Chỉ có một thành công mà thôi, đó là sống cuộc sống của mình theo cách của chính mình.

Christopher Morley

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiếu Giai Nhân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 299 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1040 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 05:47:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 184
ghỉ trưa qua, mọi người phân chia khách nam nữ lại cùng nhau ngồi xuống.
Thôi Oản đỏ mặt xin lỗi Phó Dung: "Tứ tẩu, buổi trưa ta oan uổng Tứ ca, hiện tại ta gặp hắn cũng ngượng ngùng, quay về Tứ tẩu thay ta hảo hảo cùng Tứ ca bồi câu không phải đi, ngày hôm nay ta thực triệt triệt để để làm tiểu nhân một lần."
Phó Dung trêu ghẹo nói: "Biết cùng Tứ ca ngươi xin lỗi, vậy ngươi tính toán trừng phạt đầu sỏ gây nên như thế nào a. Ta dường như nghe nói có người chuẩn bị không bao giờ để ý tới người nào đó?"
Tần Vân Ngọc lập tức nói tiếp: "Tứ tẩu đừng nghe nàng, nàng nếu bỏ được, Lục ca đã phản ứng thật không phải như thế, hai người đã sớm hòa hảo, ngươi không nhìn thấy bộ dạng Lục ca cao hứng kia."
"Ngươi lại nói nữa!" Thôi Oản thẹn quá hoá giận, nhào qua muốn chọc lét nàng.
Trăn ca nhi ngồi trên đùi mẫu thân, tò mò nhìn hai cô nương nháo đến nháo đi, nhìn đến lúc Thôi Oản đứng lên thật sự bắt lấy Tần Vân Ngọc khi dễ, hắn ngẩng đầu hướng mẫu thân "A" một tiếng, hai tay ôm vòng vàng của Lục thúc rung lên, tiếng cười cùng tiếng chuông đồng dạng thanh thúy dễ nghe.
Tần nhị phu nhân thấy nữ nhi cười đến nước mắt đều tràn ra, bất đắc dĩ khuyên nhủ: "Được rồi được rồi, đều là đại cô nương đã có cháu, còn không biết tốt xấu nháo ở trước mặt Trăn ca nhi, nhanh thành thành thật thật ngồi lại đây, chúng ta đánh bài." Tới tiệc tối còn sớm đâu, nhàn rỗi cũng không làm gì, đánh bài, đánh bài.
Hai tiểu cô nương cười đi tới.
Tạ thị để Phó Dung chiếm một vị trí, Phó Dung lắc lắc đầu, như cũ ngồi bên cạnh Tần nhị phu nhân, hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử nói: "Tiểu tử này dính người, vừa vặn ta cũng không biết chơi cái này, ta ở bên cạnh nhìn được rồi, mợ và các ngươi chơi đi."
Trăn ca nhi dính nàng mọi người có mắt chứng kiến rõ, Tần nhị phu nhân cười cầm lấy một sấp bài giấy ở trước mặt Trăn ca nhi lắc lư lắc lư: "Đi, để mẫu thân dỗ Trăn ca nhi, ta thắng tiền đều cho Trăn ca nhi mua đường ăn."
Trăn ca nhi nhìn chằm chằm vào bài giấy trong tay nàng nha nha nói chuyện.
Tính trẻ con thối, không ngăn nổi bộ dạng tốt nhìn, vẫn là làm người ta yêu thích, mấy người cứ như vậy khi thì nói chuyện phiếm khi thì đùa Trăn ca nhi hồi lâu, trong lúc đó Trăn ca nhi còn ngọt ngào mà ngủ một giấc ngắn. Cơm chiều nam nữ tụ họp lại nghe diễn, Phó Dung ngồi bên cạnh Từ Tấn, liếc thấy bên kia Từ Hạo lặng lẽ rời ghế.
Phó Dung kìm lòng không được nhìn về phía vị trí Thôi Oản.
Quả nhiên người cũng không ở đó.
Nàng đột nhiên nhớ tới tỷ tỷ xuất giá năm ấy, tỷ tỷ cùng Lương Thông cũng lén hẹn hò quá, liền kéo kéo tay áo Từ Tấn.
Người ta thanh mai trúc mã nhu tình mật ý, Từ Tấn lại không thích Thôi Oản, chỉ cần Từ Hạo toàn tâm toàn ý muốn cưới, Từ Tấn cũng không có cách nào a, trừ phi hắn có thể chứng minh Thôi Oản quả thật là hung thủ bỏ thuốc ám toán nàng.
Từ Tấn theo ánh mắt Phó Dung nhìn lại, thấy Từ Hạo thân ảnh dần dần biến mất trong bóng đêm, tỏ ý bảo Hứa gia đi theo dõi.
Đại khái một khắc sau, Từ Hạo liền trở lại.
Từ Tấn nhìn nhi tử trong ngực bắt đầu mệt rã rời, dẫn Phó Dung hướng Thôi Phương Lễ từ biệt, lập tức gọi Từ Hạo cùng nhau hồi vương phủ.
"Nàng trở về phòng trước, ta cùng Lục đệ trò chuyện." Tới vương phủ, Từ Tấn nhẹ giọng nói với Phó Dung.
Phó Dung sợ hắn vờ ngớ ngẩn, trực tiếp khuyên Từ Hạo cùng Thôi Oản chia tay gì đó, nhịn không được muốn nhắc nhở hai câu. Từ Tấn nghe ra ý của nàng, mượn thân hình che giấu nhanh chóng nhéo nhéo cái mũi nàng, thấp giọng nói: "Ta có ngốc như vậy? An tâm trở về đi, không cần lo lắng, hắn nguyện ý thích ai thì thích, ta lười quản."
Phó Dung nửa tin nửa ngờ liếc hắn một cái, dẫn nha hoàn về Phù Cừ viện trước.
Từ Hạo lúc ở Thôi gia đã nhiều lần cùng huynh trưởng nói xin lỗi, cũng được huynh trưởng tha thứ, hiện tại hắn chơi một ngày cũng mệt nhọc, chào hỏi xong muốn về nhà khách đi ngủ.
Từ Tấn cũng không giữ hắn, nhìn theo thiếu niên rời đi, hắn nhìn về phía Hứa gia.
Hứa gia đi tới phía trước hắn, cúi đầu hồi bẩm: "Lục điện hạ đi gặp biểu cô nương, biểu cô nương hỏi vương gia hết giận hay chưa, được Lục điện hạ khẳng định, lại dặn dò Lục điện hạ ngày mai tiến cung, hảo hảo cùng nương nương giải thích rõ ràng, thay nàng hướng nương nương bồi tội."
Từ Tấn cũng không cảm thấy bất ngờ.
Thôi Oản biểu hiện vẫn luôn rất rộng lượng minh lý, tựa như hôm nay, nàng bày ra cạm bẫy dẫn hắn mắc câu. Hắn không mắc câu, bằng quan hệ hai người biểu hiện bên ngoài, Thôi Oản lập tức đoán được có chuyện không thỏa đáng. Nàng không biết là hắn đã nhìn rõ ràng ý đồ của nàng, chỉ cho là hắn còn bởi vì chuyện Phó Dung bị hại hoài nghi nàng, cho nên Thôi Oản thản nhiên mà khóc kể ủy khuất, càng thản nhiên, càng có vẻ nàng hỏi lòng không thẹn.
Bình thường tình huống xảy ra, hắn sẽ bỏ qua hoài nghi, cho dù hắn như cũ hoài nghi, hắn cũng không dám ra tay với nàng nữa. Bởi vì các trưởng bối đều biết hai người dây dưa, Thôi Oản lại xảy ra chuyện, các trưởng bối liền dễ dàng liên tưởng tới trên đầu hắn. Dù sao nhiều năm như vậy Thôi Oản đều bình an, làm sao vừa có hiềm nghi đắc tội hắn liền xảy ra "ngoài ý muốn"?
Từ lúc Thôi Oản rơi xuống nước tới lúc lang trung khám xong mới có bao nhiêu lâu, nàng đã nghĩ được cách đối phó tốt như thế. Nếu thành thì hắn bỏ đi nghi kị, nếu bại thì hắn sợ ném chuột vỡ bình. Cho dù Từ Tấn giải thích hợp lý hành động hắn không cứu người, tạm thời hắn cũng không thể xuống tay với Thôi Oản nữa. Bởi vì Thôi Oản thật gặp chuyện không may, mẫu thân có lẽ sẽ tin tưởng không phải hắn làm, Lục đệ nhất định sẽ không tin, cho dù Lục đệ tin, Thôi Oản khẳng định không tin. Một khi Thôi Oản lại ở bên tai Lục đệ thổi gió, hắn và Lục đệ tình cảm huynh đệ triệt để xong rồi.
Lục đệ có lẽ không để ý, hắn để ý, hắn không cam tâm để cho một nữ nhân làm hỏng quan hệ của bọn họ.
"Còn nói chuyện gì khác sao?" Trầm mặc một lúc lâu, hắn lại mở miệng.
Hứa gia nói: "Lục điện hạ nói năm nay tuyển tú sẽ mời Hoàng Thượng vì hai người tứ hôn, hỏi biểu cô nương có cao hứng hay không, biểu cô nương âm thanh quá nhỏ thuộc hạ không nghe thấy, bất quá Lục điện hạ nghe xong có vẻ rất vui mừng."
Từ Tấn cười cười, vị biểu muội này quả nhiên thức thời, đời trước vì hắn còn chậm lại mấy tháng, đời này xác định cùng hắn không còn khả năng, lập tức liền đáo ứng Lục đệ hỏi cưới. Phần tinh mắt này, cùng Phó Dung cũng không kém nhiều lắm.
Chỉ là Phó Dung gả tới sau này toàn tâm toàn ý cùng hắn sống, giúp hắn hiếu thuận mẫu thân, giúp hắn quan tâm thân đệ. Thôi Oản đâu, đời trước hắn cũng cho rằng nàng gả cho Lục đệ sẽ thật sự cùng Lục đệ sống tốt qua ngày, bây giờ nghĩ lại, Từ Tấn không thể cam đoan hắn từng nhìn thấy chính là chân tướng.
"Đi xuống đi, về sau theo chặt hướng đi mọi người Thôi gia."
Hứa gia không lập tức rời đi, do dự một chút nói: "Thượng Thư đại nhân cũng thế?"
Từ Tấn đã quay người, nghe được lời này, trầm thấp "Ân" một tiếng.
~Phù Cừ viện, Phó Dung vừa tắm rửa xong, đang muốn ra khỏi nước, nghe thấy bên ngoài âm thanh tiểu nha hoàn kêu "Vương gia".
Phó Dung tỏ ý bảo Lan Hương Mai Hương đi xuống, bả vai lui xuống dưới nước, mỉm cười nhìn về phía nam nhân bước vào: "Vương gia nhanh như vậy liền nói xong rồi?"
Nàng tóc dài như thác, mặt mày linh động, tươi cười xinh đẹp. Từ Tấn nhìn, tâm tình cũng theo đó sáng tỏ vài phần, thoát xong quần áo bước vào thùng tắm, đem người mò tới ngồi trên đùi, "Nùng Nùng tắm xong rồi? Vậy thì giúp ta lau lau."
Phó Dung không ngốc, hôm nay Từ Tấn ở Thôi phủ nặng trĩu tâm sự, nàng nhìn được rành mạch rõ ràng, nhưng hắn không nói với nàng, Thôi gia lại là mẫu tộc của hắn, nàng không dám tùy tiện dò hỏi, đành phải làm bộ cái gì đều không hiểu. Cầm lấy khăn khoác trên mép thùng tắm, Phó Dung một tay chống bả vai Từ Tấn, một tay giúp hắn chà lau lồng ngực.
Bên ngoài trời đen mịt mù, trong phòng ánh đèn sáng tỏ, chiếu trên người hắn mấy chỗ vết sẹo rõ ràng rành mạch. Trừ bỏ cánh tay trái trúng tên là vì nàng lưu sẹo, mấy chỗ khác dấu vết đều rất nhạt. Nghĩ tới hắn nhìn như muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, vương gia bá đạo kỳ thật sống cũng không phải là thuận gió xuôi nước vạn sự như ý, lại nhìn hắn cái trán hơi nhíu lại thành vạch, Phó Dung động tác càng thêm ôn nhu.
"Được rồi, vương gia xoay qua chỗ khác đi, ta chà lưng cho chàng."
Từ Tấn vừa mới vẫn nhắm mắt hưởng thụ, lúc này mở ra, thấy nàng sắc mặt hồng nhuận, trên mặt có giọt nước, quyến rũ mê người, hắn đưa tay ôm lấy nàng, hôn nhẹ khuôn mặt nói: "Nùng Nùng, nàng thích ta sao?"
Hắn đột nhiên hỏi cái này, Phó Dung cắn cắn môi, giảo hoạt nhìn vào mắt hắn: "Không thích."
Từ Tấn chân mày lập tức nhíu lại.
Phó Dung vội vàng nói: "Đùa chàng chơi, vương gia thế nào cho là thật?" Nói xong bẽn lẽn ngượng ngùng ở trên mặt hắn hôn một cái, rời đi rồi mắt đẹp nũng nịu liếc hắn một cái lại rũ rèm mi xuống, như muốn nói lại thôi.
Từ Tấn ngoài miệng không nói chuyện, trên người lại có biến hóa.
Hắn uy vũ khởi sinh, Phó Dung làm bộ muốn trốn, bị Từ Tấn bá đạo kéo về, trong mấy hơi thở liền công thành đoạt đất.
Dù hai người đã thân mật qua vô số lần, Phó Dung như cũ không thể lập tức thích ứng, hơi hơi ngửa đầu, môi đỏ khẽ mở, lặng lẽ cầu xin.
Lần này Từ Tấn không có vội vã tiến hành bước tiếp theo, hắn ôn nhu hôn cổ nàng, lại chậm rãi chuyển lên trên mặt nàng, âm u hỏi: "Kia Nùng Nùng là khi nào thích ta? Đừng lừa ta, nói thật."
Trong mắt Phó Dung một mảnh mờ mịt màu nước, khiến Từ Tấn không thể nhìn rõ.
Là khi nào thích hắn?
Phó Dung nói không rõ ràng.
Nàng thích Từ Tấn sao? Khẳng định thích, giống như nàng lúc trước đối với Từ Yến, trượng phu cao lớn, anh tuấn, có quyền, có thế lại đối tốt với nàng, nàng làm sao không thích? Nhưng Phó Dung biết thích trong miệng Từ Tấn là loại cảm tình khiến người ta có được thì sẽ vô cùng ngọt ngào, mất đi rồi sẽ đau triệt nội tâm.
Nàng hiện tại sống được rất hạnh phúc, nhưng ngày nào Từ Tấn không còn, hoặc là hắn có người khác, như Tề Sách đối tỷ tỷ như thế, nàng sẽ đau triệt nội tâm sao?
Phó Dung không cảm thấy.
Cho nên nàng còn chưa đủ thích Từ Tấn đi?
Nhưng nàng làm sao có thể nói thật?
Trong lòng rất nhiều ý niệm, chẳng qua là ngắn ngủi trong nháy mắt, ở trong cặp mắt phượng chờ mong nhìn chằm chằm kia của Từ Tấn, Phó Dung cúi đầu, "Ta..."
"Nhìn ta nói." Từ Tấn nâng lên nàng cằm.
Phó Dung liếc mắt quở hắn một cái, ngay sau đó ánh mắt lại dịu dàng, nhẹ giọng hồi ức nói: "Năm ấy tứ hôn rồi, chúng ta ở trên thuyền hoa, ta uy hiếp muốn vứt bỏ dây Trường Mệnh tự tay tết cho vương gia, vương gia cầm chặt lấy ta tay thì ta liền có chút thích vương gia. Ta sợ hãi sinh con, vương gia cho phép ta tránh thai, ta đối với vương gia thích lại nhiều thêm một chút, đến khi vương gia vì cứu ta chịu một mũi tên, ta liền rất thích rất thích vương gia."
Nàng nâng mặt hắn lên, ánh mắt ở trên khuôn mặt hắn tuấn mĩ lại bởi vì trầm mặc có vẻ trong trẻo, chần chừ nói "Thích tới mức muốn cùng vương gia đời đời kiếp kiếp cùng một chỗ, vĩnh viễn đều sẽ không tách ra."
Từ Tấn cổ họng giật giật.
"Chàng thì sao, vương gia thích ta sao? Bắt đầu thích từ lúc nào?" Phó Dung nhẹ nhàng hỏi.
Nàng ngồi trong ngực hắn, nguyên bản nước có thể tới bả vai nàng, có cảnh đẹp như ẩn như hiện. Nàng một tay đỡ lấy bả vai hắn, một tay ở trên mặt hắn vuốt ve, miệng nói xong lời nói như dụ dỗ, mắt ướt tình ý kéo dài nhìn hắn ngoắc hắn, thật như đêm khuya đến thăm hồ yêu, cố ý đến câu hồn hắn.
Hắn từ khi nào thích nàng?
Từ Tấn không nhớ nổi, hắn cũng không có tâm tư đi nhớ lại, chặn miệng nàng lại, đem nàng đè ép xuống thùng tắm phía dưới...
Khó có thể hô hấp, cũng không cần hô hấp.
Phó Dung đem hết thảy đều giao cho hắn, nàng chỉ nhắm mắt, hồn phảng phất bay ra ngoài, phiêu phiêu đãng đãng như thuyền không dựa vào được bờ.
Kỳ thật đêm nay Từ Tấn có chút xa lạ, trước kia hắn luôn thích nói chút lời không đứng đắn đùa nàng, cố ý làm cho nàng xấu hổ, nhưng lúc này Từ Tấn không nói được lời nào, ngay cả hít thở đều trầm trọng không có quy luật, hỗn loạn. Phó Dung dường như nhìn thấy mắt hắn, bình tĩnh như vậy, không biết đang nghĩ cái gì.
Nhưng nàng không có cơ hội tìm tòi nghiên cứu, trước khi mê man, ý thức sau cùng là cực lạc hắn cho nàng.
Nàng vì mệt mỏi mà ngủ, Từ Tấn thu thập xong trên người hai người, nhìn nóc giường đen mù mịt, chẳng biết từ lúc nào mới thiếp đi.
Mơ mơ màng màng, hắn đột nhiên xuất hiện ở trên thảo nguyên.
Nơi này hắn dường như từng đến, Từ Tấn trong lòng dâng lên dự cảm không lành, vừa muốn tránh né, sau đầu ập đến một cơn gió lớn, hắn bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thấy một mảnh đao ảnh, hắn muốn tránh, cái bảo đao kia giống như chém xuống bùn từ trên cổ hắn lướt qua.
Kỳ quái là, hắn không cảm thấy đau, chỉ giống như nằm mơ, nhìn thấy Lục đệ bộ dáng dữ tợn đỏ con mắt.
Hắn muốn hỏi xem Lục đệ vì sao phải giết hắn, một mũi tên nhọn không hề có dấu hiệu xuyên thấu lồng ngực Lục đệ...
Đêm tối như mực.
Từ Tấn mở mắt ra, không nhìn thấy gì cả, hắn giơ tay lên, đụng vào khóe mắt, chạm phải một điểm mát lạnh.
Đã bao nhiêu lâu không mơ thấy giấc mơ này?
Đó là thân đệ đệ hắn, là đệ đệ hồi nhỏ hắn thích vụng trộm vuốt ve khi dễ, là đệ đệ hắn tự tay dạy viết chữ cưỡi ngựa, là đệ đệ cùng chảy dòng máu giống hắn.
Hắn vẫn luôn cho rằng Lục đệ là bị người dùng quyền thế dụ dỗ mới hướng hắn hạ thủ, hắn cũng phát thề đời này muốn bắt được người kia, tránh cho cốt nhục tương tàn. Nhưng hôm nay, hắn đột nhiên phát hiện một khả năng khác, Lục đệ hắn, cũng có thể bị một nữ nhân lừa dối mới...
Từ Tấn tự giễu cười.
Thay vì là nữ nhân, một nữ nhân xảo trá, hắn thà rằng là quyền thế, như vậy có vẻ Lục đệ còn có chút tiền đồ.
Bất quá quyền thế cũng tốt, nữ nhân cũng tốt, đời này hắn đều sẽ đem người nọ bắt ra, làm cho hắn sống không bằng chết.
Không có người nào có thể tiếp tục đùa giỡn huynh đệ bọn họ nữa.
Sủng Hậu Chi Lộ Sủng Hậu Chi Lộ - Tiếu Giai Nhân