It's so amazing when someone comes into your life, and you expect nothing out of it but suddenly there right in front of you, is everything you ever need.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 78 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 619 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 01:22:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
ấp bậc phi tần trong hậu cung.
1. Hoàng hậu.
2. Tường phượng phẩm: Hoàng quý phi (Hai người)
3. Chính thất phẩm: Quý phi, Hiền phi, Thục phi, Đức phi (Quý phi dẫn đầu, địa vị theo tên giảm dần xuống)
4. Tòng nhất phẩm: Phu nhân (Có một chữ phong hào, ba người)
5. Thứ nhất phẩm: Phi (Có một chữ phong hào, sáu người)
6. Chính nhị phẩm: Quý cơ (Có một chữ phong hào, bốn người)
7. Tòng nhị phẩm: Chiêu Nghi, Chiêu Viện, Chiêu Dung (Có một chữ phong hào, mỗi tên một người)
8. Thứ nhị phẩm: Thục Nghi, Thục Viện, Thục Dung (như trên)
9. Chính tam phẩm: Tu Nghi, Tu Viện, Tu Dung (như trên)
10. Tòng tam phẩm: Quý tần (Có một chữ phong hào, bốn người)
11. Thứ tam phẩm: Tần (có một chữ phong hào, không giới hạn người)
12. Chính tứ phẩm: Tiệp dư (Có một chữ phong hào, ba người)
13. Tòng tứ phẩm: Quý Nghi (Có một chữ phong hào, hai người)
14. Thứ tứ phẩm: Thuận Nghi, Thuận Viện, Thuận Dung, Thuận Khoa (Có một chữ phong hào, mỗi tên một người)
15. Chính ngũ phẩm: Sung Nghi, Sung Viện, Sung Dung, Sung Hoa (như trên)
16. Tòng ngũ phẩm: Cơ (Có một chữ phong hào, năm người)
17. Thứ ngủ phẩm: Dung Hoa, Uyển Dung (Có một chữ phong hào, mỗi cái ba người)
18: Chính lục phẩm: Uyển Nghi, Phương Nghi, Phân Nghi, Đắc Nghi, Hiền Nghi, Vi Nghi (Có một chữ phong hào, mỗi tên một người)
Chương 19:
Editor: Búnn.
"Lương viện ngàn vạn lần không thể có loại ý niệm này!" Chung phu nhân bị dọa nhảy dựng lên, mặc dù bà ta cũng đã nghe Phó ma ma nói qua, nhưng bà ta chỉ cho là bản thân Phó ma ma làm nghiêm trọng mọi chuyện lên, nhưng nghe nữ nhi nói thẳng ra như vậy, làm sao bà ta có thể không kinh hãi.
"Đừng nói con lén dùng thuốc, nếu bị Hoàng thượng biết thì sẽ rước lấy bao nhiêu phiền toán lớn, coi như là con thành công, còn lại một đứa trẻ thì vẫn không đủ, làm sao Hoàng thượng thích được, lại phải nghĩ xem lúc sinh xong còn có cần con nữa không, về sau còn phải có đứa nhỏ nữa chứ." Chung phu nhân nói đến kết quả cuối cùng, muốn đánh vỡ suy nghĩ này của Chung Uyển.
"Nữ nhi đã biết, chỉ là nữ nhi có thai kém Uyển phương nghi một tháng mà lại nhận được đãi ngộ như vậy nên có chút không cam lòng thôi." Chung Uyển cúi đầu, cô đơn nói.
Chung phu nhân cũng đau lòng, nữ nhi ở nhà được mọi người sủng ái, đến lúc vào cung lại phải nhìn sắc mặt của người khác.
"Lương viện ngàn vạn lần đừng đánh giá thấp bản thân, con có thể mang thai Long tự, đây là việc vui lớn, con xem trong hậu cung, có bao nhiêu nữ nhân ngay cả gặp Hoàng thượng cũng không muốn, vậy mà các nàng vẫn có thể nhịn, chẳng lẽ con lại không bằng bọn họ?" Chung phu nhân chỉ có thể tận lực an ủi nữ nhi. "Người có thai, ngàn vạn lần đừng ủ rũ như vậy."
"Nữ nhi biết rồi." Chung Uyển cố gắng nở nụ cười, nàng ta có thể nhịn, chỉ là không biết phải nhịn đến bao giờ thôi.
***
Chớp mắt một cái đã đến tháng bảy, Chung Linh tiến cung cũng được bốn tháng rồi.
"Xem bụng của muội này, đáng yêu quá, phủ nội vụ lại phải gấp gáp may y phục để muội mặc rồi, xem có thích chất liệu gì đặc biệt không, rồi phân phó xuống." Nhìn bụng đã có chút hình dạng của Vương Uyển, Chung Linh trêu ghẹo.
"Tỷ tỷ không cần cười muội." Vương Uyển nhỏ giọng nói: "Muội muội cùng chờ về sau có thể cười tỷ tỷ đó."
Chung Linh cười không trả lời, mặc dù nàng đã mười lăm tuổi rồi, nhưng trước mắt vẫn cũng không tính toán sinh đứa nhỏ, điều kiện ở nơi này không phát triển như vậy, vạn nhất vì sinh một đứa nhỏ mà bồi cả mình ra ngoài thì đúng là thiệt lớn rồi.
"Lại nói, muội muội thấy rất thích chất liệu tuyết tơ tằm này, chỉ là Hoàng thượng đều tặng cho tỷ tỷ, muội muội thích cũng chỉ có thể nhìn thôi." Không phải trong ngữ điệu của Vương Uyển không có vị chua, mặc dù có chút ghen tị, nhưng cũng dần hình thành thói quen Hoàng thượng đối xử đặc biệt Chung Linh, nên cũng không nảy sinh tâm tư không nên có với nàng.
"Không phải chỉ là một cuộn vải sao, bản cung vì nó mà mệt quá, đến đâu cũng bị người khác nói vào tai." Chung Linh có chút oán trách thở dài.
Cuộn vải tuyết tơ tằm này là nhóm dệt ở Giang Nam phải nghiên cứu rất lâu mới cho ra được, mà phải làm mấy năm mới sản xuất ra được, vải dệt màu bạc nhìn như bình thường, nhưng khắp nơi đều lộ ra vẻ sáng bóng, nhìn cẩn thận mới có thể phát hiện ra ngụ ý Cát Tường trên đó, nhưng cũng rất khó để nhìn ra, không nói đến vẻ ngoài đẹp, quan trọng nhất chính là chất liệu này vô cùng mát.
Lúc Hoàng thượng nhận chất liệu tuyết tơ tằm này cũng rất vui vẻ, nhưng vừa nhận đến tay đã đưa cho Nhạc phi nương nương, nguyên nhân chính là dường như Nhạc phi nương nương không chịu được nóng, nên lấy một cuộn vải mà tiểu y trong người, phần còn lại làm thảm, lúc nào cũng trải ở trên giường.
"Nếu không phải muội muội có thai, không chịu nổi mát thì đưa lại có muội cũng có sao đâu." Chung Linh cười nói.
"Nhưng cái này là tâm ý của Hoàng thượng, muội muội cũng không dám làm loại chuyện này." Vương Uyển cười trả lời, cũng không cho là thật: "Chỉ là nếu tỷ tỷ đồng ý cho muội ra ngoài đi dạo một chút, thì muội muội còn vui hơn là nhận được một cuộn vải như thế này."
Mặc dù tính tình Vương Uyển yên tĩnh, cũng rất nghe lời không ra Ỷ Trúc hiên, suy cho cùng thì cũng vẫn là nữ tử trẻ tuổi, trong nhà mấy tháng cũng là có chút buồn bực rồi.
"Được." Hiển nhiên là Chung Linh cũng nghĩ tới điểm này: "Vậy thì bản cung đi cùng muội muội là được rồi."
"Nếu vậy thì làm phiền tỷ tỷ rồi." Vương Uyển cũng không từ chối, có đại hồng nhân bên người Hoàng thượng đi cùng thì những thứ không có mắt kia cũng tự nhiên phải lui ba phần, dù sao cũng không thể đắc tội.
Tần ma ma nghe chủ tử nhà mình nói thì quay người lại, bắt đầu chuẩn bị mọi thứ. Suy cho cùng cũng không phải một mình chủ tử đi ra ngoài, bên ngoài còn có thể một người hoài đứa nhỏ của Hoàng thượng, cho nên chuyện gì không phải chuẩn bị cho chu đáo.
Đã chạng vạng, ánh nắng mặt trời không quá gay gắt, cũng là thời gian thích hợp để ra cửa.
Uyển phương nghi lâu ngày không ra ngoài chỉ cảm thấy hô hấp ở bên ngoài dễ hơn là ở trong Ỷ Trúc hiên.
"Bây giờ xem ra, bản cung thật sự là làm muội muội ngột ngạt rồi." Chung Linh cười nhìn biểu cảm vui sướng của đối phương. "Nếu đã như vậy, về sau nếu muội muội muốn đi dạo một chút thì cứ phái nha đầu đến nói cho bản cung, bản cung sẽ an bài thay muội."
"Đa tạ tỷ tỷ." Vương Uyển cười đáp ứng, Nhạc phi nương nương thật kỳ lạ, càng ngày càng thật sự đối tốt với nàng ta.
"Mệt không? Đến đình phía trước nghỉ một lát đi." Chung Linh ân cần hỏi han, cho dù mới đi một đoạn không xa, dọc đường đi cũng rất chậm, nhưng dù sao đối phương cũng là thai phụ, phải cần thận chăm sóc.
"Cũng được." Vương Uyển cười đáp, mặc dù không quá mệt, nhưng nếu Nhạc phi nương nương có ý tốt, thì nàng ta cũng sẽ nhận.
Thái giám đi sau hai người đã sớm dọn dẹp xong đình nghỉ mát, trải đệm mềm, bày biện xong đồ ăn vặt cùng hoa quả. Hai người cứ ngồi như vậy, nói chuyện phiếm câu có câu không.
"Sao thế?" Thấy Vân Nhi lộ vẻ mặt khó khăn đi về phía Tần ma ma, Chung Linh mới hỏi.
"Hồi nương nương, là Chung tiểu chủ ở bên kia, bảo là muốn qua đây thỉnh an nương nương." Vân Nhi nói, cũng không phải nàng không biết quan hệ giữa Chung gia và chủ tử nhà nàng, hơn nữa dường như nương nương thật sự không thích gặp Chung lương viện, cộng thêm Uyển phương nghi ở đây, bởi vậy nàng mới ngăn Chung Lương viện ở ngoài, tránh làm mất không khí.
Nói đến chuyện này cũng là đặc tính của cung nữ, bởi vì chủ tử nhà mình được sủng ái nên cũng có chút bắt đầu không coi ai ra gì.
"Nàng ta là chủ tử, muốn tới thỉnh an bản cung, làm sao ngươi có thể ngăn cản?" Chung Linh thản nhiên nhìn nàng một cái, khiến Vân Nhi thầm cả kinh trong lòng, khom người cáo lui, mời Chung Lương viện vào.
Cho dù hiện tại Chung Linh được sủng ái, nha hoàn dưới tay nàng có làm loại chuyện như thế này thì cũng không ai dám nói gì. Nhưng các nàng không nói không có nghĩ là không nhớ kỹ. Bị những người đó nhớ thương cũng không phải là chuyện khiến người ta cảm thấy vui mừng.
"Chung tiểu chủ, nương nương mời ngài qua." Vân Nhi tới trước mặt Chung Uyển cúi đầu.
Chung Uyển hừ lạnh một tiếng, vốn nhận thấy trong đình có người, nàng ta muốn tránh đi, nhưng đúng lúc lại nhận ra người kia là cung nữ bên người Chung Linh, nên nàng ta mới muốn qua bên này. Nhưng cung nữ này lại dám ngăn cản nàng ta.
"Thế nào, chủ tử nhà ngươi cho ngươi đến mời rồi sao? Không phải nói không để cho người không liên quan tới gần sao?" Chung Uyển có chút cay nghiệt nói.
"Chung tiểu chủ tha mạng, là nô tỳ nói lỡ lời." Vân Nhi không nói hai lời lập tức quỳ xuống, nàng biết trước đó bản thân nói lỡ lời, nương nương không biết thì thôi, nhưng nhìn sắc mặt vừa rồi của nương nương thì rõ ràng là không vui với hành vi cáo mượn oai hùm của bản thân.
Cố kị thân mình, Chung Uyển cũng lười so đo với một cung nữ, Chung Uyển đi qua Vân Nhi, đi về phía đình nghỉ mát.
Rất ra đã thấy Chung Linh mặc váy mai hoa bách thủy rủ xuống đất, đuôi váy dài, ngay cả cách ăn mặc cũng thể hiện phi vị, ngay cả Uyển Phương nghi bên cạnh nàng cũng mặc y phục yên la điểm hoa, rõ ràng là hơn váy tơ xanh tím trên người mình đến vài bậc.
Mà thứ cơ bản nhất như y phục cũng thể hiện sự khác biệt về cấp bậc phân vị của các nàng.
Áp chế cảm giác không cam lòng trong lòng, Chung Uyển tiến lên hành lễ.
"Còn không mau đỡ chủ tử của các ngươi, nếu va phải thì ai có thể đảm đương nổi." Chung Linh lạnh nhạt nhìn tỷ tỷ của mình: "Lương viện mau ngồi đi."
Cung nữ ở bên cạnh cũng nhanh chóng trải đệm.
Nhìn bụng Uyển phương nghi đã có thể thấy được hình dạng, trong mắt Chung Uyển thoáng hiện một chút ghen tị, ngẩng đầu lên lại bắt đầu nói cười duyên dáng.
"Muội muội chỉ ra ngoài đi một chút, không ngờ lại gặp hai vị tỷ tỷ, bình thường đã không gặp, cho nên thế nào cũng phải đi lên hành lễ, các tỷ tỷ sẽ không trách muội đường đột chứ?"
Thấy Chung Linh không không nói chuyện, Uyển Phương nghi liền tiếp lời: "Muội muội nói gì vậy, mọi người đều là nữ nhân của Hoàng thượng, là tỷ muội, gặp nhau thì tự nhiên là phải trò chuyện dùng nhau rồi."
Vuốt bụng còn chưa lộ của mình, Chung Uyển mang theo vẻ hâm mộ nhìn Vương Uyển: "Thật hâm mộ tỷ tỷ, tương lai đứa nhỏ trong bụng tỷ tỷ là trưởng tử, phần phúc khí này, muội muội thật sự cảm thấy hâm mộ."
Điểm này hiển nhiên cũng là điều trong tâm khảm của Uyển phương nghi, nàng ta cũng cười trả lời: "Đa tạ lời chúc của muội muội, tỷ cũng chúc muội muội có thể sinh ra hoàng tử, đến lúc đó cũng có người làm bạn."
"Đúng rồi, không phải thời gian trước muội muội bị phỏng sao, bây giờ đã ổn chưa?" Mặc dù nàng ta thích mấy câu vừa rồi của Chung Lương viện, nhưng nàng ta vẫn chưa quên người này cũng đang mang thai đứa nhỏ đâu, bởi vậy mới nói sang chuyện khác.
"Tỷ tỷ nhìn xem." Nói tới đây, dường như Chung Uyển có chút vui sướng, vươn tay ra, cổ tay trắng sáng, không chút tỳ vết.
"Đúng là không lưu lại chút sẹo nào, muội muội dùng gì vậy?" Uyển Phương nghi có chút giật mình hỏi.
"Quý phi nương nương tặng nô tỳ hai lọ thực cao, quả nhiên hiệu quả vô cùng tốt, chẳng những có tác dụng trừ sẹo, mà ngay cả làn da cũng tốt lên không ít." Nói tới đây, Chung Uyển cố ý dừng lại: "Quý phi nương nương không hổ là người thống trị hậu cung, có thứ tốt tuyệt đối không độc chiếm, còn biết ban cho lục cung, thảo nào Hoàng thượng yên tâm giao lục cung cho nàng ấy quản lý."
Thời điểm nói đến thực cao, Chung Linh cũng không nhìn nàng ta thêm một chút, nhưng nghe đến đoạn sau lại cười rộ lên, đây còn không phải chỉ cây dâu mắng cây hòe, nói nàng độc chiếm Hoàng thượng cùng độc chiếm cả cuộn vải tuyết tơ tằm dùng một mình sao?
"Ta nói thảo nào thấy khí sắc của muội muội tốt hơn lúc trước rất nhiều, thì ra là trong họa được phúc, thứ tốt như vậy cũng dành cho muội." Nghe ra có chút không đúng, Uyển phương nghi vội vàng hòa giải.
"Nương nương, Hoàng thượng phái người triệu nương nương đến Dưỡng Tâm điện." Giờ phút này âm thanh không lớn không nhỏ của Lâm di bỗng vang lên, khiến Chung Uyển không nhịn được đổi sắc mặt.
"Uyển Phương nghi, bản cung đưa muội về trước, sau đó mới đi gặp Hoàng thượng." Liếc Chung Uyển một cái, Chung Linh tiếp tục không mặn không nhạt nói: "Dù sao đứa nhỏ trong bụng muội cũng không phải tự dưng mà có chút tôn quý, cũng không thể làm sai chuyện gì."
"Nương nương đặt ý chỉ của Hoàng thượng sang một bên sao?" Chung Uyển thiếu kiên nhẫn, đứng lên nói, muốn gán tội danh bất kính cho nàng.
"Hoàng thượng sớm nói với bản cung, để bản cung xem trọng thân mình của Uyển Phương nghi, chuyện gì cũng đặt ra phía sau." Nói xong lại thản nhiên nhìn nàng ta một cái, giống như đang cười nhạo nàng ta không biết tự lương sức mình.
"Chẳng lẽ đưa Uyển phương nghi hồi cung còn quan trọng hơn ý chỉ của Hoàng thượng sao?" Khó có dịp Chung Uyển cười tươi như vậy.
"Lâm di, Hoàng thượng có nói muốn ta qua ngay không?" Lâm di nhớ lại lời nói của Thái giám truyền ý chỉ, cũng không có nói là phải qua ngay.
"Không phải rõ rồi sao, chính là bất cứ lúc nào cũng được, vẫn còn thời gian trang điểm, thay y phục, bản cung dùng thời gian này chiếu cố đứa nhỏ của Hoàng thượng, chẳng lẽ sai rồi?" Chung Linh đùa cợt nhìn nàng: "Trang điểm cũng phải nhìn xem Hoàng thượng có nể mặt chịu nhìn một cái hay không."
Người không đánh ta ta không đánh người, là do người chủ động đến trêu chọc ta, ta không đánh trở lại thì chẳng phải là có lỗi với danh hào sủng phi sao.
"Uyển muội muội, đi thôi, lát nữa bản cung còn phải đi thỉnh tội đấy."
Uyển Phương nghi không dám nhiều lời, chỉ là nhìn thoáng qua Chung Uyển, thở dài, lúc trước nàng ta mới tiến cung cũng có gặp qua, cũng không phải là dáng vẻ lỗ mãng, không biết đúng mực như vậy. Đại khái là trong cung chịu đựng ánh mắt của người khác khiến nàng ta tức giận, có chút không cam lòng thôi.
Cùng là người trong cung, làm sao nàng ta không biết nô tài trong cung luôn giẫm thấp nâng cao, không được sủng ái thì tự nhiên nhận được sự xa lánh từ khắp mọi phía. Có đều đó cũng là chuyện không liên quan đến nàng ta, đồng tình nhìn Chung Uyển một cái, Uyển phương nghi rời đi cùng Chung Linh.
Sủng Phi - Ái Hạ Lệ Tử Sủng Phi - Ái Hạ Lệ Tử - Ái Hạ Lệ Tử