A house without books is like a room without windows.

Heinrich Mann

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 139 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 513 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:52:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 130: Chương 95: Bị Cướp (2)
hu Cẩn Du nheo mắt lại, hỏi: “Em mang túi theo? Vừa mới bị cướp?”
“Ừ, cũng bởi vì anh, em mới bị cướp.” Vương Tĩnh Kỳ vốn đã muốn ngừng khóc, hiện tại lại bị chuyện thương tâm trêu chọc, nước mắt lại chảy xuống.
Mặt Chu Cẩn Du u ám, cũng không trông nom cô gái đối diện đang chảy nước mắt nước mũi, chỉ chìa tay ra mò mẫn trên người cô một lần.
“Anh làm gì vậy?” Người này cũng có chút quá đáng, mình đang thương tâm như vậy, anh đã không quan tâm tới mình thì thôi, ngược lại còn động tay động chân với mình.
Chu Cẩn Du xác định cô chỉ bị thương nhẹ ngoài da một chút, những nơi khác đều hoàn toàn không tổn hao gì, màu đen trên mặt mới rút bớt một chút.
“Em ngốc à, bị cướp cũng không biết báo cảnh sát, cũng không biết tự cứu mình, chỉ biết khóc đến ngốc nghéch, hữu dụng sao?” Chu Cẩn Du bắt đầu trừng mắt phê bình cô. Người này cho dù có ngu xuẩn không ý thức được chút nguy hiểm, nhưng cũng có phần thưởng thức.
Nghĩ đến mình mới vừa rồi, còn chứng kiến cô gái này đứng ở nói đó chơi đùa tuyết, quả thực là không có đầu óc mà.
“Hu hu……..Anh mới là đồ ngốc, em bị người khác cướp này nọ, anh có thể nhìn xem em vẫn là cô gái, em điện thoại như thế nào được? Em không có điện thoại, lấy cái gì báo cảnh sát, lại nói anh nhìn xem anh chọn chỗ này, lúc này, em có kêu cứu mạng cũng không có người để ý tới em nha.” Giọng Vương Tĩnh Kỳ quát so với anh còn lớn hơn, cuối cùng quên cả khóc.
Chu Cẩn Du suy nghĩ, cô nói cũng đúng, nhìn cô gái còn nhướn cổ đối chất với mình, nghĩ đến cô cũng không có bị thương tổn gì.
Chu Cẩn Du thở dài, hỏi: “Được rồi, anh sai rồi, là anh suy xét không cẩn thận. Hiện tại em nói cho anh biết, tình huống vừa rồi như thế nào.”
Vương Tĩnh Kỳ thấy anh nhận sai với mình, nên bắt đầu nói, đem chuyện mới vừa gọi điện cho anh như thế nào, bị người ta đẩy ngã trên mặt đất như thế nào, bị người ta cướp túi và di động như thế nào nói một lần.
Chu Cẩn Du vừa nghe vừa nhìn cô gái bên cạnh càng nói càng có tinh thần. Thẳng đến khi cô nói xong, anh mới không nhịn được hỏi một câu: “Lúc ấy em không sợ sao?”
Vương Tĩnh Kỳ hổi tưởng lại lay động trong lòng mình lúc ấy, thành thực nói: “Lúc ấy thật sự không có cảm giác gì. Chỉ cảm thấy chính là mình cái gì cũng chưa làm.” Bên cạnh vừa rồi không có người nào, làm cái này cho ai xem nha.
“Vậy em nhìn thấy anh thì khóc cái gì!” Chu Cẩn Du thực sự là không biết đầu óc cô gái này bị chập điện như thế nào nữa.
“Em, em. Đây không phải là vừa nhìn thấy anh, em mới nghĩ đến em vừa rồi có nhiều nguy hiểm sao, nếu hai người kia vì an toan, mà cái gì như giết người diệt khẩu, em chỉ có một mình, phỏng chừng em đã sớm xong rồi.” Cô thật may vì hai người kia cướp đoạt không kiêng kị, đối với cô gái thanh tú như cô này mà suy nghĩ không đúng đắn, thì chính mình còn có thể trước bị cưỡng gian sau bị giết nữa.
“Ừ. Xem ra em còn có chút đầu óc. Hôm nay là em may mắn, người ta mà chướng mắt em, đoạt này nọ xong, nếu gặp phải người nào không mang kính ra cửa, thì không những em bị cướp tiền còn bị cướp sắc nữa.”
“Anh có ý gì, cái gì gọi là không mang kính ra cửa.” Vương Tĩnh Kỳ nổi giận, cô nghe anh nói như vậy làm sao chịu nổi, chính mình tốt xấu gì cũng là một cô gái thanh tú nha. Vả lại nếu chính mình là người quái dị, vậy anh còn quấn quýt lấy mình làm gì.
“Em xem, có thể nghe anh nói trọng điểm không. Anh muốn nói cho em biết. Vừa gặp loại tình huống như này, em không phản kháng là đúng. Em là một cô gái việc quan trong đầu tiên là phải đặt an toàn của mình lên đầu, nhưng sau khi hai người kia chạy. Em không phải là nên áp dụng biện pháp tìm sự giúp đỡ sao, đây lại ngây ngốc ở đó như vậy, ngộ nhỡ hai kẻ xấu kia mà quay lại thì số mệnh của em có còn tốt nữa sao?” Chu Cẩn Du phân tích cho cô.
“Anh đứng bới móc mà không đau thắt lưng sao, giờ hơn nửa đêm rồi, em đứng ở trên đường kêu thì có người để ý tới em sao, em mà hô to, lại gọi hai người kia trở lại thì làm sao bây giờ? Em cũng muốn báo cảnh sát, nhưng em cũng không có đồng nào, cục cảnh sát ở gần đây nhất cũng mất đến hơn hai mươi phút đi đường. Chính là em muốn báo cảnh sát cũng không có điều kiện nha.” Vương Tĩnh Kỳ không phục, cô ngây ngốc đến trình độ đó sao. Tuy rằng lúc ấy cô không có cảm giác sợ hãi, nhưng sau đó. Cô vẫn thật nghiêm túc lo lắng cho mình kế tiếp phải có phản ứng gì, hẳn là không thể làm gì được.
“Phía sau em chính là trường học của em, đi hai phút là có thể đến phòng bảo vệ, em hẳn sẽ không tìm được bảo vệ có trách nhiệm hỗ trợ chứ? Nơi đó không có điện thoại cho em báo cảnh sát sao?” Chu Cẩn Du không đồng ý cách nói của cô, biện pháp đều là do mình nghĩ cách, dưới tình huống này, quay về trường Nhất Trung cầu cứu là tốt nhất.
Vương Tĩnh Kỳ nhìn Chu Cẩn Du, cô trừng mắt lườm anh một cái, “Lúc ấy em không phải nghĩ anh lập tức sẽ tới sao, nếu lúc em sớm báo cho bảo vệ ở cửa, không cần chờ đến sáng ngày mai, đơn vị của em đều biết cảnh ngộ của em, cũng sẽ có phiên bản suy đoán vì sao tối nay đêm hôm khuya khắt em còn quanh quẩn ở ngã tư đường sao.”
Kỳ thật cô muốn nói, hiện tại cô ở Nhất Trung đã rất nổi danh rồi, về mấy lời đồn đãi của cô còn chưa có yên tĩnh, nếu chính mình còn xảy ra chuyện như vậy, không chừng cô còn bị nói thành cái dạng gì nữa.
“Em còn chưa có hỏi anh nha, không phải anh nói hai mươi phút sẽ đến sao, anh nhìn xem, anh để cho em đợi anh bao lâu, nếu anh có thể đến đúng giờ, em làm sao có thể đụng phải chuyện như vậy.” Lời nói này lại làm Vương Tĩnh Kỳ phẫn nộ, hôm nay chính là do anh hại.
Đương nhiên Chu Cẩn Du biết mình cũng có trách nhiệm, anh không nên tìm Vương Tĩnh Kỳ trễ như vậy, cho dù muốn đón cô, cũng có thể đến nơi, rồi gọi điện thoại cho cô đi ra, vậy thì sẽ không có khả năng xảy ra sự tình hôm nay.
Kết quả chỉ trầy chút da như thế này, thật sự đã là trong cái rủi cũng có cái may rồi.
“Ừ, là anh không chu đáo, về sau nhất định sẽ không có chuyện như vậy nữa.” Chu Cẩn Du cam đoan nói, sau đó anh lại nghĩ, “Em có còn nhớ rõ bộ dáng hai người đàn kia không? Ngay bây giờ chúng ta sẽ đến cục cảnh sát báo, tuyệt đối không thể để cho kẻ phạm pháp trốn mất dạng như vậy.”
Trong lòng Chu Cẩn Du nghĩ, hai kẻ cướp kia nhất định sẽ giải quyết di động của Vương Tĩnh Kỳ, chỉ cần bọn họ ra tay, cảnh sát sẽ có manh mối tìm được người, anh tin tưởng chỉ cần đôn đốc đúng chỗ, vốn không cảnh sát không phá được án. Anh nhất định sẽ trợ giúp cảnh sát dùng pháp luật trói buộc những phần tử không hợp pháp.
Vương Tĩnh Kỳ cũng rất phối hợp, nghiêm túc hồi tưởng lại một chút, chần chờ mở miệng nói: “Lúc ấy thật sự là đột ngột, em nhìn thấy hai người đàn ông hướng tới phía em, mặt của bọn họ vừa vặn bị khuất bóng, em cũng không nhớ được bộ dạng của bọn họ như thế nào, nhưng em nhớ rất rõ, kẻ đẩy ngã em có dáng dấp khá cao, đại khái cũng phải một mét bảy lăm. Ừ, nếu không một mét bảy lăm thì ít nhất cũng một mét bảy hai, cái kẻ cướp đồ của em thì vóc dáng có vẻ thấp, cao nhất cũng chỉ một mét bảy.” Bởi vì cô có cảm giác ngưởi thấp hơn chỉ cao hơn so với cô một chút.
“A, cái người đàn ông cao kia mặc một chiếc áo khoác màu đỏ đen.” Vương Tĩnh Kỳ đột nhiên nhớ được một chút.
Chu Cẩn Du đem manh mối mà cô cung cấp nhớ qua trong đầu một lần, nói thật, thật đúng là không có gì hữu dụng.
Chu Cẩn Du cài dây an toàn cho cô, sau đó khởi động xe nói: “Hiện giờ chúng ta đến cục cảnh sát báo án, em suy nghĩ xem còn manh mối gì không. Lát nữa nói với cảnh sát.”
“Ôi, anh chờ một chút. Anh cùng với em đến cục cảnh sát?” Lúc này Vương Tĩnh Kỳ phản ứng rất nhanh.
“Ừ.” Anh không đi, cô sẽ hỏng chuyện, người khác có thể xử lý chuyện này sao.
“Không được, không được, nếu hai ta đều đi vào cục cảnh sát, đây không phải là mọi chuyện bị bại lộ sao.” Vương Tĩnh Kỳ lắc đầu mặc kệ, so sánh hai chuyện, cô thà âm thầm chịu đựng. Cũng không muốn cùng Chu Cẩn Du đến cục cảnh sát.
Nhưng nhìn đến sắc mặt không vui kia của Chu Cẩn Du, cô sửa chữa nói: “Nếu không hay tự em đi là được rồi, anh ở ngoài chờ em nhé?”
Chu Cẩn Du nhìn nhìn cô, sau đó lấy điện thoại di động của mình ra, một tay tiếp tục lái xe, một tay ấn số.
“Anh lái xe cho tốt, đường trơn đấy.” Vương Tĩnh Kỳ chướng mắt đối với hành động không chịu trách nhiệm ảnh hưởng tới sinh mạng của mình và người khác, đột nhiên cô lại nghĩ đến, “Ôi, anh không phải uống rượu sao. Như thế nào lại có thể lái xe. Đây là rượu điều khiển, làm phạm pháp.”
Đời trước cô đã quên bắt đầu từ khi nào, bộ công an, toà án nhân dân tối cao, viện kiểm sát nhân dân tối cao hợp tác quy định tiêu chuẩn xử phạt uống rượu lái xe. Nói say rượu điều khiển xe sẽ nằm trong vòng giám sát của pháp luật.
Trải qua nhiều mặt tuyên truyền và vô số lần đả kích của bộ công an, hơn mười năm sau, trên cơ bản đã rất ít khi nhìn thấy người say rượu lái xe trên đường, dân chúng bình thường đều giơ hai tay hai chân tán thành quy định đối pháp luật, với quy định mang lại lợi ích quốc gia lợi ích nhân dân này, mọi người căn bản đều biết nguy hại của việc uống rượu lái xe.
Chu Cẩn Du trừng mắt lườm cô một cái, “Nhìn thấy em đã sớm tỉnh rượu rồi.”
Vương Tĩnh Kỳ bị lời này của anh làm nghẹn họng một phen, lời này của anh là có ý, oán trách mình sao?
Chu Cẩn Du bấm điện thoại gọi, anh để đến bên tai, dùng bả vai giữ lại.
“Lão Trần, trễ như vậy còn quấy rầy ông……..Ừ. Là có chuyện…….. Túi và điện thoại di động bị cướp………. ở trên đường gần cửa nam trường Nhất Trung…………Hai người………….Đều là nam……Không thấy rõ bộ dáng……..” Xe quẹo khúc quanh rồi vững vàng đi, Chu Cẩn Du giữ điện thoại di động làm một lúc hai việc.
“Ừ. Là một cái điện thoại hãng Motorola** số di động…….. Ừ, ông chờ một chút.” Chu Cẩn Du đưa di động đặt tại ngực mình, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Trong túi của em trừ điện thoại di động ở bên ngoài ra còn có gì nữa không?”
Vương Tĩnh Kỳ vội vàng nhỏ giọng nói: “Còn có chứng minh thư, còn lại cũng không có gì hữu dụng.”
“Trong túi còn có chứng minh thư…….Tên là Vương Tĩnh Kỳ…..Được, vậy làm phiền ông, tĩnh trong an tĩnh, kỳ là từ kế tiếp của Vương……… Ừ, chờ tin tức tốt của ông.” Chu Cẩn Du nói xong liền tắt điện thoại.
“Anh vừa gọi điện thoại cho ai vậy?” Vương Tĩnh Kỳ tò mò hỏi, cô mơ hồ nhưng lại như hiểu rõ, chỉ muốn xác nhận lại một chút.
Chu Cẩn Du vừa đánh tay lái, đem xe dừng ở ven đường, vừa tháo dây an toàn vừa nói: “Cục trưởng cục Tây Hồ, đại khái là đem quá trình trải qua nói lại một lần với ông ta, sau đó nhìn xem năng lực của ông ta. Ông ta sẽ giúp em làm lại chứng minh thư, có thời gian rảnh thì qua lấy.”
Anh nói xong mở cửa xuống xe: “Ở trên xe chờ, anh đi mua cho em ít thuộc.” Anh nói dứt lời, liền đi về phía cửa hàng dược còn đang mở ở ven đường.
Khoảng một lúc, anh mang theo một cái túi nhỏ trở lại xe, mở dung dịch oxy già ở bên trong túi ra, kéo cánh tay nhỏ bé bị thương của Vương Tĩnh Kỳ, dùng bông thấm oxy già rửa miệng vết thương cho cô.
“A……..Đau………” Vốn miệng vết thương đã ngừng chảy máu, trải qua sự trà sát lại làm cô đau.
“Còn biết đau sẽ không ngốc nghếch triệt để như thế, anh tưởng em gan lớn không biết đau cơ đấy.” Chu Cẩn Du ngoài miệng nói ngoan độc, nhưng động tác trên tay lại nhẹ nhàng đi rất nhiều, vừa giúp cô khử trùng, vừa thổi thổi miệng vết thương.
“Nhịn nhịn chút, vết thương này bẩn như vậy, nếu không làm sạch, em chờ bị nhiễm trùng đi. Nghĩ lại, đến lúc đó tay của em lại bị thối rữa bị sinh mủ, nghiêm trong quá là phải cắt đấy.”
Trong lòng Vương Tĩnh Kỳ âm thầm oán hận, dùng cái khác cũng có thể tiêu độc có được không, vì sao anh lại mua dung dịch oxy già cái loại đau nhất này chứ, cô vừa vội vàng giật tay lại, ở trong lòng vừa âm thầm mắng Chu Cẩn Du không phải người tốt.
Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa - Tiểu Thạc Thử 5030