You can never get a cup of tea large enough or a book long enough to suit me.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 49 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 542 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:10:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Cuốn 2 - Chương 16-17
hương 16
Có rất nhiều bác sĩ khám bệnh cho phái đẹp. Tại sao phụ nữ trên hành tinh này lại ùa nhau bệnh phụ khoa để làm gì? Ép buộc mình mà còn ép buộc luôn cả các bác sĩ!
Chưa tới giờ làm việc, nhưng trước cửa phòng khám của bác sĩ Triệu Nhân Thành đã đông nghẹt người dành chỗ.
Bác sĩ Triệu Nhân Thành có chút danh tiếng, được rất nhiều bệnh nhân tin tưởng tìm đến. Nghe đâu gần đây, bác sĩ Triệu Nhân Thành có thêm một bác sĩ trợ lí rất xuất sắc, được nhiều người ủng hộ.
Đúng chính xác tám giờ, Tiêu Đồ thay một chiếc áo blouse trắng, đẩy cửa phòng khám bước vào.
Một giây trước bác sĩ Triệu đã ngồi ngay ngắn trên vị trí, chuẩn bị công việc chẩn đoán bệnh, nhíu mày bất mãn không để ý đến vị bác sĩ thực tập. Tuy nhiên sắc mặt của bác sĩ Tiêu cũng không thay đổi, thong thả ngối xuống ghế đối diện.
Thời gian khám bệnh đã đến, từng bệnh nhân dựa theo số thứ tự bước vào. Bác sĩ Tiêu mở máy tính, từ từ lướt mắt qua…
Bệnh nhân thứ nhất là một phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, mặc trên người bộ trang phục sang trọng. Vừa đặt mông xuống ghế, đã yêu cầu được phẫu thuật.
Bác sĩ Triệu bình tĩnh hỏi qua các triệu chứng, sau đó đưa ra lời khuyên của mình, đề nghị bệnh nhân áp dụng phương pháp điều trị chặt chẽ. Nhưng người bệnh nhân này không chỉ cố chấp, mà còn có lập trường vững chắc riêng của mình.
“Không! Thưa bác sĩ, những gì anh nói tôi hết, nhưng tôi muốn được giải phẫu.”
Bác sĩ Triệu đã gặp qua rất nhiều dạng bệnh nhân, không nói thêm nhiều lời, các ngón tay thành thục lưu trữ lại tình trạng của bệnh nhân trên máy tính. Sau đó hẹn thời gian làm phẫu thuật, rồi đưa thẻ khám và lịch hẹn qua cho người đối diện.
Tiếp tục chẩn đoán bệnh cho người kế tiếp.
Giữa hai bác sĩ không có mẫu đối thoại nào, tuy nhiên bác sĩ Tiêu rất thông thạo tình hình, đưa tay tiếp nhận thẻ và lịch hẹn.
Người bệnh nhân trung niên đổi vị trí, quay lại ngồi đối diện với bác sĩ Tiêu.
Tiêu Đồ cà thẻ vào hệ thống máy của bệnh viện, trên màn hình liền tự động hiện ra bệnh án vừa được bác sĩ Triệu chẩn đoán. Chỉ thấy anh kéo ngăn tủ, lấy xấp giấy cúi đầu ghi ghi chép chép…
“Chị thật sự muốn làm phẫu thuật?” Vừa điền thủ tục cho phù hợp với quy trình làm việc của bệnh viện, anh vừa hỏi xác nhận lại.
“Vâng! Tôi tin tưởng tay nghề của bác sĩ Triệu.” Bệnh nhân trả lời.
Ở trong giới y tế địa phương, bác sĩ Triệu được xem là một chuyên gia phẫu thuật có trình độ cao. Nếu được chính tay anh làm phẫu thuật, thì vết sẹo sau mổ rất đẹp.
“U xơ tử cung chỉ có 5cm, có thể không cần phải phẫu thuật.” Bác sĩ Tiêu vừa viết vừa đưa ra ý kiến.
“Sau phẫu thuật, tỷ lệ tái phát bệnh khoảng 60%. Hơn nữa, độ tuổi của chị…” Xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, anh nhắc nhở người bệnh.
Bình thường các bác sĩ viết chữ như cua bò, gà bới nhưng anh lại thích viết rõ ràng, sạch sẽ. Bởi vì dù sao anh cũng dư giả thời gian, có điều người bệnh nhân này đã mất kiên nhẫn, ngắt lời anh.
“Bác sĩ, xin anh đừng có gây hoang mang cho tôi.”
Anh nói chuyện gây hoang mang? Khóe môi Tiêu Đồ nhếch lên nụ cười nhẹ.
Bệnh nhân có vẻ không vừa lòng, cất giọng cằn nhằn:
“Các anh là bác sĩ thì biết cái quái gì? Các anh cũng không àn bà. Chờ kiếp sau làm đàn bà đi rồi tự mình nếm trải qua, nỗi khổ sở mỗi khi kinh nguyệt ra nhiều như nước chảy… Thử xem các anh còn tư vấn cho bệnh nhân dùng cách điều trị nữa hay không.”
Vẫn câu nói cũ, chị ta thô lỗ quay sang nói như đinh đóng cột với bác sĩ Triệu.
“Các anh đừng có nói là chờ vài năm nữa mãn kinh, tử cung sẽ tự động rút lại. Có khuyên gì thì tôi cũng quyết định cắt bỏ nó, như vậy mới giải quyết xong mọi chuyện! Cùng lắm nếu nó tái phát, tôi cũng cắt tiếp.”
Bà cô này quả nhiên ngang bướng thái quá!
Tiêu Đồ viết lẹ tay hơn, anh nhanh chóng hoàn tất đơn nhập viện, mỉm cười đưa lại cho bệnh nhân.
Chị ta cầm lấy, liếc nhìn vào tờ giấy nhập viện xong, sắc mặt bỗng nhiên tái xanh.
“Bác sĩ, tại sao lại thay đổi thành giải phẫu cắt bỏ tử cung?” Trời đất!
Tiêu Đồ nghi hoặc hỏi:
“Không phải vừa rồi chị nói muốn giải quyết dứt khoát mọi chuyện sao?” Anh cam đoan bệnh sẽ không tái phát, khiến nữ bệnh nhân rụng rời tay chân.
* * *
Mười giờ sáng.
“Bác sĩ Tiêu! Bác sĩ Triệu sẽ không cho nhiều thuốc như vậy?” Lại thêm một người bệnh nhân ăn mặc như công chức nghi ngờ hỏi.
Tại sao vị bác sĩ thực tập này làm việc không nhìn theo đơn thuốc? Cứ quay người đi, rồi mang về một đống thuốc đưa cho mình?
“Điều kiện kinh tế không cho phép chị sao?” Anh nghe được nên chậm rãi hỏi.
“Việc đó không thành vấn đề.” Nữ bệnh nhân tự hào ưỡn ngực nói.
Phụ nữ cần được chăm sóc tốt, nếu các bác sĩ cảm thấy mua mấy ngàn tệ tiền thuốc là điều cần thiết, cô ta cũng không ngần ngại rút hầu bao.
“Chỉ có một hai tệ đã mua được một bao cao su, mai mốt đừng có tiết kiệm.” Anh nữa đùa nữa thật n
Nữ bệnh nhân công chức này muốn ngã quỵ xuống đất…
Trong một buổi sáng, bác sĩ Triệu đếm không xuể mình đã liếc xéo người đối diện bao nhiêu lần.
“Bác sĩ Tiêu, vài ngày tới anh có thể tự mình chẩn đoán bệnh cho khách rồi.” Triệu Nhân Thành lạnh lùng nhắc nhở anh.
“Vâng.” Anh biết chứ! Anh thực tập gần hết một tháng rồi, chỉ cần nhẫn nhịn chút nữa sẽ không mỗi ngày bị ‘lãnh đạo’ tụng kinh cho.
“Anh có thể kiên nhẫn thêm vài ngày, đừng đem bệnh nhân của tôi ra đừa giỡn nữa, được chứ?” Triệu Nhân Thành đã bất mãn đến tột độ.
Mang theo bác sĩ Tiêu một tháng, anh nhức đầu suốt một tháng. May mắn thay, anh sắp được giải phóng.
Nghe bác sĩ Triệu ‘phát biểu’ xong, Tiêu Đồ nheo mắt lại, cuối cùng anh vuốt cằm nhìn bác sĩ Triệu, kiêu căng nói:
“Yên tâm! Tôi biết chừng mực và cũng có đạo đức nghề nghiệp riêng của mình.” Mặc dù không thể làm cho bệnh nhân nào thấy cũng yêu, nhưng anh cũng chưa làm cái gì quá đáng mà, phải không?
Triệu Nhân Thành đột nhiên im lặng. Dù sao thái độ, chính kiến giữa anh và bác sĩ Tiêu không hợp nhau, càng căng thẳng càng khó hiểu nhau hơn.
Lại thêm một bệnh nhân nữ nữa bước vào, Triệu Nhân Thành thấy người vừa tới, chỉ cau mày.
“Bác sĩ Triệu.” Người bệnh nhân trẻ cười khanh khách ngồi xuống, trên mặt lộ vẻ lẳng lơ khó che dấu.
“Cô Trương! Xin hỏi, có gì không thoải mái sao?” Triệu Nhân Thành nghiêm trang hỏi.
“Phía dưới hơi bị ngứa…” Cô bệnh nhận trẻ xấu hổ nói.
“Có cảm thấy đau không?” Triệu Thành Nhân đặt câu hỏi chuyên nghiệp.
“Đôi khi có một chút.” Rồi không đợi cho bác sĩ chẩn đoán, nữ bệnh nhân đã nhấp nháy đôi mắt đưa tình.
“Bkhám phụ khoa cho em đi.”
Dựa theo quy trình bình thường, Triệu Nhân Thành đưa thẻ khám qua cho người đối diện.
“Bác sĩ Tiêu, anh làm đi.”
Anh làm sao? Mắt Tiêu Đồ tối sầm xuống. Hừm! Nữ bệnh nhân này vừa đến gần, anh đã muốn hắt xì vì ngửi thấy mùi hôi nách.
“Anh nên tìm hiểu thêm về chẩn đoán lâm sàng.” Triệu Nhân Thành điềm tĩnh trả lời.
Trước đây khám phụ khoa đều do anh đảm trách. Bác sĩ Tiêu chỉ đứng một bên quan sát, cũng không hề chủ động yêu cầu học hỏi. Hơn nữa, thậm chí có đôi khi cũng chẳng thèm tình nguyện đứng kế bên. Với thái độ kiểu này làm sao có thể trở thành bác sĩ chuyên nghiệp được?
Vẻ mặt Tiêu Đồ nghiêm túc, thong thả đứng lên.
“Bác sĩ Triệu, em chỉ muốn anh khám thôi…” Nữ bệnh nhân trẻ từ chối, chuẩn bị nhấc chân đi. Nhưng khi cô nàng xoay người, đôi mắt lúng liếng đưa tình bắn ra bốn phía.
Trời ơi! Ban đầu cô nàng cứ ngỡ rằng bác sĩ Triệu là bác sĩ phụ khoa anh tuấn nhất ở đây. Nhưng vừa nhìn thấy vị bác sĩ trẻ tuổi đẹp trai như tạc tượng này, khiến cô nàng ngơ ngẩn cả người.
“Bác sĩ, làm phiền anh.” Nữ bệnh nhân lại xấu hổ nói.
Tiêu Đồ mặt không đổi sắc, tiếp nhận phiếu khám bệnh.
“Xin mời người tiếp theo.”
Chờ cho bác sĩ Tiêu đưa bệnh nhân vào phòng khám, Triệu Nhân Thành nhấn nút thông báo, gọi người bệnh kế tiếp. Cửa phòng khám mở ra, một giọng nói ngọt ngào quen thuộc truyền đến.
“Xin chào bác sĩ Triệu.”
Triệu Nhân Thành theo bản năng ngước mắt lên nhìn, rồi sau đó run rẩy…
o0o
Sáng nay khi thay quần áo xong, Duy Duy liền chạy một mạch tới bệnh viện Mã Lệ Á. Môi trường khám bệnh của bệnh viên tư luôn tốt hơn sao với bệnh viện công rất nhiều. Vừa tới cửa, đã có một nữ tiếp tân mặc trang phục màu hồng nhạt mở cửa ra.
“Chào chị, xin mời vào.”
“Xin chào, chị tìm phòng X? Vui lòng đến thang máy bấm lầu 3… Sau đó rẽ phải, phòng X ở ngay dãy đầu tiên….” Các nữ tiếp tân ở đây so với tiếp viên hàng không các cô không khác gì nhau, vẫn luôn lối nói chuyện ngọt ngào, phục vụ chu đáo. Thậm chí nếu đi thăm bệnh nhân, họ cũng đích thân đưa khách vào tận phòng.
Thỏ Thỏ đang làm việc ở đây sao? Anh làm trong phòng thí nghiệm hay ở khu hành chính? Duy Duy thông minh nhưng tuyệt đối không có ý tán chuyện với anh trong giờ làm việc. Cô đi vào thang máy, bấm lên lầu 3.
Trong tường thang máy có dán áp phích một bác sĩ ngôi sao giống như ở tầng trệt. Duy Duy mỉm cười, nhìn vào khuôn mặt trầm ổn quen thuộc kia… Thì thầm với chính mình: Cô sẽ không từ bỏ!
“Đinh đong.”
Cô hít sâu một hơi, đi ra khỏi thang máy, lại sơ ý không nhìn thấy ở bên bức tường khác của thang máy có dán một áp phích quảng cáo nhưng không có ảnh chụp. Trên đó viết:
‘Bệnh viện đặc biệt mời được bác sĩ khoa sản Tiêu Đồ – Bác sĩ tốt nghiệp đại học Y Johns Hopkins tại Mỹ, sắp chính thức khám bệnh.’
Lầu ba là khu khám bệnh phụ khoa. Khác với những phòng khám vắng lặng khác, cửa phòng khám của bác sĩ Triệu đông như trẩy hội. Tại bệnh viện này, đối mặt với đối thủ mạnh như thế, các bác sĩ khám phụ khoa khác không đủ năng lực cạnh tranh.
Đợi thêm hai tiếng đồng hồ nữa, rốt cuộc cũng đến lượt của Duy Duy vào khám.
Nhìn thấy trên màn hình nhắc nhở đến số thứ tự của cô, Duy Duy thở một hơi thật sâu, trên mặt nở nụ cười tươi tỉnh nói:
“Chào bác sĩ Triệu.” Khi Triệu Nhân Thành nhìn thấy cô, anh ngẩn người nhưng chỉ vài giây sau anh đã lấy lại tinh thần.
“Chào cô, xin hỏi có gì không thoải mái sao?” Phản ứng của anh nhẹ nhàng, cử xử như bệnh nhân là người vừa gặp lần đầu.
“Ngực… có chút không thoải mái…” Dù rất khó nói ra miệng nhưng Duy Duy đành phải trình bày.
“Khó chịu như thế nào?” Làm bác sĩ, anh phải hỏi kĩ càng.
“Tháng này… ‘cái kia’ sắp tới… ngực hơi cứng lên… đau nhức…” Duy Duy tự nhủ, không có gì phải thẹn thùng cả. Cô chỉ đang nói chuyện với một bác sĩ nam mà thôi.
“Trước kia có bị như vậy không?” Anh lịch sự hỏi.
“Thỉnh thoảng cũng có đau, nhưng lần này cảm thấy đau hơn rất nhiều…” Duy Duy trả lời trung thực và chi tiết.
Cô thấy hơi mắc cỡ, nhưng cô có một trực giác rằng, nếu cô không chủ động nói ra, thì giữa Triệu Nhân Thành và cô coi như đã xong. Có lẽ chờ một lát nữa, cô có thể làm ra vẻ tự nhiên, mời anh dùng cơm trưa với mình.
“Cô cởi áo ngực ra rồi kéo áo ngoài cao lên, tôi sờ qua ngực cô một chút.” Triệu Nhân Thành bình tĩnh yêu cầu.
Hả? Giỡn chơi! A… A… A!
Duy Duy sững ngốc hoàn toàn. Không phải làm siêu âm vú, rồi đem bản phim lại cho bác sĩ coi thôi sao?
Thấy vẻ mặt khó tin của cô, Triệu Nhân Thành nói:
“Tôi phải khám qua độ căng của vú, đầu núm có lõm vào trong không, có tràn dịch ra không, có khối u trong vú không, vị trí hai bên vú có thay đổi không và màu sắc của vú có bất thường không…” Anh bình thản giải thích.
Đó là các bước kiểm tra lâm sàng.
A… a… a… a! Duy Duy hoàn toàn bị đả kích đến bất động! Cô… cô… cô đang phân vân…
“Cô Chu, xin cô cởi áo ngực và kéo áo cao lên.” Anh nhăn trán, không muốn lãng phí thêm thời gian.
Duy Duy nuốt nước miếng, hiểu ra được đây là những bước kiểm tra tất yếu. Lòng cô rối loạn mãnh liệt, muốn lập tức đứng dậy bỏ chạy ra ngoài. Nhưng nếu cô làm như vậy, nhất định sẽ bị người ta coi thường.
Anh là bác sĩ, khẳng định rất phản cảm với những bệnh nhân như thế. Cô nuốt nước miếng xuống lần nữa, bây giờ nên làm sao cho tốt đây? Lưỡng lự, đấu tranh… Coi như cô… cô… cô để cho chồng tương lai ‘rửa mắt’ trước thời hạn đi!ưởng tượng như vậy thật ngớ ngẩn! Duy Duy khẽ cắn môi, rốt cuộc vẫn đưa tay vào trong áo… Một tiếng ‘phấp’ nho nhỏ vang lên, chiếc áo ngực đã được mở ra. Cặp vú hoàn toàn được phóng thích, sau đó cô từng chút một kéo chiếc áo ngoài cao hơn…
Vẻ mặt của Triệu Nhân Thành bình tĩnh, nhìn lại gần hơn.
Chương 17
“Bác sĩ, ‘cái kia’ của anh vào được không?”
Nằm trên băng ca, đôi má bệnh nhân đỏ ửng, sóng mắt lúng liếng làm say lòng người. Phía dưới hạ thân đã trần truồng như nhộng, hai chân mở rộng… Cô nàng dùng tiếng nói như oanh vàng thỏ thẻ, khiến đàn ông khó chống đỡ hỏi bác sĩ Tiêu.
Thái độ lẳng lơ, nụ cười quyến rũ mời gọi giống Bạch Cốt Tinh [1] đang há miệng ra chờ nuốt miếng thịt ngon của Đường Tam Tạng. [2]
“Chờ một chút.”
Bác sĩ Tiêu đeo khẩu trang, chỉ để lộ ra đôi mắt đẹp, đủng đỉnh đeo găng tay y tế vào, khiến cô nàng Bạch Cốt Tinh đằng sau chờ đợi đến nóng nảy.
Nếu không phải tứ bề đều toát lên mùi thuốc khử trùng gay gắt mũi. Nếu không phải xung quanh mình đèn đuốc mở sáng choang, anh cứ ngỡ như mình đang đi lạc vào ‘phố đèn đỏ’.
Tên ‘lãnh đạo’ vô lại này, chỉ biết đẩy chuyện xấu cho anh! Ánh mắt anh lạnh lẽo, cầm một thiết bị nội soi hình mỏ vịt bước tới…
“Bác sĩ, anh có vào được không?” Cô bệnh nhân lại hỏi. Không để cho người ta có phía dưới hạ thân của cô nàng đã bị một vật lạnh như đá tiến vào, ‘mở’ rộng ra.
Nữ bệnh nhân cảm thấy khó chịu muốn nở nụ cười nhưng bỗng nín bặt khi thấy vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng của bác sĩ Tiêu. Cô nàng cứng người, không dám có hành động lỗ mãng nào nữa.
“Cả vùng âm đạo và hậu môn đều bị nhiễm nấm.” Anh chỉ liếc một cái, liền tránh qua một bên.
Nhiễm nấm? Nói giỡn chơi! Cô chỉ khai lung tung cho có chuyện, làm gì có chứ!
“Tôi sẽ kê thuốc dùng để thoa, hoặc cô có thể sử dụng nước muối rửa tại nhà.” Bác sĩ Tiêu nói trở lại vấn về, còn đặc biệt rửa tay rất kĩ càng, cẩn thận.
Nữ bệnh nhân khiếp sợ, không thể tin nổi, vội vàng đứng lên. Cứ như vậy là xong? Đơn giản thế thôi? Có bác sĩ nào lại khám qua loa như vậy đâu!
“Bác sĩ…” Bị phớt lờ một bên, nữ bệnh nhân vội vã gọi.
“Bác sĩ! Anh có thể đi sâu vào kiểm tra một chút, khám thử xem buồng trứng của tôi có bị tổn thương không?...”
Bệnh này gây tổn thương nhiều nơi, được gọi là chứng lây lan.
Bác sĩ ‘qua loa’ nghe vậy, kéo khẩu trang xuống cằm, nhếch môi lên nói:
“Cách một tầng ‘da heo’ dày như vậy, cô nghĩ rằng tôi có thể mò đến hạch ‘heo’ sao?” Trước kia, khi đụng vào ‘hạch heo’, anh đều trực tiếp mổ ra xem. Nếu nói thẳng ra, chỉ sợ anh làm cho ‘đóa hoa’ này thê thảm.
Nữ bệnh nhân thở một hơi lạnh toát! Vừa rồi cô bị người ta mỉa mai gọi bằng heo mập, phải không? Nhưng vị bác sĩ trẻ này có nụ cười hiền lành như thế, chắc là hiểu lầm…
Anh tiếc nuối lắc đầu, mỉm cười ngọt ngào.
“Xin lỗi cô, kinh nghiệm của tôi còn non kém lắm. Tôi chỉ mới là bác sĩ thực tập nho nhỏ thôi.” Cầu xin cô ta, lần sau hãy để cho người ‘lãnh đạo’ trong phòng kia sờ mó đi!
Thật sự là mắc hội chứng kiệt sức! Anh còn chưa đi sâu vào mà đã cảm thấy mệt mỏi, không thoải mái chút nào
Đạo đức là cái gì? Khoa phụ sản cũng giống như tiệm bán vịt! Tiêu Đồ cử động cổ tay, nhìn đồng hồ chỉ đến 11 giờ 20 phút. Tốt quá! Có thể kết thúc công việc, đi ăn cơm trưa rồi!
Mặc dù thức ăn trong căn tin không thể nào nuốt trôi, nhưng đành chịu. Hơn nữa, nếu cùng một cô gái trần truồng nằm đó cho anh khám, anh thà đi ra căn tin ăn món thịt gà nấu hoa cúc còn hạnh phúc hơn.
Anh nhẹ nhàng đóng cửa phòng, biến đi như một tên trộm. Để mọi thứ lại cho người ‘lãnh đạo’ từ từ hưởng thụ ‘phiêu lưu’. Nhưng đột nhiên, một mùi hương thoang thoảng quen thuộc xộc thẳng vào mũi, làm anh dừng ngay bước chân của mình.
Đừng hỏi tại sao mũi anh lại nhạy cảm đến thế. Nếu bạn ngửi được mùi đặc biệt trên người của cô gái mà bạn yêu thương suốt hai mươi năm qua, thì bạn cũng sẽ có một cái mũi nhạy cảm như anh thôi.
Anh đẩy cánh cửa phòng chẩn bệnh ra. Người bên trong hoàn toàn không hay biết gì, cho đến khi bản thân mình lâm vào cảm xúc đấu tranh, bối rối xe vạt áo, hai tay nắm chặt túi sách, hai đùi không ngừng run rẩy.
Phân vân trong khoảng mười giây, cô vẫn phải vượt qua rào cản tâm lý… Chỉ thấy cô khẽ cắn môi, đưa tay vào trong áo, cởi chiếc áo ngực ra, phóng thích cặp vú căng tròn. Sau đó, cô lại từng từng chút một kéo áo ngoài cao lên, làm lộ ra vùng da bụng trắng nõn, bằng phẳng mịn màng…
Tiêu Đồ biến sắc, anh đi nhanh vào, hét lớn:
“Các người đang làm cái gì đó?”
Bàn tay mảnh mai của anh kịp thời gạt phắt tay cô ra, còn ‘thuận tiện’ hất luôn tay của người ‘lãnh đạo’ chuẩn bị khám cho bệnh nhân rớt xuống.
Đột nhiên mu bàn tay bị ai đó ‘đánh nhầm’ đỏ ửng lên. Duy Duy hốt hoảng thả áo xuống, vô tình che khuất chiếc eo trắng nõn. Cô muốn nháy mắt nhưng hoàn toàn đứng tròng, vì khuôn mặt quen thuộc hiện ra trước mắt.
“Thỏ… Thỏ Thỏ… Hay quá! Thật đúng lúc.” Cô khôi phục tinh thần, lắp bắp nói.
Trời đất! Anh ở đâu nhảy ra vậy? Đây không phải là văn phòng của bác sĩ Triệu sao? Chẳng lẽ bây giờ Thỏ Thỏ và bác sĩ Triệu thân thuộc đến mức có thể đi thẳng vào phòng làm việc của nh
“Các người đang làm gì thế?” Anh lại hỏi, ý cười trong mắt không tắt.
Duy Duy rùng mình một cái, chân tóc dựng đứng cả lên. Từ nhỏ, cô sợ nhất là Thỏ Thỏ cười như vậy. Bởi vì mỗi khi anh cười như thế, nghĩa là sẽ có người chết thật thảm thương.
Cô còn xuân sắc, không muốn hy sinh lẫy lừng vậy đâu. Triệu Nhân Thành không biết chuyện gì, nhưng nhìn tình hình trước mắt, anh cũng đoán được phần nào.
“Anh quen biết với cô Chu đây sao?”
“Anh ấy là anh trai của tôi.”
Bác sĩ Tiêu chưa trả lời, ngược lại Duy Duy vội vàng giải thích. Một tiếng ‘anh trai’ xa lạ ấy đã dấy lên trong trái tim Tiêu Đồ nỗi buồn sâu sắc. Anh không giận, chỉ nở nụ cười nhẹ.
Câu trả lời này hơi bất ngờ. Nhưng đối với Triệu Nhân Thành, nó chẳng có ý nghĩa gì to tát. Vì vậy, anh bình tĩnh nói:
“Trước khi hành kinh, ngực của cô Chu bị đau dai dẳng, cho nên tôi định khám qua để tìm hiểu bệnh trạng.” Cùng là bác sĩ, chắc hẳn Tiêu Đồ nghe thôi cũng hiểu được đây là quy trình khám bệnh bình thường.
Triệu Nhân Thành ngoại trừ có một đôi tay phẫu thuật lành nghề, thì cũng khá nổi danh trong việc khám các bệnh về vú. Chỉ cần có tay anh kiểm tra các bệnh như: Tăng sinh tuyến vú, hoặc vú có khối u diện tích to hay nhỏ, lành tính hay ác tính… Đều là sở trường của Triệu Nhân Thành.
Với những người khác, cho dù ‘lãnh đạo’ có sờ mó toàn thân, Tiêu Đồ cũng chẳng thèm để ý. Nhưng đối với ‘heo con’ trước mắt này, anh nhất định phải xen vào!
“Ngay cả ‘chỗ nhạy cảm’ này mà em cũng để cho bác sĩ nam kiểm tra à?”
Tiêu Đồ vừa nghe đã hiểu. Tuy nhiên, hiểu và thông cảm là hai chuyện khác nhau. Dù tên ‘lãnh đạo’ có tài giỏi cỡ nào đi nữa, cô cũng không thể tìm một bác sĩ nữ để khám sao?
Duy Duy nuốt nước miếng xuống cổ họng. May mắn thay, thái độ của bác sĩ Triệu đối với cô rất thờ ơ, nên Thỏ Thỏ không có thời gian để hoài nghi việc cô và bác sĩ Triệu có quen biết t
“Vậy… cái đó… Anh trai! Bác sĩ có tay nghề cao, đâu cần phân biệt giới tính…” Cô thận trọng trả lời.
Bác sĩ có tay nghề cao, đâu cần phân biệt giới tính? Tại sao không phân biệt chứ? Nghe câu giải thích của cô, Tiêu Đồ bất mãn trong lòng.
“Bác sĩ Tiêu, tôi muốn chẩn bệnh.” Bác sĩ Triệu lẳng lặng nhắc nhở Tiêu Đồ. Một là ngồi im lặng tại chỗ, hai là rời khỏi văn phòng, chỉ cần đừng gây cản trở công việc khám chữa bệnh của anh.
Bỗng nhiên có một ý tưởng nảy lên trong đầu Tiêu Đồ, làm cho khuôn mặt lạnh lẽo của anh từ từ ấm dần:
“Bác sĩ Triệu, tôi có thể thỉnh cầu anh một việc không?” Anh nở nụ cười thân thiện, lịch sự hỏi.
Nhìn gương mặt đẹp trai của Tiêu Đồ lộ ra nụ cười quỷ dị, Duy Duy nổi da gà toàn thân. Có cái gì đó rất kì lạ! Không ổn chút nào!
“Bác sĩ Tiêu, anh cứ nói đi.” Mặc dù cảm thấy nụ cười của người đối diện có chứa dao búa, nhưng Triệu Nhân Thành cũng phải giữ phong độ.
“Bác sĩ Triệu, anh có lượng bệnh nhân thật dồi dào, có thể nhường một hai người cho một bác sĩ mới vào nghề như tôi không?” Anh không một chút khách sáo đưa ra yêu cầu.
Triệu Nhân Thành nhíu mày. Bởi vì, chưa từng có một bác sĩ nào đủ kiêu ngạo đưa ra một yêu cầu bất hợp lý như vậy.
Nhận thấy Triệu Nhân Thành không hài lòng, Tiêu Đồ nhướng cong mắt lên, nói khích:
“Bác sĩ Triệu, không phải anh muốn độc chiếm hết tất cả các bệnh nhân đấy chứ? Ngay cả cơm thừa canh cặn anh cũng không đồng ý nhường cho các bác sĩ nhỏ khác như chúng tôi sao?” (^_^)
Đôi môi của Triệu Nhân Thành cứng đờ lại. Anh biết trong bệnh viện này, trước mặt anh, các bác sĩ a dua nịnh hót khen tặng này nọ. Tuy nhiên, sau lưng người ta ghen ghét, tức giận vô cùng. Nhưng anh không thể ngờ tới, bác sĩ Tiêu bình thường làm việc qua loa cũng xin một ‘ân huệ’ nếu cần.
“Chuyện này không phải tôi có thể tự quyết định được.”
Triệu Nhân Thành lãnh đạm trả lời. Nếu bác sĩ Tiêu có thời gian để nung nấu ý định nhỏ nhen ấy trong đầu, tại sao không dùng lượng thời gian đó để nghiên cứu y thuật của mình?
Đôi mắt trong veo của Duy Duy di chuyển không ngừng trên mặt hai người đàn ông. Ngay cả cô cũng cảm giác được sự thù địch ngấm ngầm và chả ưa gì nhau của hai người.
Cái này có phải gọi là cuộc chiến tranh giành sự nghiệp không? Thế nhưng tại sao trong đôi mắt, cái mũi của Thỏ Thỏ, cô lại không thấy có vẻ gì là hợp lý?
“Bác sĩ Triệu, cảm ơn anh!” Tiêu Đồ tươi cười sảng khoái nói, giả bộ ‘bất cẩn’ và ‘hiểu lầm’ sự hiểu biết rộng rãi của bác sĩ Triệu.
“Cảm ơn anh đã chiếu cố lớp đàn em như chúng tôi, đem bệnh nhân bệnh tuyến vú nhường lại cho tôi, làm cho tuổi trẻ như tôi có thể tiếp cận thêm nhiều kinh nghiệm kiến thức mới.” Cuối cùng anh lấy phiếu khám bệnh ở trên bàn, cầm trên tay mình.
Hành vi cướp bệnh nhân đáng hổ thẹn này khiến cho mắt của Triệu Nhân Thành tối sầm, ngược lại cả người Duy Duy đều ngơ ngác.
Chuyện này nghĩa là sao? Bệnh nhân của bác sĩ này cũng có thể nhường lại cho bác sĩ khác à? Cô… cô hoàn toàn không hiểu gì cả! Mục đích đã đạt thành, Tiêu Đồ quay sang nhìn cô, nghiêm túc nói:
“Cô Chu! Từ giờ trở đi, cô là bệnh nhân của tôi. Trước tiên, tôi sẽ thật cẩn thận giúp cô bắt mạch.”
Lúc này, Duy Duy cũng hiểu được. Nhưng… Trời ơi! Đất hỡi! Cứu khổ cứu nạn Quan Thế m Bồ Tát! Hôm nay các ngài đều đi du lịch hết rồi sao? Thiên lý ở chỗ nào…
Cô… cô không cần xem mạch! Nhưng cô chưa kịp lên tiếng phản bác, đã bị người nào đó đẩy vào phòng khám phụ khoa!
[1]&[2]: Các nhân vật trong bộ phim kinh điển Tây Du Ký.
Sự nham hiểm của Tiêu Đồ Sự nham hiểm của Tiêu Đồ - Đản Đản 1113