"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: bengok_tramanh
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 70
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 996 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:20:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 60: Dẹp Loạn
ôm nay cả bọn lại cùng nhau sánh bước đến trường học, do Salena đã về nước nên nó đành trả anh hai của mình lại cho chị dâu và đi cùng xe với hắn, mà dạo này thì hắn đã thích nó ra mặt rồi nhưng nó vẫn vô tâm vô tình không thèm để ý gì đến hắn cả.[ Thực ra không phải là nó không thích hắn mà là vì nó vẫn chưa ổn định được cảm xúc của bản thân, nó vẫn nghĩ rằng bản thân còn yêu Jonny mặc dù trước hắn trái tim nó đã có chút rung động…] Bước chân ra khỏi xe là cả bọn lại làm học sinh của trường nhao nhao cả lên, hết reo hò lại chụp ảnh, có đứa còn thái quá đến mức độ lăn ra ngất nữa chứ. Nói chung là cái sân trường như bãi chiến trường vậy. Cả đám im lặng đi lên phòng học, vì Salena đã về nên nó đành nhường chỗ ngồi lại cho chị dâu nhưng khổ nỗi cả cái lớp chỉ còn bàn của hắn là còn chỗ trống, thế là nó phải ngồi cạnh hắn. Ở trong lớp mà như ở trong chợ vậy, ai làm việc nấy. Ruchia đang ngồi chơi game, Kaito bên cạnh thì cứ hết nghịch tóc lại khều vai cô, để chọc cho Ruchia chửi lên chứ hong gì! Bó tay… Bàn thứ hai của Exline và Kelvin rất ôn hòa, mỗi người một cuốn truyện mà đọc, đọc hết truyện thì cả hai lấy ipad ra xem phim “Hậu duệ mặt trời”. Bàn tiếp theo của anh và Salena, hai người này chỉ đơn giản là đeo mỗi người một cái tai nghe và nghe cùng một bài hát thôi. Bàn cuối cùng của nó và hắn là im lặng nhất lớp, chia mỗi người nửa cái bàn và nằm xuống ngủ…Thấm thoát đã đến giờ ra chơi, cả bọn lại kéo nhau xuống căn tin, bọn hắn đi lấy đồ ăn còn bọn nó thì ở lại và vô tình nghe được điều gì đấy
-Nè! Hình như chị hai lại lôi đứa không biết điều nào đấy ra sân sau rồi phải không?_n1
-Ừ! Mà con này láo thật! Dám lên mặt dạy đời chị hai trước trường, hôm nay không có anh Nhất Hy ở đây là nó chết chắc rồi!_n2
Bọn nó quay lại nhìn nhau đầy ẩn ý
-Nhất Hy sao? Nếu vậy chẳng lẽ cô gái đó là Hani?_Ruchia nói
-Mà con nào dám xưng chị hai trường này thế? Chắc nó hết thương ba má rồi!_Salena góp lời
-Đi thôi, ra sân sau!_Nó khoát tay
-OK!_ba người còn lại đồng thanh rồi đi theo nó
Bốn đứa tụi nó bước ra sân sau thì nhìn thấy một cảnh tượng phải nói là sao ta? À, y chang chó hùa luôn á. Một đám con gái đang bao vây lại thành một vòng tròn và có lẽ Hani đang ở trung tâm của vòng tròn ấy, tới gần hơn thì bọn nó nghe toàn những lời lẽ nhục mạ, chửi tục của một đứa con gái
-Mẹ nó mày nghĩ mày là ai hả? Được anh Nhất Hy đi cùng thì nghĩ mình ngon sao? Dám lên mặt dạy đời tao nữa chứ, mà cái bản mặt láo xược của mày tao nhìn là thấy ghét rồi! Hay là tao thêm vài nhát rạch để trang trí mặt mày nhá!_giọng một con ả có lẽ là đầu xỏ vang lên
-Ừ người ta láo nhưng người ta biết điều, còn hơn cái lũ xấu đều, nói nhiều mà không biết nhục!_Salena lên tiếng
Lập tức cả cái đám mắt xanh mỏ đỏ tóc lò xo đó quay lại chiếu ánh mắt hình viên đạn vào Salena, bây giờ thì bọn nó có thể nhìn rõ hơn con nhỏ đầu đảng rồi, đồng phục mặc theo kiểu giang hồ, cà vạt thắt lỏng, áo sơ mi bỏ hai nút trên (làm như mình hotsexy lắm vậy), mang boot cao gót dài ngang gối giống như Salena, con nhỏ đó khoanh tay kiểu chị hai nhìn Salena
-Mày là con nào mà dám lên tiếng chửi tao? Mày có tin là mày sẽ bị đuổi học ngay bây giờ không? Chắc mày chưa nghe danh tao là ai phải không?_ả ta vênh váo kiểu không sợ trời không sợ đất
-Đừng hỏi chị cưng là ai, mà hãy về hỏi ba má của cưng điều ấy!_Salena nhếch môi
-Chị Yana à, coi bộ con nhỏ này không biết điều rồi! Xử đẹp nó luôn đi chị, nhìn màu tóc tím là không ưa rồi!_một đứa con gái khác lên tiếng và không ai khác hơn là ả Misa -Yana sao? Tên nghe hay và…giống con cún con nhà ta thế? Haha…_Salena ôm bụng cười
-Mày..mày muốn chết rồi chứ gì? Đỡ này…_vừa dứt lời, ả bay đến tung một cú đá về hướng Salena
Bốppp….Bốpppp…
Yana lùi ra phía sau mấy bước, gương mặt ả bầm tím vì vừa lãnh trọn hai cú đá từ đôi boot gai của Salena, gương mặt vui vẻ cười cợt lúc nãy của Salena biến mất, thay vào đó là một gương mặt xinh đẹp lạnh lùng và nhất là đôi mắt giết người chẳng khác gì nó
- Loại người như thế này mà sử dụng boot cao gót đúng là nhục nhã cho nhà sản xuất. Muốn đánh nhau thì ít nhất cũng phải như chị nhé cưng!_Salena hất mặt - Tụi bây lên hết cho tao!_ả hét lên
Nhưng cả bọn con gái vẫn đứng yên không nhúc nhích, lúc này nó, nhỏ và cô mới bước tới ngang hàng với Salena
-Vẫn không thay đổi, lật mặt như lật giấy ấy nhỉ?_Exline vỗ vai Salena
-Thường thôi!_Salena cười nhẹ với gương mặt thánh thiện như thiên thần
-Đại… à không…chị Moon!_Hani định gọi đại tỷ nhưng vội sửa lại
-Qua đây với chị!_nó gọi
-Dạ!_Hani đáp rồi nhanh chóng chạy sang chỗ nó đang đứng
-Tụi mày…tụi mày là ai mà dám hành động như vậy hả? Có tin là tao rạch nát mặt tụi bây không?_Yana căm phẫn
-Oh girl! Thì ra cái đứa xưng trùm rồi làm loạn rạch mặt mấy nữ sinh trường này là cô sao?_Ruchia hỏi
-Biết sợ tao rồi chứ gì? Biết thân phận thì biến khỏi mắt tao, mẹ của tao là em gái của hiệu trưởng trường này đấy nhé! Nếu không muốn bị đuổi học thì cúi đầu xin lỗi tao đi!_Yana kênh kiệu Bọn nó đã dần hiểu ra sự việc, thì ra ả là cháu của hiệu trưởng. Còn bọn con gái kia do từ trước đã biết nó là chủ tịch nên chẳng dám lên tiếng nữa. Salena bước tới trước mặt và đưa ra một con dao nhỏ sáng loáng
-Là tôi có tội, tôi không nên động tới cô, cô tha thứ nhé! Cô có thể rạch mặt tôi nếu muốn!_Salena vờ ăn năn sợ sệt
-Ngoan lắm! Biết điều rồi đấy nhỉ, nhưng tính tao thì không muốn bỏ qua cho những đứa như mày!_ả đắc ý cầm lấy con dao
-Thôi xong!_bọn nó đồng thanh khi ả vừa nhấc con dao ra khỏi tay Salena, tội nghiệp!
Ả vung tay cao lên để chuẩn bị rạch mặt Salena, nhưng khi mũi dao còn cách gương mặt khả ái ấy khoảng 2cm, chỉ còn vỏn vẹn 2cm nữa thôi thì…
“ Rắcccc…xoẹtttt..” Salena bẻ ngoặc tay ả lại và nhanh chóng cướp lấy con dao rạch trên mặt ả ta một đường dài. Tưởng chừng lúc nãy nếu Salena không phản ứng kịp thì gương mặt giờ đã ra sao nữa -AAAAAAAAA!!!_ả hét lên đau đớn rồi khụy xuống ôm lấy gương mặt của mình -Thấy cái cảm giác bị rạch mặt ra sao? Có thích không? Biết bao nhiêu người đã bị cô đối xử như thế đó!_Salena cúi xuống sát gương mặt tàn tạ của
-May là Salena chưa vắt chanh ớt lên mặt cô đấy! Liệu hồn đi!_Ruchia rùng mình nhớ lại lúc xử ả Mina
-Tụi mày…tụi mày…chết chắc, hiệu trưởng chắc chắn sẽ bắt bọn mày trả giá!_Yana nghiến răng nhìn Salena với ánh mắt căm phẫn tột cùng -Đừng nhìn tôi với ánh mắt bồ câu con bay con đậu đó! Còn về phần ông hiệu trưởng cậu của cô, ông ta đã chính thức bị đuổi việc từ bây giờ!_Salena thong thả nói mà không thèm nhìn mặt
-Tụi mày nói láo! Tụi mày sẽ phải trả giá, tụi bây nghĩ tụi bây là ai hả?_ả hét lên
-Cô có bao giờ nghe tới danh Chủ tịch Y.A.M chưa?_nó nhếch môi mỉm cười khinh bỉ
-Chủ…chủ tịch? Vậy chẳng lẽ cô…cô là Vũ Hoàng Thiên Anh sao? Tôi nghe nói các người đã nghỉ học rồi mà!_ả tái mặt, lần này động nhầm người rồi
-Nghỉ học thì chúng tôi vẫn có thể đi học lại bất kì lúc nào chúng tôi muốn chứ! Nếu không vào học thì đâu thể biết được cái trường này đã bị cô làm loạn ra sao?_Exline châm biếm
Bọn hắn từ phía xa đi lại nhưng oang oang nhất vẫn là cái mỏ của Kaito
-Có chuyện gì xảy ra vậy? Các cô sao lại ở đây? Tự nhiên kêu người ta đi lấy đồ ăn rồi quay lại hong thấy ai hết á! Có biết chúng tôi tìm các cô nãy giờ không? Thiệt đúng là không có biết thương tiếc nhan sắc của người ta gì hết trơn!_Kaito không thèm để ý xung quanh mình có những ai mà tuôn 1 tràng dài
-Anh…anh Kaito, bọn họ…hức…bọn họ ức hiếp tụi em. Con nhỏ đó…con nhỏ đó còn rạch mặt bạn của em nữa đó!_Misu ôm lấy cánh tay của Kaito
Bọn hắn liếc nhìn xung quanh, một đứa con gái đang ôm lấy gương mặt bị rạch 1 vết dài, bên cạnh là một đám con gái đang đứng khúm núm chỉ trỏ cái gì đấy, có cả Misa và Misu nữa cơ
-Anh Kelvin! Con đó là ai mà dám làm loạn ở đây chứ?_Misa ra bộ oan ức hỏi
-Tiểu thư Hàn Gia kiêm luôn vị trí chủ tịch tập đoàn Vũ Hàn!_Kelvin nói
-Em không cần biết nó là ai! Nó nghĩ có chủ tịch đi cùng thì lên mặt với bọn em…hức…bọn em nhất định phải bắt nó chịu tội! Anh à…anh phải giúp bọn em…hức…nha!_ả Yana một tay ôm gương mặt của mình, tay kia choàng qua vai của anh để cho vòng 1 của cô ta áp sát vào lưng của anh. Đã bị vậy mà còn bám theo trai được
-Đâu cần phải đi chung với chủ tịch, cô ấy là phu nhân của tổng giám đốc Y.A.M mà!_anh nhếch môi cười nhẹ rồi xô ả ta ra
-Phu nhân tổng giám đốc sao???_cả bọn con gái đó hét lên
-Chuyện đó ảnh hưởng đến công chuyện làm ăn kinh doanh bất động sản nhà các người à? Dư enzim (nước bọt) quá hay sao mà hét lớn dzữ dzậy?_Salena nhăn mặt vì nguyên cái giàn loa phát thanh vừa rống lên
-Khôngg…không có gì đâu! Chúng tôi xin đi trước!_cả bọn lần lượt kéo nhau biến khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt, tưởng Salena mới vào nên định bắt nạt, ai dè… -Còn cô, cô thấy rõ bản chất của những người cô gọi là bạn chưa? Chưa bao giờ bọn họ nghĩ đến cô cả, họ chỉ đi theo cô vì cô có tiền, có địa vị trong cái ngôi trường này thôi. Khi cô hết thời họ sẽ lần lượt “bốc-hơi” thôi! Tôi xin lỗi vì lúc nãy đã rạch mặt cô như vậy nhưng cô thử nghĩ đi, biết bao nhiêu người đã bị cô rạch giống như thế, giờ cô đã hiểu cảm giác của họ chưa, chỉ vì họ đắc tội với cô mà nhan sắc của họ bị hủy. Cô có thấy bất công hay không? Bây giờ cô về nhà thu xếp đồ đạc đi, tôi sẽ cử người đưa cô sang Pháp phẫu thuật lại gương mặt này. Chúng tôi đi trước! Bye!!!_Salena nói “diễn văn” với một cách rất chân thành rồi bước đi để lại một ánh mắt biết ơn từ phía sau lưng dõi theo cô
Bọn nó và bọn hắn bước lên lớp với những suy nghĩ riêng của mình, còn 3 tiết học dài đằng đẵng mà cứ ôm mặt bàn ngủ thế này hoài cũng chán, thế là cả bọn lại túm tụm nhau bàn bạc chuyện gì đấy
-Này, tiết tiếp theo là tiết gì vậy?_Ruchia hỏi
-Triết học!_Exline vẫn dán mắt vào quyển Conan mà trả lời
-Môn này chán lắm! Tự quản cho khỏe hông?_Salena hỏi
-Ông thầy dạy triết học nổi tiếng khó nhất trường này đấy, chưa ai chọc phá được ổng đâu!_Kelvin nói
-Cậu chắc không?_Salena hỏi vặn lại
-Kelvin nói đúng đấy! Ông già gây mê này khó tính lắm, lộn xộn bị phạt như chơi đó!_Kaito góp lời
-Hai cậu muốn cá không? Nếu tôi làm ông ta nghỉ dạy tiết này được thì tính gì?_Salena cười nham hiểm
-Chúng tôi sẽ tặng cô một bộ trang sức thạch anh tuyết màu tím!_Kelvin trả lời
-OK!_Salena nháy mắt tinh nghịch
-Hai cậu đặt hàng bộ trang sức ấy ngay bây giờ là vừa thời gian rồi!_anh thản nhiên vừa lướt iphone vừa nói
-Để rồi xem!_hắn cũng mỉm cười
Tiết học bắt đầu, ông thầy già bước vào lớp, gương mặt đăm chiêu khó đoán lướt qua toàn bộ lớp học im phăng phắc và dừng lại ở bàn của Ruchia đang ôm bụng cười sằng sặc
“Rầmmmm…” cây thước trên tay ông ta gõ xuống bàn
-Em kia! Trong giờ học mà cười giỡn như thế sao? Lên đây trả bài!_ông thầy chỉ tay vào mặt Ruchia
Ruchia thong thả bước lên bục giảng và quay mặt đối diện với lớp
-Em hãy định nghĩa cuộc đời là gì cho tôi!
-Cuộc đời…ưm…_Ruchia ra vẻ đăm chiêu
-Em có thể nói theo suy nghĩ của bản thân mình cũng được!_ông thầy nói thêm
-Dạ…thưa thầy! Cuộc đời là bể khổ…
Ruchia cố tình dừng lại một chút, ông thầy nghe xong cũng gật gù vì theo triết lí thì đó là đáp án đúng nhưng…
-Cuộc đời là bể khổ mà em thấy chúng sinh chả ai biết bơi cả! Vì vậy nếu thoát được cái bể khổ ấy thì chúng sinh chết hết!_Ruchia nói nốt câu còn dang dở
-Em…em…học hành như thế đó hả? Lập tức về chỗ học bài lại cho tôi!_ông thầy hét lên
-Hì hì…cảm ơn thầy em về chỗ đây!_Ruchia hí hửng chạy về chỗ
Ông thầy bực bội quay mặt lên bảng viết bài, nhưng chưa được hai phút thì lại có tiếng cười trong lớp, chẳng qua là Exline đang đọc truyện Ninja loạn thị ấy mà
-Trần Phương Đông Nghi!!!_ông thầy gọi lớn
-Dạ, thưa thầy! Hihi…_Exline đứng dậy bày ra một bộ mặt vừa ngố vừa đáng yêu
-Em có đang chú ý đến bài học mà tôi dạy không đấy?
-Dạ em vẫn đang nghe giảng mà thầy!_Exline gãi gãi đầu
-Tôi mới ghi được cái tựa bài chứ có giảng đâu mà em nghe?_ông thầy nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng
-Em…em
-Thôi ngồi xuống đi, nhớ chú ý trong giờ học!
-Dạ cảm ơn thầy!_Exline vui vẻ ngồi xuống đọc truyện tiếp
-Học sinh như các em đúng là nỗi nhục của bộ giáo dục mà!
Ông thầy quay lên bảng và bắt đầu giảng bài, 5 phút sau “ông già gây mê” lại di dời sự chú ý tới Salena, cô nàng đang chơi đua xe trên ipad ấy mà
-Hàn Minh Nguyệt!!_ông thầy hét lên
-Dạ thưa thầy gọi em?_Salena đứng dậy
-Em hãy cho tôi biết châm ngôn sống của em là gì?
-Ưm…Thưa thầy châm ngôn sống của em là… Hãy cứ im lặng mà làm việc, vì cũng sẽ có lúc chó thôi sủa, người ngưng rủa, bom đạn thôi đì đùng và những thằng khùng sẽ xuống mồ câm lặng!_Salena đáp sau 3s suy nghĩ
-Em…em…_ông thầy lăn đùng ra ngất vì cao huyết áp
Thế là cả lớp được tự quản, khỏe quá đi! Cả bọn tụm lại nói chuyện với nhau
-Xong rồi đó, vụ cá cược này tôi thắng! Bộ trang sức thạch anh tuyết màu tím đâu?_Salena cười tinh nghịch
-Cô hay thật, ông già khó tính lại phải chào thua với một cô gái như cô! Haha…_Kaito cười như điên như dại
-Salena là trùm quậy phá đó, bên Pháp chắc đầy tiền án tiền sự rồi!_Exline lắc đầu
-Chị hai very good!_nó giơ ngón tay cái lên ý tán thưởng Salena
-Hihi, chuyện nhỏ ấy mà!_Salena phe phẩy tay
-Lỡ quậy tiết 3 rồi, còn 2 tiết cuối quậy cho nát cái lớp luôn đi!_Ruchia ý kiến và lập tức được cả bọn, à không là cả lớp hưởng ứng. Gì chứ bấy lâu nay chung lớp bọn họ cũng rất kính nể tụi nó
-Mà tiết sau là tiết gì?_Exline hỏi
-Ngữ văn!_nó đáp cùng với nụ cười nhếch môi
-Hehe…nhìn cậu như vậy thì tiết này tự quản chắc rồi phải không?_Ruchia xoa cằm cười thích thú
-Là sao?_Kelvin thắc mắc khi thấy thái độ của Ruchia
-Cậu cứ yên tâm, thu dọn đồ đạc chờ khi nào bà cô ra khỏi lớp thì về!_anh nói
-Bắt đầu chuẩn bị nhé mọi người!_Kaito nói lớn
-OK!!!_cả lớp đồng thanh hưởng ứng
Sau đó cả đám bắt đầu bày trò, 2 đứa học sinh canh cửa với tư thế như bị phạt quỳ để chắc chắn các thầy cô không nhìn thấy sự bất thường, 4 đứa đi mua những thứ cần thiết, số còn lại ở trong lớp chuẩn bị. Kelvin và Kaito đang điêu khắc 4 cái chân ghế giáo viên sao cho thật “mỏng manh”. Exline đang chế tạo mười quả bom bi có công suất nhỏ và kết nối chúng với bộ điều khiển. Ruchia thì đơn giản hơn, trộn bột màu, nước và một số bột gây ngứa với nhau để tạo thành một loại nước có màu rất đẹp (>.-Hey Moon! Bọn tớ xong rồi nè!_nhỏ và cô đồng thanh
-Các cậu lấy bong bóng tới đây! Bỏ vào mỗi cái bong bóng một quả bom và đổ nước bột màu đó vào rồi thổi phồng lên 1 tí!_nó nói
-Ừ! Sắp đến giờ rồi, nhanh lên!_Ruchia giục
-Vài bạn tới đây giúp mình thổi bong bóng đi!_Exline nói lớn kèm theo nụ cười hiền dịu
-Để mình…mình giúp cho!!_bọn con trai nhao nhao chạy lại
-Cảm ơn mấy bạn!_Ruchia nháy mắt làm cả bọn đơ mặt ra
Sau 5’ làm việc nữa thì toàn bộ đã chuẩn bị xong, những quả bong bóng sặc sỡ màu sắc được treo quanh chỗ bàn giáo viên, công tắc điều khiển bom được đặt trên mặt đất dưới ghế giáo viên. Tiếng trống vào tiết vang lên, bọn nó tắt hết đèn trong lớp và đóng cánh cửa lại…
Bà cô giáo dạy ngữ văn đang đi rất thong thả trên dãy hành lang, đến trước cửa lớp thì bà ta hơi sựng lại vì cánh cửa đóng im lìm bất thường nhưng rồi cũng mở cửa bước vào. Một bước…hai bước…
“Rầmmmm…” bà cô vướng chân vào sợi dây cước và tiếp đất một cú ngoạn mục văng cả đôi giày cao gót
-Hahaha…._cả lớp cười phá lên
Bà cô cố đứng dậy chỉnh sửa lại đầu tóc và mở đèn lên, cái lớp lại im re khi ánh mắt như quỷ dữ đang quét khắp lớp
-Em nào bày ra cái trò này hả?_bà ta hét lên
-Ầy…Sao mấy ông bà trường này thích la hét vậy nhỉ?_Salena bịt tai lại
-Thôi mà cô, chắc do ai đó sơ ý để sợi dây ở đó thôi! Cô bớt giận đi ạ!_Kaito lên tiếng xoa dịu cơn thịnh nộ của bà ta
Gọi là bà nhưng thực sự cô giáo này chỉ mới khoảng 30 tuổi thôi, vẫn chưa có chồng nên bà ta luôn để ý đến bọn hắn. Hôm nay lại được Kaito ăn nói ngọt ngào như thế thì còn gì bằng, bà cô nhanh chóng sập bẫy, vừa đặt mông xuống ghế giáo viên thì…
“ Rầmmmm…” bà ta đã được đất mẹ ôm trọn vào lòng lần thứ hai
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại, cái ghế gãy nên đã rơi xuống đúng vào vị trí công tắc bom và thế là…
“ Bốp…bốp…bốp…bùmmm…”một loạt âm thanh giòn giã vang lên
Cả lớp ôm bụng cười muốn té ghế. Nhìn lại cô giáo kính mến của chúng ta xem nào…Tóc cháy xém, gương mặt son phấn loang lổ, từ đầu tới chân màu mè lòe loẹt. Bà cô quê quá nên chạy vụt đi lên phòng giám hiệu, nhìn bà ta vừa chạy vừa gãi như khỉ làm cả lớp cười ngoặt ngoẽo, có cho tiền tỷ bà ta cũng không dám trở lại đây đâu!
Dạo này mình bận ôn thi nên không có thời gian viết chap nhiều được, thành thật xin lỗi m.n nha!...Hic... mấy nay bị m.n bơ quá trời, ai đọc xong để lại dấu chân hong thôi dấu răng cũng được -_-. Cho mình tí ý kiến với!!!
Sự Trả Thù Của Ánh Trăng Sự Trả Thù Của Ánh Trăng - bengok_tramanh