The smallest bookstore still contains more ideas of worth than have been presented in the entire history of television.

Andrew Ross

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 49 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 542 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:10:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Cuốn 4 - Chương 20-21
hương 20
Cả người Duy Duy hưng phấn tột độ, đạp ga tăng tốc chiếc Porsche đến sắp nổ tung cả đồng hồ, chỉ mong có thể chạy nhanh đến bên cạnh Thỏ Thỏ.
Lộ trình hai mươi phút, vậy mà cô chỉ mất mười phút để tới nơi. Sau đó cô tốn thêm mười lăm phút nữa, tìm một nhà vệ sinh công cộng mặc bộ đồng phục vào, rồi nhìn gương trang điểm cho gương mặt mình thật xinh đẹp.
Đôi má hồng nhạt, bờ môi mọng nước… che đậy thần sắc u ám của bệnh tật, làm cô tươi tỉnh rạng ngời. Tiếp theo cô kéo chiếc vali rỗng màu hồng, sửa bước chân giống như khi khởi hành, khiến người ta cảm thấy thanh lịch và đoan trang.
Cô sẽ dùng năm phút cuối cùng, giết chết anh tại nhà!
Thỏ Thỏ có phấn khởi khi nhìn thấy cô? Chỉ cần cô nói lời xin lỗi và cho biết mình không kết hôn thì anh sẽ tha thứ, rồi bọn họ tiếp tục hòa hảo như ban đầu đúng không?
Cô bấm chuông cửa nhà anh kêu ‘đinh đong
Cô biết anh ở căn hộ nào, nhưng đây là lần đầu tiên đến tìm anh, trong lòng khó tránh khỏi khẩn trương… Thật lâu vẫn chưa có người ra mở cửa.
“Đinh đong.”
“Đinh đong.”
“Đinh đong.”
Duy Duy bắt đầu bất an, hơi thơ dồn dập hoảng hốt.
Thỏ Thỏ sẽ không cùng con gái ông viện trưởng đi ngủ trong khách sạn được miễn phí chứ? Hoặc họ sẽ không đang nằm chung trên giường?
“Đinh đong.”
“Đinh đong.”
Duy Duy xem chuông cửa như chân ga, lòng nóng như lửa đốt bấm liên tục. Trước khi đến đây cô không gọi điện thoại cho anh, bây giờ cô cũng chẳng dám gọi. Nếu lỡ… thì phải sao đây?
Rốt cuộc cũng có tiếng chân vang lên, tim Duy Duy treo lơ lửng theo từng nhịp bước ấy. Đây chẳng phải lần đầu cô đi ‘bắt ghen’, nhưng là lần cô căng thẳng và quan tâm nhất.
Nếu cô thật sự bắt gặp, thì cô nên làm sao? Có như trước kia, đem chiếc vali đập trên đầu anh rồi ‘say good bye’? Lòng cô dâng lên sự nhút nhát. Tuy nhiên không chờ cô đủ thời gian để lảng tránh và đấu tranh, cửa nhà đã mở.
Có vẻ Tiêu Đồ đã đi ngủ, anh khoác trên người bộ đồ ngủ ra mở cửa.
Anh ăn mặc lôi thôi chẳng đẹp đẽ gọn gàng như trước, nhưng lúc này Duy Duy lại cảm thấy anh gợi cảm và có hương vị hấp dẫn chết người.
Duy Duy dò xét nhìn sau lưng anh, ánh mắt sắc bén như chiếc máy kiểm tra an ninh.
Sau một hồi quan sát, cô mới an tâm. Bởi vì điều khiến cô vui vẻ là đằng sau anh không kèm theo gương mặt của người con gái ngái ngủ, quần áo thiếu chỉnh tề, cũng không có ai hỏi: ‘Cưng ơi, ai tới vậy?’.
Cô vui sướng nhảy vào lòng ôm lấy cổ anh, mặt dày nói: “Thỏ Thỏ, mừng sinh nhật em đi.”
Trái với thái độ của cô, Tiêu Đồ lạnh nhạt nhìn sự xuất hiện bất ngờ này.
“Trông em có đẹp không?” Duy Duy cố ý xoay vòng để anh nhìn rõ bộ đồng phục cô đang mặc trên người.
Bọn họ hẹn ngày sinh nhật cô, anh sẽ mặc áo blouse trắng, cô mặc đồng phục tiếp viên hàng không, vì thế bây giờ cô tới thực hiện lời hứa.
“Rất đẹp.” Tiêu Đồ mở miệng, nhưng giọng điệu hết sức nhạt nhẽo.
Duy Duy tự nhủ, đừng sợ hãi trước sự thờ ơ của anh, người làm sai trước tiên chính là cô.
“Vậy anh có muốn gần gũi em không?” Cô xông tới ôm eo anh, ngước mắt lên cười hỏi.
Cảm giác thật tuyệt diệu, ban nãy cô ở trong lòng người đàn ông khác hoàn toàn vô cảm, nhưng bây giờ chỉ ôm Thỏ Thỏ thôi mà cơ thể mềm mại bỗng sản xuất một phản ứng sinh lý vô điều kiện.
“Đây là câu chuyện hài hước, nhưng chẳng hề buồn cười tí nào.” Anh lạnh nhạt hất tay cô ra.
“Em… em nói thật…” Duy Duy ngại ngùng thừa nhận, chỉ cần anh dùng ánh mắt lấp lánh quyến rũ cô, thì cô chẳng khách sáo để nhào tới bên anh.
Cô nhớ anh, muốn gần gũi anh đến ngay bản thân cũng giật mình. Bắt đầu từ khi nào anh đã ngấm từng giọt từng giọt vào nội tạng của cô?
“Bác sĩ Triệu đâu?” Vẻ mặt anh vẫn vô cùng xa cách.
“Anh ấy…” Dù rất bối rối, Duy Duy cũng dũng cảm nói.
“Em và bác sĩ Triệu sẽ không đám cưới nữa. Chính xác mà nói, bọn em chia tay rồi!” Cô có thứ cảm giác như trút được gánh nặng.
Thế mới nói trước kia cô quá ngốc nghếch, tự chuốc buồn rầu đan thành lưới trói hồn mình lại. Sau khi được tự do, bỗng phát hiện hóa ra cảm giác tự tại thật tốt.
Anh yên lặng hạ chân mày vì câu trả lời bất ngờ ấy. Không phải cô rất thích anh ta sao? Thế mà bây giờ trông cô chẳng có chút khó chịu của kẻ đang thất tình.
“Hiện giờ em không có bạn trai lẫn chồng sắp cưới, chẳng còn đạo đức nào ràng buộc… Vì vậy Thỏ Thỏ à, chúng ta tiếp tục làm bạn tình nhé!” Cô vội nói xong tin vui, nhưng anh vẫn im lìm bất động.
Sắc mặt Tiêu Đồ vẫn lạnh lẽo.
“Làm bạn tình?” Anh hỏi rất nhẹ, rất lạnh như đang kiểm tra độ chính xác.
“Vâng.” Lúc này bọn họ có thể lên giường ái ân rồi!
Duy Duy vô cùng phấn chấn, nhưng…
“Xin lỗi em, chỉ sợ chúng ta không thể duy trì mối quan hệ đó nữa.” Anh nhàn nhạt nói.
Ơ! Duy Duy sửng sốt.
Một tiếng ‘đinh’ vang lên, đồng hồ báo mười hai giờ. Sinh nhật của cô đã trôi qua…
“Sau hai tuần chia tay, những tình cảm anh từng có với em đã phôi pha cả rồi. Đối với câu, gần nhau chỉ nói chuyện thân xác chứ không nói chuyện yêu đương, anh cũng chẳng còn hứng thú nữa.”
Cô đứng bất động chôn chân tại chỗ.
“Chu Duy Duy, anh đã có bạn gái! Tình yêu anh đối với em đã phai nhạt, cũng rất chán ghét!” Anh tàn nhẫn nói.
Duy Duy giật mình chấn động, khó tin nhìn anh.
Làm sao anh có thể như vậy? Khi cô muốn… anh lại nói không cần cô nữa.
“Về phần quà sinh nhật, nào là đồng phục cám dỗ này nọ… anh chả có hứng thú, em tìm người khác đi!” Không đợi cô nói thêm, anh đóng sầm cửa lại.
Đối với cơ thể cô, anh không còn hứng thú nữa. Anh chẳng thèm liếc mắt xem bộ đồ cô mặc, hoặc nhìn cô ăn diện có đẹp hay không…
Anh đã hết say mê cô, đáy mắt anh chẳng mảy may xúc động.
Duy Duy ngơ ngác, mờ mịt từ từ ngồi xổm xuống, vòng tay ôm lấy mình cuộn tròn người lại.
Rốt cuộc làm sao vậy? Từ thiên đường xuống địa ngục chỉ cách có vài phút…
Hóa ra cảm giác bị người ta vứt bỏ là như thế đấy
Thỏ Thỏ, không cần cô nữa!
Chương 21
Trời vừa tờ mờ sáng, Tiêu Đồ đã rời giường. Tối qua anh mất ngủ, lăn qua lộn lại vẫn không thể đi vào giấc điệp một cách yên ả, trong đầu chứa toàn hình ảnh của cô nhóc đáng giận kia.
Hễ nhắm mắt là câu nói: ‘Vậy anh có muốn gần gũi em không?’, rồi cái cách cô ôm eo ngước mắt nhìn, gây phiền nhiễu anh.
Bây giờ anh tuyệt đối không muốn làm một tên ‘gian phu’ có thể tùy tùy tiện tiện bị vứt bỏ!
Anh mở cửa chuẩn bị đi ăn sáng, thì cái dáng u ám cuộn tròn người lại một cục kia làm anh dừng bước. Sao cô còn ở chỗ này?
“Chu Duy Duy! Sao em không về nhà đi?” Anh cao giọng hỏi.
Anh tức giận, không phải vì thái độ mặt dày mày dạn của cô, mà vì cách cô ngồi cả đêm ngoài cửa chẳng có tiếng động nào. Tuy tối qua sau khi đóng sập cửa xong, anh vào nhà vẫn lo lắng cố tình mở điện thoại lên.
Sáng sớm yên tĩnh, nhưng tiếng anh quá lớn khiến Duy Duy mơ màng ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn anh chăm chú, khó phân biệt ý nghĩa.
Cô ngồi như thế cả đêm sao? Tiêu Đồ chẳng biết nên nói gì, vì vẻ mặt lúc này của cô rất giống một con cún nhỏ bị vứt ngoài đường, đang mong chờ chủ nhân đón về.
“Anh muốn đi đâu, em đưa anh đi nhé?” Cô đáng thương nói.
Đừng dùng chiêu này đối phó với anh, càng đừng hy vọng anh mềm ý!
“Anh đi ăn sáng!” Mặt anh không thay đổi trả lời.
“Cho em đi chung với? Em cũng đang đói bụng…” Cô
Từ tối qua tới giờ, cô chưa ăn hạt cơm nào vô bụng. Thật tội nghiệp quá!
“Tùy ý em thôi.” Anh chẳng quay đầu, bước tới bấm thang máy.
Duy Duy vội vã kéo chiếc vali rỗng theo anh. Bởi vì quá hấp tấp, cô suýt chút nữa ngã nhào. Thế mà anh không thèm liếc mắt nhìn cô một cái, hic hic hic.
Cô muốn lấy bác sĩ Triệu để chứng minh sự bất cần, có thể cùng một người khác sống đến bạc đầu. Tuy nhiên kết quả chỉ cho mình thấy đã quan tâm anh biết bao nhiêu, đã bắt đầu khát vọng cuộc sống mới.
* * *
Tiệm ăn sáng.
Anh ngồi vào chiếc bàn trong góc, Duy Duy do dự cuối cùng vẫn mặt dày ngồi đối diện với anh.
“Cho hai phần bánh quẩy, hai phần bánh bao hấp, hai ly sữa đậu nành.” Anh gọi các món ăn với người bán hàng, rồi cúi đầu đọc báo.
Anh vẫn giữ thái độ xa cách, hoàn toàn xem cô như người xa lạ. Nhưng anh gọi thức ăn đều có hai phần, khiến cô cảm thấy phấn chấn.
“Cô ơi, cô muốn dùng gì?” Người bán hàng hỏi.
“Không cần, không cần! Tôi không dùng gì cả!” Duy Duy vội vàng xua tay.
Bỗng dưng tâm trạng cô bay lên tận trời mây. Mặc dù bề ngoài anh lạnh nhạt, nhưng anh đâu có bỏ mặc sự sống chết của cô, đúng không?
Đôi ngươi anh tối sầm, kì quặc liếc cô rồi chẳng nói chẳng rằng tiếp tục đọc báo. Chưa tới một phút sau, điện thoại anh reo lên.
“Ừ, đúng! Anh đã tới quán điểm tâm rồi.” Không biết anh nói chuyện với ai trong điện thoại.
Đầu dây bên kia nói gì đó, anh giương mắt nhìn phía sau cô… Ngoài cửa tiệm xuất hiện một cô gái cực kì xinh đẹp.
Duy Duy ngoái đầu, khi thấy rõ người đang đi tới, trái tim cô trùng xuống.
“Nơi này.” Anh nhìn ra cửa
Vương Linh Linh vừa cười vừa bước tới, kì lạ hỏi: “Ồ, em gái cũng đến đây hả?”
Cô không phải là em gái! Duy Duy bỗng thấy tâm trạng mình trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết.
“Anh ơi, điểm tâm của anh đây.” Người bán hàng đưa hai phần ăn lên, cắt đứt sự chống đối của cô.
“Anh gọi giúp cho em đấy.” Chẳng cần do dự, Tiêu Đồ đem một phần bữa sáng cho Vương Linh Linh
Hic hic hic, bữa sáng của cô! Hóa ra là tự mình đa tình thôi.
Tâm tình cô chìm xuống đấy hồ.
“Hey, em gái! Sao em không ăn gì vậy?” Vương Linh Linh vừa ăn bữa sáng nóng hổi, vừa hỏi.
Tiêu Đồ nhìn cô, cuối cùng ngón tay anh giật giật chuẩn bị mở tờ thực đơn ra.
“À, em không có đói bụng, em ra ngoài xe chờ anh nhé.” Ném xong một câu, cô hấp tấp chạy đi.
Bây giờ Duy Duy chẳng còn chút ham muốn ăn uống. Nếu phải ngồi lại, cô sợ mình rơi nước mắt.
Không được! Cô sẽ không làm chuyện mất mặt như vậy.
Nửa tiếng sau, Tiêu Đồ và Vương Linh Linh từ trong quán ăn đi ra. Vương Linh Linh thậm chí còn âu yếm kéo kéo tay anh. Anh chẳng hề cự tuyệt hành động của cô nàng.
‘Chu Duy Duy, anh đã có bạn gái! Tình yêu anh đối với em đã phai nhạt, cũng rất chán ghét!’ Cô ngồi thẫn thờ trong xe, những lời nói tối qua hiện rõ mồn một trong đầu. Qủa nhiên tình yêu của anh đã phai nhạt, đã thật chán ghét.
“Em gái à, đưa chị đến bệnh viện luôn nhé?” Vương Linh Linh chủ động nói.
Cô liếc anh một cái, ánh mắt lo lắng không nói nên lời. Tiêu Đồ cũng im lặng nhìn cô.
Cô nghiêng người xuống đẩy ghế, cho họ vào ngồi.
Vương Linh Linh chui vào trước, ngồi phía sau xe. Thật bất ngờ, anh lại kéo ghế phía bên trái vô lăng, ngồi xuống đó
Anh không ngồi cạnh bạn gái ư? Không sợ cô nàng tức giận à?
Cô trở thành tài xế đưa rước người khác. Suốt đường tới bệnh viện, chỉ có tiếng Vương Linh Linh ríu rít đằng sau.
“Em gái biết không? Chị và anh trai em rất có duyên, trước kia anh ấy đâu thèm xem mắt chị? Chị tò mò muốn biết ai mà kênh kiệu như vậy, liền chạy tới bệnh viện tìm, vừa thấy anh ấy đã bị sét đánh trúng luôn! Không ngờ tình cảm chúng bọn chị tiến triển nhanh thế! Vì chị phải đi làm sớm, nên anh trai em giúp chị kêu điểm tâm đó.”
Tiếng cười của Vương Linh Linh khanh khách, cười vui đến mức khiến cô ghét cay ghét đắng.
Cần phải khoe khoang vậy sao? Cô không tin con gái ông viện trưởng này cho rằng cô thật sự là em gái của anh!
Dọc đường đi, cô và Tiêu Đồ đều im lặng. Rốt cuộc cũng tới chỗ làm của Vương Linh Linh, cô nàng xuống xe.
“Tiêu Đồ, cảm ơn anh đã đưa em đi làm nhé!” Cô nàng nhìn anh vẫy tay, giả bộ chớp mắt ra dấu gọi điện thoại sau.
Tiêu Đồ thản nhiên nhấp môi, gật đầu. Nhưng chỉ một cử động nho nhỏ ấy đã khiến Duy Duy ghen tuông muốn nổi điên.
Một tiếng rít gào vang lên, cô nhấn mạnh ga lướt chiếc xe thể thao phóng đi, đem bóng dáng cô thiên kim tiểu thư lùi lại đằng xa.
Cuối cùng cũng được thanh tịnh.
Tiêu Đồ cúi người lôi từ dưới chân lên một gói to, đem bữa ăn sáng cùng bánh quẩy đưa qua phía cô, căn dặn:
“Hôm nay là ngày em xạ trị bằng hóa chất, nên ăn một chút đi.” Để đủ sức khỏe chống chọi.
Cô không muốn nghe những lời này! Duy Duy đem xe ngừng luôn trên lề, không đợi anh có phản ứng…
“Thỏ Thỏ, em muốn ở bên cạnh anh! Em thích anh, em thật sự thích anh!” Duy Duy lớn giọng thổ lộ.
Nghe tin anh có đối tượng kết giao, tâm trí cô bỗng chốc bùng cháy. Cô bị đốt sạch đau đớn cả đêm, đã vậy sáng sớm anh còn tìm người đến khiêu khích!
Duy Duy mặc kệ tất cả, biến mình thành một cô gái lưu manh, kéo cổ anh tới gần, dùng hết sức hăm hở không cho người ta thở chặn đôi môi anh lại.
Không để anh nói những lời khiến trái tim cô tổn thương. Cứ hôn trước nói sau, in lên môi anh độc quyền chữ Chu Duy Duy, để mọi người biết anh chỉ thuộc về riêng cô!
Chương 22
Duy Duy xạ trị bằng hóa chất xong, nôn mửa thê thảm. Có lẽ do bệnh, hoặc do trước đó một ngày thiếu thốn nghỉ ngơi.
“Thỏ Thỏ, anh là người xấu!” Nước mắt cô hoen ố bờ mi, muốn khóc cũng không xong, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm một cục, trông thật thảm thương.
Cô vừa thổ lộ vừa cưỡng đoạt nụ hôn, thế mà bị anh hờ hững đẩy ra.
“Đi đến bệnh viện, làm chuyện đứng đắn quan trọng hơn.” Cũng chỉ nói một câu như thế.
Những thứ khác anh không muốn nhắc trong giai đoạn này. Cho nên điều thổ lộ của cô là chuyện thiếu đứng đắn và bị từ chối sao?
Hic, nghĩ tới vẫn rất đau lòng! Thân thể thật khó chịu, lúc lạnh lúc nóng.
“Haiz, chị thật tội nghiệp quá.” Cô nằm trên giường, bên tai truyền tới tiếng thở dài của Hi Hi.
Căn phòng này xa lạ. Truyền hóa chất xong, Thỏ Thỏ kéo chiếc vali rỗng và mang cô về nhà.
Cô đang nằm trên giường của anh, hic hic hic!
Cô thật đáng thương, tâm trạng cô độc, cơ thể đau đớn, cứ để cô chết quách cho xong! Nếu có thể chết trên giường của anh, cô cũng rất hạnh phúc.
Cô bắt đầu giọt ngắn giọt
“Hi Hi à, đã khuya rồi em về nhà đi. Nơi này để anh lo.” Trong mơ hồ, cô nghe anh nói với Hi Hi rồi có tiếng đóng cửa.
Đêm – căn phòng chìm trong thinh lặng. Mọi sự vật đều như chết dần. Quá đáng thương, chỉ còn một mình cô đơn độc.
Cô mang bệnh, cô sắp chết cháy, phải làm sao đây? Lúc này bất chợt có tiếng mở cửa, rồi tiếng ‘cách’ khóa cửa.
Chiếc chăn bị xốc lên, để lộ ra đôi mắt Duy Duy đỏ ngầu, cái mũi hồng hồng, bộ dạng đáng thương như một con búp bê bị người ta vứt bỏ.
“Đừng khóc!” Anh thở dài, rồi không do dự từ phía sau ôm lấy tấm thân nóng như thiêu đốt của cô.
Hic hic hic, thật thoải mái!
“Chẳng phải anh không muốn cho em vào nhà sao?” Hic hic hic, nếu đêm qua đã nhốt cô ở ngoài, tại sao hôm nay không ném cô ngoài đường luôn đi, để cô tự sinh tự diệt cho xong!
“Dù không thể sống bên nhau nhưng ở trong lòng anh, em vẫn là người nhà. Làm sao anh có thể thấy em bệnh mà bỏ được?” Anh cảm thấy buồn cười.
Dù chia tay bọn họ cũng khác mọi người, sao có khả năng cả đời không qua li chứ?
Người nhà? Hic hic hic, cô không muốn làm em gái của anh, cô không muốn!
“Thỏ Thỏ, đừng xa em! Anh tiếp tục yêu em được không? Em muốn chúng ta sống bên nhau giống trước kia…” Cô nghiêng người ôm cứng lấy anh.
Cô muốn anh, cô muốn anh, cô không muốn anh quên cô, hết yêu cô!
“Anh đã nói rồi, chúng ta sẽ không ở bên nhau như trước nữa.” Mặc dù hương vị không còn lạnh lẽo, rõ ràng cất giấu sự mềm lòng.
Tuy nhiên chuyện này không thể thương lượng. Bất kể cô bệnh ra sao cũng mặc kệ.
“Em không chịu!” Cô hết đường cãi cọ, chẳng còn phân biệt tốt xấu, thái độ như một đứa con nít.
Trước đây trong mỗi cuộc tình, cô đều thư thả rời khỏi, chưa bao giờ đeo bám ai, cũng người khác vướng víu mình. Nhưng bây giờ thật sự không được.
“Thỏ Thỏ, em yêu anh, em thật sự yêu anh!” Cô ôm cổ anh, thê lương thổ lộ.
Hóa ra là tình yêu! Xác nhận từ thích tới yêu chỉ mất hơn mười tám tiếng đồng hồ. Anh lạnh nhạt, thờ ơ, không cần cô nữa khiến tim cô càng như lửa đốt.
Cô yêu anh, cô đã yêu anh mất rồi! Cô không dám chạy trốn cũng chẳng dám né tránh sự thật này.
Anh không cần cô, thiếu đi tình yêu của anh, cô thấy thế giới như sắp tận thế.
Anh nhìn cô chằm chằm, đôi mắt phức tạp khó lường, trước sau vẫn im lặng không cho cô một câu trả lời thuyết phục.
Anh không chấp nhận cũng chẳng từ chối. Từng đợt sợ hãi dâng lên trong lòng, khiến Duy Duy đang bệnh càng thêm đau, đau như cấp tính.
Sức khỏe đang rất suy yếu nhưng cô bỗng điên cuồng cắn bờ vai anh, cổ anh và thậm chí xé luôn chiếc áo ngủ anh mặc trên người.
Cô không muốn chấm dứt, cô muốn được tiếp tục sống bên cạnh anh.
“Heo con, đừng…” Chưa kịp ngăn cản, đã bị cô đè lên người, cắn nhẹ vào núm vú anh.
Trời đất ơi! Anh khổ sở rên lên một tiếng.
Duy Duy nhanh chóng trượt xuống dưới, ngay lập tức chạm đến thứ biểu tượng ham muốn của anh.
“Gạt người! Anh vẫn muốn em mà!” Cô đắc ý, mắt ngấn lệ.
Thân thể anh thành thật hơn miệng anh nhiều.
“Heo con, em xuống trước đi!” Anh dùng hết sức mới thở nổi, thật cẩn thận đỡ lấy thắt lưng đặt cô xuống giường.
Nếu chẳng phải cô vừa trị hóa chất xong, anh rất muốn đánh đòn cô.
“Em không thèm!” Cô kéo quần lót của mình và của anh để lộ nơi bí ẩn ra, rồi mạnh mẽ ngồi xuống.
Trời đất ơi
Anh như bị sét đánh trúng rung rinh nằm thẳng tắp, vật đàn ông cương cứng chẳng đủ thời gian để chống đối, trực tiếp xuyên thẳng vào cơ thể cô. Đôi tay đang đỡ thắt lưng cô không chỉ run lên mà cả hai má quyến rũ cũng vậy.
Đáng chết thật, ngay cả khi còn mặc quần lót cũng bị người ta hãm hiếp! Cô thiệt quá lợi hại rồi!
Đây là cái thế giới gì chứ?
“Hic hic hic… đau quá…” Cô muốn giở thói lưu manh, ai dè lại đau đến rên thành tiếng, cả người cuộn tròn một cục, xương cốt như rã ra từng khúc.
“Anh nói rồi, em đừng nghịch ngợm mà.” Anh khiển trách.
Có ai như vậy không? Vừa xạ trị hóa chất ngày đầu tiên, toàn thân đều héo úa, vậy mà dám dùng sức để… cưỡng hiếp anh… Cô mãnh liệt quá!
“Đau – đau – đau!” Cô ôm anh khóc lớn.
“Đau ra sao?” Anh nhíu mày hỏi.
Sau xạ trị sẽ có tác dụng phụ đau đớn, nhưng nếu đau như vậy thật làm người ta lo lắng. Anh thừa nhận, anh rất lo lắng cho cô.
Nếu không phải lo lắng thì đâu chờ khi cô truyền hóa chất xong, anh bỏ luôn việc làm, chẳng cần sự đồng ý của bộ phận nhân sự, tự ý nghỉ luôn mấy ngày đưa cô về nhà chăm sóc. Đối với hành vi vừa rồi của cô, tuy giọng điệu có vẻ kém một chút, nhưng thật ra cũng không gây khó chịu cho anh.
“Ôm em.” Cô vươn cánh tay.
Cơ thể hai người vẫn dính chặt, nhưng cô cảm thấy chưa đủ khắng khít. Cô phải làm, nếu không đủ sức thì lấy từ anh đắp vào.
Khi ở cùng một người đàn ông khác, cả bao cao su cũng đã xé, thế mà cuối củng lại bối rối đến cứng đờ. Nhưng ở trong lòng anh, cô lại nhiệt tình như hỏa. Vì vậy cô mặc kệ, anh phải chịu trách nhiệm với đòi hỏi ‘tình dục’ của cô!
Ngay lúc khóe môi cô sắp nở nụ cười, anh đã cẩn thận nghiêng người đặt cô nằm xuống giường. Khi thả cô ra, một phần cơ thể anh cũng rút khỏi người cô.
Mặc dù bị dục vọng dày vò nhưng anh vẫn lấy chăn trùm cô lại, kéo quần lót mình cẩn thận không để nó đi phạm tội.
“Đừng mà!” Thấy thế, cô như con mèo nhỏ túm lấy vai anh, không từ bỏ, không cho chống cự.
Cô muốn, cô muốn, cô muốn!
“Em hãy để anh yên tĩnh, ngoan ngoãn đợi đi, chờ em khỏe rồi, bất kể ra sao anh cũng ở với em thêm một lần nữa, được chưa?” Anh mất kiên nhẫn gầm nhẹ.
Thật đòi mạng, cô nhóc này nổi tiếng khó chiều!
Bất kể ra sao anh cũng ở với em thêm một lần nữa? Câu này có nghĩa bọn họ vẫn còn hy vọng?
Nhìn vào hy vọng này, Duy Duy rốt cuộc im lặng, hít hít mũi nũng nịu nói:
“Thỏ Thỏ à, em đau quá, ôm một cái đi.”
Anh có thể cảm giác được cô đã yêu anh, dường như không hề né tránh sự hấp dẫn tồn tại giữa hai người. Anh nhích lại gần đưa tay kéo cô vào lòng, không muốn mềm yếu nhưng vẫn buột miệng hỏi:
“Đau làm sao?”
Ban nãy dùng sức khiến toàn thân đều đau, cô ngại ngùng thừa nhận chỉ muốn nằm trong lòng anh, bám dính lấy anh.
Bờ vai anh không rộng, vóc dáng anh chẳng như con King Kong to lớn mà cô từng mơ ước, nhưng bây giờ cô lại thấy vui sướng và an toàn chưa từng có.
“Đáng đời em đi!” Mặc dù lời nói khó chịu, nhưng bàn tay đang đỡ lưng cô lại thật nhẹ nhàng.
* * *
Cũng giống như lần đầu trị liệu bằng hóa chất, anh vẫn là người chăm sóc cô cả tối. Mà Duy Duy suốt đêm đều nóng sốt nôn nửa làm khổ người khác.
Vừa vất vả lại vừa mệt mỏi, cô rốt cuộc ngủ thiếp đi…
“Có chuyện gì đấy, Linh Linh?” Mới sáng tinh mơ, cô còn nằm trong lòng anh đã nghe tiếng anh trả lời điện thoại.
“Xin lỗi, anh có chút việc không ra ngoài được!” Nói xong, anh cúp luôn
Trong cơn mơ màng, cô lại nghe tiếng điện thoại anh vang lên vài lần nữa
Cô nàng này phiền quá! Hic hic hic, đừng cướp mất Thỏ Thỏ của cô.
Cô chấp nhận, cô rất ghen! Cô sống chết đeo dính vào lòng anh, mắt nổi lên ý xấu, có nên giả vờ vô tình bắt điện thoại, rồi cố ý phát vài tiếng động làm cô nàng kia biết Thỏ Thỏ đang ngủ cùng giường với cô không nhỉ? Chỉ cần cô nàng bỏ anh, thì cô sẽ thoải mái cướp anh trở về.
Anh thấy cô bị đánh thức, vì thế khi điện thoại reo lên lần nữa, ý xấu của cô chưa kịp thực hiện thì anh đã bước xuống giường.
Sau tiếng ‘tách’ mở cửa vang lên, Duy Duy hết cách giả vờ ngủ say, lập tức tỉnh giấc. Haiz, đã muộn một bước rồi.
Cô nhắm mắt kiên nhẫn chờ một lát, cô nghĩ anh sẽ quay về mau. Nhưng khi sờ soạng, trên giường vẫn trống trơn…
Thỏ Thỏ đâu? Anh thật sự bị cô nàng kia hẹn hò ra ngoài rồi?
Cô hoảng hốt nhảy xuống giường chạy ra phòng khách. Anh không có ở đây!
Cô nổi điên bắt đầu tìm từ nhà tắm, trên ban công… mọi ngóc nghách đều lục soát… bóng anh vẫn biệt tăm!
Cô vô lực ngã xuống sàn nhà, càng nghĩ càng thê lương, rồi bật tiếng nấc vỡ òa.
Thỏ Thỏ không cần cô nữa, lúc cô bị bệnh anh vẫn cùng người con gái khác âu yếm bên nhau! Vì vậy cái tia hy vọng anh đưa ra kia chỉ để lừa gạt cô sao?
Cô đang nếm thử mùi vị của đau khổ.
Sự nham hiểm của Tiêu Đồ Sự nham hiểm của Tiêu Đồ - Đản Đản 1113