The greatest thing you'll ever learn is just to love and be loved in return.

Eden Ahbez, "Nature Boy" (1948)

 
 
 
 
 
Tác giả: Bé Bướng
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 54 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 631 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:47:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41 - Nụ Hôn. Trở ThàNh Phụ Nữ. Lo LắNg
hỏ sau khi chạy lên tầng phòng hắn chỉ thì đứng khựng lại không dám vào. Nhỏ đang do dự có nên vào không hay thôi mặc kệ hắn sống chết ra sao có liên quan đến mình đâu. Nhỏ quay đầu bước đi bên trong phòng Kan lại vang lên tiếng đập phá của đồ vật. Nhỏ nhíu mày thầm chửi tám đời tổ tổng nhà anh. Quyết định nhỏ quay đầu bước vào căn phòng. Căn phòng bừa bãi toàn vỏ rượu với mảnh vỡ thủy tinh bắn tung toé khắp sàn nhà. Khó khăn lắm nhỏ mới bước được đến chỗ Kan, vừa ngồi xuống đặt tay lên vai Kan thì giọng Kan lạnh tanh vang lên
- Cút.
Bàn tay thô bạo hất bàn tay nhỏ nhắn của nhỏ ra. Ánh mắt xẹt qua tia bi thương nhưng rất nhanh lấy lại được bình tĩnh giọng nói trong trẻo vang lên nhưng không dấu được sự xót xa trong câu nói
- Kan. Sao lại ra nông nỗi này
Kan sau khi nghe được giọng nói của nhỏ thì khẽ ngước mắt lên xem ánh mắt đỏ ngầu vì men rượu nhìn nhỏ. Bàn tay rắn chắc ôm nhỏ vào lòng
- Anh tưởng em không đến không quan tâm gì đến anh bỏ mặc anh để đi với thằng Ben chứ.
Kan giọng run run nói nước mắt lại rơi xuống hai gò má xinh đẹp của anh thấm ướt một mảng chiếc áo đồng phục của nhỏ
- Ngốc. Em vẫn luôn ở đây bên anh
Nhỏ vòng tay qua nhận lấy vòng tay từ Kan khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào lồng ngực rắn chắc của anh. Kan xúc động khi nghe nhỏ nói vậy đặt xuống môi nhỏ một nụ hôn, mới đầu anh chỉ tính lướt qua thôi nhưng ai ngờ mới đặt lên anh liền lún sâu hơn anh muốn nhiều hơn nữa. Như thế không đủ. Bàn tay thô bạo luồn vào bên trong chiếc áo đồng phục của nhỏ xoa lắn. Nhỏ đang chìm đắm trong nụ hôn của anh thì giật mình vì hành động đó khẽ gọi
- Kan
Kan cũng giật mình vì hành động của mình. Ánh mắt chứa đựng dục vọng không dấu diếm nhìn nhỏ nói
- Cho anh được không
Bàn tay của Kan luồn vào mái tóc nhỏ khẽ vuốt ve đôi gò má trắng noãn đang vì câu nói của anh mà ửng hồng. Ánh mắt nhìn nhỏ như chờ đợi gì đó
- Anh yêu em không. Nhỏ ngước đôi mắt trong veo không gợn sóng lên nhìn Kan hỏi, trong lòng rối như tơ vò
- Yêu. Anh yêu em còn hơn bản thân của mình. Duyên Hồng anh yêu em.
Kan một lần nữa đặt lên môi nhỏ một nụ hôn như chuồn chuồn nước ánh mắt mong đợi nhìn nhỏ
- Ngốc. Vì sao lại yêu em. Em không xinh đẹp như những cô gái ngoài kia. Không giàu như họ. Không xứng với anh.
Nhỏ ngước đôi mắt màu xanh không gợn sóng lên nhìn Kan giọng trân thành nói
- Anh không cần em giàu có. Em trong mắt anh là xinh nhất. Anh không quan tâm bọn họ nói gì nghĩ gì. Kan ánh mắt vẫn chứa dục vọng nhưng kìm chế thâm trầm nói với nhỏ
- Em cũng yêu anh Kan. Em nguyện giao cả trái tim và thể xác cho anh
Nhỏ bây giờ không muốn nghĩ đến cái hôn ước kia. Bây giờ nhỏ chỉ muốn làm theo con tim của mình mách bảo. Kan ánh mắt vui mừng nhìn nhỏ anh không nghe nhầm nhỏ cũng yêu anh không phải anh yêu đơn phương thậm trí còn nguyện ý giao cả trái tim và thể xác cho anh. Anh không quan tâm cha anh bắt anh cưới ai nữa anh sẽ một mực từ chối vì đời này anh chỉ yêu một người con gái đang trong lòng anh. Kan bế nhỏ lên chiếc giường gần đấy cái gì nên đến thì đến. Hôm đó nhỏ thuộc về Kan mãi mãi thuộc về anh
* Ta là dải ngăn cách *
Trên lớp nó vẫn chưa tiêu hoá được câu nói của nhỏ đang ngơ ngác mông lung đầu óc trống rỗng thì có một bàn tay ôm nó vào lòng giọng ôn nhu nói
- Đang nghĩ gì mà thừ người ra vậy.
Bun ôm nó vào lòng nói mặc cho 4 cặp mắt đang nhìn anh nảy nửa
- À. Không có gì.
Nó giật mình nhưng sau đó lại bình thường như cũ nhìn Bun trả lời
- Con nhóc kia chưa ngủ dậy à mà em đi học một mình.
Bun nhíu mày nghi ngờ hỏi nó sao không thấy nhỏ đến lớp bình thường nhỏ phải líu no nói chuyện cùng nó mỗi khi anh đến lớp muộn
- À. Nó đến rồi. Nhưng có việc gì đó nó lại đi luôn. A
Nó vừa nói xong lại nhíu mày khẽ kêu một tiếng khi Bun động đến vết thương của nó
- Em bị thương
Bun ánh mắt sắc lạnh nhìn nó nói giọng không dấu nổi sự lo lắng bên trong
- Lúc sáng em trượt chân ngã nên bị thương chút xíu. Không sao
Nó nói ánh mắt long lanh nhìn Bun giọng trong trẻo vang lên
- Lần sau cẩn thận
Bun sau khi xác định không có gì nghiêm trọng thì khẽ nhắc nhở nó
- Vâng. Không có lần sau đâu
Nó làm gương mặt cún con nhìn Bun (hiếm có) trả lời sau đó nằm trong vòng tay anh nhắm mắt tĩnh dưỡng đợi cô giáo vào
CHÚC M.N ĐỌC TRUYỆN V.V
Sự Trở Lại Của Ice Demons Sự Trở Lại Của Ice Demons - Bé Bướng