Within you, I lose myself. Without you,

I find myself wanting to be lost again.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 139 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 513 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:52:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32: Bới Móc
hủ nhật, Vương Tĩnh Kỳ hiếm khi ở nhà một ngày, liền nhận được ánh mắt tán dương của ông Vương. Qua thứ hai, cô thu xếp quần áo, còn đem theo máy ảnh trở lại trường học.
Vương Dĩnh vừa nhìn thấy cô liền khẩn cấp muốn biết chuyện gì diễn ra sau đó, nhưng ngại trong văn phòng có nhiều người, không tiện hỏi nhiều, bèn đến gần bên cạnh Vương Tĩnh Kỳ, nháy mắt ra hiệu với cô. Vương Tĩnh Kỳ nhìn bộ dạng tò mò của cô ấy trông rất buồn cười, thấy Vương Dĩnh mở to mắt trừng mình, tranh thủ nhỏ giọng nói: “Ở đây nhiều người, không tiện nói chuyện, trưa nay về phòng mình nhất định sẽ báo cáo đầu đuôi rõ ràng cho các cậu.”
Vương Dĩnh nghe thấy vậy mới vừa lòng, quay mặt nhỏ giọng “hừ” một tiếng.
“Hai người lại đang làm gì đấy hả, có biết đang là giờ làm việc không, lại cùng nhau tụ tập buôn dưa lê, bán dưa chuột, không dành thời gian ra mà soạn bài, chuẩn bị bài giảng cho tốt. Nên nhớ các cô là giáo viên của nhân dân, đảm nhận công việc dạy học thì phải làm sao cho xứng đáng với lương tâm.” Trình Xuân Hoa vừa mới tới văn phòng liền trông thấy Vương Tĩnh Kỳ cùng Vương Dĩnh tụ tập cười cười nói nói, rất không thuận mắt, liền đem bực tức, khó chịu trong lòng xả lên đầu hai người.
Vốn là ngày chủ nhật chị ta sẽ đi thăm con, nhưng lại bị chồng trước ngăn cản, đuổi đi, trong lòng đang khó chịu, đã vậy còn gặp hai người này thoải mái đùa giỡn, nhìn đến liền không chịu được, đem bực bội trong người trút ra.
“Trình chủ nhiệm, chị xem bây giờ là mấy giờ, còn chưa tới 7h30, chính xác bây giờ còn chưa bắt đầu giờ làm việc, tôi làm việc gì người khác không thể quản. Còn nữa, cho dù bây giờ là giờ làm việc, đồng nghiệp trao đổi với nhau một chút cũng không được à, thảo luận chuyện học sinh cũng là chuyện bình thường. Cuộc họp lần trước hiệu trưởng cũng có nói, chúng ta là những người làm giáo viên không cần quá cứng nhắc, ngoại trừ giờ học, các thầy cô giáo trong quá trình giảng dạy cần trao đổi nhiều một chút, tích lũy kinh nghiệm và kỹ năng giảng dạy, phát hiện những thiếu sót để chỉnh sửa và bổ sung kịp thời, như vậy là có lợi cho việc dạy học. Chủ nhiệm Trình đây hôm họp nội bộ chị chuồn đi mất à, ngay cả điều này cũng không nghe thấy.” Vương Dĩnh trước giờ chưa hề quan tâm người khác trước mặt mình là ai, đây chính là tính cách của cô, theo như cách nói của Hi Văn, cô ấy chính là một khẩu đại bác, ai dám chọc đến cô ấy, cô ấy lập tức nã đạn về phía người đó.
Dĩ nhiên, tính cách hung hăng càn quấy của Vương Dĩnh cũng có nguồn gốc. Ba cô là phó tổng biên tập tòa soạn nhân dân thành phố D, mẹ cô ấy là biên tập viên của tòa soạn. Những sự quảng bá của ngôi trường này từng được đăng trên báo đều là dựa vào quan hệ của cô ấy mới có được.
Trình Xuân Hoa bị cô nói cho cứng họng không nói được gì nữa, sắc mặt thay đổi liên tục, lúc trắng, lúc xanh, cuối cùng chuyển thành màu đen. Nhìn người khác trong phòng cúi đầu nhịn cười, sắc mặt của chị ta càng lúc càng khó coi. Chị biết gia thế của Vương Dĩnh không dễ gì trêu chọc bèn đem mọi bức tức đổ lên đầu của người dễ bắt nạt hơn - Vương Tĩnh Kỳ.
“Vương Tĩnh Kỳ, cô không có việc gì làm sao? Đã sắp đến giờ thi, cô mau chóng đem bài thi ra ngoài cho tôi. Còn nữa, nếu lần này thành tích không tốt, tôi và cô cùng đi gặp hiệu trưởng nói chuyện.”
Vương Tĩnh Kỳ bất ngờ bị âm thanh chói tai đập vào màng nhĩ, biết rõ lần này tới phiên mình trở thành chỗ cho mụ yêu quái này trút giận, nhưng dù sao giờ cô đã không còn là Vương Tĩnh Kỳ trước đây nữa rồi, đời này cô nhất định không thể để người khác tuỳ tiện bắt nạt.
“Chủ nhiệm Trình, có phải chị nhớ nhầm không, bây giờ mới giữa tháng 9, kỳ thi tháng không phải đến đầu tháng 10 mới thi sao? Hơn nữa, bài kiểm tra môn toán khi nào thì đến lượt tôi chuẩn bị, không phải đều là các thầy cô giáo có kinh nghiệm ra đề sao?” Vương Tĩnh Kỳ làm vẻ mặt vô tội nói.
Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa - Tiểu Thạc Thử 5030