiếc bình cổ có giá trị xa xỉ kia bị vỡ thành mảnh nhỏ như vậy, trong nội tâm của anh lại chỉ thấy bực bội vì cô đi đường mà lại không chịu nhìn đường.
Nhìn người trước mắt đang chống nạnh như không biết phải trái, hàng lông mày đen của Huyền Vũ Thác Hàn giãn ra, thầm nghĩ: anh sẽ không để mình bộc phát ra tật xấu gì chứ?
Xá Cơ Hoa thấy anh không đáp lại, sự tức giận lúc trước cũng liền dịu lại dần dần, đã tiêu tan đi một chút, "Được rồi được rồi, thiếu gia muốn đi chơi thì hãy đi một bên, đừng ở chỗ này làm vướng chân vướng tay cho những người hầu chúng tôi thêm phiền!"
"A, đúng rồi, cơm canh đã chuẩn bị xong, Tiểu Cương đã bày biện ở phòng ăn rồi, nếu có chuyện gì, ngài trực tiếp tìm Tiểu Cương là được." Xá Cơ Hoa nói xong cũng không còn tức giận, cũng không buồn ở lại để ngắm cái vẻ mặt đầy âm trầm của mỗ nam nào đó nữa, liền xoay người rời đi, dự định tiếp tục trở lại phòng bếp tiếp tục lấy bình nước sốt hoa hồng khác.
Sự kiện này làm cho ba người phía sau kia, vốn dĩ muốn đến nơi này để được xem náo nhiệt, lập tức liền trợn tròn mắt lên vì kinh sợ. Mãi cho đến khi bong dáng nhỏ nhắn xinh xắn nọ đã biến mất ở phía đầu hành lang bên kia, ba người bọn họ mới hoàn hồn sau một hồi sửng sốt, nhìn về phía mỗ nam nào đó vẫn còn đứng một bên, lâm vào trong tình trạng “suy nghĩ sâu xa”, hỏi một câu.
"Lão đại, đây chẳng phải là chiếc bình sứ men xanh mà năm trước ngài đã đấu giá được ở thành phố M mang về hay sao?" Nhìn những mảnh sứ vỡ vụn nằm ở trên mặt đất, trên khuôn mặt tuấn tú của La Vũ Hiên thật sự không kiềm chế được sự kinh ngạc, liền mở miệng hỏi.
Huyền Vũ Thác Hàn có sở thích thu thập đồ cổ, mà bản thân anh lại là trợ lý luôn ở bên cạnh Huyền Vũ Thác Hàn, những thứ đồ cổ ở trong nhà của Huyền Vũ Thác Hàn kia, đều phải trải qua tay của anh, món đó đồ sứ kia chính là do anh đã ra giá chụp được.
"Lão đại, người vừa mới rồi có phải là nữ hầu toàn năng mà lão phu nhân đã nói không vậy?" Long Húc Hàng tựa như cũng bị “kích thích” kêu lên dường như rất hoảng hốt kinh sợ.
"Lão đại, cô gái này không phải là người còn vị thành niên đó chứ? Lần này ánh mắt của lão phu nhân có chút…” Đến ngay cả Hạ Tuyền Vũ vốn là người luôn luôn lạnh lùng băng giá, cũng trở nên hơi có chút bát quái rồi. Ba tháng anh không trở về, anh thật sự đã bị bỏ lỡ không ít những chuyện náo nhiệt ở nơi này rồi.
"Lão đại…"
“…”
Trong nhà ăn, bốn xa hoa đẹp trai tuấn dật đang ăn cơm, bên cạnh, còn có hai người giúp việc nam hầu hạ.
Đột nhiên, trước bàn ăn xa hoa, ba người đàn ông cao lớn anh tuấn như bạch mã hoàng tử nhưng hình tượng lại không đồng nhất, phun ra một miếng lớn.
"Phụt… Thứ gì thế này! Mặn chết đi được, nước, mau đi lấy nước cho tôi…"
"Khụ…Khụ… Cay…"
"Phì… đắng qua, thật khó ăn......"
Dao nĩa chậm nửa nhịp, mới vừa vặn đưa đến bên miệng, Huyền Vũ Thác Hàn liền dừng tay lại thả dao nĩa trong tay ra, quét mắt nhìn tảng thịt bò trên bàn cơm, màu sắc, hương vị đều đủ cả, lại đưa mắt nhìn ba người bạn tốt của mình không có chút hình tượng tốt nào kia, tựa hồ đã hiểu ra điều gì đó, ánh mắt lập tức trầm xuống, trong nháy mắt sắc mặt trở nên khó coi vô cùng.
Người phụ nữ đáng chết kia, anh thật sự đã xem thường lá gan của cô rồi.
Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi - Bối Nhi Quá Kỳ