The art of reading is in great part that of acquiring a better understanding of life from one's encounter with it in a book.

André Maurois

 
 
 
 
 
Tác giả: Pittacus Lore
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Fall Of Five
Dịch giả: W8Haa
Số chương: 2
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2334 / 29
Cập nhật: 2016-06-17 07:52:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
UỘC VƯỢT NGỤC KHÔNG TƯỞNG CỦA SIÊU SAO SỐ 6. Một đám Mog đứng giữa cô ấy và phòng giam của tôi, và tôi thì như không hiện hữu vậy. Bọn Mog không dùng bất cứ nhân lực nào để trông chừng tôi, nhưng vì đây chỉ là 1 giấc mơ, nên sao cũng dc. Tụi chiến binh Mog rút dao găm ra và gào lên, lao về phía trước. Đáp lại, số 6 hất tung mái tóc của cô ấy và biến mất. Tôi đứng nhìn sau song sắt của phòng giam khi cô ấy xuyên qua bọn Mog, thoắt ẩn thoắt hiện, số 6 dùng chính vũ khí của bọn chúng để đối phó với chúng. Cô ấy xoay người liên tục và những đám tro cứ thế bay lên, bọn Mog hoàn toàn bị thảm sát.
“Thật tuyệt vời.” Tôi nói với cô ấy, khi cô ấy tới cửa phòng giam. Cô ấy nở nụ cười lạnh nhạt.
“Sẵn sàng biến khỏi đây chưa?” cô ấy đáp.
Và sau đó tôi tỉnh dậy, thoát khỏi giấc mộng. Đôi khi tôi cũng không biết rằng tôi đang ngủ hay thức, tôi cứ lơ mơ như thế vì tôi đã bị giam quá lâu. Tôi nghĩ đã nhiều tuần trôi qua, thật khó để biết khi mà chẳng có cái cửa sổ nào trong phòng giam của tôi cả. Chỉ có thứ duy nhất tôi có thể chắc chắn đó là sự giải cứu ban nãy chỉ là mơ. Đôi khi tôi mơ thấy số 6 đến cứu tôi, đôi khi là John, và đôi khi là chính tôi đã tự phát triển biệt năng của riêng mình và bay ra khỏi phòng giam, đập tụi Mog và biến khỏi đây.
Tất cả chỉ là tưởng tượng để xoa dịu tâm trí của tôi giúp tôi có thể cầm cự qua ngần ấy thời gian.
Chỉ có tấm nệm bị thấm đẫm mồ hôi và lò xo thì bị hư đâm vào lưng tôi là thật. À cả chứng chuột rút ở chân và cái lưng đau cũng là thật nữa.
Tôi với tay lấy cái xô nước trên sàn. 1 tên bảo vệ đem cho tôi mỗi ngày 1 xô nước và 1 cái sandwich. Cũng có thể gọi gã này là phục vụ phòng, bởi vì ngoài tôi ra thì có còn ai bị giam nữa đâu. Cả 1 dãy phòng giam với lối đi bằng sắt chỉ có mình tôi thôi, haha.
Gã bảo vệ luôn đặt cái xô xuống ngay kế cái “nhà vệ sinh bằng sắt” trong phòng giam, và tôi luôn kéo nó về giường tôi, điều duy nhất khiến cơ thể tôi vận động. Tôi ăn cái sandwich ngay lập tức trước khi nó bị hư. Tôi không nhớ vị của nó như thế nào nữa, nhưng tôi không muốn bị chết đói.
Phô mát thì đã chế biến, bánh mì thì sắp hư, “nhà vệ sinh” thì không có chỗ ngồi, và tôi thì hoàn toàn bị cô lập. Cuộc sống của tôi đấy!
*Phô mát đã chế biến nguyên gốc trong truyện là (Processed cheese) mình cũng chẳng biết là cái gì vì mình ghét phô mát =.=
Khi mới đến đây, tôi cố gắng đếm số lần tên bảo vệ đến để đếm ngày, nhưng đôi khi gã dường như quên tôi. Hoặc hắn chơi tôi. Điều đó làm tôi thực sự nghĩ rằng gã sẽ bỏ tôi chết dần chết mòn ở đây. Tôi sẽ chết vì mất nước, thậm chí tôi sẽ không nhận ra rằng tôi đang sống những giờ phút cuối cùng. Tôi thà rằng chết trong khi chiến đấu với bọn Mog, chết trong tự do.
Nhưng không chết vẫn tốt hơn.
Tôi uống một hơi thật sâu, vị nước để trong xô bị rỉ sét thật kinh tởm, nhưng ít nhất tôi có thể giữ ẩm dc miệng của tôi. Tôi duỗi cánh tay ra, khớp tay kêu lên. Cơn đau từ phía cổ tay lại nổi lên, sẹo trên cổ tay vẫn còn khá mới. Sau đó tâm trí tôi lại bắt đầu lang thang, lần này tôi không mộng mị nữa, những kí ức chợt ùa về.
Tôi nhớ lại khoảnh khắc ở Tây Virginia mỗi ngày.
Tôi chạy như bay trong đường hầm, tay cầm viên đá đỏ mà số 9 đã truyền năng lực nhìn xuyên thấu vào. Tôi nhìn vào những xà lim với hi vọng rằng mình có thể tìm được bố mình, và nỗi thất vọng ngày càng tăng.
Và sau đó bọn Mog đến, ngăn cách tôi với John và số 9. Tôi vẫn nhớ rõ nỗi sợ khi bị chia cắt với những người khác, khi họ có thể thoát khỏi bọn Mog và đám Piken bằng những biệt năng của họ. Và tôi thì chỉ có mỗi khẩu súng lấy được từ bọn Mog.
Tôi cố gắng làm tốt nhất có thể, vừa bắn bất cứ tên nào lại gần vừa tìm cách trở lại với John và số 9.
Tôi có thể nghe thấy tiếng John đang gào lên tên tôi giữa cuộc chiến. Chúng tôi đang ở rất gần nhau, chỉ bị ngăn cách bởi vô vàn con quái thú thôi:v
Đuôi của 1 con quái đập vào chân tôi, tôi té ngã đập vào nền và làm rơi viên đá đỏ của số 9. Đầu tôi đập xuống đất, tôi bị thương. Máu bắt đầu chảy ra, tràn vào mắt tôi. Tôi bò trên mặt đất.
Xui xẻo làm sao, tôi đụng phải 1 gã Mog. Hắn ta chĩa súng vào đầu tôi, và có thể giết tôi bất cứ lúc nào. Nhưng hắn đã không bóp cò. Hắn đã không giết tôi. Thay vào đó hắn cho tôi ăn báng súng.
Mọi thứ trở nên tối tăm.
Tôi tỉnh dậy và nhận ra mình bị treo bằng những sợi dây xích dày từ trần nhà. Tôi vẫn còn trong hang, nhưng ở 1 nơi nào đó còn sâu hơn lúc trước, 1 khu vực giam giữ cực kì nghiêm ngặt. Tôi cảm thấy như rớt xuống vực khi tôi nhận ra là cái hang vẫn đứng vững, và tôi đang bị giam như 1 tù nhân- Chuyện gì đã xảy ra với John và số 9? Liệu họ có thoát được?
Tôi cố gắng vùng vẫy để thoát ra, nhưng vô ích vì tôi chẳng còn tí sức lực nào cả. Tôi cảm thấy tuyệt vọng và ngột ngạt. Trong lúc tôi sắp khóc tới nơi thì 1 tên Mogadorian to lớn bước vào. 1 gã Mog to lớn nhất mà tôi từng thấy, với 1 vết sẹo màu tím xấu xí trên cổ và 1 cây gậy màu vàng trong bàn tay to lớn của hắn. Trông hắn cực kì đáng sợ, giống như 1 cơn ác mộng, nhưng tôi không thể nhìn đi nơi khác. Bằng cách nào đó, ánh mắt đen ngòm của hắn như giữ chặt tôi.
“Xin chào, Samuel.” Hắn dần bước lại gần tôi “Ngươi biết ta là ai không?”
Tôi lắc đầu, miệng của tôi dường như phát không thành tiếng.
“Ta là Setrákus Ra. Chỉ huy tối cao của đế chế Mogadorian, người đi đầu cho sự phát triển vĩ đại, một vị lãnh tụ đáng mến.” Hắn ta nhe hàm răng ra, tôi nghĩ hắn đang cười với tôi. “…”
Kẻ cầm đầu của sự diệt chủng cả một hành tinh và điều khiển phía đằng sau cuộc xâm lăng Trái Đất sắp tới đây vừa gọi tên tôi. Tôi cố gắng nghĩ không biết John sẽ làm gì nếu ở trong tình huống này – Cậu ấy sẽ không hề nao núng khi đối mặt với kẻ thù lớn nhất này. Mặt khác, tôi bắt đầu run rẩy, những sợi xích ở cổ tay tôi vang lên tiếng leng keng.
Setrákus đánh giá cao sự sợ hãi của tôi. “Điều này có thể làm tôn thương cậu, Samuel. Nhưng cậu đã chọn sai phía rồi, nhưng ta sẽ tha thứ cho cậu. Nói cho ta biết những gì ta cần và ta sẽ để cậu tự do.”
“Không bao giờ.” Tôi lắp bắp, lắc đầu thậm chí biết rằng sự việc sắp tới sẽ khó nhằn đây.
Tôi nghe thấy 1 tiếng rít phát ra từ trên trần nhà, có thứ chất lỏng màu đen trông như dầu nhớt đang chảy xuống từ đầu kia sợi dây xích. Thứ chất lỏng trông như nhựa cháy tỏa mùi hăng này đang làm cho sợi dây xích rỉ sét và ngay sau đó nó đã phủ lấy bàn tay tôi. Tôi hét lên. Sự đau đớn tột cùng khi mà cái thứ bầy nhầy này chạm vào còn kinh khủng hơn những gì tôi tưởng tượng, bàn tay tôi như bị 1 lớp nhựa cây nóng bao phủ vậy.
Tôi đã nghĩ về cái chết khi mà tên Setrákus Ra dí sát cây gậy vào cổ tôi, nâng cằm tôi lên. Một hơi lạnh nhanh chóng lan truyền vào cơ thể tôi và sự đau đớn gần như dịu đi. Sự tê liệt bắn ra từ cây gậy của Setrákus Ra làm cho tay chân tôi cảm giác không còn chút máu nào.
“Chỉ cần trả lời câu hỏi của ta.” Setrákus gầm lên. “và sự đau đớn này có thể chấm dứt.”
Câu hỏi đầu tiên của hắn là về John và số 9, họ sẽ đi đâu, làm gì tiếp theo. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi biết họ đã trốn thoát, và càng thoải mái hơn khi biết mình chẳng biết gì về nơi họ ẩn nấp. Tôi đã giữ địa chỉ mà số 6 đưa cho chúng tôi, có nghĩa là John và số 9 sẽ không đến được đó và họ sẽ có kế hoạch mới. có nghĩa là bọn chúng sẽ chẳng moi được gì từ tôi. Tôi không biết tờ giấy ghi địa chỉ đang ở đâu, có vẻ như bọn Mog đã lục soát người tôi khi tôi bất tỉnh. Hi vọng số 6 sẽ cẩn thận khi đến đó.
“Cho dù họ đang ở nơi nào, sẽ không lâu đâu và họ sẽ trở lại đây và đá đít ngươi.” Tôi nói với Setrákus Ra. Và đó là 1 pha chơi ngu của tôi, khoảnh khắc anh hùng ngay lập tức dập tắt vì sau đó tên Setrákus Ra khịt mũi và rút cây gậy của hắn về. Nỗi đau từ thứ chất lỏng kia lại phát tác, tôi gào lên. Cảm giác như nó đang ăn mòn xương tủy của tôi vậy.
Tôi thở hổn hển, nước mắt chảy ra. Tên Setrákus Ra lại chạm cây gậy vào tôi, cho tôi 1 ân xá. Cuộc chiến, niềm tự hào hay bất cứ thứ gì đó, như đã rời bỏ tôi.
“Chuyện ở Tây Ban Nha là sao?” hắn hỏi. “Ngươi biết gì về chuyện đó?”
“Số 6…”. Tôi lẩm bẩm. Khỉ thật, tôi cần phải giữ cho miệng mình ngậm lại.
Nhưng những câu hỏi vẫn tiếp tục. Sau Tây Ban Nha là Ấn Độ, và những câu hỏi về vị trí của những viên đá Loralite, thứ mà tôi còn chưa từng biết tới. Sau cùng, hắn ta hỏi tôi về “Số 10”, có vẻ như Setrákus Ra rất quan tâm đến “Số 10”. Tôi nhớ rằng chú Henri đã viết về số 10 trong bức thư chú ấy để lại cho John và bằng cách nào đó vị Garde cuối cùng vẫn còn ở Lorien. Khi tôi nói điều đó với Setrákus Ra –Tôi hi vọng rằng những thông tin này sẽ không làm hại vị Garde còn lại này. Nhưng hắn ta bỗng điên lên.
“Mày nói dối, Samuel. Tao biết nó đang ở trên Trái Đất. Nói tao biết nó đang ở đâu.”
“Tôi không biết.” Tôi cứ lặp lại câu đó, giọng tôi ngày càng run rẩy. Hắn ta liên tục rút cây gậy của hắn ra khỏi cổ tôi và để cho tôi cảm nhận sự đau đớn qua mỗi câu hỏi.
Cuối cùng, Setrákus Ra nhìn chằm chằm vào tôi 1 cách đầy kinh tởm và bỏ cuộc. Tôi đã bất tỉnh. Cái thứ chất lỏng đen ngòm dường như có tâm trí của riêng nó, nó lại bò lên sợi xích và từ từ bò lên trần nhà, mất hút sau 1 cái lỗ đen ngòm như khi nó đến.
“Ngươi thật là thảm hại, Samuel.” Setrákus Ra cất giọng đầy khinh bỉ. “Có vẻ như tụi Loric chỉ xem ngươi như vật hi sinh, để rồi sau đó quẳng ngươi lại phía sau để trốn thoát.”
Setrákus Ra bỏ đi, để tôi lại đó. Sau đó có 1 số tên Mog đem tôi đến 1 xà lim tối om và vứt tôi vào đó. Tôi chắc chắn bọn chúng sẽ để tôi chết dần chết mòn ở cái xà lim này.
Nhiều ngày sau đó lũ Mogs lại đem tôi ra khỏi xà lim và giao tôi cho 2 kẻ mặc đồ đen tóc húi cua, trang bị đầy đủ súng ống dưới áo khoác. Con người. Bọn họ giống như thuộc FBI hoặc CIA gì đó. Tại sao con người lại hợp tác với lũ Mogs. Tôi sôi máu lên khi nghĩ về điều đó, những người này đã bán mình cho bọn chúng. Nhưng ít nhất họ còn tử tế hơn lũ Mog, 1 người còn lầm bầm xin lỗi tôi trước khi cho còng số 8 vào tay tôi nơi mà gần như đã bỏng hoàn toàn. Sau đó họ trùm đầu tôi lại bằng 1 túi vải, và đó là lần cuối cùng tôi thấy họ.
Sau đó tôi bị áp giải hơn 2 ngày, bị xích phía sau 1 xe tải. Và họ đem tôi đến 1 phòng giam mới, có vẻ rất rộng, và đây chính là nơi hiện tại, nơi chỉ có mình tôi.
Tôi rùng mình mỗi khi nghĩ về tên Setrákus Ra mỗi khi tôi nhìn bàn tay chi chít sẹo và mụn nước. Tôi cố gắng quên đi điều đó, nó không phải sự thật. Rằng John đã không bỏ tôi lại để chạy trốn, và tôi không vô dụng. Tôi có thể giúp John và những Garde khác, như cha tôi, trước khi ông biến mất. Tôi biết rằng tôi sẽ có ích về mặt gì đó, cho dù đến lúc này thì thực sự tôi vẫn chưa làm dc gì nhiều.
Khi tôi ra khỏi đây – Nếu tôi ra khỏi đây – Việc đầu tiên tôi sẽ làm đó là chứng minh Setrákus Ra đã sai lầm.
Tôi uất ức đến độ đấm vào tấm nệm trước mặt. Ngay sau đó 1 lớp bụi rơi ra từ trần nhà, và có 1 sự rung động nhẹ xuyên qua sàn. Cú đấm của tôi tạo nên 1 chấn động nhẹ rung lắc cả xà lim.
Tôi nhìn đôi bàn tay của tôi với vẻ kinh ngạc. Có vẻ như tôi đã thực sự phát triển biệt năng cho riêng mình. Tôi nhớ lại những ngày nhìn John và chú Henri tập luyện ở sân sau nhà cậu ấy, khi Henri chỉ cho cậu ấy về sức mạnh đó. Tôi đã vô tình nắm chặt tay lại, tôi cũng muốn có sức mạnh.
Cảm thấy hơi bối rối, tôi đấm vào tấm nệm 1 lần nữa, để xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Không gì cả.
Một cơn đau nhức từ tay tôi, có vẻ là do không hoạt động trong nhiều ngày. Tôi thật sư không phát triển biệt năng, đó là điều không tưởng đối với con người và tôi biết điều đó. Chỉ là tôi đang quá thất vọng, và có 1 chút điên rồ nữa.
“Okay, Sam” tôi tự nhủ. “Thức tỉnh đi.”
Ngay sau khi tôi nằm xuống, trong sâu thẳm tôi đã từ bỏ ý nghĩ điên rồ đó, 1 cơn rung lắc nữa xuyên qua sàn. Lần này lớn hơn lần trước, tôi có thể cảm nhận nó. Nhiều thạch cao rơi xuống từ trần nhà, phủ đầy lên mặt và miệng tôi, vị tởm thật. Sau đó, tôi nghe thấy tiếng gì đó như tiếng súng.
Đây không phải là mơ. Tôi có thể nghe thấy nó từ 1 nơi nào đó trong này. Sàn nhà lại rung lắc lần nữa- một vụ nổ. Đã lâu rồi từ khi đến đây, họ chưa từng làm thứ gì đó trong này như kiểu luyện tập bắn súng. Thứ duy nhất tôi nghe thấy trước giờ chỉ là tiếng bước chân của tên bảo vệ đem đồ ăn tới. Vậy hành động bất ngờ này là gì? Thứ gì đang diễn ra?
Lần đầu tiên trong nhiều ngày, hay nhiều tuần, tôi thực sự đã hi vọng. Đó là Garde. Đó chính là điều đang diễn ra, họ đến để cứu tôi.
“Điều đó đã đến rồi, Sam”. Tôi tự nhủ, tôi đã sẵn sàng để ra khỏi đây.
Tôi đứng dậy và nhanh chóng di chuyển đến phía cửa xà lim. Chân của tôi cứng đờ, cũng phải thôi, đã quá lâu tôi chẳng có lý do gì để dùng chúng. Thậm chí việc đi 1 tí xíu đến cửa thôi đã khiến đầu tôi như đang bơi lội (có thể gọi là chóng mặt, nhưng để vậy cho các bạn thấy rằng cha Pittacus Lore miêu tả bá cỡ nào =]] ). Tôi nhấn đầu mình vào cửa xà lim lạnh lẽo, chờ cho cơn chóng mặt qua đi. Tôi có thể cảm nhận sự vang lại từ cuông chiến qua những thanh sắt, ngày càng mạnh lên và ngày càng kịch liệt.
“John!” Tôi la lên, giọng tôi như khàn đi. “Số 6! Mọi người ơi! Tôi ở đây! Tôi ở đây!”
Tôi như muốn khóc thật to, để cho các Garde đang chiến đấu có thể nghe thấy tôi. Một phần trong tôi bảo tôi rằng hãy bỏ cuộc đi, chỉ cần nằm im trong xà lim và chờ đợi cho sự kết thúc. Nó bảo với tôi rằng các Garde sẽ ngu lắm mới đến đây và cứu tôi.
Nhưng tôi không muốn chứng minh rằng tên Setrákus Ra đã đúng. Tôi không thể để sự tuyệt vọng bám vào tâm trí tôi.
Tôi cần tạo ra tiếng ồn.
“John!” Tôi hét lên lần nữa. “Tôi ở đây, John!”
Mặc dù đã yếu lắm rồi nhưng tôi vẫn cố gắng đấm vào cánh cửa sắt để âm thanh có thể vang đi. Âm thanh vang đi xuyên qua những căn phòng trống, nhưng không có cách nào để các Garde có thể nghe được nó nếu đang chiến đấu giữa làn đạn sau những bức tường. Nhưng âm thanh của trận chiến ngày càng lớn hơn, và tôi nghĩ tôi nghe thấy tiếng bức chân cách đang đi dọc các xà lim. Thật tệ rằng tôi không thể thấy gì qua vài feet từ căn phòng của tôi (1 feet= 30.48 cm). Nếu có ai đó đang ở đây, tôi đã có dc sự chú ý của họ, chỉ hi vọng đó không phải là gã bảo vệ.
Tôi lấy xô nước và đổ tất cả nước đi. Kế hoạch của tôi- Thứ tốt nhất tôi có thể- là đập cái xô này vào những xong sắt của cái xà lim.
Khi tôi quay lại, có 1 người đang đứng ở phía bên kia cửa.
<End chap 1>
Dịch bởi w8haa.
Sự Gục Ngã Của Số 5. Sự Gục Ngã Của Số 5. - Pittacus Lore