A truly good book teaches me better than to read it. I must soon lay it down, and commence living on its hint.... What I began by reading, I must finish by acting.

Henry David Thoreau

 
 
 
 
 
Tác giả: Đan Phi Tuyết
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 51 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 600 / 2
Cập nhật: 2023-03-26 22:10:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
à Phi sự nghiệp rộng mở, bạn trai Từ Thiếu Khâm tốt nghiệp trước cô một khóa lại không trụ lại được đến một phần công tác. Thời đại học, anh từng làm mưa làm gió, làm cả hội trưởng hội học sinh, làm sao mà biết ra xã hội nhưng lại cao không với tới thấp không bằng lòng, thường xuyên thích ứng không được.
Lúc này, anh hẹn gặp Hà Phi, trong nhà hàng ánh đèn chập chờn. Hà Phi mặc áo len mềm bó sát người màu quýt, tóc đen dày dưới ánh đèn lóe ra lãng mạn phong tình mê người. Khi bồi bàn đem đồ uống bưng lên thì hắn đang cắt bít tết cho Hà Phi nói: “Phi à, anh đã quyết định đi du học.” Hắn đã suy nghĩ kỹ.
“Cái gì?!” Hà Phi kinh ngạc ngẩng đầu. “Du học? Muốn học thì cứ học ở trong nước là được a? Làm gì phải chạy ra nước ngoài học? Vừa vất vả lại lãng phí tiền.” Cô nói thẳng một câu, làm cho Từ Thiếu Khâm nhíu mày.
“Anh cũng không phải là muốn học cái tiếng nước ngoài gì.Anh là muốn tu học lấy được cái bằng.” Từ Thiếu Khâm uể oải dựa vào ghế dựa, thần sắc kiêu ngạo, khẩu khí tự phụ. “Bố anh ở San Francisco đăng kí trường học, anh nghĩ học quản lý ăn uống. Dù sao Đài Loan không có một chỗ công tác tốt, ông chủ thì thích sai sử người, ngu chết đi được, nhân tài vĩ đại như anh thế nhưng lại không biết mà dùng......” Hắn bực tức đầy bụng.
Những lời này Hà Phi đã nghe đến mòn cả tai. “Oh.” Cô nhún nhún vai. Kẻ có tiền muốn làm gì thì làm, nói đi du học cứ dễ như là muốn đi ra đường vậy. Cô ngượng ngùng gãi gãi một bên gò má tinh tế. “Vậy chúng ta chẳng phải là rất khó gặp nhau?” Đã cùng nhau vượt qua nhiều lắm năm tháng, Hà Phi không khỏi có chút phiền muộn. “Không thể học ở Đài Loan sao?”
“Hà Phi, anh thật luyến tiếc em.” Thiếu Khâm bao lấy tay cô thâm tình chân thành nói. “Chúng ta cùng một chỗ đã lâu như vậy......” Hà Phi ngẩng mặt, một đôi trong suốt thủy mắt nhìn lại Thiếu Khâm.
“Vậy không cần ra nước ngoài a!” Cô chớp mắt mấy cái, chớp mắt Thiếu Khâm hồn phách đều bay.
Hà Phi là trong sáng động lòng người như vậy! Trời biết lúc trước theo đuổi cô theo thật vất vả, dây dưa thật lâu, nhưng ngoại trừ cầm tay ra, muốn tiến thêm một bước luôn là không thể thực hiện được. Thiếu Khâm đương nhiên không chịu buông tha cho, cô càng là dè dặt, hắn càng cảm thấy thách thức, từ đáy lòng cảm thấy cô càng thêm đáng quý, cùng loại con gái chơi đùa bất đồng, hắn đối Hà Phi nhưng là thật lòng đến cực điểm.
Hắn nắm chặt tay cô. “Anh đã nghĩ đến biện pháp giải quyết. Em nghỉ việc, cùng anh đi du học, sau khi quay về Đài Loan chúng ta mở một nhà hàng to, em làm bà chủ. Đảm bảo kiếm được rất nhiều tiền! Học phí của em anh sẽ nhờ bố anh!” Hắn thoải mái nói, Hà Phi lại bị dọa. Mắt trừng lớn, rút nhanh tay về.
“A?” Có lầm hay không? “Nghỉ việc? Em thật vất vả mới lên làm thiết kế viên, không được, không được, không được!” Cô vội vàng lắc đầu.
“Biết ngay là em sẽ nói như vậy!” Thiếu Khâm cầm lấy dao nĩa, cúi đầu dùng cơm, vừa hướng cô giảng lấy đại nghĩa. “Phi à, dù sao chúng ta cuối cùng cũng muốn kết hôn, đến lúc đó em cũng phải nghỉ việc để anh nuôi, có gì khác đâu, sao phải liều mạng vất vả chứ?”
Hà Phi nghe mà ù ù cạc cạc, truy vấn hắn: “Vì sao kết hôn sẽ phải nghỉ việc?”
“Bố mẹ anh sẽ không thích em đi làm, anh cũng không nỡ để em đi làm.”
Hà Phi nghe xong càng hoang mang, cô cau mày hỏi hắn: “Em đi làm có thể kiếm tiền, bố mẹ anh sao lại không thích? Em đi làm lại rất vui, anh không nỡ cái gì?” Cô thẳng thừng hỏi.
Từ Thiếu Khâm nghe được nhíu mày, Hà Phi suy nghĩ có khi chính là xoay chuyển không được. Hắn ngẩng đầu nhìn cô, còn thật sự nghiêm túc nói: “Sau khi kết hôn sẽ có con, em không ở nhà chăm con, chẳng lẽ còn xuất đầu lộ diện bên ngoài sao? Anh nói không nỡ, chính không nỡ em ở bên ngoài làm việc phải xem sắc mặt người ta. Nhà của anh lại không thiếu chút tiền em kiếm được ấy, công việc kia của em hở ra là lại tăng ca thức đêm, anh xem em càng sớm từ chức càng tốt! Theo anh đi du học, vừa thêm tri thức lại vừa thoải mái tự tại, anh còn trả tiền giúp em, cũng không có người nào yêu em như anh......” Hắn một hơi nói xong, nói đến dõng dạc, hiên ngang lẫm liệt, cứ như Hà Phi không quỳ xuống cảm động đến rơi nước mắt thì thật có lỗi với hắn vậy.
Ai ngờ nói ra một phen này, Ôn Hà Phi chẳng những không có cảm động, ngược lại sững sờ ở trước bàn, vẻ mặt không hiểu trợn mắt nhìn khuôn mặt gầy gò của bạn trai.
Là đèn sáng quá sao? Tại sao khuôn mặt của hắn bỗng nhiên lại chói mắt như vậy?! Lời nói của hắn thờ ơ dửng dưng, nghe vào tai cô từng chữ từng chữ như dao đâm. Hà Phi mắt gợn sóng, trong mắt nổi lên lửa giận chất chồng. Công việc cô nhiệt tình yêu thích hóa ra trong mắt hắn là một phân bé nhỏ không đáng kể, mà nhiệt huyết của cô, từ hắn xem ra là cỡ nào buồn cười.
Hà Phi nắm chặt dĩa ăn trong tay, bình tĩnh nhìn lại hắn, gằn từng tiếng nói vang lên. “Em chưa từng tính kết hôn liền nghỉ việc, hơn nữa ——”
“Em tốt nhất nhanh chút làm visa ——” hắn ngắt lời cô. “Nếu chậm, sẽ không kịp cùng anh ra nước ngoài......”
Loại thái độ thích ngắt lời người khác này của hắn thực làm Hà Phi nổi giận, cô hơi lộ vẻ không kiên nhẫn, sắc mặt càng khó xem. “Em làm sao có thể yên tâm bà ngoại một mình ở Đài Loan, em ——”
“Vậy em yên tâm anh một mình ở nước ngoài?” Lại một lần nữa ngắt lời nói, không biết Hà Phi đã vốn tức giận, lại còn đổ thêm dầu vào lửa. Hắn to tiếng. “Anh là bạn trai của em a!” Hắn là con một được người nhà sủng ái yêu chiều, chịu không nổi nhất là cảm giác bị người bỏ qua, hắn nghĩ phản bác lại là đương nhiên, lại không biết nghe vào tai Hà Phi lại thấy hắn ích kỷ đến cỡ nào.
Hà Phi mặt rét lạnh, trừng mắt nhìn hắn. Tốt lắm, lần thứ hai hắn lại ngắt lời cô. Hà Phi nheo mắt, mắt hạnh bốc hỏa, nghiến răng nói: “Từ Thiếu Khâm, đây là hai chuyện khác nhau.” Người khác có thể không rõ tình cảm của cô cùng bà ngoại, nhưng hắn...... hắn làm sao có thể không hiểu, đó là thân nhân duy nhất cô còn trên đời a!
Từ Thiếu Khâm sắc mặt u ám, nóng nảy phát cáu, hầm hầm ném dao nĩa: “Chẳng lẽ em không sợ anh thay lòng đổi dạ?” Thật là kỳ quái a, con gái bình thường nghe thấy bạn trai muốn xuất ngoại, không phải đều quýnh lên khóc lóc luyến tiếc sao? Hắn trừng mắt nhìn Hà Phi vì tức giận mà mặt phi hồng, cơn tức cũng nổi lên. Cô nhưng lại chính là để ý bà ngoại của cô, công việc của cô? Vậy cô coi hắn là cái gì!
Bọn họ phẫn nộ trừng mắt lẫn nhau, Hà Phi thở sâu, dằn lòng giải thích, hi vọng hắn có thể thông cảm.
“Em không thể nghỉ việc được. Trưởng phòng cùng tổng giám đốc thực coi trọng em, em làm sao có thể nói nghỉ là nghỉ được.” Cô nghĩ đến Lương Chấn Y, anh luôn luôn một bộ không để ý, nhưng cuối cùng lại luôn đúng lúc giúp đỡ cô, không, cô không thể làm anh thất vọng. Từ Thiếu Khâm nghe xong, càng phát hỏa lớn.
“Em cảm thấy thực xin lỗi bọn họ, thế là bọn họ quan trọng hay là anh quan trọng? Bất quá là một phần công tác, phóng nhiều tình cảm như vậy có quá không?” Sao lại ngốc như vậy a?
Tính nhẫn nại của Hà Phi đã muốn sắp dùng hết, cô mặt cứng ngắc phẫn nộ nói: “Đối với công việc của em em thật rất nghiêm túc, em hi vọng anh có thể ——” thấy Từ Thiếu Khâm há mồm muốn ngắt lời cô, Hà Phi phát điên, quăng dao nĩa đột ngột rít lên: “Tôi còn chưa nói xong –”
Loảng xoảng! Nhân viên phục vụ đi ngang qua bị Hà Phi thình lình một tiếng rống giận giật mình đến nghiêng đổ đồ uống, cốc rơi xuống đất, phát ra tiếng vang chói tai, ngay lập tức cả nhà hàng nhìn về phía bọn họ. Hà Phi mặt đỏ lên, chạy nhanh xin lỗi nhân viên phục vụ kia.”Cái này...... Thực xin lỗi......”
Từ Thiếu Khâm trách cô. “Thật là, em muốn nói cứ nói, làm chi mà phải lớn tiếng như vậy?” Mất mặt muốn chết!
“Bởi vì anh cứ ngắt lời em!” Hà Phi thở sâu, mặt ngưng trọng, gằn từng tiếng nghiêm túc tuyên bố. “Em không ra nước ngoài với anh. Bà ngoại đem em nuôi lớn, giờ bà già rồi, anh lại muốn em quăng bỏ bà?!”
“Em cũng không thể cả đời mang theo bà ngoại đi, cuối cùng cũng có ngày tách bà ra a! Em có đầu óc hay không hả? Thử vì mình nghĩ mà xem. Bằng không đưa bà đi viện dưỡng lão, lão nhân gia thân thể không tốt, nơi đó có y tá bác sĩ chăm sóc, thế là xong, không thành vấn đề đi. Tiền nếu không đủ, ” hắn vỗ vỗ ngực. “Anh giúp em!”
“Đây không phải là vấn đề tiền nong!” Cô tức giận đến đầu cháng váng! Trời ạ, hắn nghe mà không hiểu sao? “Bà ngoại là người thân duy nhất của em, em vẫn luôn muốn chăm sóc bà, cho đến tận khi bà mất!” Nhân viên phục vụ mắt thấy nơi này chiến hỏa liên miên, chạy nhanh trốn cho thật xa.
Sủng Ngươi Đến Tận Trời Sủng Ngươi Đến Tận Trời - Đan Phi Tuyết Sủng Ngươi Đến Tận Trời