Books can be dangerous. The best ones should be labeled "This could change your life."

Helen Exley

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 49 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 542 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:10:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Cuốn 3 - Chương 18-19
hương 18
Editor: Heartless
Anh vốn định tiến dần từng bước, làm cô cảm thấy hứng thú với thân thể của anh trước, sau đó anh sẽ chộp lấy tâm hồn cô. Thế nhưng bây giờ cô nói: Muốn – kết – hôn! Không, là
Cả ngày nay sắc mặt Tiêu Đồ tối đen khó chịu. Hết lần này tới lần khác ngập trong việc đối đầu với thứ tình yêu ngu ngốc chết tiệt, khiến anh mất kiên nhẫn tới cực độ.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?” Ở cửa phòng bệnh, Duy Duy thò đầu ra nhìn.
Mọi người đang tò mò ban nãy có gã đàn ông đẹp trai, sắc mặt tái nhợt, vội vã ôm một cô gái gợi cảm như nữ thần xông vào bệnh viện. Lúc ấy anh ta luôn miệng la hét cứu mạng, nói rằng máu của cô gái chảy liên tục. Anh ta quá lo lắng, làm Duy Duy cũng sốt ruột vội giúp anh ta đăng kí rồi chạy đi gọi bác sĩ.
Ai dè khi vị nữ thần gợi cảm kia vừa tỉnh lại, khóc lóc ỉ ôi rồi giáng cho gã đàn ông một cái tát nảy lửa. Nhìn một kẻ nóng giận bừng bừng, một người cười ngây ngô… Một người muốn đỡ, một người chối từ rời khỏi bệnh viện. Duy Duy tự hỏi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhỉ?
“Đây là lần đầu tiên của cô gái, anh chàng kia cho rằng âm đạo bị rách.” Mặt anh không chút thay đổi giải thích.
Trời, lố lăng như vậy đó?
“Buồn cười quá hả?” Nhớ tới cảnh gã đàn ông căng thẳng đến mức mặt mày tái xám, Duy Duy che miệng sợ mình bật cười thành tiếng.
Tiêu Đồ liếc cô sắc như dao. Anh không cảm thấy buồn cười, tuyệt đối chẳng buồn cười chút nào. Bây giờ anh ghét nhất phải nhìn thấy thứ tình yêu ruồi bọ chết tiệt này.
“Có người tự mình bán nửa lá gan, đổi lấy một cuộc hôn nhân, anh cảm thấy điều đó mới đáng buồn cười.” Anh nhàn nhạt lạnh lùng châm chọc.
Cô thích bác sĩ Triệu đến mức chẳng thiết luôn lá gan của mình sao?
Nghĩ đến vẻ khẩn trương sợ người khác chạm vào cơ thể cô, mà vội vã xông vào phòng thí nghiệm, khi chân tướng sự thật được phô bày thì cũng giống với gã đàn ông ngớ ngẩn ấy, vừa oan ức vừa buồn cười.
Anh lo có người tác động đến tâm trí cô, vội vã tìm kiếm sự thật. Nào ngờ cô vì đổi lấy một cuộc hôn nhân và một người đàn ông mà chủ động hiến nửa lá gan của mình. Hơn nữa, còn mừng rỡ như trúng số. Vì thế anh còn có thể nói gì được? Nhiều lúc danh dự của người đàn ông còn quan trọng hơn trái tim
Bị nhạo báng thẳng thừng không khách sáo, sắc mặt Duy Duy lúc đỏ lúc trắng.
“Anh…” Cô không muốn tranh cãi, nhưng rất muốn mắng người.
Hết lần này tới lần khác, có người còn kiêu căng hơn cô, trực tiếp xoay lưng, chẳng thèm đáp lại, bắt tat vào giải quyết các công việc của bác sĩ theo lịch trình, trưng ra dáng vẻ muốn tiễn khách.
“Hâm mộ, ghen tị, oán hận!”
Duy Duy tức giận dậm chân, chuẩn bị xuống lầu tiếp tục với vị trí công việc. Nhưng vừa đi được vài bước, chợt nghe phía sau có tiếng Tiêu Đồ cầm điện thoại nói:
“Alô, Dung Hoa hả? Tối mai anh muốn gặp em…”
A? Duy Duy khựng lại. Hai người đang làm gì?
Anh phớt lờ việc cô đang dừng bước, tiếp tục nói vào điện thoại.
“Chẳng có việc gì đâu, anh chỉ muốn gặp em thôi…”
Chỉ muốn gặp cô ấy? Duy Duy vểnh tai lên nghe ngóng. Đây có được xem là lời tâm tình không? Thấy anh gác máy, Duy Duy cười gượng.
“Gần đây dường như anh rất hay qua lại với Dung Hoa nhỉ?” Cô nhịn không nổi đành nhún nhường hỏi thăm.
Tiêu Đồ thong thả chớp rèm mi dài, không ngẩng đầu lên nói:
“Cứ xem là vậy đi. Bởi vì anh định hẹn hò với Dung Hoa.”
Duy Duy giật mình. Anh tính hẹn hò với Dung Hoa?
“Sao bỗng nhiên lại thế?” Cô giới thiệu hai người với nhau cũng được một khoảng thời gian, nhưng anh chẳng nhiễm chút điện. Bây giờ đột nhiên muốn hẹn hò cùng Dung Hoa, khiến tim cô nhảy múa liên tục.
“Em lấy anh trai của cô ấy, anh cưới Dung Hoa. Mai một mọi người tiếp tục kết thân, không phải rất tốt ư?” Anh thản nhiên bất động.
Câu nói đó làm Duy Duy hết hồn.
“A thật tình muốn cùng Dung Hoa hẹn hò không?”
“Thật tình?” Anh hơi nhướn mắt, thản nhiên nhìn cô.
“Hình như cuộc đời của anh rất ít chứa mấy thứ ấy.” Tất cả thật lòng anh đều dành cho người nào đó, những người khác một chút cũng không chiếm được.
Câu trả lời này làm mặt mày Duy Duy tái nhợt.
“Anh, anh, anh muốn ám chỉ điều gì?” Lòng cô đang kinh hoàng.
Nếu anh không thật tình, vậy vì sao anh lại hẹn gặp Dung Hoa?
Anh tiếp tục níu giữ cô trong im lặng.
“Có phải là do em?” Vấn đề này Duy Duy vẫn muốn lảng tránh, nhưng vì Dung Hoa, cô không thể phớt lờ.
“Em giới thiệu bọn anh với nhau, đương nhiên là vì em.” Anh từ chối cho ý kiến, mập mờ xem như cái nào cũng được.
“Họ Tiêu kia, anh hãy cho em một đáp án chính xác! Đừng có nửa vời, đừng đem Dung Hoa ra đùa giỡn!” Duy Duy nổi giận vỗ ầm lên bàn.
Anh khó chịu, muốn trả thù, muốn sửa lưng, cô đều vui vẻ chịu đựng, nhưng không được đem bạn tốt của cô ra đùa giỡn. Hơn nữa người giới thiệu là cô, nếu xảy ra chuyện gì, cô phải gánh trách nhiệm sao đây? Vì thế đừng hòng lợi dụng bạn cô, lại càng không cho phép đùa giỡn!
Muốn đáp án chính xác? Được, anh sẽ cung cấp cho cô!
“Đừng làm tiệc đính hôn, anh sẽ không ‘chặt chém’ bất cứ ai.” Anh lạnh lùng ném cây bút trong tay, dựa lưng vào ghế ra điều kiện với cô.
A a a! Tên bỉ ổi nham hiểm!
“Anh là tên thần kinh, là tên mắc bệnh cô độc!” Duy Duy tức giận mắng mỏ.
Anh vờ như chẳng nghe thấy gì.
“Em sẽ cùng bác sĩ Triệu kết hôn, không ai có thể ngăn cản được.” Duy Duy tức giận vung nắm tay lên không trung thề thốt.
Không ai có thể ngăn cản cơ hội hạnh phúc của cô
“Xin cứ tự nhiên.” Vậy là trò hay sắp diễn ra rồi, anh sẽ vui vẻ mà đùa giỡn bạn bè của cô!
Duy Duy hừ lạnh một tiếng.
“Em nhất định sẽ vạch trần anh!” Duy Duy oán hận!
Vào buổi trưa lúc nghe được tin tức kết hôn, anh chỉ buông đũa, lạnh mặt rời khỏi quán lẩu. Cô còn tưởng rằng, tuy khó chịu nhưng anh sẽ chúc phúc cho cô. Tốt lắm, đây chính là sự chúc phúc của anh đấy.
Quả nhiên là cô quá ngây thơ rồi!
Cô tức giận bỏ đi. Tiếu Đồ buông bút, cứng người bất động.
Tỉnh táo, anh nhất định phải tỉnh táo.
* * *
“Chị à, chị sẽ đính hôn với người đàn ông khác hả? Đính hôn xong còn muốn chuyển tới ở chung với bác sĩ Triệu?” Sau khi đi du lịch xong, Hi Hi gấp gáp quay về thì nghe được tin tức nóng hổi, cô hoảng hốt đến mức rơi cả cằm.
Người đàn ông khác? Bốn chữ này, Duy Duy nghe cứ thấy là lạ.
“Ừ.” Cô gật đầu, chẳng muốn nói lời thừa thãi.
Buổi tối ngày thứ hai là hai bên gia đình gặp mặt, cô mang theo Hi Hi đi.
Đêm nay, Duy Duy xõa tung mái tóc ngắn lộn xộn của mình có trình tự, tỉ mỉ để ý từng chút. Cô mặc chiếc quần bằng tơ tằm khêu gợi, áo lông thú màu be, trông rất nữ tính và xinh đẹp như một bức tranh con gái xuân thì.
Triệu Nhân Thành nhìn thấy cô, quả nhiên hơi sửng sốt.
Đây là kết quả mà cô mong muốn. Tuy nhiên cô lại chẳng cảm thấy có chút hưng phấn nào. Bởi vì…
Duy Duy ngơ ngác nhìn đằng sau anh. Ngoài cha mẹ của anh ra, quả nhiên thiếu mất Dung Hoa.
“Anh đã nói Dung Hoa rồi, nhưng nó nói đêm nay có cuộc gặp mặt quan trọng, không thể cùng đi tới đây được.” Triệu Nhân Thành giải thích.
Anh không hiểu vì sao Duy Duy bỗng nhiên hỏi như vậy. Hai bên gia đình gặp mặt, Dung Hoa cũng nên tham dự, nhưng em gái đã nói thế, anh cũng không miễn cưỡng.
Cuộc gặp mặt quan trọng…
Duy Duy đờ ra nhìn chằm chằm hướng đó, dường như nếu cô nhìn chăm chú hơn có thể bắn tới một niềm vui bất ngờ.
“Hi hi hi.” Hi Hi cất tiếng cười vang.
“Chị, anh rể, hai người thú vị quá! Chị dõi theo anh đến đờ người, anh nhìn chị sợ run, hai người có cần tình tứ như vậy không?”
Anh rể thoạt nhìn rất bắt mắt: Gương mặt anh tuấn, vóc dáng cao lớn khỏe mạnh, tính tình lịch sự nhã nhặn. Thậm chí chiều cao của chị gái đứng gần anh cũng chả nhằm nhò gì.
Đúng là hợp với khẩu vị của chị gái. Hi Hi im lặng buồn thay cho anh trai mình.
Trò chơi đã chấm dứt rồi.
Bị trêu chọc, hai người trong cuộc đều giật mình lấy lại tinh thần.
“Bác trai, bác gái, hai bác khỏe không?” Thái độ Triệu Nhân Thành khiêm tốn, lịch sự.
Mẹ và cha dượng cũng tỏ ra rất hài lòng.
“Còn có em mà? Em là em vợ tương lai của anh đấy! Gọi một tiếng em vợ đi.” Hi Hi bắt đầu gạ gẫm chẳng chút sợ hãi.
Cha mẹ nhà trai đang ngay trước mặt, cha dượng vì sợ cử chỉ của Hi Hi không đúng mực, nên chiếu ánh mắt dò xét nhìn cô.
Cha dượng là giáo sư dạy đại học, vóc dáng không cao, là một người đàn ông hiền lành an phận, mang kính mắt, lịch sự có lễ nghi. Duy Duy rất có cảm tình với ông. Có lẽ cặp mắt kính ở trên người ông, khiến cô luôn tìm thấy một chút bóng dáng của cha mình. Đôi lúc Duy Duy rất bùi ngùi, nếu mẹ vẫn tìm mẫu đàn ông giống cha như thế, thì sao ban đầu lại rời khỏi nhỉ? Có lẽ một người phụ nữ xinh đẹp rồi cũng sẽ già đi.
May mắn thay, cha dượng đối với mẹ rất tốt, đối với cô cũng rất tốt. Nhưng sắc mặt ông luôn ngượng ngập, thiếu tự nhiên mỗi lần nhìn thấy Hi Hi. Duy Duy hiểu, chú Tiêu là một người đàn ông thành đạt, chắc chắn làm nhiều người áp lực, rất muốn vợ con mình chẳng còn bất kì mối liên quan nào đến bên kia. Mà Hi Hi là máu mủ của mẹ và chú Tiêu, làm sao có thể cắt đứt được? Khác với cô, muốn cắt đứt nó thật rất dễ dàng.
Đối với sự thử thách nghịch ngợm của cô em vợ, Triệu Nhân Thành chỉ cười cho qua. Cha mẹ hai bên lúc này đã bắt đầu nôn nóng thảo luận chuyện kết hôn.
Duy Duy vẫn còn bất an.
“Chị, cha em biết chị lập gia đình, để chị khỏi tốn thời gian đi chọn xe, ông muốn tặng chị một chút của hồi môn lúc thành cô dâu.”
Duy Duy nhanh chóng lấy lại tinh thần.
“Không cần! Hi Hi à, con thay dượng cảm ơn Tiêu Tuấn đã có lòng. Duy Duy không có quan hệ gì với nhà họ Tiêu, đồ cưới dượng sẽ thay nó mua sắm.” Cha dượng mất vui, mẹ cúi đầu bối rối.
Bầu không khí bất chợt trùng xuống.
“Ha ha, chuyện này Nhân Thành nhà tôi đã bàn bạc với Duy Duy rồi, không tính sẽ mua xe gì cả.” Bà Triệu vội hoà giải.
Duy Duy vẫn mất tập trung, nên dứt khoát đứng dậy.
“Xin lỗi, con xin phép vào toilet một lát.”
“Chị…” Hi Hi biết mình lỡ lời, vội vàng đứng dậy đi theo.
“Hi Hi, đừng ở trước mặt dượng mà nhắc đến anh trai và cha của em nữa.” Duy Duy lo lắng dặn dò.
Hi Hi sửng sốt.
Duy Duy giải thích: “Dượng không hi vọng chúng ta có mối quan hệ thắt chặt với nhà họ Tiêu. Nếu em mong mẹ sống tốt với cuộc hôn nhân của mình, thì đừng nói linh tinh.”
Nói dứt lời, Duy Duy nhanh chóng chui vào toilet. Bởi vì, cô còn có chuyện quan trọng cần giải quyết.
Cô vội vàng nhấn phím điện thoại. Đầu dây bên kia vừa bắt máy, Duy Duy đã dùng giọng điệu côn đồ hỏi ngay:
“Họ Tiêu kia, có phải anh đang ở bên Dung Hoa không?”
“…”
Im lặng một lúc sau, Tiêu Đồ nhàn nhạt trả lời: “Ừ.”
“Các người đang ở đâu?” Cô rất lo lắng cho an nguy của bạn mình, cả đêm như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than!
“Khách sạn Hoa Kiều.”
“Khách, khách sạn Hoa Kiều…” Duy Duy lắp bắp.
“Anh, anh đưa Dung Hoa đến đó để làm gì?” Ăn cơm ư? Tốt nhất là như vậy!
“Đồng nghiệp tặng cho anh một căn phòng miễn phí rộng rãi, không nhận thì thật đáng tiếc.” Tiếu Đồ trả lời, làm cô rụng rời tại chỗ
Chương 19
Editor: Heartless
“Họ Tiêu kia, anh bị thần kinh hả? Sao có thể mang Dung Hoa đi thuê phòng, anh không được làm gì cô ấy!” Duy Duy điên cuồng hét lên.
Thế nhưng cô chưa kịp gào thét thêm, thì đầu dây điện thoại bên kia đã truyền đến tiếng cúp máy.
Anh – lại có thể – cúp máy – lúc cô đang nói!
Duy Duy chán nản cực độ, bộ ngực đầy đặn dưới lớp trang phục phập phồng liên tục.
Cô lập tức gọi lại, nhưng lúc này cô bị đối phương trực tiếp từ chối luôn. Cô kiên nhẫn gọi tiếp, cái con thỏ tinh láu cá ấy đã cố tình tắt máy. Cô gọi cho Dung Hoa, thật bất ngờ, máy của cô nàng cũng trong tình trạng chìm nghỉm!
Cô muốn giết người!
Duy Duy nhắm mắt tìm tỉnh táo, không để Tiêu Đồ khống chế tâm trạng của mình. Tuy nhiên vừa mới nhắm mắt, cô đã nhìn thấy nụ cười lưu manh của nh khi cưỡi trên người Dung Hoa. Cô biết bạn mình rất thích anh, chỉ cần anh yêu cầu, bảo đảm Dung Hoa sẽ cởi áo sạch quần mặc cho anh ức hiếp.
Xong! Làm sao cô sống nổi đây!
Duy Duy quăng luôn hình tượng thục nữ, ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc không ra nước mắt.
Cô phải làm sao đây? Phải làm thế nào giờ đây? Nếu bọn họ thực sự lên giường, Dung Hoa lại bị đá, việc thất thân chỉ là chuyện nhỏ. Quan trọng nhất là trái tim bị tổn thương ai tới bù đắp? Cô nên làm gì vào lúc này?
Hễ nghĩ đến tương lai Dung Hoa sẽ bị Thỏ Thỏ đùa giỡn phải đau lòng rơi lệ, Duy Duy cảm thấy tê điếng toàn thân.
Không được! Dù phải lật đổ khách sạn đó, cô cũng muốn túm lấy bọn họ! Cô hạ quyết tâm, từng bước từng bước tìm căn phòng, mèo mù cũng có thể bắt sống chuột nhắt!
Có tiếng nhắn tin ‘bíp bíp’ vang lên. Duy Duy vội vàng mở ra xem. Trong máy hiện ra một tấm ảnh chụp cánh cửa màu đen mờ ảo, nhưng vẫn có thể nhận ra số phòng 1826 của khách sạn! Người gởi tin dĩ nhiên là Tiêu Đồ.
Con thỏ chết tiệt này, anh có ý đồ gì? Duy Duy gọi lại ngay cho anh, nhưng vẫn chẳng nể tình mà tắt máy.
Đừng nói anh có ý định giỡn chơi với cô nhé? Nhưng vì sự an nguy của bạn thân, Duy Duy vội vã đứng lên, ai dè cô đụng phải Triệu Nhân Thành đang chờ mình tại cửa toilet.
“Em không sao chứ?” Hai người sắp đính hôn, nhưng thật ra đứng trên một góc độ nào đó mà nói vẫn rất xa lạ. Dù thấy cô cả đêm bồn chồn, anh cũng không biết nên quan tâm từ đâu.
“Xin lỗi, em bỗng nhiên nhớ ra có chút việc gấp cần phải đi ngay!” Duy Duy chân thành xin lỗi.
“Có liên quan đến Dung Hoa à?” Triệu Nhân Thành chau mày.
Anh ta mưu tính như vậy? Xem ra rất chính xác!
“Hồi nãy em gào thét ở trong toilet rất lớn tiếng.” Anh phải nói cho cô vì sao mình lại biết.
Hai tai của Duy Duy đều nóng lên. Ở trước mặt Thỏ Thỏ, cô chưa bao giờ phải lo lắng đến vấn đề hình tượng. Nhưng ở trước mặt của người khác cô lại rất ý, bao gồm cả bác sĩ Triệu.
Bác sĩ Triệu chắc chắn lần đầu tiên phát hiện, hoá ra người phụ nữ mà anh sắp kết hôn, khí chất đẹp đẽ của người con gái chỉ là vật ngụy trang cho cô, trên thực tế tính cách có phần nóng nảy.
Duy Duy vỗ trán, bị huỷ rồi, toàn bộ bị huỷ rồi! Tuy vậy bây giờ cô chẳng đủ thời gian để buồn phiền. Dù sao đi nữa, phải giả bộ cả đời trước mặt Triệu Nhân Thành cũng là chuyện không thể.
“Vào chào hỏi người lớn một tiếng, để họ tiếp tục bàn bạc, rồi chúng ta cùng đi chung.” Thấy cô sốt ruột, Triệu Nhân Thành lập tức quyết định.
Mặc dù hơi bất ngờ, nhưng Duy Duy cũng không nghĩ nhiều, vội vàng bước theo anh.
Một cơn mưa lớn đã làm giao thông cuối tuần tắt nghẽn. Cô và Triệu Nhân Thành bị kẹt tại trung tâm của khu phố sầm uất nhất, hoàn toàn không thể tiến hoặc lùi, đứng yên tại chỗ.
Cả người Duy Duy nôn nóng bất an. Nếu cô đến chậm, đến chậm một bước, cô nên làm gì đây? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Triệu Nhân Thành liên tục liếc về phía cô nhìn thật kĩ. Tuy người con gái này bây giờ còn chút xa lạ, nhưng trong tương lai bọn họ sẽ sống với nhau suốt đời. Thật ra đối với cuộc hôn nhân sắp tới này, anh không nắm chắc lắm. Càng đặc biệt hơn khi nhìn thấy thái độ lo lắng của cô vì một người đàn ông khác.
“Nhân Thành, khách sạn Hoa Kiều cách nơi này không xa, hay là anh cứ từ từ chờ đường thông mà đi, đến dưới lầu thì gọi điện thoại cho em. Bây giờ em phải chạy tới đó trước!” Không thể chờ thêm, cô nhanh chóng quyết định, trong lúc xe cộ qua lại đông nghịt, cô mở cửa phóng xuống.
Nhìn bóng cô vẫy tay chào anh rồi chạy xa dần, Triệu Nhân Thành bỗng giật mình sợ hãi.
* * *
Đây là một căn phòng khách sạn sang trọng. Bên trong yên lặng lãng mạn, có một ngọn nến cháy đung đưa, một chiếc bình ngọc cắm đóa hồng nhạt mà người nào đó yêu thích.
Mái tóc của Tiêu Đồ hơi ướt, khoác trên người chiếc áo choàng màu trắng, để lộ một phần bộ ngực mịn màng gợi cảm. Anh dựa vào ban công ngoài trời với tâm trạng ngập tràn tư tưởng. Ánh mắt anh thật xa xăm, không chớp lấy một lần, nhìn chăm chú vào tình hình b
Đây là một trò chơi thú vị. Anh bày ra mạng lưới tình này, ngóng trông có thể bắt được cô – một con nhện nhỏ bé không an phận.
“Tiêu, Tiêu Đồ! Anh, anh không xem phim hả?” Trong phòng khách, Dung Hoa vô cùng khẩn trương gọi anh.
Lúc đang hẹn hò, anh đột nhiên nói muốn cô giúp một việc. Cô đương nhiên không đắn đo gật đầu ngay. Sau đó, Tiêu Đồ đem cô vào đây, rồi tự mình tắm rửa sạch sẽ.
Thành thật mà nói, đàn ông bày ra thế trận như vậy thì mọi phụ nữ đều cảm thấy sợ hãi. Tuy rằng trên nguyên tắc, Dung Hoa chẳng sợ gì. Bởi vì dù có mười người đàn ông tới đây, cô cũng đánh cho tơi bời. Thế nhưng anh là Tiêu Đồ đó! Là người mà cô thích mưới mấy năm rồi!
“Anh đang đợi người.” Anh không quay đầu, nói thẳng thắn.
Dung Hoa thở nhẹ, cô biết sẽ là câu trả lời này. Chẳng qua cô rất tò mò muốn biết Tiêu Đồ đang chờ ai?
Hẳn là giờ này nên đến rồi, Tiêu Đồ nâng cổ tay lên xem đồng hồ một lần nữa. Mặc dù lòng đã hết sức chắn chắn, nhưng khó tránh hỏi nôn nóng và bất an. Anh đứng ngoài ban công sốt ruột đi tới đi lui, khi dưới lầu xuất hiện bóng dáng vội vã quen thuộc, đôi mắt anh chợt sáng ngời.
Đã tới rồi!
Con nhện bé nhỏ đang bò vào cái lưới to mà anh đan. Khoé môi anh vui sướng khẽ nhếch lên.
Anh cố tính nới lỏng chiếc áo choàng màu trắng, đôi chân dài bước vào phòng khách, đưa tay tắt đèn, chỉ để ngọn đèn cầy cháy le lói.
Bầu không khí bỗng chốc lãng mạn đến vô cùng. Dung Hoa thấy căn phòng tự dưng tối đi, ngẩn ngơ, thật thà hỏi:
“Sao anh tắt đèn?”
“Bởi vì...” Anh lại ngồi gần Dung Hoa, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, tìm một cái cớ thối rữa.
“Bởi vì em đang xem phim, cường độ ánh sáng tương đối như vậy không tổn thương đến thị lực.”
Phải không? Tuy hết sức hoài nghi, nhưng Dung Hoa không dám đưa ra nghi vấn. Sau đó Tiêu Đồ nhích lại g đưa tay phải khoát lên chỗ tựa lưng trên sofa.
Bỗng nhiên rơi vào bầu không khí mờ ám, làm hai má Dung Hoa đều đỏ đến tận mang tai, cả người căng thẳng muốn nghẹt thở.
“Tiêu, Tiêu Đồ! Anh, anh… người anh đang đợi là ai vậy? Còn, còn có, rốt cuộc muốn em giúp gì đây?” Dung Hoa đâu phải đứa ngốc, bất thình lình thân thiết chừng mực như vậy, chắc chắn có tính toán.
“Diễn một vở kịch.” Anh thẳng thắn nói
“Diễn trò đùa gì?” Dung Hoa ngạc nhiên.
Anh liếc thoáng qua cánh cửa phòng đang khép hờ một lần nữa, đã đến thời gian quy định, nếu không có gì bất ngờ, thì thời cơ đã chín mùi.
Anh bất chợt dùng tay trái nâng khuôn mặt Dung Hoa lên, càng lúc càng gần, càng lúc càng gần… Và cuối cùng hai người biến thành một cái bóng.
Sự nham hiểm của Tiêu Đồ Sự nham hiểm của Tiêu Đồ - Đản Đản 1113