Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 205 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 626 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:50:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 2 - Chương 167: Tam Đại Công Tử Tề Tụ
ịch giả: rolland
Yến Triệu Ca nhìn động tác của nam tử kia, có chút im lặng:
- Ngươi lại có cách chơi mới gì à?
Động tác của nam tử kia cũng không ngừng lại, cười nói:
- Ngươi tới thật đúng lúc, mới vừa rồi tìm ngươi, ngươi lại bế quan, ta còn tiếc nuối ngươi sẽ bỏ qua tửu trà của ta đây chứ.
Yến Triệu Ca đỡ trán:
- Lấy rượu pha trà, chưa từng thấy, ta biết ngươi thích rượu, nhưng ngươi có thể đừng lập dị như vậy được hay không?
Nam tử kia không quan tâm nói:
- Ngươi không hiểu a, người sống trên đời, dù sao cũng phải tìm cho mình chút thú vui chứ.
Yến Triệu Ca bụm mặt:
- Cho nên ngươi lấy rượu thay sữa đậu nành chấm bánh quẩy, lấy rượu thay canh chan cơm ăn, bây giờ lại đổi mới, lấy rượu pha trà?
- Chẳng lẽ ngươi không thể giống những cái tửu quỷ khác chỉ cầm rượu uống sao?
Tạ Du Thiền cùng A Hổ bên cạnh nghe cũng tức cười.
Nam tử kia không chút không vui nào, ngược lại cười nói:
- Ta đã qua giai đoạn đó.
Yến Triệu Ca không thể nhịn được nữa, nói:
- Vậy ngươi thử một chút, không dùng miệng uống rượu mà dùng lỗ mũi để uống.
Nam tử cười to:
- Đối với Võ giả có tu vi như ta mà nói, kỳ thật cũng không khó, không sặc chết ta được.
- Từ sư huynh, ngươi làm những chuyện khác rất ổn trọng, tại sao chuyện này cứ như một đứa trẻ vậy?
Tạ Du Thiền lắc đầu bật cười.
Nam tử này, chính là đệ tử hạch tâm của Quảng Thừa Sơn, đệ tử của Thiết Sư Tử Vương - Thạch Thiết, Thiên Bằng - Từ Phi, Võ giả Thông Thiên cảnh.
Nói tới, hắn cũng được bên ngoài công nhận là Võ giả Tông Sư mạnh nhất Quảng Thừa Sơn hiện tại.
Từ Phi cười nói:
- Để cho các ngươi nếm thử tay nghề của ta.
Yến Triệu Ca đành chịu, nói:
- Thật là không biết nên nói gì với ngươi nữa.
- Tửu lượng của Yến sư đệ ngươi không được, Hổ Đình thì không kém.
Từ Phi giống như rất kinh bỉ Yến Triệu Ca, ngược lại nhiệt tình nhìn về phía A Hổ.
A Hổ xưa nay thần kinh thô, hồ đồ cẩu thả, lúc này cũng xanh mặt:
- Phi ca, ta không uống cùng ngươi, ngươi không cho ta dùng Cương khí bức rượu, cùng ngươi uống sẽ chết a.
Từ Phi cũng không cưỡng cầu, chẳng qua tiếc nuối nói:
- Thật ra căn cơ của Hổ Đình ngươi tốt vô cùng, luyện một chút là có thể luyện ra.
Mọi người cười cười nói nói, thời gian trôi qua thật nhanh.
Hoàng hôn buông xuống, Yến Triệu Ca, Từ Phi, A Hổ cùng Tạ Du Thiền nói lời tạm biệt.
Lúc tạm biệt, Tạ Du Thiền nhẹ giọng nói:
- Thông Thiên Hội Minh lần này không giống với lúc trước, các ngươi có tính toán rồi chưa?
Yến Triệu Ca nhìn Từ Phi, Từ Phi vẫn cười, nhưng ánh mắt lại ngưng trọng:
- Lúc ta chào hỏi Nhị sư thúc, thì đã biết được tình hình.
Ba người nhìn nhau, cũng gật đầu mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Mấy ngày tiếp theo, Yến Triệu Ca hoặc là tự mình tu luyên, hoặc là cùng đám người Từ Phi, Diệp Trọng Châu, Tạ Du Thiền và một số người quen biết trao đổi tâm đắc Võ học, hoặc là đi nuôi đầu đại gấu trúc kia.
Trên Thanh Già Đảo, tất cả như thường, bình tĩnh như cũ.
Mà thời gian trôi qua, Thông Thiên Hội Minh cũng chính thức bắt đầu.
Thông Thiên Hội Minh cũng không phải tỷ võ trên lôi đài, mục đích ban đầu là cho các nhân vật thiên tài thế hệ trẻ tiếp xúc với nhau.
Tỷ thí so tài cũng là tiếp xúc, trao đổi tâm đắc cũng là tiếp xúc.
Chỉ là tình hình của Bát Cực Đại Thế Giới hiện tại tương đối khẩn trương, cho nên khiến Thông Thiên Hội Minh lần này nồng nặc mùi thuốc súng.
Nhất là Thông Thiên Hội Minh lần này, bởi vì có thêm nhân tố đặc thù nên mang theo cảnh tượng không bình thường.
Nơi chính thức tổ chức Thông Thiên Hội Minh, là trên bầu trời của Thanh Già Đảo.
Lấy Thanh Già Đảo làm trung tâm, những tiểu đảo xung quanh trong Thanh Già Hồ, mơ hồ tạo thành trận thế đặc thù, chính là hạch tâm của trận pháp bảo vệ Thanh Già Hồ.
Sau khi được kích động, từng chùm sáng bay lên trời, tương hợp cùng vân vụ trên không, tạo thành một hòn đảo trôi nổi trên không trung.
Từng chùm sáng kia giống như cây cầu, cho mọi người tiến lên Huyền Phù Đảo, trên đảo đương nhiên cũng có trận pháp cấm chế, tạo thành cung điện hư ảo trông như thật.
Đám người Yến Triệu Ca leo lên Huyền Phù Đảo, chỉ thấy trừ truyền nhân của Trọc Lãng Các ra, còn có người bước lên trước, chính là Bích Hải Thành.
Diệp Trọng Châu, Lý Tĩnh Vãn cùng hai đệ tử Bích Hải Thành khác, lúc này vây quanh một nam tử thanh niên mặc lục bào.
Khí chất của thanh niên tạo nhã lịch sự, giống như Phương Chuẩn vậy, hơi có mấy phần khí tức văn nhân.
Chẳng qua là hắn đứng đó, linh quang trên đầu xông thẳng lên trời, vô cùng chân thật, trong linh quang như có vô tận biển cả gầm thét, chứng tỏ hắn cũng như Từ Phi là Võ giả Thông Thiên cảnh.
Thanh niên này cũng khoảng ba mươi tuổi, ánh mắt sâu như biển cả, lúc này thấy đám người Yến Triệu Ca thì khẽ gật đầu.
Yến Triệu Ca, Từ Phi cũng gật đầu đáp lễ.
Bọn họ nhận ra đối phương, hắn chính là đệ tử hạch tâm của Bích Hải Thành, nhân vật lĩnh quân của thế hệ trẻ, Thất Hải công tử - Tống Triều.
Hắn cũng là người lớn tuổi nhất trong tứ đại công tử, và là người có cảnh giới cao nhất hiện tại.
Con của Thủ Tọa trưởng lão Quảng Thừa Sơn, Yến Địch, Quảng Thừa công tử - Yến Triệu Ca.
Con của Tông chủ Đại Nhật Thánh Tông, Hoàng Húc, Phổ Chiếu công tử - Hoàng Kiệt.
Con của Thủ Tọa trưởng lão Thiên Lôi Điện, Lâm Thiên Phong, Lôi Minh công tử - Lâm Chu.
Con của Thành chủ Bích Hải Thành, Tống Vô Lượng, Thất Hải công tử - Tống Triều.
Cả bốn đều là một trong những người xuất sắc nhất thế hệ trẻ của Bát Cực Đại Thế Giới, lại xuất thân bất phàm, sau Thông Thiên Hội Minh lần trước, được xưng là tứ công tử đương thời.
Bất quá, giữa bốn người không có tồn tại chút hữu nghị nào, Yến Triệu Ca cũng chỉ tương đối quen với Tống Triều một chút mà thôi.
Nhưng Tống Triều lớn tuổi hơn rất nhiều, hai người cũng ít khi xuất hiện đồng thời.
Tống Triều nhìn Yến Triệu Ca, gật đầu một cái nói:
- Yến sư đệ, ba năm rồi không gặp.
- Tu vi của Tống sư huynh tiến nhanh a.
Yến Triệu Ca mỉm cười nói, Tống Triều đáp:
- Ta chỉ đi trước một chút mà thôi.
Tư Không Tinh cũng lên trước chào hỏi Tống Triều.
Thông Thiên Hội Minh phân tán hình thức, cũng không có dấu hiệu bắt đầu nào.
Người có ý muốn so tài, tự câu thông lẫn nhau là được.
Yến Triệu Ca, Từ Phi, Tống Triều, Tạ Du Thiền, Nguyễn Bình, Diệp Trọng Châu đều là Tiên Thiên Tông Sư, cũng không tỷ thí, chỉ tụ tập nói chuyện phiếm.
Nhưng với bọn họ mà nói, cho dù là tán gẫu, những đệ tử trẻ tuổi nghe vào tai cũng được ích lợi không nhỏ.
Chẳng quan trong này, Yến Triệu Ca có chút nổi bật, trong tất cả Tiên Thiên Tông Sư, hắn chính là người trẻ nhất, hơn nữa không phải trẻ hơn chút ít.
Nhưng người khác đều ba mươi hoặc gần ba mươi tuổi, chỉ có Yến Triệu Ca khoảng chừng hai mươi.
Nếu tính theo tuổi tác, thì Yến Triệu Ca cùng đám người Lý Tĩnh Vãn coi như cùng lứa.
Nhưng rõ ràng, mọi người tại đây, không có ai cảm thấy quái dị, giống như thành thói quen vậy.
Trò chuyện một chút, đám người Yến Triệu Ca đồng thời nhìn về một hướng khác.
Ở hướng đó, một vài Võ giả mặc bạch bào viền kim, đang leo lên Huyền Phù Đảo, đó chính là trang phục đệ tử hạch tâm của Đại Nhật Thánh Tông.
Cho dù là Yến Triệu Ca, Từ Phi, hay là Tống Triều, Diệp Trọng Châu, thấy đám người mới tới cũng phải mở mắt nhìn.
Người dẫn đầu có tuổi tác gần Từ Phi, Tống Triều, khuôn mặt anh tuấn, khí vũ hiên ngang, thân quang trong hai mắt bắn ra bốn phía, làm người nhìn rung động.
Bên cạnh hắn là một thanh niên lớn tuổi hơn Yến Triệu Ca một chút, khuôn mặt bình thường, yên tĩnh không tiếng động.
Yến Triệu Ca hơi nhướng mày:
"Đường Vĩnh Hạo, Hoàng Kiệt."
Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh - Bát Nguyệt Phi Ưng