The secret of getting ahead is getting started. The secret of getting started is breaking your complex overwhelming tasks into small manageable tasks, and then starting on the first one.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 78 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 619 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 01:22:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25
rên đầu Chung Linh đội một cái mũ, dưới mặt mũ còn phủ một tầng lụa mỏng, mặc dù không thể hoàn toàn che chắn dung mạo của nàng, nhưng cũng khiến những người khác không có cách nhận ra nàng là ai.
Lúc này sắc trời đã tối, Sầm Mặc cũng mặc thường phục xuất hiện bên cạnh nàng.
"Lên kiệu đi." Sầm Mặc thấp giọng nói.
Chung Linh có chút lo lắng nhìn hắn một cái, sau đó ngồi vào chiếc kiệu nhỏ tinh xảo trước mặt. Dọc quãng đường dài, kiệu nhỏ rung lắc theo nhịp điệu, Chung Linh cũng từng vén rèm xe nhìn bên ngoài một lần, nhưng trời tối, không còn nhiều người ở ngoài đường, chưa đến một lát đã khiến nàng cảm thấy chán nản.
Nàng còn tưởng rằng xuất cung là một mình ra ngoài đi chơi, ai ngờ chỉ là bí mật đến phủ tướng quân thôi.
"Tiểu thư, đến." Giọng nói của Lâm di truyền đến từ bên cạnh cỗ kiệu, lúc này có người nhấc mành lên.
Chung Linh hạ cỗ kiệu, cũng không dám nhìn quanh, trực tiếp lắc người vào trong cửa.
"Vi thần tham kiến nương nương." Một giọng nói lạnh nhạt, hữu lễ truyền tới, từ giọng nói nhìn qua, đúng là Vệ Khiêm.
"Cữu cữu cũng ở chỗ này?" Chung Linh có chút kinh ngạc, không ngờ Sầm Mặc sẽ cho hắn biết chuyện này.
"Là Hoàng thượng phân phó vi thần đợi ở chỗ này, mời nương nương đi cùng vi thần." Vệ Khiêm đi phía trước chuẩn bị dẫn đường.
"Hoàng thượng đâu?" Chung Linh nhìn bốn phía, lại không thấy bóng dáng quen thuộc.
"Hoàng thượng đã ở bên trong chờ nương nương rồi." Hoàng thượng trực tiếp cưỡi ngựa tới, tự nhiên sẽ nhanh hơn Chung Linh ngồi kiệu nhiều.
Dọc theo còn đường đá nhỏ, rẽ ngang rẽ dọc, rất nhanh liền đến tiền sảnh.
"Hoàng thượng." Cuối cùng cũng thấy bóng dáng quen thuộc, lúc này Chung Linh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nghênh đón.
"Linh Nhi." Sầm Mặc cảm thấy biểu hiện của nàng có chút kỳ lạ, nhưng vẫn đỡ nàng: "Vị này chính là Phiêu kỵ tướng quân, Bùi Chiêu, Bùi Tướng quân."
"Thần bái kiến nương nương." Bùi Chiêu ôm quyền hành lễ.
Chung Linh nghêng người né tránh, vươn tay cởi mũ của bản thân: "Tướng quân không cần đa lễ."
Bùi Chiêu ngẩng đầu lên, nhìn dung mạo như đã từng quen biết của Chung Linh thì có chút hoảng thần.
"Bùi tướng quân mau mời nương nương ngồi xuống đi." Nhìn Bùi Chiêu có chút thất lễ, lúc này Vệ Khiêm lên tiếng, thời điểm hắn gặp nàng cũng lộ ra biểu cảm kinh ngạc y như vậy.
"A, là thần thất lễ, mời nương nương ngồi." Bùi Chiêu phục hồi tinh thần, mời Chung Linh ngồi xuống: "Là do dung mạo của nương nương tương đối giống cố nhân, mong nương nương bao dung."
"Bùi tướng quân khách khí rồi, chỉ là Bùi Tướng quân phải biết rằng, dù cố nhân tốt, nhưng cũng đừng nên quên người bên cạnh." Chung Linh dịu dàng cười một tiếng.
Khuôn mặt có chút tục tằng lại lộ ra nụ cười dịu dàng tinh tế không tương xứng.
Sau đó Sầm Mặc bắt đầu tán gẫu chút chuyện quân sự với Bùi Chiêu, Chung Linh nghe thấy không thú vị liền cáo lui ra ngoài trước.
"Khiến cữu cữu phải đi cùng, Linh Nhi rất áy náy." Chung Linh có chút áy náy cười. Sầm Mặc sợ người Bùi phủ gặp nàng nên để Vệ Khiêm ra ngoài với nàng.
"Nương nương không cần nói như vậy, đây là việc vi thần nên làm." Vệ Khiêm lơ đễnh, thần sắc trên mặt vẫn mang theo vẻ lạnh nhạt như trước.
"Nhìn dáng vẻ của cữu cữu, hình như là có quen biết với Bùi tướng quân?" Chung Linh nhớ tới chuyện vừa rồi Vệ Khiếm nhắc Bùi Chiêu thất lễ ở tiền sảnh, Bùi Chiêu nghe hắn nói xong cũng không nói cảm ơn, nghĩ đến thì hẳn là do hai người có chút giao tình.
"Là ý tứ của Hoàng thượng." Vệ Khiêm lời ít mà ý nhiều.
"Khiêm ca ca!" Một giọng nói thanh thúy của trẻ con từ phía trước truyền đến, sau đó lại thấy một cái bóng màu xanh nhạt vọt tới bên cạnh Vệ Khiêm.
"Khiêm ca ca! Nàng là ai?" Tiểu cô nương nhìn Chung Linh có chút cảnh giác.
"Loan Nhi không được vô lễ, đây là Nhạc phi nương nương." Vệ Khiêm có chút bất đắc dĩ nhìn nàng.
"Nhạc phi nương nương?" Tiểu cô nương được gọi là Loan Nhi có chút mê man, cảm thấy cách gọi này có chút quen thuộc, cẩn thận nhìn mặt Chung Linh, Loan Nhi cũng lộ ra biểu cảm kinh ngạc, nói không ra lời.
"Loan Nhi sao thế?" Vệ Khiêm có chút lo lắng hỏi, mặc dù ngày thường Loan Nhi có chút ngang ngược, nhưng vẫn là người có tri thức hiểu lễ nghĩa.
"Nhạc phi nương nương, giống hệt mỹ nhân trong bức tranh của phụ thân, còn giống hơn Khiêm ca ca." Lời Bùi Loan vừa nói, khiến cả Chung Linh cùng Vệ Khiêm đều có chút lúng túng.
Có lẽ Bùi Chiêu giấu bức tranh của mẫu thân Chung Linh ở trong phủ, còn bị tiểu nha đầu này biết.
"Loan Nhi không được nói lung tung. Nếu cha muội biết sẽ mắng muội cho coi." Vệ Khiêm cau mày trách mắng.
Không biết là vì biểu cảm của Vệ Khiêm, hay là do lời nói của hắn mà Bùi Loan rụt cổ lại, sau đó theo đúng quy củ hành lễ với Chung Linh.
"Tiểu nữ Bùi Loan bái kiến Nhạc phi nương nương." Thấy thân hình nho nhỏ học người lớn hành lễ với mình khiến Chung Linh không nhịn được muốn cười.
Tự mình nâng Bùi Loan dậy, Chung Linh cười nói: "Loan Nhi mấy tuổi rồi?"
"Hồi nương nương, Loan Nhi chín tuổi rồi." Bùi Loan cũng không sợ người lạ, cứ như vậy nhìn nàng nói.
"Nương của Loan Nhi đâu?" Sắc trời cũng không còn sớm, làm sao có thể để đứa nhỏ chạy ra ngoài, cũng không sợ kinh động thánh giá.
"Hồi nương nương, nương của Loan Nhi mất rồi." Bùi Loan lớn tiếng trả lời, dường như đã quen với loại câu hỏi này: "Là Loan Nhi bướng bỉnh, biết Khiêm ca ca đến đây, cho nên mới ầm ĩ muốn tới gặp Khiêm ca ca."
Chung Linh nghe vậy ngẩn ra, xem ra từ nhỏ Bùi Loan đã không có mẫu thân. Sau đó lại không nhịn được nhìn về phía Vệ Khiêm, nàng ấy gọi Vệ Khiêm là ca ca, vậy nàng là gì?
"Nương nương, tiểu hài tử không hiểu chuyện, nương nương không nên so đo với nàng ấy." Hiển nhiên Vệ Khiêm cũng biết điểm ấy, vẻ mặt vô cùng xấu hổ.
Chung Linh lắc đầu, tỏ vẻ bản thân cũng không để ý: "Tốt hơn là cữu cữu đưa Loan Nhi về đi, đừng để cho nàng ấy chạy loạn nữa."
Do dự một chút, dường như đang suy nghĩ là ở lại với nàng hay là nghe theo lời nàng.
"Mau đi đi, chẳng lẽ bản cung còn có thể đi lạc sao?" Chung Linh bất đắc dĩ cười cười: "Bản cung trở về tìm Hoàng thượng."
Nghe Chung Linh nói vậy, Vệ Khiêm mới yên lòng, nơi này cách tiền sảnh cũng không quá xa, vì vậy đồng ý dẫn Bùi Loan đi. Đi về phía trước, Bùi Loan còn quay đầu lại nhìn Chung Linh, giống như đang nghĩ đến chuyện gì.
Cũng may chỗ nào trong Bùi phủ cũng được đốt đèn lồng, hơn nữa ánh trăng rất sáng, Chung Linh vẫn có thể thấy rõ đường lúc đến. Bùi phủ hoàn toàn khác với Hoàng cung, toàn bộ Bùi phủ được xây dựng mang phong vị Giang Nam.
Không biết có phải trước đó Bùi Chiêu ra lệnh hay không mà đến bây giờ Chung Linh không phát hiện có một hạ nhân nào...Không đúng.
Chung Linh nhanh mắt phát hiện hình như phía sau hồ núi có người, nếu không phải bóng người chiếu xuống mặt đất thì nàng cũng sẽ không phát hiện ra. Chung Linh thầm nghi ngờ trong lòng, nếu là hạ nhân Bùi phủ thì sẽ không có hành động lén lút như vậy, chẳng lẽ là thích khách?
"Ai ở đó!" Chung dùng giọng dò hỏi, cái bóng vốn có chút lay động kia lập tức rụt lại, không nhúc nhích.
Chung Linh càng khẳng định suy đoán của bản thân, nhấc váy lên, chuẩn bị vòng qua núi giả tự nhìn một chút. Ai ngờ vừa vòng qua núi giả đã bị người khác bịt miệng kéo đến chỗ bí mật.
Chung Linh dùng sức giãy dụa, nhưng lại bị một thứ gì đó lạnh như băng đặt lên cổ, nàng lập tức không dám nhúc nhích. Nàng lấy hết dũng khí trợn mắt nhìn về phía đối phương, chống lại đôi mắt xanh biếc, bỗng nhiên mắt hắn bị một mảnh vải đen che kín.
Quả nhiên là thích khách, trái tim Chung Linh đập nhanh dữ dội.
"Nàng chính là Nhạc phi? Quả nhiên là mỹ nhân." Đối phương thấp giọng nói bên tai nàng, loại khẩu âm kỳ dị, còn trong khoảng cách dần như vậy đều khiến Chung Linh cảm thấy vô cùng không vui, vì bị hắn ta bịt miệng nên không thể nói gì được, chỉ có thể nỗ lực trừng mắt nhìn hắn.
"Haha." Nam nhân này cúi đầu cười: "Nàng đúng là người thú vị, lần này tạm thời tha cho nàng."
Vừa nói xong, mắt Chung Linh hoa lên, sau khi bình thường lại thì người kia đã đi mất rồi.
Nhìn xung quanh một chút, xác định không tìm thấy được người kia, Chung Linh lập tức đi về phía đường đi đến.
"Linh Nhi sao thế?" Thời điểm Chung Linh vừa nhìn thấy nàng liền phát hiện nàng không đúng, không nói đến vẻ mặt lo lắng mà quần áo cùng đầu tóc cũng có chút hỗn loạn: "Vệ Khiêm đâu?"
"Vừa rồi nô tỳ phát hiện ở núi giả có thích khách!" Chung Linh không trả lời vấn đề của Sầm Mặc, mà nói ra suy nghĩ nghĩ của bản thân trước: "Hắn kiềm kẹp nô tỳ, nhưng lại không làm gì đã rời đi ngay lập tức."
Mắt Sầm Mặc nhìn lướt qua, quả nhiên phát hiện ở cổ Chung Linh phát hiện một vệt hồng ngân.
"Vi thần đáng chết, là lỗi của vi thần." Bùi Chiêu kinh hãi, lập tức quỳ xuống nhận tội. Phủ đệ của mình lại có thích khách, nếu Hoàng thượng trách tội thì thật sự muốn biện hộ cũng không biện hộ được.
"Có nhìn thấy mặt thích khách không?" Sầm Mặc vung tay lên, để Bùi Chiêu đứng dậy, Sầm Mặc nghiêm túc nhìn Chung Linh
"Tên thích khách này che mặt nên nô tỳ không nhìn thấy, nô tỳ cảm thấy dường như hắn không phải là người của Tử Thần quốc, khẩu âm có chút kỳ lạ, màu mắt, hình như là màu xanh." Chung Linh hơi chần chừ nói ra suy đoán của bản thân.
"Lại là bọn họ." Sầm Mặc nghe vậy thì cười lạnh một tiếng, giống như biết cái gì.
"Là người Chu Tước quốc." Hằng năm Bùi Chiêu ở biên quan, nên có chút hiểu biết với người quốc gia khác: "Nhưng mắt màu xanh là tượng trưng cho huyết mạch của Hoàng thất, làm sao bọn họ có thể biết hành tung của Hoàng thượng?"
"Tự nhiên là người bên cạnh trẫm tiết lộ ra ngoài rồi." Sầm Mặc nở nụ cười có chút khát máu, lần này biết hắn xuất cung ra ngoài cũng chỉ có vài người, sắp xếp việc điều tra cũng dễ dàng hơn.
Lần trước lúc mượn dùng lực lượng của bọ họ, cũng bất tri bất giác chôn xuống bên người một cái đinh, bây giờ có thể nhổ thì thật sự không còn gì tốt hơn.
Phục hồi tinh thần, Sầm Mặc có chút tức giận hỏi: "Vệ Khiêm đâu?"
"Trên đường nô tỳ gặp nữ nhi Bùi Tướng quân, nên để cữu cữu đưa nàng ấy trở về." Chung Linh giải thích nói: "Hoàng thượng không nên trách cứ cữu cữu, là chủ ý của nô rỳ, nếu không làm như vậy, nô tỳ cũng không phát hiện tên thích khách này, ngộ nhỡ..."
"Được rồi, lần trước nàng không đồng ý với trẫm như vậy." Dường như Sầm Mặc thật sự có chút tức giận: "Hồi cung."
Chung Linh ấp úng nói không ra lời, nàng biết Hoàng thượng vì nàng mới tức giận, vì lần trước lúc phát sinh chuyện rắn độc, nàng đã đồng ý với hắn, toàn bộ đều lấy an nguy của bản thân làm trọng, nhưng mới qua không bao lâu, bản thân nàng lại nuốt lời.
Thời điểm phát hiện thích khách, nàng nên làm bộ như không phát hiện, sau đó lập tức đến tìm Sầm Mặc, nhưng lại không làm vậy, khó trách hắn tức giận.
Mặc dù biết Sầm Mặc tức giận vì nàng không thương tiếc bản thân, nhưng nàng vẫn còn có chút khổ sở. Nàng cũng suy nghĩ vì hắn thôi, tại sao hắn lại không suy xét hợp lý chứ.
Sầm Mặc nhìn vẻ mặt ủy khuất của Chung Linh lại cho rằng Chung Linh không ý thức được bản thân sai ở đâu, vẻ mặt cũng dần lạnh nhạt.
***
"Tiểu thư, rốt cuộc ngài và Hoàng thượng đã xảy ra chuyện gì?" Lâm di có chút khó hiểu nhìn tiểu thư nhà mình, từ ngày trở về từ phủ Bùi Tướng quân, đã bốn ngày Hoàng thượng không triệu kiến tiểu thư, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, bà không khỏi cảm thán, nếu không phải ngày ấy vừa đến phủ tướng quân đã bị đưa đến thiên sảnh thì chắc chắn sẽ không rơi vào tình trạng không biết chuyện gì.
Biểu hiện bên ngoài cho thấy rõ ràng là tiểu thư và Hoàng thượng giận nhau, nhưng lại không chịu nói ra là vì sao.
"Tiểu thư, dù sao Hoàng thượng cũng là Hoàng thượng, ngài là nương nương của Hoàng thượng, không thể tức giận Hoàng thượng đâu." Lâm di tận tình khuyên nhủ, chỉ bảo.
Làm sao Chung Linh không biết bản thân thân là phi tử, không thể giận dỗi với Hoàng thượng, nhưng ngày đó Hoàng thượng chẳng thèm hỏi han đã lạnh mặt với nàng, nàng cũng rất uất ức, không muốn là người hòa giải trước. Nàng cũng biết việc nàng làm bây giờ chính là việc kiếp trước nàng xem thường, nữ nhân vào thời điểm yêu đương thường cố tình gây sự, lúc này nàng có thể cảm nhận được tâm tình của những nữ nhân kia.
Lâm di thấy khuyên bảo không có tác dụng, cũng không nói nữa, nhìn tiểu thư giống như người dễ nói chuyện, nhưng một khi đã bắt đầu cố chấp thì có người khuyên bảo cũng sẽ không thay đổi, chỉ hy vọng tiểu thư có thể sớm nghĩ thông suốt.
Nơi nơi trong hậu cung này đều có nữ nhân chờ lấy lòng Hoàng thượng, tiểu thư làm vậy, không thể nghi ngờ chính là tạo cơ hội cho người khác.
Sủng Phi - Ái Hạ Lệ Tử Sủng Phi - Ái Hạ Lệ Tử - Ái Hạ Lệ Tử