Thất bại lớn nhất là thất bại trong việc cố gắng.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiếu Giai Nhân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 299 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1040 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 05:47:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 210
háng 3 dương liễu xanh, dân chúng vội vụ xuân.
Phó Dung đỡ lấy Trăn ca nhi ngồi trước cửa sổ xe, bồi hắn nhìn nhóm tá điền bên đường đang bận rộn, chỉ vào ruộng đồng xa gần nói: "Trăn ca nhi nhìn thấy chưa, đây đều là đất nhà chúng ta, đều là Hoàng tổ phụ ngươi ban cho phụ thân ngươi."
Trăn ca nhi lần đầu tiên đến nông thôn, nhìn cái gì cũng mới mẻ, có tiểu nữ oa 3-4 tuổi ngồi trông đậu phộng. Hắn tò mò nhìn chằm chằm, xe ngựa đi xa như vậy hắn còn ló đầu nhìn người ta đâu. Đại khái là cảm thấy nữ oa kia mặc xiêm y vải thô, trên đầu mang dây buộc màu đỏ cùng tỷ tỷ bình thường nhìn không giống nhau.
Phó Dung sờ sờ cái đầu nhỏ của nhi tử, lại chỉ vào trâu cày trên ruộng cho hắn nhìn, vừa vặn con trâu vàng ngẩng đầu rống một tiếng, Trăn ca nhi mắt sáng lên, chỉ vào bò bi bô tập nói: "Trâu!"
Phó Dung cười hôn hắn: "Trăn ca nhi chính là tuổi trâu, ngày hôm nay rốt cuộc nhìn thấy trâu rồi, đẹp không?"
Trăn ca nhi liên tục gật đầu.
Hứa gia cưỡi ngựa theo bên cạnh, đột nhiên chỉ vào phía trước nói: "Vương phi, chúng ta sắp qua sông."
Trên đầu xe ngựa, Lan Hương biết vương phi cũng muốn nhìn, hưng phấn đem màn xe kéo lên.
Giống như bên ngoài kinh thành có sông đào bảo vệ thành, tòa thôn trang ngự tứ (vua ban) này của Từ Tấn cũng có con sông vây ngoài, chia sơn trang và ruộng bên ngoài thành hai khu, bên trong có non có nước, đình đài lầu các trải rộng, nghiễm nhiên là một tòa tiểu vương phủ khác.
Phó Dung lần đầu tiên đến nơi này, tò mò giống như Trăn ca nhi.
"Cá?" Xe ngựa lên cầu gỗ rắn chắc, Trăn ca nhi ló đầu nhìn nước sông dưới cầu, quay đầu hỏi mẫu thân.
Phó Dung cười: "Ừm, bên trong có cá, đợi phụ thân đến ôm Trăn ca nhi tới đây câu cá a."
Tuy rằng Từ Tấn nói phụ chính hắn chỉ cần ở tọa trấn bên trong các là được, thật sự quản việc là rất bận rộn. Trước kia hắn ở Lại bộ, ngẫu nhiên còn có thể xin phép lười biếng hai ngày, hiện tại Gia Hòa đế không ở kinh thành, Từ Tấn chỉ có vào ngày nghỉ công mới có thể nghỉ ngơi. Cho nên mắt thấy tháng 3 sắp qua hết, Từ Tấn liền để mẹ con Phó Dung một ngày trước khi hắn nghỉ công đi tới đây, hắn sập tối sẽ chạy đến, như vậy người một nhà có thể ở trên thôn trang ở một đêm, ngày hôm sau buổi chiều lại thảnh thơi hồi kinh, miễn cho hôm đó đi đi lại lại trên đường liền lãng phí hơn phân nửa thời gian.
Xe ngựa an an ổn ổn dừng ở trước cửa sơn trang.
Nơi này các ma ma, quản sự nội ngoại đã sớm quỳ ở trước cửa cung kính chờ đợi.
Phó Dung mang mũ che lên, để Lan Hương đỡ xuống xe, đứng vững rồi đem con ngoan tiếp vào trong ngực, cùng mọi người đơn giản hàn huyên vài câu, trực tiếp đi nội viện trước.
Điền ma ma quản lý nội viện ân cần đi theo bên người Phó Dung, vẻ mặt tươi cười: "Vương phi, đây là Xuân Huy đường, giữa tháng đã được vương gia phân phó, lão nô liền cho người đem nội ngoại Xuân Huy đường dày công quét tước một phen, vương phi nhìn xem có hợp ý hay không? Nếu có chỗ không ổn, vương phi phái vài vị cô nương bên người thông truyền một tiếng, lão nô lập tức bố trí một lần nữa."
Ngoài Xuân Huy đường là hải đường, anh đào, phóng tầm mắt nhìn ra phồn hoa như mây, ý xuân dạt dào, Phó Dung nhìn một chút, thuận miệng nói: "Gọi là Xuân Huy đường, chắc còn có 3 cái viện theo mùa khác?"
Điền ma ma lập tức nói: "Có, còn có Phong Hà uyển, Lạc Hà đỉnh, Mai Tuyết các, dù vương phi đến lúc nào cũng đều có cảnh đẹp để thưởng thức."
Phó Dung gật đầu, trêu chọc nhi tử trong xe nhỏ, lại hỏi: "Đều là vương gia đặt tên? Vương gia trước kia thường đến nơi này?"
Điền ma ma tươi cười liễm liễm: "Không phải, vương gia công sự bận rộn, thôn trang xây xong vương gia chỉ đến một lần, các viện bên trong đều là Công bộ nghĩ tạm tên, vương gia cảm thấy không sai, đều giữ như thế." Vương gia ít tới, bọn họ những người này không có cơ hội biểu hiện, hiện giờ rốt cuộc đợi được vương gia, vương phi, bọn họ đương nhiên muốn cố gắng thật tốt.
Phó Dung lại không cần bà biểu hiện, hỏi vài câu tình hình bên này, liền bảo bà đi xuống. Nàng chuyên tâm dỗ nhi tử, tự có Mai Hương Lan Hương dẫn các tiểu nha hoàn mang theo mau chóng tiếp nhận Xuân Huy đường.
Cách giờ cơm trưa còn sớm, Trăn ca nhi đại khái là nhớ thương náo nhiệt nhìn thấy dọc đường, kiên trì muốn đi ra bên ngoài chơi. Phó Dung khuyên thế nào hắn cũng không nghe, tiểu tử cố chấp lên cũng làm người ta hết sức đau đầu. Phó Dung dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, không nhẫn tâm cự tuyệt nhi tử, liền tự mình đẩy xe đẩy đưa hắn đi dạo bên ngoài Xuân Huy đường.
Trăn ca nhi như cũ không nguyện ý, chỉ vào bên ngoài không ngừng nhắc, "Trâu! Cày!"
Lan Hương cười nói: "Vương phi, Thế Tử là muốn nhìn người đi cày đâu."
Trăn ca nhi hưng phấn gật đầu.
Cái này...
Phó Dung nghĩ ngợi một lúc, phân phó Hứa gia: "Ngươi tới hỏi Điền ma ma, nhìn xem trong thôn trang có chỗ đất trống nào, chọn một hộ nhà nông tới đó trồng trọt, tìm một con trâu nữa."
Hứa gia lập tức đi sắp xếp.
Phó Dung chọc chọc mũi nhỏ của Trăn ca nhi: "Được rồi, nương cho người ta đi dắt trâu, Trăn ca nhi ngoan ngoãn chờ, không được nháo nữa."
Trăn ca nhi nghe hiểu, không náo loạn, sau đó muốn tự mình đi trên đường.
Thời tiết ấm áp, tiểu tử mặc ít, động tác linh hoạt rất nhiều, Phó Dung đem nhi tử ôm ra ngoài, bồi hắn tập đi.
Hai mẹ con chơi hai khắc thời gian, Hứa gia trở về phục mệnh.
Vừa vặn trong thôn trang có một vườn rau cũng có nhiều loại, đều là phụ nhân làm, Phó Dung nghe, liền dẫn Trăn ca nhi đi bên đó xem.
Phó Dung sợ phơi nắng, trên đầu mang mũ che như cũ, Trăn ca nhi đẩy xe tập đi bước xiêu xiêu vẹo vẹo, trong miệng vui vẻ kêu "Trâu".
Tới vườn rau, Điền ma ma đã ở đó đợi sẵn, dẫn mấy người phụ nhân mặc quần áo vải thô hướng Phó Dung hành lễ. Phó Dung tới đây nhìn các nàng trồng trọt, cười cho miễn lễ, đi tới ngồi xuống dưới cây liễu đã sớm đã chuẩn bị khay trà, thích ý nhìn Lan Hương che chở Trăn ca nhi chơi ở bờ đất.
Nhìn nhi tử một lát, ánh mắt Phó Dung chậm rãi rơi vào một trên người một thiếu phụ.
Người nọ thoạt nhìn 25-26 tuổi, trên đầu bọc khăn vải xanh, bóng dáng yểu điệu thướt tha, quay người lại thì khuôn mặt bị phơi nắng có chút đỏ lên, nhưng cũng nhìn ra được tú sắc khả xan. Phó Dung cảm thấy hứng thú không phải với nàng, mà là hai đứa nhỏ theo đằng trước đằng sau nàng. Tiểu cô nương phía trước gieo hạt giống thoạt nhìn chỉ tầm 7-8 tuổi, tiểu nam oa đằng sau phụ nhân kéo trục lăn dẫm ruộng đã có khuôn có dạng, nhìn lại cùng Chương ca nhi không chênh lệch lắm.
Vườn rau xanh rất lớn, chia thành vài khoảng đất, cả nhà 3 miệng nhìn đáng thương.
Trăn ca nhi tuổi còn nhỏ, đối với trẻ con cực kỳ tò mò, nhìn chằm chằm vào trâu cày ruộng một lát, rất nhanh cũng chú ý tới tiểu ca ca bên kia. Hắn quay đầu nhìn mẫu thân, thấy mẫu thân không phản đối, liền đẩy xe tập đi tiến tới tìm tiểu ca ca.
Thế Tử tôn quý tới nhà mình bên này, Lý thị vội vàng dẫn một đôi trai gái quỳ xuống, "Bái kiến Thế Tử."
Trăn ca nhi lảo đảo đi tới bên người tiểu nam oa kia, nhìn chằm chằm quan sát đối phương.
Lăng Thủ 5 tuổi nhịn không được len lén nhìn hắn một chút.
Trăn ca nhi mặc một bộ áo choàng nhỏ màu xanh nhạt, cổ áo ống tay áo thêu viền vàng, trên đầu mang mũ tròn nhỏ. Lăng Thủ nhìn chằm chằm vào hạt châu khảm trên mũ, chỉ cảm thấy hạt châu kia so mặt trăng tối mười lăm còn sáng hơn, lại nhìn khuôn mặt Thế Tử nhỏ nhắn trắng trẻo sạch sẽ, so với đậu hủ trong nhà hiếm khi được ăn càng thủy nộn. Lại nhìn trên người mình xiêm y chắp vá, Lăng Thủ đột nhiên cảm thấy vị Thế Tử này chính là trăng sáng trên trời, hắn, hắn chính là đất bùn trong ruộng.
Hắn cúi thấp đầu, không dám nhìn nữa, tuy còn nhỏ, hắn đã sớm biết quy củ.
Trăn ca nhi cũng không nhìn hắn, ngó nhìn một hàng dấu chân nhỏ phía sau Lăng Thủ, hắn a a gọi hai tiếng, "Đi!"
Lý thị không hiểu nhìn về phía Lan Hương.
Lan Hương cười nói: "Các ngươi tiếp tục làm việc đi, không cần để ý tới bên này."
Lý thị nhìn Trăn ca nhi, bưng lên bình gốm chứa đồ ăn, tỏ ý bảo nữ nhi Lăng Mai đi về phía trước.
Lăng Thủ cũng tiếp tục làm việc.
Trăn ca nhi vui mừng nhảy nhót, Lan Hương hiểu, một tay ôm hắn, một tay giúp hắn đem xe tập đi đặt lên bờ ruộng, vì thế Trăn ca nhi liền đẩy xe đẩy theo sau lưng Lăng Thủ, khanh khách cười không ngừng.
Phó Dung lắc lắc đầu, gọi Điền ma ma tới: "Phụ nhân kia là ai?"
Nàng ngồi, Điền ma ma khom lưng như con mèo giải thích: "Đó là một nhà tá điền phụ cận, trong nhà nam nhân năm ngoái sinh bệnh không còn, lão nô thấy nàng có con nhỏ đáng thương, liền tìm công việc trong vườn cho nàng." Nói chuyện thì lặng lẽ quan sát sắc mặt Phó Dung, thấy vương phi rất có hứng thú, Điền ma ma liền tiếp tục nói: "Tiểu cô nương trước mặt gọi là Lăng Mai, năm nay 8 tuổi, phía sau là đệ đệ nàng Lăng Thủ, năm nay 5 tuổi."
"5 tuổi đã xuống ruộng làm việc rồi a." Phó Dung nhẹ nhàng cảm khái một câu.
Điền ma ma cười nói: "Con nhà nghèo sớm phải học cách lo liệu việc nhà, đều như vậy."
Phó Dung gật gật đầu.
Mặt trời dần dần lên cao, Phó Dung muốn đi, Trăn ca nhi còn chưa chơi đủ đâu, túm Lăng Thủ không chịu buông tay.
Khó được lúc nhi tử gặp bạn chơi thích như vậy, Phó Dung hai mắt cẩn thận ngắm Lăng Thủ, thấy tiểu nam oa tuy rằng gầy yếu, ngũ quan lại rất đoan chính, mày rậm mắt to làm người ta thích, liền nói với Lý thị: "Thế Tử thích hắn, bây giờ ta mang Lăng Thủ về Xuân Huy đường, buổi chiều lại phái người đưa về nhà ngươi có được không?"
Lý thị thụ sủng nhược kinh, vội vàng quỳ xuống nói: "Vương phi khách sáo, Thế Tử thích A Thủ, là phúc khí một nhà dân phụ, dân phụ chỉ sợ A Thủ không hiểu chuyện, đụng phải Thế Tử..."
Phó Dung cười cười: "Ngươi không cần lo lắng, Thế Tử bên người có nha hoàn nhũ mẫu nhìn, sẽ không xảy ra chuyện." Lại cười hỏi tiểu nam oa 5 tuổi, "Ngươi có bằng lòng bồi Thế Tử chơi hay không?"
Lăng Thủ nhìn Trăn ca nhi, lại ngó mẫu thân liên tục hướng hắn gật đầu, muốn đáp ứng lại có chút do dự: "Ta muốn, nhưng ta bồi Thế Tử chơi, sẽ không có người giúp nương ta làm việc."
Điền ma ma nhịn cười mắng: "Thối tiểu tử còn rất hiếu thuận, yên tâm đi, ngày hôm nay không cần nương ngươi làm việc, ngươi an tâm bồi Thế Tử đi thôi."
Lăng Thủ khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời suy sụp, "Nương ta nói, không làm sẽ không có tiền công..."
Quả nhiên hiểu chuyện, đã biết kiếm tiền nuôi gia đình, Phó Dung càng thêm thích đứa nhỏ này, tỏ ý bảo Lan Hương lấy bạc, sau đó đem một nén bạc nhỏ năm lượng đưa cho Lăng Thủ: "Cái này là tiền công ngươi bồi Thế Tử chơi, ngươi nhìn xem có đủ hay không?"
Lăng Thủ chưa từng thấy bạc, chớp chớp mắt nói: "Ta không biết, nương ta nói làm xong mảnh đất này sẽ có mười đồng tiền..."
Phó Dung cười nói cho hắn biết: "Cái này gọi là bạc, đây là một khối bạc, có thể đổi 5000 đồng tiền đâu."
Lăng Thủ há to miệng, mười ngón tay dính bùn đất giật giật, rất nhanh không động nữa, vẻ mặt mờ mịt.
Phó Dung lắc đầu bật cười, bảo hắn đem bạc đưa cho nương hắn, nàng bế Trăn ca nhi lên, vừa đi vừa dỗ nói: "Trăn ca nhi đừng gấp, Lăng Thủ một lúc sẽ đuổi theo chúng ta, buổi trưa chúng ta mời hắn ăn cá được không?"
Trăn ca nhi ngoan ngoãn gật đầu, nằm sấp ở đầu vai mẫu thân nhìn về đằng sau, thấy bạn chơi mới gặp quả nhiên đuổi theo tới, vui vẻ cười.
Sủng Hậu Chi Lộ Sủng Hậu Chi Lộ - Tiếu Giai Nhân