It is what you read when you don't have to that determines what you will be when you can't help it.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Pittacus Lore
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Fall Of Five
Dịch giả: W8Haa
Số chương: 2
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2334 / 29
Cập nhật: 2016-06-17 07:52:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
GƯỜI ĐÓ CAO VÀ GẦY, có lẽ là lớn hơn tôi vài tuổi. 1 ít tóc lòa xòa che trước mặt. Có vẻ như người này vừa bước ra từ cuộc chiến, mồ hôi và tro bụi bám đầy mặt ông ta. Tôi nhìn chằm chằm vào ông ta, mắt mở to- Đã khá lâu rồi tôi mới thấy người khác ngoài gã bảo vệ kia. Người đó có vẻ bất ngờ khi thấy tôi.
Có cái gì đó về ông ta. Cái gì đó không đúng.
Làn da ông ta nhợt nhạt. Ánh mắt sắc lạnh, tỏa ra vẻ tăm tối. Ông ta là 1 trong số chúng.
Tôi lùi lại về góc xà lim, va phải cái thùng nước dằng sau. Nếu ông ta vào đây, tôi sẽ cố hết sức chống trả mặc dù chẳng còn lại bao nhiêu.
“Ông là ai?” tôi hỏi, cố giữ giọng điềm tĩnh.
“Chúng tôi ở đây để giúp đỡ.” ông ta trả lời. Trông ông ta có vẻ không thoải mái, có vẻ như không biết nên nói gì.
Trước khi tôi có thể hỏi rằng ý ông ta là gì khi nói “chúng tôi”, 1 người đàn ông khác đã đẩy ông ta ra. Người này có khá nhiều nếp nhăn trên mặt, một lớp râu lởm chởm bao phủ mặt ông ta. Miệng tôi mở to vì hoảng hốt và tôi bước thêm 1 bước lùi về phía xà lim, tôi lại cảm thấy hoảng hốt, nhưng lần này vì lý do khác. Không hiểu sao tôi lại thấy ông ta rất giống với người trong những bức ảnh của gia đình tôi, nhưng có đôi chút khác biệt. Nhiều năm đã trôi qua, khuôn mặt đã có nhiều nếp nhăn nhưng tôi vẫn nhận ra ông ta, đặc biệt là khi ông ấy cười với tôi.
“Cha?”
“Cha ở đây, Sam. Cha đã trở lại.”
Khuôn mặt tôi cảm thấy hơi đau rát và phải 1 lúc sau tôi mới nhận ra là tại sao. Tôi đang cười, thực ra là cười toe toét. Đã nhiều tuần rồi tôi mới sử dụng những cơ trên khuôn mặt mình.
Chúng tôi ôm nhau qua những song sắt, mặc dù bị những thanh sắt lạnh lẽo ngăn cách nhưng tôi chẳng quan tâm. Ông ấy đang ở đây. Cha tôi đang thực sự ở đây. Tôi đã phấn khích khi nghĩ rằng những Garde sẽ đến đây cứu tôi. Trong những giấc mơ của tôi, tôi chưa từng nghĩ rằng cha tôi sẽ đến cứu tôi ra khỏi nơi này. Tôi luôn tự nhủ rằng mình sẽ là người đi cứu ông ấy.
“Con...con đã đi tìm cha.” tôi nói với ông ấy. Tôi dùng cẳng tay lau đi nước mắt, gã Mog kia vẫn còn ở đây và tôi không muốn hắn ta thấy tôi khóc.
Cha tôi ôm chặt tôi qua song sắt. “ Con đã trưởng thành hơn rồi.” Ông ấy nói, có 1 chút buồn bã trong giọng nói của ông ấy.
“Mọi người,” tên Mog ngắt lời. “ Chúng ta có khách.”
Tôi có thể nghe thấy chúng đang đến. Những tên lính đang dồn về phía xà lim từ bên dưới, tiếng chân của bọn chúng vang lên ở phía cầu thang kim loại dẫn đến chúng tôi. Cuối cùng, tôi đã tìm được cha tôi, ông ấy ở ngay trước mặt tôi, và đó là tất cả và giờ chúng tôi phải tách ra.
Tên Mog kéo cha tôi ra khỏi cửa xà lim của tôi. Hắn quay sang tôi, giọng ra lệnh.
“Đứng giữa buồng giam và giữ chặt đầu.”
Bản năng của tôi mách bảo rằng không nên tin tưởng hắn. Hắn là 1 trong số chúng. Ngoại trừ lý do tại sao 1 trong số bọn Mog lại đem cha tôi đến đây? Tại sao hắn lại giúp chúng tôi? Tôi không có thời gian để nghĩ về điều đó. Lũ Mog đang kéo đến, và chẳng phải để giúp đỡ, tôi tạm thời bỏ qua chuyện này vậy.
Tôi làm như hắn ra lệnh.
Gã Mog với 2 tay cầm những song sắt của phòng giam, ánh mắt tập trung vào bức tường phía sau tôi. Điều này làm tôi nhớ về họ, vì 1 lý do nào đó, tôi nhớ tới những ngày chúng tôi luyện tập cho những biệt năng của John ở sân sau nhà cậu ấy. Có 1 cái gì đó về cách mà gã Mog đang tập trung- sự quyết tâm trong mắt hắn giảm dần qua 2 bàn tay đang rung lắc, như thể hắn ta không chắc chắn về việc mình đang làm.
Tôi cảm thấy có thứ gì đó đang xuyên qua sàn nhà dưới chân tôi, giống như một sóng năng lượng. Sau đó, có 1 vết nứt trên tường, và bức tường sau lưng tôi sụp đổ. 1 mảnh trần nhà rơi xuống chỗ toilet ngay gần tôi. Sàn nhà như nghiêng sang 1 bên và tôi ngã xuống, cứ như tôi đang ở giữa 1 trận động đất vậy. Bụng tôi quắt lại, và đó không phải do cơn động đất, đó là 1 nỗi sợ hãi. Một cách nào đó, điều gã Mog đang làm đây, làm sụp đổ 1 bức tường chỉ bằng ý nghĩ, nó giống như 1 biệt năng vậy.
Nhưng đó là điều không thể, đúng không?
Sự Gục Ngã Của Số 5. Sự Gục Ngã Của Số 5. - Pittacus Lore