If you only read the books that everyone else is reading, you can only think what everyone else is thinking.

Haruki Murakami, Norwegian Wood

 
 
 
 
 
Tác giả: Phụng Phụng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 33 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 634 / 1
Cập nhật: 2022-06-04 17:48:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23: Đường Tới Thanh Đảo
- ọe ọe ọe.......... - Thiên Mỹ ngồi xổm bên gốc cây nôn thốc nôn tháo. có vẻ muốn nôn hết chỗ đã ăn sáng nay.
- ta nói mà, tiểu Mỹ Mỹ ko đi được xe ngựa đâu! - Khương Uyển Uyển nhìn chăm chăm Hàn Bảo Phong đang vỗ vỗ lưng cho Thiên Mỹ.
- nhưng có nội độc mà, lỡ kinh động? - Hàn Bảo Phong nhìn nàng, lỡ kinh động độc thì sao a?
- ngươi bị trận đó làm cho phẳng não luôn rồi sao? tiểu Mỹ nhà ta như thùng nước, đi xóc tràn ra được à???
- ha ha..... ta... quên...
- được rồi muội đi ngựa! - Thiên Mỹ đứng dậy, mặt vẫn trắng bệch.
7 người, thiên Mỹ, Hàn Bảo Phong, Khương Uyển Uyển, Hắc Kim, Nhu nhi, Ma Y, Thiên Y, trốn ra khỏi hoàng cung để đi tới Thanh đảo. ko thể nào dùng từ " đi " được, đi là quang minh chính đại ra khỏi cửa lớn, chứ 7 người họ ném tất cả chỗ công việc còn lại cho tam vương gia rồi lẻn cửa phụ mà đi. tên Hàn Bảo Phong này thì như đứa ngốc, sau khi Thiên Mỹ xảy ra chuyện như vậy liền chăm sóc tới quá đáng. ko cho cưỡi ngựa, chỉ được đi xe ngựa, tất cả thứ gì Khương Uyển Uyển nói ko ăn được là ko cho ăn.
- đi ngựa nhanh hơn mà, thêm nữa đã hứa 10 năm để quay lại mà, như vậy dài thời gian coi như ko nên! - Thiên Mỹ cười, Phong này, đừng quá lo lắng như vậy, ngươi làm ta phải lo lắng lại mất!
- ân! sắp tới thị trấn tiếp theo, gắng lên đi, chúng ta đi mua ngựa! - Hàn Bảo Phong gật đầu, khóe môi cũng giãn ra 1 chút.
nửa tháng sau
vụ việc hoàng thượng, hoàng hậu cùng đại tiểu thư Khương gia bỏ trốn cuối cùng cũng bại lộ, cả nước cũng chả ai trách móc, 1 phần do quá sợ 2 người khủng bố này, 1 phần do chuyện tình 2 người quá đẹp đi? cùng ngao du thiên hạ?
trên vùng biển phía tây, 1 con thuyền đang lao trên mặt nước.
mấy ngày nay, Thiên Mỹ nàng cứ nằm bẹp 1 chỗ, mặt trắng bệch, lúc xanh ngắt, lúc lại tím. do ko muốn thu hút sự chú ý của người chài, họ chỉ thuê 1 cái thuyền khá bình thường, chỉ bằng 2/3 thuyền hoàng gia thôi.
Thiên Mỹ đã thế, Hàn Bảo Phong 1 bước cũng ko rời nàng. Nhu nhi và Hắc Kim đúng là lừa đảo, suốt ngày kêu giúp cái này cái nọ, thực chất là đang tình tứ mà! Thiên Y và Khương Uyển Uyển thì ngày nào cũng ở mui thuyền chế thuốc, Ma Y cũng ngồi bắt mạch nghiên cứu loại nội độc cả ngày mệt mỏi ko kém. trong cái nửa tháng ấy, cả 7 người đứng ngồi ko yên, tất bật làm việc.
- tiểu thư! tiểu thư! người xem, là đất liền! chúng ta tới nơi rồi! - Nhu nhi sung sướng hét lên! nàng thật nhớ vị thức ăn của đất liền mà, cả nửa tháng ăn hải sản làm miệng nàng tanh thấy gớm!
- đâu? mau vận tốc lực thuyền lên đi! - Thiên Mỹ nghe thế, hết cả mặt trắng bệch say sóng, bật dậy chạy ra chỗ Nhu nhi.
- tiểu Mỹ Mỹ? muội ko thấy cái gì lạ sao? - Khương Uyển Uyển hơi nhíu mày, tại sao những tên lính canh biển kia thấy họ lại chỉ chỉ rồi hét ầm lên như thế?
thôi kệ đi, dù gì bọn lính canh ấy cũng đi rồi kìa?
- có gì sao?
- ko, chắc tỷ hơi mệt rồi, muội mau nuốt cái này đi! - nói rồi nàng nhét viên thuốc vào miệng nhỏ của Thiên Mỹ.
con thuyền cập bến, Hàn Bảo Phong bế Thiên Mỹ xuống, nàng cũng chắng để tâm. nam tử hồng y lãnh huyết, vẻ mặt có chút tiều tụy nhưng vẫn thật là soái, ánh mắt nhìn hắn có đủ loại, ghen tỵ có, kể cả nam nhân hay nữ tử, yêu mến có, hứng thú có,......... nam nhân thì muốn bắt cóc hắn về làm thiếp, nữ nhân thì lại thích sai người nhốt hắn lại 1 nơi để hằng ngày mình ngắm và sàm sỡ tùy ý!
nhưng đó là ý nghĩ khi chưa thấy trong lòng hắn ôm nàng. là do nàng quá bé đi? ko ai thấy sao?
Thiên Mỹ cảm nhận được cả 1 đống ánh mắt nhìn về phía " nam nhân của mình " liền khẽ cựa quậy, đầu ngẩng lên đặt vào vai hắn.
TRỜI ƠI! khuôn mặt xinh đẹp trong sáng ko nhiễm chút bụi trần. cằm thanh tú đặt lên bờ vai rộng của hắn, môi anh đào hơi cong cong, nở ra nụ cười nhẹ nhàng, tựa tiếu phi tiếu. mũi cao thẳng tham lam hít hà mùi hương nam tính của hắn, đôi mắt xanh biếc khẽ chớp chớp, câu hồn đoạt phách, làm đôi lông my như cánh bướm đang bay, cong cong dài mà mềm mại. nữ tử vận lam y tơ lụa ngọc ngà ôn nhu như nước. 2 tay nàng khẽ vòng ra cổ hắn. nhìn rõ từ phần khuỷu tay trắng muốt, làn da mềm trơn bóng, 10 ngón tay đan xen vào nhau, 2 bàn tay nho nhỏ mềm mại như lông vũ, móng tay hồng hồng độ dài vừa phải. váy khẽ đung đưa, thoảng theo gió nhìn kỹ thấy đôi hài mà trắng thêu hoa thanh anh. lam y ôn nhu và hồng y rực lửa, như nước với lửa mà sao vẫn hòa hợp tới vậy, hồng y cao ngạo, lam y trong sáng. nam thanh nữ tú, tuyệt sắc!
xem 2 người này như vậy, tất cả mọi người ko ai ko đỏ mặt, cũng chẳng ai dám kêu la hò hét. khí thế bức người.
Khương Uyển Uyển thì nhảy xuống 1 mình, vẫn bạch trường bào xuất trần tiêu sái, làm cả 1 đám nữ tử gần đó xém xịt máu mũi mà ngất đi! Thiên Y băng lãnh thật mà, thế à lại đi yêu cái Ma Y hài tử đó, 2 người khác nhau 1 trời 1 vực, 1 vô lại hay cười, 1 nghiêm túc thích tích chữ. nhưng đi với nhau đẹp như bức tranh vậy! ( tiếc là sau đôi nam nữ chính kia! )
Nhu nhi ôn nhu mềm mại làm cả 1 đám nam nhân nhìn máu sôi trào luôn, nhưng sôi trào xong thì gặp ánh mắt giết người của Hắc Kim thì có cảm giác như bị liệt cái đó vậy! ( chủ nào tớ nấy == )
Sủng Nịch Đệ Nhất Tiểu Hoàng Hậu Sủng Nịch Đệ Nhất Tiểu Hoàng Hậu - Phụng Phụng Sủng Nịch Đệ Nhất Tiểu Hoàng Hậu