"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 49 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 542 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:10:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Cuốn 2 - Chương 12-13
hương 12
Ban đầu đơn giản chỉ thế này:
“Tối nay bảy giờ tôi có mặt ở phòng tập.”
“Thật khéo, tôi cũng ở đó.”
“Vậy đến lúc đó gặp nhé.”
“Được.”
Sau đó lại diễn ra như thế này:
“Chiều nay ba giờ tôi đến phòng tập.”
“Quá trùng hợp, tôi cũng vậy.”
“Tôi thuận đường nên đón cô luôn nhé.”
“Thật tốt quá.”
Duy Duy nhắc nhở mình rằng, tình yêu là mù quáng. Nếu cô không thể khống chế trái tim muốn chìm đắm trong đó, vậy ít nhất với những kinh nghiệm bi thảm trước đây, cô nên mở to hai mắt, lấy lí trí nhìn rõ nhân phẩm của người ta rồi mới lao đầu vào cảm tình.
Sau vài lần hẹn hò, Duy Duy phát hiện ra cuộc sống bác sĩ Triệu rất có quy luật, quy luật đến nỗi thật buồn tẻ.
Nếu anh làm việc cả ngày thì ban đêm anh sẽ đến phòng tập. Nếu anh chỉ bận rộn vào buổi sáng thì chắc chắn buổi chiều sẽ có mặt tại đó. Nhưng nếu anh có ca trực vào buổi tối, thì trước đó một ngày anh sẽ tích lũy năng lượng, chỉ vận động tại nhà. Cuộc sống của anh, ngoại trừ bệnh viện ra, không có gì hơn là ở phòng tập.
Anh là một người đàn ông rất ham mê thể thao, hầu như toàn bộ năng lượng đều đầu tư vào vận động. Cho nên bất kể một ngày làm việc có vất vả bao nhiêu hoặc hôm đó có nhiều cuộc phẫu thuật mệt mỏi như thế nào, anh cũng đúng giờ xuất hiện tại phòng tập thể dục.
Đối với cô mà nói, làm việc có vài ngày liên tục không nghỉ ngơi thôi đã khiến cả người cô vữa ra như một đống bùn rồi, chỉ ao ước nằm trên giường ngủ thẳng giấc.
Thế mà nhìn anh tinh thần vẫn sáng láng! Quả thật hợp với khẩu vị của cô.
“Trông cô mệt mỏi quá.”
“Vâng.”
“Đôi mắt cô có quầng thâm kìa…”
“Tôi nhìn có giống động vật cần được bảo tồn trong công viên quốc gia không?”
Duy Duy nói chuyện rất hài hước, không hề giả tạo, làm người luôn sống trong quy củ như Triệu Nhân Thành cũng bật cười sảng khoái. Vì tạo ra được bầu không khí như vậy, nên mối quan hệ giữa hai người tiến triển khá tốt đẹp.
Cô bắt đầu quen thuộc dần với những sở thích của anh. Ví dụ như, anh thích mặc áo sơ mi thanh lịch màu trắng, tính cách bảo thủ lại cổ điển. Khi đi với nhau anh ít nói, còn cô phần lớn thời gian đều kể về kí ức tuổi thơ của mình. Chẳng hạn như, trước đây Thỏ Thỏ bắt nạt cô ra sao, Thỏ Thỏ phá vỡ mối tình đầu của mình như thế nào. Sau đó lại nói về mẫu người đàn ông mình muốn gặp trong tương lai… Cô nói rất nhiều và rất nhiều, nhưng anh chỉ im lặng lắng nghe, ít khi lên tiếng. Thỉnh thoảng vào lúc thích hợp, anh mới nói ra ý nghĩ riêng của mình.
Hai người trò chuyện từ trong xe cho đến phòng tập. Kết thúc tập luyện, cảm thấy đói lại vừa dùng cơm vừa tiếp tục trò chuyện. Sau đó, lắm lúc họ không có thời gian thích hợp để cùng đến phòng thể dục, thì chỉ mời nhau đi ăn bữa cơm đơn thuần. Cơm nước xong, thế nào cũng đi tản bộ…
Cô có ấn tượng rất tốt với bác sĩ Triệu, cô nghĩ chắc anh cũng đã nhận ra nhưng không biết bác sĩ Triệu đối với cô ra sao…
Cô tin rằng, không đến nỗi quá tệ vì toàn bộ quá trình đều phát triển rất thuận lợi.
Càng về sau Duy Duy càng phát hiện, anh một người đàn ông tôn quý từ trong ra ngoài. Anh khác với những gã Duy Duy từng quen trước đây, anh sống rất nội tâm, là mẫu người phù hợp để tiến đến hôn nhân, cô tin tưởng vào nhận định lần này của mình.
Anh! Đúng là anh! Đã nhiều lần, trái tim của cô kêu gào lên như thế. Có điều người đàn ông này vẫn giữ khoảng cách khá xa, mặc cho cô thuộc mẫu người xinh đẹp khiến nam giới rất dễ xúc động, nhưng anh vẫn đứng vững như Thái Sơn. Điều đó làm cho Duy Duy buồn bã… Cô phải nên chủ động hơn sao? Duy Duy dự định lấy cam đảm thổ lộ thêm một lần nữa
Hôm nay, Duy Duy hẹn gặp anh. Bác sĩ Triệu không đắn đo lập tức đồng ý ngay, tuy nhiên có một việc đã xảy ra với cô…
“Duy Duy này! Tôi hy vọng cô có thể xem xét kĩ hơn về vấn đề thôi việc…” Lúc tan tầm, người tổ trưởng tìm cô nói chuyện.
Duy Duy là người thanh nhã, đoan trang, xinh đẹp, hào phóng, có ý thức rèn luyện văn hóa tốt, phong cách làm việc nghiêm túc, cần cù và thật thà. Người tổ trưởng đánh giá cao tư cách của cô, vẫn cật lực muốn giữ cô lại.
“Thật xin lỗi, Vương tổ trưởng…” Từ ngày nhận vào làm tới nay, tổ trưởng đã gúp đỡ cô rất nhiều. Nếu kiên trì bỏ đi, Duy Duy cảm thấy thật khó mở miệng.
“Công ty chúng ta chuẩn bị đề cử vài nhân viên tham gia vào dự thi tiếp viên hàng không quốc tế. Duy Duy à, tôi đề cử cô đó, tôi đánh giá rất cao khả năng của cô.” Tổ trưởng nói.
Sao cơ? Tham gia vào các tuyến hàng không quốc tế?
Duy Duy sửng sốt nói:
“Tổ trưởng! Nhưng chiều cao tôi có đủ đâu…”
Duy Duy cao chỉ 1m65, với những cô gái bình thường thì chiều cao này là lí tưởng. Nhưng với tiếp viên phục vụ trên các tuyến đường hàng không quốc tế, yêu cầu thứ nhất khi thoát giày ra, tay có thể phải đụng đến khối hành lí cao 1m21. Tính theo tỉ lệ này thì chiều cao của Duy Duy vẫn còn thiếu, cô vẫn luôn tiếc nuối…
“Tôi sẽ mạnh dạn đề cử cô, chiều cao chưa hẳn là vấn đề chính.”
Người tổ trưởng cười nói tiếp:
“Duy Duy à! Cô biết rồi đó, yêu cầu phục vụ cho hành khách của tuyến đường quốc tế rất cao nên đãi ngộ cũng vô cùng tốt. Nếu thành công bước vào đấy, tương lai sau này còn phát triển xa hơn.”
Lòng của Duy Duy không tránh khỏi dao động.
Tiếp viên làm trong tuyến hành không quốc tế lương cao, trung bình khoảng hơn mười vạn tệ một năm. Thậm chí có vài tuyến đường khác lương ở mức hai mươi – ba mươi vạn tệ. Đó là chưa kể đến những ưu đãi vô cùng tốt sau khi đến tuổi nghỉ hư
Giống như ông bà vẫn thường nói, điều kiện như vậy rất tốt cho tương lai mai sau.
Mẹ không có khả năng chăm sóc cho cô và em gái Hi Hi như những người khác. Thỏ Thỏ và cô cũng chỉ là người dưng nước lã, cô chẳng phải là công chúa nên mọi việc phải tự lực cánh sinh.
“Duy Duy, hãy tạm thời đừng rời vị trí công tác nhé…”
Duy Duy muốn nói thêm gì đó, thì tổ trưởng đã vỗ nhẹ lên tay cô.
“Tôi biết cô chắc chắn rất mệt mỏi vì liều lượng công việc của chúng tôi đề ra, chuyện này cần phải có thời gian để điều chỉnh. Nếu cô cảm thấy quá căng thẳng thì cứ nghỉ ngơi trước hai – ba tháng cho ổn định tinh thần, sau đó quay lại tập trung vào kế hoạch dự thi cũng được.”
Cuộc gặp ngày hôm nay đối với cô rất quan trọng, nhưng vì tổ trưởng nói chuyện hơi lâu nên cô sắp trễ giờ hẹn. Vì vậy cô mặc luôn bộ đồng phục, vội vàng chạy đến nhà hàng.
Duy Duy mặc đồng phục, búi tóc cao thanh nhã, trang điểm nhẹ nhàng cộng với trang sức thanh lịch, làm người ta cảm thấy phụ nữ truyền thống Trung Quốc đều hết sức duyên dáng và quyến rũ.
Triệu Nhân Thành cũng bất động nhìn cô.
“Đã gọi thức ăn lên chưa?” Duy Duy cười khanh khách ngồi vào ghế.
Nụ cười của cô thật ngọt ngào, có thể truyền cảm hứng cho mọi người xung quanh. Đa số đàn ông đều thích phụ nữ có nụ cười tươi tắn như thế và Triệu Nhân Thành cũng không loại lệ, nhưng anh ngỡ ngàng khi nhìn thấy bộ đồng phục màu xanh của cô.
“Đã gọi rồi.” Anh ít chú trọng đến khẩu vị, chỉ cần ăn no, trên bàn thường là những món mà cô yêu thích.
Duy Duy là một cô gái tốt bụng, ngây thơ và vui tính. Điều đó đã làm người ít giao thiệp bạn bè như anh cũng từ từ xem cô là bạn tốt. Nhưng đến lúc này anh mới nhớ ra, hình như anh chưa từng hỏi qua nghề nghiệp của cô.
“Cô là tiếp viên hàng không hả?” Triệu Nhân Thành hơi ngạc nhiên hỏi.
Mọi người hay nói các nữ tiếp viên hàng không rất xinh đẹp, có thể moi hết nội t của đàn ông... Trông bề ngoài của Duy Duy rất tự tin với công việc, nhưng tại sao bác sĩ Triệu cảm thấy ánh mắt cô tràn ngập những tia phức tạp?
“Vâng.” Duy Duy không muốn giấu diếm anh, nếu cô có ý định kết giao.
Thế nhưng một chữ ‘vâng’, đã khiến bầu không khí thoải mái lập tức lắng đọng.
Chương 13
Bỗng nhiên bầu không khí trở nên ngượng nghịu, Duy Duy lẳng lặng quan sát anh, cảm thấy hôm nay bác sĩ Triệu có cái gì đó rất khác lạ.
Cô nên làm gì bây giờ? Với tình hình này, Duy Duy chỉ có thể tìm cách đổi chủ đề câu chuyện. Vì vậy cô nhắc tới lí do tại sao mình đến trễ. Anh vẫn không nói lời nào, tập trung vào ăn cơm nhưng rõ ràng rất vô vị.
Trong bữa ăn, đề tài câu chuyện vẫn thật tẻ nhạt, khiến Duy Duy thiếu chút nữa bỏ cuộc. Bữa tối kết thúc, hai người vẫn đi dạo như cũ nhưng anh có vẻ bất an.
Đêm nay, không biết tại sao anh rất kì lạ. Khi đi đến công viên, anh mm cười nói chuyện với bọn trẻ như đang nói với những cụ ông cao tuổi, nhìn những gã say rượu không biết quý trọng bản thân hay những kẻ lang thang ngoài đường đến ngẩn người.
Cô mê muội nghĩ thầm, trong đôi mắt sâu thẳm kia, đến tột cùng cất dấu bao nhiêu niềm tâm sự sâu kín? Hình như anh chưa bao giờ chủ động đề cập qua bản thân mình.
“Chúng ta đi về thôi.” Có vẻ như anh hiểu được điều gì đó, nên ra quyết định dứt khoát.
Trên đường đưa cô về nhà, anh vẫn rất im lặng.
“Đến nơi rồi.” Anh dừng xe lại.
“Bác… sĩ… Triệu…” Duy Duy còn có việc quan trọng muốn n
Anh nhìn về phía cô.
“Anh cảm thấy… tôi như thế nào?” Duy Duy dùng hết cam đảm hỏi.
Rõ ràng anh run lên ngạc nhiên, nhưng anh lập tức hiểu ngay vấn đề. Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, đã nếm trải không ít mùi đời, sao lại không hiểu lời ám chỉ của cô gái trước mặt?
“Bác sĩ Triệu, anh có bạn gái chưa?” Duy Duy trực tiếp hỏi thẳng.
Mặc dù đặt câu hỏi như thế, nhưng Duy Duy cũng đã tìm hiểu qua, biết được bác sĩ Triệu rất ít tiếp xúc với phái nữ.
Tuy nói việc nữ theo đuổi nam luôn có sự ngăn cách, nhưng cô đành phải cố lấy dũng khí để vượt qua ngăn cách này. Duy Duy nói với mình rằng, rất khó gặp khẩu vị ‘tốt’ như vậy, cô tuyệt đối không thể từ bỏ nó một cách dễ dàng.
“…”
Sau vài giây im lặng, anh rốt cuộc cũng trả lời:
“Tôi chưa có.”
Quả nhiên đúng như vậy. Duy Duy cảm thấy rất sung sướng.
“Bác sĩ Triệu, nếu…”
Cô chưa nói dứt câu, đã bị anh ngắt lời.
“Cô Chu! Đã khuya rồi, chúc cô ngủ ngon.” Anh nhẹ nhàng nói lời tạm biệt, chủ động khom người mở cửa xe cho cô.
Duy Duy giật nẩy mình. Bởi vì lúc vừa quen biết, Triệu Nhân Thành mới gọi cô bằng ‘cô Chu’, sau đó anh vẫn luôn gọi cô bằng ‘Duy Duy’.
Một tiếng ‘cô Chu’ này, đồng nghĩa với việc anh cố tình phân rõ ranh giới giữa hai người.
Như bị một gáo nước lạnh tạt vào mặt, Duy Duy phản ứng không kịp, cô ngơ ngác nhấc chân bước xuống xe.
Không có thêm một lời dư thừa nào, chỉ để lại dưới ánh đèn đường mờ nhạt, một luồng khói xe màu trắng…
Cô sững sờ đứng yên lặng, bởi vì ngay cả cơ hội bày tỏ cô cũng bị cự tuyệt.
o0o
Về đến nhà, mở cửa bước vào phòng, Triệu Nhân Thành nhìn chằm chằm vào chiếc gương lớn treo trên lối đi. Đã từng có một người phụ nữ rất thích chưng diện, mỗi lần ra khỏi nhà đều đứng trước gương ngắm nghía.
“Thành à! Em mặc bộ đồng phục này có đẹp hay không?”
Cô mặc một bộ đồng phục màu xanh, xoay người nhìn sang anh cười quyến rũ. Nhưng chỉ mới vài giây thôi, nụ cười tươi rói kia đã biến hình…
Anh cảm giác ớn lạnh sống lưng, cứng đờ nhìn hình ảnh trống trãi của mình trong gương. Chỉ có mình chân thật, chỉ riêng mình với gương mặt tái nhợt…
“Cha đã về rồi sao?” Dụi đôi mắt buồn ngủ, nghe thấy có tiếng mở cửa, một thân hình bé nhỏ trong phòng ngủ bước ra.
Bất chợt, gương mặt anh bỗng nhiên dịu dàng hẳn.
“Ừ! Cha đã về rồi.”
Anh nhẹ nhàng đi về phía con gái của mình.
o0o
Duy Duy chôn chân tại chỗ, ngẩn ngơ nhìn chiếc xe biến mất trong màn đêm… Bả vai cô bị ai đó chỉ chỉ vào, nhưng cô vẫn bất động.
“Heo con.” Phía sau truyền đến tiếng nói làm toàn bộ tóc gáy của cô dựng đứng lên.
Duy Duy lập tức quay đầu, sau lưng có một cặp mắt sắc như tia X quang bắn thẳng về phía cô.
“Em đang nhìn cái gì vậy?” Tiêu Đồ nghi ngờ hỏi.
Rất kì lạ, vô cùng kì lạ. Gần đây Duy Duy rất bận rộn, tan tầm cũng không thấy về nhà ngay nhưng khi hỏi Hi Hi, cô bé cũng nói lý do tương tự. Có phải mấy ngày nay cô giả vờ ngoan ngoãn chỉ vì nể mặt anh không?
“Lại thích thằng nhóc nào nữa rồi?” Anh cười c
Ánh mắt anh sắc như dao, khóe môi nhếch lên nụ cười nhẹ, lại như một cây gai đâm xuyên vào lưng, khiến chân tóc cô muốn dựng đứng hẳn lên.
Mỗi lần nói chuyện cô cứ như một con nhền nhện tinh, mà người này trước khi muốn phá hỏng chuyện của cô luôn mang vẻ mặt gian manh như thế.
Duy Duy chột dạ, đảo mắt liếc thấy chiếc xe Audi màu đen biến mất ở cuối đường, rồi nghĩ đến người nào đó mắc chứng bệnh cô đơn với những trò đùa quái ác. Cô lấy bình tĩnh, mỉm cười lắc đầu.
“Làm gì có chứ…”
Nếu muốn thu kết quả hoàn hảo, tốt nhất đừng làm quả bom này phát nổ, có giết chết cô cũng không thừa nhận! Vì hạnh phúc tương lai của mình, Duy Duy đã đưa ra một quyết định sáng suốt từ lâu.
“Thỏ Thỏ! Anh nhìn hai đứa bé xinh xắn kia giống chúng ta trước đây không?” Duy Duy miễn cưỡng khởi động tinh thần, đánh lạc hướng anh chỉ về phía trước.
Tiêu Đồ nhìn theo ngón tay của cô…
Ở đó có hai đứa trẻ đang chơi đánh đu. Lúc đầu cô bé chiếm ưu thế và nắm chủ tình hình, bắt cậu bé phải đẩy mình. Ai ngờ đâu, cậu ta đẩy luôn cô nàng té ngã xuống mặt đất, rồi tự mình chiếm lĩnh chiếc đánh đu. Cô bé bị ngã đau điếng, khóc lóc không ngừng.
“Còn không mau dỗ dành nó đi.” Tự nhiên đem rắc rối tới cho mình.
Anh không chấp thuận việc này. Quả nhiên cô bé khóc lớn hơn, cậu bé đành bó tay, miệng phải liên tục dỗ dành.
“Anh trai luôn làm như thế với em gái.” Duy Duy cảm thán.
Dù trước đây có tức giận đến bao nhiêu, cũng không giữ nó được lâu. Bởi vì cô biết trên đời này, nếu có người nào thật tình thương yêu cô nhất, thì Thỏ Thỏ sẽ là một trong số đó.
“Hừ! Rõ ràng là cử xử như với người yêu bé bỏng.” Anh hừ lạnh.
Ánh mắt quá thiển cận! Anh trai mới là người lười biếng dỗ dành em gái của mình.
“Thôi vào nhà.” Cô không muốn phải tranh luận với anh.
Duy Duy kéo cánh tay đút trong túi quần của anh ra, thân thiết choàng lên đó. Đều là người một nhà, chẳng việc gì có thể chỉ một đêm thì biến thành kẻ thù.
“Thỏ Thỏ! Anh tìm được việc làm chưa?” Gần đây cô thấy anh luôn đi sớm về trễ.
“Rồi.” Anh gật đầu, ánh mắt liếc thoáng qua cánh tay đang bị cô ‘giữ’ lấy.
Khi cô mềm nhũn nép sát người dựa vào anh nũng nịu, dù nó không trọn vẹn nhưng toàn thân anh cảm thấy thật viên mãn.
Hai người cùng nhau trở về nhà, nhưng chỉ đi được vài bước Tiêu Đồ bỗng quay đầu, ánh mắt anh dừng lại nơi hai đứa bé đang chơi đùa…
Con nít? Ha ha, hóa ra có người thích em bé!
Sóng mắt của anh bỗng nhiên nhẹ nhàng thoải mái, lại giống như đang suy tư một chuyện gì đó…
Kế hoạch cho tình yêu không nên quá vội vàng, phải từng bước làm cho con mồi tự mình chui vào cạm bẫy.
Sự nham hiểm của Tiêu Đồ Sự nham hiểm của Tiêu Đồ - Đản Đản 1113