Chớ nên vì ngượng ngùng khi mắc phải lỗi lầm nhỏ mà mãi che giấu, khiến chúng biến thành tội ác lúc nào không hay.

Khổng Tử

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 49 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 542 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:10:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Cuốn 2 - Chương 01-03
uốn II «Trái tim yêu»
Chương 1
Bầu trời đang yên tĩnh bỗng truyền đến tiếng gầm rú, tỏa ra hai luồng ánh sáng ‘di động’ mềm mại. Từ đám mây mờ trong không trung, đưa ra một chiếc đuôi xinh đẹp từ từ hạ xuống mặt đất…
“Kính thưa quí khách, xin cảm ơn quý khách đã đáp chuyến bay từ Mỹ đến Thượng Hải. Máy bay của chúng ta sẽ hạ cánh xuống sân bay quốc tế Thượng Hải trong giây lát, xin quý khách ngồi vào vị trí và cài dây an toàn…” Tiếng phát thanh từ trong cabin truyền ra là giọng nói ngọt ngào bằng tiếng Anh tiếng Trung nhuần nhuyễn của người tiếp viên hàng không.
Ở vị trí chỗ ngồi gần cửa sổ của khoang phổ thông, có kê cuốn sách y học lâm sàng chuyên nghiệp rất nặng, tiêu đề: «Giải phẫu cơ thể người và sự phát triển của phôi thai», được nhẹ nhàng khép lại. Rồi người đàn ông dùng những ngón tay thon dài tháo cặp mắt kính xuống, lộ ra gương mặt trắng hồng rất đẹp trai.
Anh mệt mỏi đưa tay ra xoa nhẹ gáy.
Ngồi trên máy bay hơn mười mấy tiếng đồng hồ đối với những người thân thể khỏe mạnh cũng đã cảm thấy mệt mỏi, huống hồ chi người có thể chất không tốt như anh. Hiện bây giờ, nhìn anh mệt mỏi như sắp chết, các nếp nhăn còn hằn sâu hơn.
“Hi, anh sẽ chuyển máy bay đi về Ôn Châu, phải không?” Nữ hành khách ngồi bên cạnh, liếc nhìn thấy tấm vé chuyển máy bay của anh, vui mừng cất tiếng hỏi.
“Vâng.” Anh thản nhiên trả lời, không quá mất lịch sự.
“Anh làm việc ở Ôn Châu hả?” Nữ hành khách hỏi.
Bề ngoài của anh rất nho nhã, không giống những thương nhân cho vay nặng lãi.
“Vâng.”
“Anh là bác sĩ à?”
“Vâng.”
Quả nhiên cô ta đoán đúng.
“Ở Mỹ, nền y học phát triển cao hơn so với trong nước nhiều, tại sao anh lại về nước vậy? Mà còn chọn làm việc ở một thành phố nhỏ nữa?” Nữ hành khách liên tiếp tìm đề tài bắt chuyện.
“Chỉ là lí do cá nhân thôi.” Cuối cùng lần này anh đã trả lời được nhiều chữ hơn.
Thái độ của anh rất ôn hòa nhưng nữ hành khách lại có cảm giác lành lạnh khó hiểu, suýt chút nữa cụt hứng, nên nói rõ ràng hơn:
“Tôi làm việc tại Ôn Châu, cũng chờ để đổi chuyến bay đi về đó. Chúng ta cùng nhau chờ chuyển máy bay nhé.” Có thể đổi ghế ngồi gần như bây giờ, làm bạn cũng tốt.
Anh mỉm cười một cách lịch sự
“Không cần đâu.”
“Hành lý của tôi ít lắm.” Sợ anh hiểu lầm, nữ hành khách vội lên tiếng giải thích.
Phụ nữ khi đi máy bay chủ động đến gần đàn ông chỉ có hai mục đích:
Thứ nhất là muốn tìm một người lao động miễn phí.
Thứ hai là có hứng thú với người đàn ông đó, nên muốn tìm cơ hội làm quen.
Người đàn ông trước mặt, thân hình cân đối, cử chỉ nho nhã, khí chất vượt trội… đó là những yếu tố cơ bản mà phụ nữ yêu thích nhất.
“Thật ngại quá, hành lí của tôi rất nhiều, hơi bất tiện.” Anh vờ như không hiểu ám chỉ của nữ hành khách,
Thêm những tiếng ‘ầm ầm’ vang lên, máy bay đã hạ cánh thành công xuống mặt đất.
“Đây là lần đầu tiên anh đi Ôn Châu sao? Tôi còn trong kì nghỉ phép, tôi có thể đưa anh đi tham quan xung quanh thành phố.” Nữ hành khách vẫn chưa bỏ ý định làm quen.
Cửa máy bay vừa mở ra, anh tháo dây an toàn, đem cuốn sách ném vào trong giỏ. Lúc này đây anh trực tiếp lạnh nhạt và lộ ra thái độ thất lễ, khiến nữ hành khách chưa muốn từ bỏ ý định ân cần bỗng chốc cứng đờ cả người.
Anh ghét nhất phải giả vờ. Mặc dù giả vờ là bản năng của anh nhưng cũng phải dùng đúng đối tượng! Vì vậy nếu người qua đường không hiểu ý, thì anh thật sự chẳng phải là người có tính kiên nhẫn.
* * *
Xuống máy bay, một cơn gió đông ẩm ướt lạnh lẽo thổi phất qua chiếc áo lông màu đen rồi đổ vào cổ, nhưng anh chỉ nhíu mày không cảm thấy khó chịu.
Bởi vì tấm thân lục bình này cuối cùng đã sắp về tới nhà.
Chương 2
“Kính chào quý khách, xin cảm ơn quý khách đã sử dụng hãng hàng không quốc gia Trung Quốc. Bây giờ là 23 giờ 55 phút, dự kiến bay từ Bắc Kinh đến Ôn Châu khoảng 20 phút. Xin quý khách cài dây an toàn và tắt các thiết bị điện tử. Chúc quý khách có một chuyến bay tốt đẹp và hẹn gặp lại trên những chuyến bay tới…” Cô gái cầm micro, cất tiếng nói ngọt ngào thông báo những thông tin mới nhất đến hành khách trên máy bay.
Sau đó, bóng dáng thướt tha của cô không ngừng di chuyển, trên môi vẫn luôn nở cười tươi tắn chuyên nghiệp.
“Xin dựng thẳng lưng ghế… Tắt các thiết bị điện tử… Và kéo cửa sổ xuống ạ…”
Thấy cô tiếp viên hàng không lúc nào cũng tươi cười ngọt ngào, làm cho tất cả nam nữ, già trẻ trên chuyến bay càng thêm có cảm giác thân thiện.
“Thưa ông, xin phép được dọn chiếc ly giấy kia ạ.” Lúc thu gom rác, trên môi cô cũng mang theo nụ cười tươi tắn.
“Vâng.” Vị hành khách này tướng mạo khá, giống những người có địa vị xã hội, mặc trang phục bình thường đi du lịch và phối hợp rất ăn ý với công việc của cô.
Cô đeo găng tay vệ sinh thu dọn chiếc ly đã dùng, lòng bàn tay còn có thêm một mảnh giấy nhỏ ghi sẵn số điện thoại di động. Lúc nãy vị hành khách này đã tỏ ý muốn xin số điện thoại, nhưng cô lịch sự từ chối rất khôn khéo, không để anh ta có cơ hội nhắc lại. Bởi vì cô chẳng muốn lãng phí thời gian và cũng vì anh ta tuyệt đối không phải là khẩu vị ‘đồ ăn’ của cô.
Cô thích người đàn ông có cơ bụng săn chắc, nhưng những người làm việc hàng ngày trong văn phòng, cơ bụng luôn phì ra. Thật sự khiến cô chả hứng thú chút nào.
Cô tươi cười đem chiếc ly bỏ vào túi rác, rồi cũng âm thầm bỏ luôn mảnh giấy ghi số điện thoại vào trong đó.
“Còn quý khách nào cần bỏ rác không ạ?” Nụ cười vẫn không thay đổi, cô tiếp tục đẩy xe đi về phía trước cất giọng hỏi êm như ru.
o0o
“Ầm… ầm…
Máy bay hạ cánh an toàn, hành trình đã kết thúc. Rốt cuộc nụ cười cứng ngắt trên khóe môi cô cũng có thể dãn ra đôi chút. Xoay người đưa một hành khách cuối cùng xuống máy bay, cô mệt mỏi xoa nhẹ sau ót của mình.
“Mệt chết đi mất! Thật không muốn cho người ta sống nữa mà.” Xuống máy bay, nhóm đồng nghiệp vừa phàn nàn vừa thân thiết hỏi:
“Duy Duy à! Cậu chuẩn bị thôi việc thật hả?”
“Ừ! Không muốn bay tới bay lui hoài.” Cô quá mệt mỏi rồi.
“Chuyển xuống làm việc ở mặt đất sao?” Các bạn đồng nghiệp hỏi thăm.
“Không có, mình thôi việc hẳn luôn.” Cô mỉm cười, lắc đầu nói.
Loại công việc luôn phải dùng ‘nụ cười’ này, thật sự không thích hợp với cô. Mới làm chỉ vài năm, mà cô đã phát hiện ra mình không phù hợp với nghề phục vụ rồi.
Cô nhớ lại khoảng thời gian tự do, muốn làm cái gì thì cứ vô tư làm cái nấy. Nhưng nghề phục vụ luôn phải ghi nhớ đến đạo đức nghề nghiệp, ghi nhớ đến câu ‘Khách hàng là thượng đế’. Họ mắng – mình không thể cãi lại, họ đánh – mình không thể dùng tay chống đỡ.
“Vậy cậu chuẩn bị chuyển công việc gì?” Người đồng nghiệp tò mò hỏi.
“Haizz… Nói sau vậy.”
Cô đã đổi rất nhiều công việc nhưng chưa tìm thấy một việc nào vừa ý, kể cả đàn ông cũng thế. May mắn thay, người bạn trai mới lần này cô rất hài lòng. Anh ta lãng mạn lại phù hợp với những yêu cầu thẩm mỹ của cô.
“Có phải tìm một người giàu có để gả quách đi hay không?” Các đồng nghiệp trêu ghẹo.
Bọn họ quen biết rộng rãi, rất dễ dàng gặp người có tiền nhưng Duy Duy luôn giữ mình trong sạch.
Lập gia đình sao? Yêu đương bao lâu thì nên lấy nhau? Hơn nữa từ trước tới nay, cô chưa từng gặp được đối tượng nào mà mình thật sự muốn lấy!
“Đói bụng quá, chúng ta cùng đi ăn khuya nào.” Liên tục bay mấy cuối cùng có thể nghỉ ngơi, các đồng nghiệp rủ rê cô đi ăn.
Cô mỉm cười, khéo léo từ chối. “Không được.”
Ngồi trên chiếc xe buýt phục vụ riêng cho tiếp viên, cô mở điện thoại, theo thói quen login vào QQ gởi đi một tin nhắn.
“Máy bay đã hạ cánh an toàn.” Người nhận tin là bạn thân của cô, tên Kim Bàn Tính.
Có phải cái tên ‘Kim Bàn Tính’ này rất kì lạ không? Nói thật ra cô cũng chẳng biết tên thật của người ta là gì. Chỉ biết người đó ở khác thành phố với mình, giới tính là nữ, nhà có ba người và sống bằng nghề bói toán… ngoài những thông tin trên cô hoàn toàn mù tịt. Bởi vì cô và Kim Bàn Tính là hai người bạn vô cùng tốt, quen nhau trên internet.
Lúc ấy sau một lần thất tình, cô oán giận quá nên viết một nhan đề: ‘Phải chăng đàn ông có bộ ngực lớn đều rất ngốc nghếch?’
Chủ đề bài biết được nhiều người quan tâm và Kim Bàn Tính cũng nằm trong danh sách đó.
Lần ấy làm cô ấn tượng nhất đối với Kim Bàn Tính là đoạn văn: ‘Một người đẹp nước Mỹ đoạt được danh hiệu Hoa Hậu Thế Giới, vì vậy họ muốn trắc nghiệm trí thông minh của người chiến thắng. Kết quả cho thấy, người đoạt giải có chỉ số IQ rất cao. Cho nên nếu nhạo báng phụ nữ ngực bự là những người ngu ngốc, thì đầu óc của người đàn ông đó thật nông cạn. Đồng nghĩa với việc chúng ta ở đây thảo luận về đàn ông ngực bự có ngốc nghếch không, nhưng sau lưng lại luôn thích những anh chàng có cơ ngực to lớn mới chính là người phụ nữ ngốc nghếch!’
Lời lẽ thật chua cay! Đây chẳng phải là điển hình của sự ghen ghét đố kị sao?
Đoạn văn này rõ ràng mỉa mai cô nặng nề, vì vậy cô và kẻ có nickname Kim Bàn Tính giương oai múa võ, khẩu chiến tơi bời trên mạng. Nhưng một thời gian sau, từ ‘chiến tranh’ hai người dần dần có cảm tình… Cuối cùng hóa thù thành bạn, add tên nhau vào danh sách những người bạn tốt trên QQ.
Vài năm trôi qua, cảm tình của họ không ngừng thăng tiến. Sau khi cô đổi công việc làm tiếp viên hàng không, cứ mỗi lần cô có chuyến bay là Kim Bàn Tính luôn lo lắng, luôn hỏi thăm cô. Vì số lần quan tâm ngày càng tăng, nên mỗi khi an toàn kết thúc một cuộc hành trình, cô đều có thói quen nhắn tin báo cho Kim Bàn Tính biết.“Bây giờ em còn muốn đi đâu?” Trong QQ, Kim Bàn Tính reply lại rất nhanh.
Công việc của Kim Bàn Tính luôn bận rộn, ngày đêm thường đảo ngược. Có đôi khi cô gởi tin nhắn trên QQ, nhưng qua hôm sau mới nhận được reply.
“Mệt mỏi quá, dĩ nhiên là về nhà rồi! Em đang nghĩ đến cái giường và muốn nằm trên đó rồi ngủ suốt ba ngày ba đêm luôn.” Cô reply lại.
“Không đi tìm bạn trai à?” Kim Bàn Tính hỏi.
“Đánh chó cũng không ra khỏi cửa!” Cô cười nói đùa.
Bạn trai rất quan trọng nhưng bây giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, sau đó mới đủ tinh thần sảng khoái xuất hiện trước mặt người yêu.
“Không làm một cuộc kiểm tra bất ngờ hả?” Kim Bàn Tính chỉ đơn giản nhắc nhở.
Cô bất chợt cảm thấy da đầu mình run lên… Không phải lại một lần nữa chứ?
“Duy Duy à! Trên thực tế hôm nay chị có xem cho em một quẻ.” Bất kể cô có thích nghe hay không, Kim Bàn Tính luôn ăn ngay nói thật.
“Tối nay tình duyên của em rất phức tạp, vừa đỏ lại vừa đen.”
Tình duyên phức tạp, vừa đỏ lại vừa đen? Có ý gì đây? Duy Duy không kìm chế được sự tò mò, lập tức truy vấn bạn tốt.
“Vận đen là đường tình yêu của em xảy ra vấn đề.”
Phun! Phun! Cho nhổ nước miếng nói lại! Thật sự là lời nói xui xẻo! Được rồi! Cô đánh giá cao sự thẳng thắn của Kim Bàn Tính.
“Vậy vận đỏ thì sao?”
Tình yêu của cô sẽ được hóa dữ thành lành? Thật ra cô không quá mê tín dị đoan, chẳng tin tưởng thầy tướng số, nhưng mỗi lần Kim Bàn Tính đoán thì đều trúng phốc.
“Người trong mộng của em đã xuất hiện rồi.” Kim Bàn Tính lại nói.
Cô cảm thấy hơi là lạ nên hỏi:
“Chị không nói giỡn chứ? Mỗi lần em quen bạn trai thì đều chẳng phải ‘đúng’ người hay sao?”
“Ánh mắt của em nhìn không đúng.” Kim Bàn Tính lại tiếp tục tẩy não cô.
“Tính cách của người đàn ông mới là quan trọng, có lẽ em nên để ý nhiều hơn đến người bên cạnh mình…”
“Em không cần! Chị đừng yêu cầu em thích một kẻ chăn thả động vật ăn cỏ.” Cô lập tức phản đối.
Trong tức khắc, Kim Bàn Tính bị cô chọc tức suýt chút nữa nổi điên lên.
“Đừng có cứng đầu.”
Cái nick đang sáng trưng, bỗng nhiên xám ngắt. Điều này có nghĩa chị ta đã bị cô chọc tức đến nổi phải log out rồi.
Tại sao phải kích động như thế chứ? Duy Duy sờ cánh mũi, cảm thấy người bạn tốt này tham gia hơi sâu vào chuyện tình yêu của mình, nhưng may mắn tính tình chị ta rất tốt.
Còn cái vận đen này… lòng của cô bắt đầu se lại. Đừng nói đến việc cô có mê tín hay không, chỉ nói đến việc Kim Bàn Tính đã nhiều lần bài xích chuyện tình duyên của cô thôi, cũng đếm không hết.
Cô rất thích và rất hài lòng anh bạn trai lần này.
Anh ta có tính cách của một quý ông lịch lãm, vóc dáng cường tráng, rất chiều chuộng cô… hoàn toàn là mẫu người cô ưng ý.
Nhưng mà… nhưng mà có nên tới nhà làm một cuộc đột kích bất ngờ không nhỉ?
Chương 3
Coi như bớt chút thời gian lại thăm hỏi bạn trai đi. Nếu anh ta rảnh rỗi thì cùng nhau đi ăn khuya, hoặc đi xem phim cũng được.
Duy Duy vỗ nhẹ đôi gò má, cố gắng xua đuổi cơn buồn ngủ, để lộ nụ cười ngọt ngào như mật.
Anh ta luôn thích nói: ‘Cưng ơi! Anh thích nhất là lúc em cười, nó sáng lấp lánh như ánh mặt trời trên ton thế gian này.’
Mỗi lần hẹn hò, bạn trai luôn quyến luyến không nỡ chia tay. Cô nghĩ nếu mình xuất hiện đột ngột, chắc chắn sẽ làm anh ta bất ngờ, thật kinh ngạc lẫn vui mừng.
Duy Duy đặt hành lý sang một bên, đưa tay lên bấm chuông. Chờ đã một phút trôi qua mà vẫn không có ai mở cửa.
“Đinh đong… Đinh đong.” Cô lại bấm chuông thêm vài lần nữa.
Hai phút… rồi ba phút… bên trong vẫn không một chút động tĩnh.
Anh ta đang làm gì nhỉ? Bạn trai của cô là một huấn luyện viên thể hình, thời gian làm việc hầu như là buổi tối, lại hao tốn rất nhiều sức lực. Cho nên mỗi ngày mười giờ khuya anh ta mới tan tầm, về nhà mệt mỏi quá nên không muốn ra khỏi cửa.
Đây là những lời bạn trai nói, và cô rất tin tưởng không hề nghi ngờ. Cô lấy điện thoại gọi, thì anh ta đã tắt máy.
Có khi anh ta đang ngủ chăng? Duy Duy nhìn đồng hồ, đã gần một giờ sáng. Có lẽ cô thật lỗ mãng, làm sao chỉ vì câu nói của Kim Bàn Tính mà rối loạn cả tay chân lên thế này?
Quá mệt mỏi, Duy Duy quyết định không chờ cửa mở nữa, chuẩn bị xoay người rời đi thì bên trong có tiếng bước chân dồn dập vang lên.
“Ai đó? Gọi hồn hả? Bấm chuông gì mà liên tục thế?” Cánh cửa chỉ kéo được một nửa, thò đầu ra là một khuôn mặt nhá nhem còn đang ngái ngủ.
Lần đầu tiên cô mới biết, người bạn trai luôn nói năng nhẹ nhàng cũng lớn giọng như vậy.
Duy Duy bổ nhào vào lòng anh ta, ôm lấy cổ và nở nụ cười xinh như mộng nói.
“Là em đây!”
Cô tự tin chỉ cần thấy sự có mặt của mình, bạn trai sẽ hết giận do vui mừng. Bởi vì trước đó anh ta thể hiện như không có cô một ngày thì chẳng thể sống nổi. Quả nhiên anh ta cứng lại như há, há hốc miệng nhìn chằm chằm vào cô không nháy mắt.
“Không… không… phải… hôm nay… em… em… em có chuyến bay sao?” Anh ta lắp bắp hỏi.
“Đúng vậy, hôm nay em có chuyến bay thật.” Cho nên anh ta mới cảm động, phải không?
“Vậy… vậy… vậy em… em làm sao có thể…?” Anh ta vẫn tiếp tục nói lắp bắp.
Duy Duy cảm thấy có chút kì quặc, cô rời khỏi lòng anh ta, nheo mắt lại hồ nghi hỏi.
“Anh mất hứng khi thấy em sao?”
“Không… không phải… không phải vậy đâu.” Anh bạn trai cuống quít giải thích.
Không phải thì sao lại biểu hiện kì lạ thế kia? Duy Duy kìm chế sự mất vui, một lần nữa mỉm cười tươi tắn.
“Em đói bụng quá, chúng ta đi ăn khuya, được chứ?”
Cô là một người con gái thông minh, nếu giờ này mà còn đứng trước cửa phòng của bạn trai thì có hơi mờ ám. Thật ra cô e ngại, nếu anh ta mở miệng mời cô vào nhà thì phải làm thế nào? Họ quen nhau đã mấy tháng, bạn trai cũng dùng đủ thủ đoạn để mồi chài dục vọng nơi cô. Mặc dù lần này người chủ động tìm đến chính là cô, nhưng chắc chắn cô cũng không để cho anh ta ‘như ý’ kéo được cô lên giường.
Trinh tiết của người con gái rất quý giá, nếu tùy tiện đem dâng hiến cho người ta, ngược lại chỉ làm họ khinh bỉ. Vì vậy cô không ngu đến nổi nạp mình. Chưa hứa hôn nghĩa là chưa có lời ước hẹn trăm năm, cho nên cô phải cẩn thận giữ thân.
“Được… được mà!”
Khuôn mặt cứng như đá của anh ta cuối cùng thay đổi một chút, sau đó anh ta đưa tay định đóng cánh cửa lại…
“Anh ăn mặc như vậy mà ra đường được sao?” Duy Duy nghi ngờ hỏi.
Bạn trai của cô có một vóc dáng cường tráng nhưng giờ này đã là đêm hôm khuya khoắc, có cần phải để bán thân trần trụi đi ra đường biểu diễn không? Cô chẳng thể lý giải nổi, bình thường anh ta là một người rất thông minh, tại sao bây giờ lại trở nên ngốc nghếch như thế?
“Anh đi vào thay quần áo đi, em đứng chờ ở đây.”
Duy Duy vẫn cười ngọt lịm, nhưng bắt đầu cảm thấy kì quái. Diễn biến câu chuyện này rất quen mắt…
Giữa lúc bạn trai đang phân vân có nên đóng cửa lại không, thì trong nhà có tiếng nói vọng ra…
“Cưng ơi! Ai tới vậy?”
Bên trong đi ra một cô gái còn đang ngái ngủ, quần áo xốc xếch thiếu chỉnh tề. Người bạn trai đóng băng tại chỗ.
Tốt lắm! Câu chuyện càng phát triển càng gây cấn đây. Cô lại bắt quả tang kẻ gian dối tại trận nữa rồi!
“Gọi anh bằng ‘cưng ơi’ ư? Cô ta là ai vậy?” Duy Duy không giận, trái lại cười hỏi.
“Cưng ơi! Em nghe anh giải thích đi.” Anh bạn trai hốt hoảng lên tiếng.
Cô chẳng thích nghe hai chữ ‘cưng ơi’, cảm thấy nó thật buồn nôn lại không chân thành. Nhưng bởi vì anh ta thích gọi, nên cô chấp nhận. Tuy nhiên đến hôm nay cô mới phát hiện, hóa ra hai chữ ‘cưng ơi’ tồn tại trên mối quan hệ tình tay ba rất phức tạp.
Người con gái bên trong thông minh lập tức hiểu được tình huống hiện tại, cô ta thức thời nói.
“Mọi người đều vui vẻ cả thôi, đừng coi nặng vấn đề quá.” Cô ta nhún vai ra vẻ thờ ơ, xoay người trở về phòng mặc quần áo vào.
“Đúng… là cô ta dụ dỗ anh.” Anh bạn trai khẩn trương giải thích.
Chẳng phải hắn không có lập trường vững chắc, mà là làm sao có người đàn ông nào từ chối được các cô gái xinh đẹp chủ động tìm tới cửa?
Duy Duy mỉm cười, lắng nghe anh ta tiếp tục nói. Thật sự không phải trời sinh cô bản tính bình tĩnh, mà là loại chuyện rắc rối này đã xảy ra nhiều lần, khiến người ta chỉ biết chết lặng.
“Cưng ơi! Anh thật sự chỉ yêu mình em thôi, những người khác đều là vui chơi qua đường. Không! Không! Anh hứa từ nay về sau sẽ không bao giờ tái phạm nữa.” Anh bạn trai còn tưởng rằng nói vậy sẽ xoa dịu được cô, nên cố gắng một cơ hội tha thứ.
Trên thực tế là hắn lừa gạt cô, trước khi chưa quen biết Duy Duy, hắn say mê đi la cà làm quen các cô gái trẻ. Từ lúc qua lại với Duy Duy mấy tháng nay, hắn đã rất vất vả để ‘thành thật’…
Lần này ‘mặt hàng’ tự động tìm đến tận cửa, nhưng không đúng dịp để nuốt vào, hắn thật sự có lỗi với thể xác và tinh thần của mình! Vì vậy bây giờ chỉ có cách dùng kế hoãn binh, mưa dầm thấm lâu… Nếu sai lầm chỉ một lần, chắc còn cơ hội được tha thứ? Bản chất thật sự của hắn chính là ở trước mặt bạn gái giả vờ đứng đắn, thuần khiết và chân chính.
Cô lạnh lùng cuời, sau đó đưa tay kéo hành lý, xoay người rời đi. Nhưng anh bạn trai cố tình không hiểu, ngăn cản bước chân cô.
“Duy Duy cưng ơi! Xin em tha thứ cho anh đi.”
“Ầm… ầm… oang.” Môi cô nhếch lên mỉa mai tiếp tục cất bước, phía sau lưng tiếng người bạn trai vẫn lải nhải van xin.
Phiền chán quá! Thật sự phiền quá đi! Lại bị Kim Bàn Tính xem bói đúng nữa rồi.
“Câm miệng lại.” Cô dừng bước, quay đầu về phía sau quát lớn.
Anh bạn trai dừng chân, xép nép nhìn cô. Một người đàn ông có vóc dáng khỏe mạnh, lại để lộ sự yếu hèn của mình làm cô thấy thật ghê tởm.
Kỳ lạ thay, trong một giây cô luôn có thể yêu một người rất cuồng nhiệt, nhưng đến giây tiếp theo liền ghét cay đắng người đó. Ghét đến mức cầu mong sao cho trên hành tinh này đừng xuất hiện kẻ ấy nữa. Cô nhất định đã được di truyền cái gien lăng nhăng của bà mẹ xinh đẹp tên Mỹ Lệ ở nhà rồi.
“Duy Duy cưng ơi! Xin đừng rời khỏi anh mà.” Anh bạn trai năn nỉ ỉ ôi, vẻ mặt càng thêm vẻ bi thảm.
Cô ghét nhất nhìn thấy người ta giả dạng bi thương!
“Anh nhắm mắt lại đi.”
Sau đây cô sẽ làm một số hành động xấu xa, nên không ‘nhẫn tâm’ muốn cho anh ta chính mắt nhìn thấy.
Nghe nói vậy, người bạn trai mừng hết lớn, vội vàng nhắm mắt lại. Chẳng lẽ trước tình cảnh này màthân yêu của hắn vẫn có tâm trạng dâng tặng nụ hôn nồng nhiệt sao? Quả nhiên hắn đã tìm được người con gái có tính tình tốt nhất trên thế giới.
“Mẹ kiếp.”
Ai? Là ai đang chửi thề vậy? Duy Duy thân yêu của hắn tính tình rất thùy mị, cô ghét nhất nghe người khác thốt lời thô tục. Vì thế dĩ nhiên cô là một người con gái lịch sự và nhã nhặn.
“Chui lại vào trong bụng của mẹ anh đi, đừng có sống mà làm người ghê tởm như vậy nhé.” Tiếng mắng chửi tức giận quát lên.
Giọng nói này quen thuộc quá! Cả người hắn run lên, muốn mở mắt để kiểm chứng sự thật thì nhanh như chớp, một vật màu đỏ thật to bay thẳng vào giữa trán hắn.
“Ối!” Trên trán máu nhỏ từng giọt từng giọt rơi xuống, anh bạn trai đau điếng đến ngây dại cả người.
“Anh thân yêu! Chúng ta chính thức chia tay từ hôm nay. Bye bye!”
Ánh mắt cô trong veo, trên môi vẫn nở nụ cười tươi tắn, không hề chứa một giọt lệ. Cô kéo chiếc vali đi, ném cho anh ta một câu nói cuối cùng.
“Rầm… rầm… oang…” Tiếng bánh xe của chiếc vali chạm vào nền nhà kiêu ngạo vang lên, chỉ lưu lại phía sau bóng dáng héo rũ của anh bạn trai, và cũng quyết liệt đặt dấu chấm hết cho một đoạn tình cảm ngắn ngủi này.
“Duy Duy cưng ơi!” Có phải hắn bị rối loạn thần kinh hay không?
Trên trán đau quá, máu chảy ra rất nhiều làm hắn choáng váng cả đầu óc. À! Còn nữa, câu nói cuối cùng của cô là gì nhỉ?
Đồ súc sinh thú lai người! Nếu còn quấn quít bám theo cô, thì gặp chỗ nào cô sẽ đánh cho mềm xương chỗ đó!
Trời đất ơi! Ảo giác, nhất định đây là ảo giác rồi! Duy Duy thân yêu của hắn là một người con gái tính tình thùy mị nhất trên thế gian!
“Duy Duy cưng ơi! Đừng nói lời chia tay với anh mà…” Phía sau lưng, anh bạn trai vẫn thét gào thảm thiết.
Sự nham hiểm của Tiêu Đồ Sự nham hiểm của Tiêu Đồ - Đản Đản 1113