Until I feared I would lose it, I never loved to read. One does not love breathing.

Harper Lee

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 125
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 517 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:36:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 51: Tam Vương Tẩu?
huyện Đỗ Trọng bị ám sát vừa mới qua đi, Thẩm Hành Vu còn chưa tìm ra đáp án của mùi vị bí mật kia thì một chuyện nữa lại tìm tới cửa.
Sáng sớm hôm nay, Thẩm Hành Vu dùng xong bữa thì mang theo hai thị nữ dắt chó đi dạo, Mộ Phi Chỉ lại thấy nàng không ở đây thì để cho Phúc Hải mang tấu chương tới Ngự thư phòng. Cuối cùng, còn chưa duyệt được vài cuốn thì Hắc Ưng đi ra, mang một tin tức bất ngờ: “Chủ tử, Tứ điện hạ của Hoài Bắc đang ở cửa cung.”
Mộ Phi Chỉ dừng bút lại, ngẩng đầu, mặc dù hơi kinh ngạc một chút nhưng cũng không hề bị rối loạn, hắn hỏi: “Có mấy người.”
“Hai người, còn một thiếp thân thị vệ!” Hắc Ưng trả lời.
“Ta biết rồi.” Mộ Phi Chỉ khẽ gật đầu.
Quả nhiên, Hắc Ưng vừa lui không lâu, Phúc Hải vội vàng đi từ ngoài vào: “Vương thượng, Tứ điện hạ Hoài Bắc muốn tiến cung, đang la hét ở cửa cung! Có vẻ như muốn đánh người.”
“Cho hắn vào đi, tới điện Thái Nguyên chờ ta, ta sẽ qua đó ngay.” Mộ Phi Chỉ không ngẩng đầu nói.
Phúc Hải lĩnh mệnh, nhanh chóng đi ra ngoài. Phúc Hải đi không lâu thì Mộ Phi Chỉ lại gọi Hắc Ưng ra để hắn đi theo.
Một phút sau, Mộ Phi Chỉ mới đi tới trước điện Thái Nguyên, nghe thấy bên trong truyền tới tiếng la hét ấm ĩ, chỉ chốc lát sau thấy một gã thái giám bay ra, ngã trên mặt đấy, sau đó lại thấy một bóng dáng màu xanh chạy ra. Mộ Phi Chỉ lập trung nhìn thì thấy người này mặc cẩm bào màu xanh, làn da đen, trông rất khỏe mạnh, khuôn mặt cũng không được coi là anh tuấn, làm cho người ta rất khó liên hệ hắn với hoàng thất Hoài Bắc. Nhưng mà vừa nghĩ tới “Xấu Vương” mà Hoài Bắc truyền nhau thì hắn hiểu ra, chắc hẳn đây là Tứ hoàng tử của Hoài Bắc rồi!
“Chủ tử các ngươi đâu? Ta muốn gặp Hoài Nam Vương!” Tứ điện hạ Tần Chinh Viễn này rõ ràng là một tên cuồng bạo lực, lúc này hắn đang xách Phúc Hải lên, sắp ném người đi ra ngoài. Khí lực của người nọ rất lớn, Phúc Hải mở to hai mắt nhìn hắn, suýt nữa không thở nổi.
“Đi cứu người!” Mộ Phi Chỉ nói với Tổng quản thị vệ.
Tổng quản thị vệ lĩnh mệnh, phi thân ra, sắp tới gần thân người nọ thì hắn quay đầu nhìn Mộ Phi Chỉ đứng trước điện, đánh giá một chút rồi ghét bỏ mà ném Phúc Hải ra ngoài. Nếu không phải tổng quản thị vệ nhanh chóng tiếp được, có lẽ thân già của Phúc Hải phải dừng ở đây.
“Hoài Nam Vương, ta có việc yêu cầu ngươi.” Tần Chinh Viễn phủi tay, mang theo thị vệ thiếp thân bên cạnh đi từng bước tới chỗ Mộ Phi Chỉ.
“A? Làm thương người của cô vương, vì sao cô vương phải đáp ứng ngươi?” Mộ Phi Chỉ giương mắt, lười biếng ngó hắn, khóe miệng còn mang theo nụ cười mà như không cười. Trong mắt Tần Chinh Viễn, là rất cần ăn đòn.
“Hai ta đánh một trận, nếu ngươi thắng được ta, ta sẽ trở về, nếu không... Ngươi nên đồng ý với ta, điều kiện này rất công bằng mà!” Tần Chinh Viễn nói ra rất hào khó, nói xong còn vỗ vỗ ngự,c ý bảo Mộ Phi Chỉ phải tin hắn.
Mộ Phi Chỉ vòng hai tay trước ngực, hừ một tiếng: “Có vẻ Tứ vương gia còn chưa hiểu tình huống, là ngươi yêu cầu ta, vì sao ta phải đánh nhau với ngươi? Hôm nay tâm tình cô vương rất tốt, không muốn động thủ động cước.”
“Vậy ngươi phải làm thế nào mới cho ta gặp Quỷ y?” Tần Chinh Viễn lớn tiếng hét lên, khuôn mặt cũng xịu xuống, nhìn như muốn ra tay. Một đám thị vệ sau lưng Mộ Phi Chỉ thấy tư thế của hắn cũng ra tư thế chuẩn bị chiến đấu. Phúc Hải đứng ở bên phẫn hận trừng mắt nhìn Tần Chinh Viễn, trong lòng thầm mắng: Mãng phu!
“Thì ra ngươi muốn gặp quỷ y!” Mộ Phi Chỉ nói.
“Hoài Nam Vương, chủ tử của ta vì bệnh nhức đầu của Tần hoàng mà đặc biệt chạy tới Hoài Nam hi vọng Hoài Nam Vương có thể đáp ứng yêu cầu của chủ tử ta.” Lúc này thị vệ vẫn đứng bên cạnh Tần Chinh Viễn mở miệng.
Mộ Phi Chỉ quay đầu nhìn thị vệ khuôn mặt công chính, cười lạnh nói: “Làm sao các ngươi biết Quỷ y ở trong cung này?”
“Hoài Nam Vương, xem như là chuyện tốt, Lý Mông nói, Quỷ y ở trong cung này!” Tần Chinh Viễn bộ dạng không kiên nhẫn, tác phong làm việc hệt như mãng phu, hữu dũng vô mưu.
“Lý Mông là ai?” Mộ Phi Chỉ nhìn Tần Chinh Viễn.
“Ha, Lý Mông mà ngươi cũng không biết sao?” Tần Chinh Viễn cười ha ha hai tiếng, dáng vẻ thơ ngây cân thành. Hắn ta cười gãi đầu, chỉ chỉ thiếp thân thị vệ bên cạnh, rất kiêu ngạo nói: “Lý Mông chính là thiếp thân thị vệ nhất đẳng bên cạnh ta!”
Mộ Phi Chỉ cười lạnh một tiếng, không biết cảm giác kiêu ngạo này của hắn ở đâu mà đến.
“Quỷ y thường xuyên đi khắp nơi, tin tức của thị vệ ngươi sợ là sai rồi.” Mộ Phi Chỉ che đi dị sắc trong mắt, không liếc nhìn tên thị vệ kia nữa.
“Làm sao có thể, Lý Mông nói ở chỗ này mà, Hoài Nam vương, ngươi muốn bao nhiêu bạc mới cho ta gặp Quỷ y? Bệnh của phụ hoàng ta không đợi lâu được, Tam ca ta cũng tới Hoài Nam, ta phải nắm được phương thuốc trước hắn!” Tần Chinh Viễn dậm chân, rất sốt ruột vì Mộ Phi Chỉ kéo dài thời gian.
“Đây là chuyện giữa huynh đệ các ngươi, không liên quan gì tới Cô vương, nhưng mà Cô vương lại muốn gặp Thái tử Hoài Bắc đây. Dù sao, giữa chúng ta còn có chút thù riêng, lần trước hắn mang binh đánh biên quan, Cô vương còn chưa tìm hắn tính sổ đâu!” Lúc nói những lời này, khóe miệng Mộ Phi Chỉ vẫn chứa nụ cười đó, không hề nhìn ra chút hung ác nào, nhưng mà lại làm cho người ta cảm thấy phía sau lưng lạnh cả người.
“Chuyện của Tam ca ta, ta không quan tâm, Hoài Nam Vương, Quỷ y này ta nhất định phải gặp rồi!” Tần chinh viên dường như có cừu oán với Tần Huyền Qua, vừa nghe đến tên Tần Huyền Qua thì càng muốn gặp Quỷ y!”
“Người đâu, tiễn khách!” Mộ Phi Chỉ nhíu mày, không muốn nói tiếp với hắn, người này rất quỷ dị, không hề tốt lành gì cả.
“Hoài Nam Vương, ta...” Tần Chinh Viễn vươn tay muốn giữ chặt Mộ Phi Chỉ.
“Vương hậu nương nương...” Phúc Hải đột nhiên thoáng nhìn thấy bóng dáng người biếng, một người một chó đi lại rất nhàn nhã.
Ánh mắt của những người khác cũng bị lời nói của Phúc Hải dẫn nhìn qua. Tần Chinh Viễn lúc nhìn qua, há hốc miệng, hắn đưa tay chỉ vào người tới càng lúc càng gần, giật mình, run rẩy nói: “Tam... Tam vương tẩu?”
Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế - Nhất Bút Niên Hoa