Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 84
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 686 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 01:04:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34: Ăn Dấm
iết Quân Lương giống như không có việc gì, lại thay Đằng Vân họa mi bên kia.
Trong mắt Tụ Dao, miễn bàn Tiết Quân Lương có bao nhiêu yêu thương, nàng còn cảm thấy Tiết vương có thể tính là một đế vương tối si tình, nhưng trong mắt Đằng Vân, Tiết Quân Lương quả thật khó có thể nắm bắt.
Tiết Quân Lương hỉ nộ vô thường, mấy ngày trước đây còn trợn mắt với mình, mình là người muốn giết y, dù không ám sát thành công, cũng không có đạo lý hai ngày liền quên sạch sẽ, lại bày ra thái độ yêu thương.
Tiết Quân Lương họa xong, thưởng thức kiệt tác của mình một chút, giống như rất vừa lòng, sau đó phất tay bảo ngươi lui ra ngoài, phân phó hôm nay qua đêm ở Vân Phượng cung.
Tiết Quân Lương lại thoa chút phấn mỏng cho hắn, Đằng Vân trải qua chuyện như vậy, không cần thiết thật dễ nhìn, nhưng ít nhất khí sắc tốt hơn.
Lại cầm lấy lược gỗ khắc hoa, đứng phía sau Đằng Vân, thay hắn nhẹ nhàng chải tóc.
Đằng Vân lạnh nhạt nhìn thân ảnh Tiết Quân Lương trong gương đồng, có vẻ mờ ảo, không chân thật, hắn hít sâu vài hơi, áp chế khô nóng trên mặt.
Tiết Quân Lương không mở miệng, Đằng Vân cũng không nói, hai người bọn họ, một người lẳng lặng chải tóc, một người ngồi yên.
Sau một lúc, Đằng Vân lên tiếng: “Bệ hạ… Ta nghe nói quân đội phái tới phương Bắc bị đánh bất ngờ.” Nếu hắn đã cùng Tiết Quân Lương xé rách da mặt, không để ý sinh tử, liền không ủy khuất chính mình xưng nô tì hay thiếp thân.
Tiết Quân Lương ngẩng đầu nhìn thoáng qua gương, giao hòa với ánh mắt Đằng Vân, cười nói: “Lần đầu tiên ái phi chủ động nói chuyện với ta, thật đáng mừng a, cái này chứng tỏ tình cảm của ta và ái phi càng thân thiết hơn sao?”
Đằng Vân nghe y đáp phi sở vấn (không trả lời đúng câu hỏi), cũng không nói lời nào.
Tay Tiết Quân Lương không có dừng, vẫn chậm rãi chải tóc cho hắn, tóc đen mềm mại mát lạnh, giống như thác nước, Tiết Quân Lương còn nhớ rõ đêm đó, y đặt Đằng Vân trên giường, người nọ tóc tai tán loạn.
“Ngươi muốn hỏi Trình Điền đánh lén thành công không, hay muốn hỏi… Tiết Ngọc?”
Đằng Vân nghe y nhắc tới, mới nhớ lại, mọi người còn truyền lưu chuyện tình cảm nửa thật nửa giả xưa cũ của Hoàng hậu nương nương và Trấn Cương hầu Tiết Ngọc, lời của mình nghe vào tai Tiết Quân Lương, phỏng chừng không quá xuôi tai.
Đằng Vân nói: “Cũng không phải.”
“A, cũng không phải.”
Tiết Quân Lương cũng không truy vấn, giống như hoàn toàn không có hứng thú, quốc gia đại sự này đó đều không hấp dẫn như tóc của Đằng Vân.
Đằng Vân đành phải nói tiếp: “Ta… Muốn hỏi Đằng Thường.”
Lúc này Tiết Quân Lương lại nở nụ cười, nói: “Ái phi, có lẽ ngươi không biết, trước kia ta từng nghe Đằng phi nói, ngươi và Đằng Thường quan hệ sâu.”
Đằng Vân mãnh liệt chấn động, hắn cực nhanh giương mắt nhìn gương đồng, không nghĩ tới Tiết Quân Lương chỉ chờ ánh mắt này của hắn, bối rối cùng khiếp sợ, vừa lúc bị Tiết Quân Lương nắm bắt.
Tiết Quân Lương vén một lọn tóc của hắn lên, đặt bên miệng mà hôn, cười nói: “Lúc ấy ta không tin, còn quát mắng Đằng phi… Thế nào? Chẳng lẽ ái phi muốn nói cho ta biết, quan hệ của các ngươi thật sự không ít?”
“Bệ hạ hồ đồ, Phụng quốc và Đằng quốc cách nhau đâu chỉ ngàn dặm, Đằng Thường cả đời không qua Phụng quốc, đâu thể có quan hệ gì?”
Tiết Quân Lương nắm lọn tóc kia không buông tay, cọ cọ bên môi Đằng Vân, híp mắt cười nói: “Cũng đúng.”
Y nói xong lại nói: “Phái Đằng Thường đi đánh giặc lập công, mắt của ta không nhìn sai, Đằng Thường còn chưa tới quân doanh, liền trảm đầu Mã Kính.”
“Mã Kính…”
Đằng Vân nhẩm một tiếng, thân phận Mã Kính không nhỏ, hắn có biết đến.
Trình Điền dũng mãnh thiện chiến, quyền khuynh triều dã, đáng tiếc không có nhi tử, thê thất sinh hạ đều là nữ nhi, Mã Kính là chất tử của hắn, từ nhỏ được Trình Điền mang theo bên người, có thể xem như thân sinh.
Tuy còn trẻ, nhưng Mã Kính thừa hưởng sự dũng mãnh của cậu mình, một cây đại đao đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, chưa từng bại dưới tay ai, hiện giờ lại bị Đằng Thường trảm thủ.
Đằng Vân biết Đằng Thường xuất thân võ tướng, từ nhỏ đi theo Đằng quốc tiên hoàng Nam chinh Bắc chiến, đó cũng từng là thời đại huy hoàng nhất của Đằng quốc.
Nhưng từ khi phụ hoàng của mình bước lên ngôi vị Đằng vương, Đằng Thường bị tước binh quyền, ở lại kinh sư, đã mười năm không chạm đao thương.
Tuy rằng người tập võ sẽ không quên võ công, nhưng bao nhiêu cũng mới lạ, để Đằng Thường trở về chiến trường, Đằng Vân thật sự thay y đổ mồ hôi.
Tiết Quân Lương nhìn hắn xuất thần, cũng không nhắc nhở đối phương, cũng không mất hứng, Tiết Quân Lương chỉ cảm thấy, hoàng hậu của mình, quả nhiên có chút liên hệ với Đằng Thường, chẳng qua có rất nhiều sự nói không thông.
Tựa như hoàng hậu đã nói, Phụng Vân cả đời sinh tại thâm cung hậu viện, nữ nhi hoàng tộc tới lúc lấy chồng mới bước ra ngoài, thời điểm khác căn bản không thể xuất đầu lộ diện. Mà Đằng Thường lại chưa từng tới Phụng quốc.
Nhưng ánh mắt hoàng hậu, lại không giống như đang lừa gạt ….
******
Phụng quốc khoa cử vốn sáu năm tổ chức một lần, nếu ngươi thi rớt, vậy chờ sáu năm sau, rớt lần nữa, mười hai năm liền uổng phí.
Tuy Phụng Minh tâm ngoan thủ lạt, nhưng kỳ thật là người hiểu biết, hắn thượng vị không lâu liền đổi văn võ khoa cử ba năm một lần, được không ít người ủng hộ.
Phụng quốc có thư sinh tên Lữ Thế Thần, ba năm trước được quận đề cử hiếu liêm, có thể nói là tài trí hơn người, nhưng Lữ Thế Thần này đầu óc đơn giản, chỉ đọc sách, không biết đạo lí đối nhân xử thế chốn quan trường.
Lẽ ra được đề cử thành hiếu liêm, quan viên phía trên sẽ cho Lữ Thế Thần một lượng bạc làm lộ phí, sau đó tự chuẩn bị mã xa vào kinh đi thi.
Nhưng từ xưa đến nay nào có đạo lí phía trên chi bạc, đều là phía dưới lấy lòng phía trên còn không kịp.
Lữ Thế Thần nhà bốn vách tường, ăn cháo uống nước đều nhờ tiền bán tranh bán chữ, bạc đâu lấy lòng thượng cấp, hắn còn đang chờ một lượng bạc kia đó.
Không có ngon ngọt không có nước luộc, kết quả chọc giận quan viên, thôi hiếu liêm của hắn, rõ ràng hắn được lên kinh thi đình, lại sửa thành người khác, đơn giản là người kia có tiền hơn hắn.
Lữ Thế Thần vẫn luôn chờ người ta đưa tiền cho hắn thượng kinh, đợi một tháng, nghe được hiếu liêm đã đến kinh thành, thế hắn mới biết, từ đó về sau việc này cũng thành trò cười.
Lữ Thế Thần chính là lũ thế trầm, vĩnh viễn đừng nghĩ vượt qua long môn.
Ba năm sau, Lữ Thế Thần lại vì nguyên nhân như vậy, bị thôi hiếu liêm, lần này phí thời gian phí công sức, Lữ Thế Thần rốt cục thiếu kiên nhẫn, tập trung những người đọc sách, gây ra huyên náo.
Quan viên địa phương bắt không ít thư sinh, lập tức khơi dậy sự phẫn nộ của dân chúng, muốn trấn áp càng khó.
Vừa vặn Phụng Minh vì chuyện Triệu Lục, khó có thể bình tâm tĩnh khí, liền chuẩn bị ra cung đi dạo, thuận tiện quan sát dân tình.
Thời điểm Phụng Minh tới tiểu quận, nhóm thư sinh đang nháo sự, bọn quan viên vừa lo trấn áp vừa chuẩn bị chuyện nghỉ ngơi của Phụng vương, bận tối mày tối mặt, vốn tình toán tốt lắm, nhưng lúc nghênh giá, có một tờ giấy thổi tới chân Phụng vương.
Phụng Minh thấy chữ viết rõ ràng trên tờ giấy, có vài phần hữu lực, hơn nữa nhìn từ xa, lại gần giống chữ Triệu Lục.
Phụng Minh biết mình choáng váng, có chữ nào giống chữ Trục Lộc hầu chứ, hắn nhặt lên nhìn nhìn, quả thật không giống, chính là hắn rất nhớ Triệu Lục, miệng hắn nói một cách quyết liệt, nhưng trong lòng không bỏ xuống được.
Trên tờ giấy mắng quan lại Phụng quốc ăn hối lộ trái pháp luật, thậm chí còn mắng cả Phụng Minh.
Quan viên quỳ nghênh đón đều nơm nớp lo sợ không dám ngẩng đầu, Phụng Minh đột nhiên cười, “Có tài văn chương.”
Vì thế Lữ Thế Thần bắt đầu thăng chức rất nhanh, một bước lên mây, đừng nói một lượng bạc, toàn bộ quan lại trong quận, đều dâng tiền đưa hắn tới kinh thành.
Lữ Thế Thần thượng kinh tham gia thi đình, Phụng Minh lại ca ngợi hắn sáng suốt, từ khi đó, mọi người đều biết, hứng thú của Phụng vương với Trục Lộc hầu đã phai nhạt, hồng nhân hiện tại là một con một sách tên Lữ Thế Thần.
Bất quá danh khí của con mọt sách này có chút lớn, trong vòng ba tháng thăng cấp liên tục, liền biến thành Tể tướng của Phụng quốc.
Lữ Thế Thần là một con mọt sách đúng nghĩa, trung tâm, nhân nghĩa, ghét ác như cừu, Tể tướng tuổi trẻ mới vào quan trường còn không biết triều đình dơ bẩn, từ dưới lên trên đều đồn đãi Lữ Thế Thần thượng long sàng, thậm chí Trục Lộc hầu cũng nghe được tin đồn này, chỉ mỗi Lữ Thế Thần không biết.
Có một lần Phụng vương đùa chim tước tại hoa viên, Lữ tướng có việc khởi tấu, Phụng vương liền thuận tay hỏi hắn, “Cái bụng màu xanh đẹp hơn, hay màu đỏ đẹp hơn?”
Lữ Thế Thần thẳng thắn nói: “Thần chỉ biết sửa đê như thế nào, phòng hồng thủy như thế nào, cứu nạn dân như thế nào, nếu Đại vương muốn xem xét chim tước, thứ cho thần ngu dốt, không thể vì Đại vương phân ưu.”
Tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người, dùng khẩu khí này nói chuyện với một quân vương tâm ngoan thủ lạt, quả thực là không muốn sống nữa, nhưng Phụng Minh nghe xong, chỉ cười nói: “Là cô sai sót, được Thế Thần nhắc nhở.”
Mọi người càng xác định, Lữ Thế Thần này là nhân vật không ai bì nổi.
Triệu Lục xem hết thảy, trong lòng y có chút bị đè nén, nhưng không biết vì cái gì.
Thụy Tuyết cười nói: “Chủ tử gần đây tâm tình không tốt?”
Triệu Lục gật gật đầu, nói: “Quả thật như thế.”
Thụy Tuyết nói: “Vậy liền tiến cung nhìn Đại vương một cái, vì dỗi không đi, bực bội ảnh hưởng bản thân thì làm thế nào?”
Triệu Lục cau mày nói: “Cái đó và Phụng vương có quan hệ gì.”
“Chủ tử ngài đừng không thừa nhận, Thụy Tuyết đã đi theo ngài năm năm.” Thụy Tuyết nói: “Ngài cơm ăn không vô, ngủ không an ổn, Đại vương đi tuần ngài một ngày hỏi ba lần khi nào thì trở về, Đại vương triệu kiến Lữ tướng, ngài liền nhíu mày.”
Triệu Lục trong lòng máy động, tất cả đều bị Thụy Tuyết nói trúng, nhưng y cảm thấy đó không liên quan tới Phụng vương, hoặc là thực sự có liên quan tới Phụng vương, cũng chỉ vì Lữ tướng là một nhân tài, y không muốn Lữ tướng quá thân cận với Phụng Minh, không muốn Phụng Minh biến thành minh quân, mục đích của y ở Phụng quốc, chính là muốn biến Phụng Minh trở thành một hôn quân tiếng xấu muôn đời.
Hiện giờ chỉ thiếu chút nữa y thành công, y thật vất vả khiến Phụng Minh trở nên đồi bại như vậy, sao có thể cho phép Lữ Thế Thần xuất hiện.
Lữ Thế Thần làm Tể tướng mới nửa tháng, ra lệnh trì hà, giảm miễn thu thuế, mở rộng khoa khảo, đề nghị thư sinh không cần quận đề cử, tự mình dự thi, sàng chọn từ dưới lên trên, tránh quan lại ăn hối lộ.
Hắn xem Phụng Minh như ân nhân, Phụng Minh đối đãi với hắn như thái phó.
Triệu Lục càng nghĩ càng phiền toái, vừa nghĩ tới Phụng Minh, y liền ngồi không yên, đứng dậy chuẩn bị ngựa, tiến cung.
Trục Lộc hầu tiến cung không cần đệ bài tử, không cần xuống ngựa, không cần trích đao, đây đều là quy củ cũ, từ khi hoàng cung biết tới cái tên Triệu Lục, những quy củ bất thành văn liền tồn tại, cho dù Phụng Minh đã phân rõ giới hạn với y, vẫn không tước đi quyền lợi của y.
Triệu Lục xuống ngựa trước thềm ngọc, còn chưa đi đến cửa điện, liền nhìn thấy nội thị khoanh tay đứng, nội thị thỉnh an Triệu Lục, nói: “Hầu gia tới không khéo, Đại vương phân phó, lúc cùng Lữ tướng nghị sự, bất kì ai cũng không được quấy nhiễu.”
Triệu Lục hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta cũng không được?”
Y cả đời này tiến tẩm cung của Phụng Minh, cho dù Phụng vương đang ngủ, cũng không ai dám thông báo.
“Này…”
Nội thị có chút ấp a ấp úng, Triệu Lục xuất thân tướng soái, tự có uy nghiêm, càng không dám nói, cuối cùng cắn răng một cái: “Đại vương… Đại vương nói, cho dù Trục Lộc hầu đến đây, cũng không gặp.”
“Được, được…”
Triệu Lục nghe thế xem như hiểu, hóa ra Phụng Minh còn cố ý chỉ đích danh mình, cũng không biết có nên đi tạ ơn.
Trục Lộc hầu nói hai tiếng, lập tức xoay người bỏ đi.
Sau đó Triệu Lục tỉnh táo lại, vòng qua hai lần, thế nhưng đều bị chắn ngoài cửa, người thường nói quá tam ba bận, ba lần đã muốn khiêu chiến điểm mấu chốt của Triệu Lục, may mà Lữ Thế Thần vừa từ trong điện đi ra.
Hắn nhìn đến Triệu Lục thì sửng sốt một chút, kỳ thật Lữ Thế Thần sớm nghe danh Trục Lộc hầu, thời điểm hắn vẫn là thư sinh, phi thường kính trọng thiết huyết tướng quân này.
Triệu Lục là tiểu binh trong quân doanh, có thể đi đến địa vị như thế, rất nhiều người cảm thấy vì y là nam sủng của Phụng Minh, nhưng nếu không có chiến công, tướng sĩ dưới trướng Triệu Lục đã sớm phản.
Lữ Thế Thần nghe qua không ít chuyện về Triệu Lục, hắn trời sinh giữ mình trong sạch, hiển nhiên không rõ chuyện giường chiếu, còn nghĩ Triệu Lục và Phụng vương chính là quân thần chi giao.
Mặc dù Triệu Lục là Hầu gia, nhưng cùng phẩm cấp với Lữ Thế Thần, hai người gặp mặt chỉ cần chắp tay lễ là được.
Ngữ khí Triệu Lục có chút lãnh đạm, “Không biết Lữ tướng tiến cung có chuyện gì? Triệu mỗ đến ba lần, đều bị chặn ở ngoài cửa.”
Lữ Thế Thần vừa nghe, còn tưởng Triệu Lục có việc quân cơ đại sự muốn bẩm báo, xin lỗi nói: “Không không, không phải đại sự gì, chỉ là nhiều ngày Đại vương bỗng nhiên yêu thích dịch kỳ, truyền Lữ mỗ đến bàn luận.”
Triệu Lục vừa nghe, tức giận tới mức trước mắt biến thành màu đen, nhưng Lữ Thế Thần hoàn toàn không tự giác, còn thành khẩn nói mình sai sót, sợ chậm trễ quân cơ của Trục Lộc hầu, liền rời đi.
Triệu Lục lạnh băng tiến đại điện, Phụng Minh đang phê tấu chương tại noãn các, Triệu Lục đẩy cửa đi vào, Phụng Minh nghe tiếng ngẩng đầu lên.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Triệu Lục một bụng tức giận, thế nhưng bị ánh mắt phức tạp của Phụng Minh dập tắt.
Chính là Phụng Minh lập tức chuyển thành biểu tình lạnh lùng xa cách, nói: “Đưa ghế cho Hầu gia.”
Nội thị ứng lời, đưa đến một cái ghế cho Trục Lộc hầu ngồi, sau đó lui ra ngoài, đóng kỹ cửa lại.
Triệu Lục cũng không ngồi, quan sát một vòng noãn các, mở miệng nói: “Cầm đặt sau thùy liêm đâu?”
“Cầm…”
Phụng Minh tựa hồ suy nghĩ một chút, mới nhớ tới cầm trong miệng Triệu Lục là cái gì, sau đó tiếp tục cúi đầu nhìn tấu chương, vô sự nói: “Mê muội mất cả ý chí, cô cảm thấy Lữ tướng nói rất đúng, gọi người đem cầm ném.”
“Ném?”
Triệu Lục híp mắt, Phụng Minh am hiểu âm luật, đó là sinh thần năm ấy, chính mình chọn cho hắn.
Phụng Minh ngẩng đầu, nói: “Không đúng, hình như không ném, hảo cầm ném đi rất đáng tiếc, thưởng cho Lữ tướng.”
Sửu Nương Nương Sửu Nương Nương - Vân Quá Thị Phi